Đánh dấu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì lý do sang nhà bạn ngủ không thể xài mãi, Mạc Quan Sơn nói dối mẹ là muốn sang nhà bạn ở một thời gian.

Mạc Quan Sơn khi trước cũng có một đám anh em, vì vậy mẹ cậu không nghi ngờ gì mà tin rồi.

Cậu không hề mang quá nhiều đồ đạc, chỉ cầm một ít quần áo thường xuyên dùng và đồ dùng thiết yếu.

Sau đó Mạc Quan Sơn về biệt thự, nhìn thấy nguyên một căn phòng đựng quần áo mới toanh trong phòng cậu, cùng với vài cái thẻ đen được xếp ngay ngắn trên giường.

Dụ quản gia cười hòa ái đứng ở bên cạnh.

"Đây là quần áo nhị thiếu gia phân phó mua, toàn bộ đều là của cậu, nhị thiếu gia nói, nếu không hài lòng, có thể cầm thẻ đi mua thêm, tiền trong thẻ cậu tùy ý tiêu, nhị thiếu gia sẽ không hỏi đến."

Mạc Quan Sơn không phản ứng, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trên bàn, Dụ quản gia trong lòng thở dài, lặng lẽ lui ra ngoài.

Mạc Quan Sơn từ từ sờ tay lên tấm thẻ, đây là...thứ cậu bán thân để đổi lấy sao?

Một giọt nước mắt rơi xuống, cậu lặng lẽ úp tấm thẻ xuống, cất vào trong ngăn bàn.

Hạ Thiên tối hôm đó về nhà, hắn nới lỏng cà vạt trên cổ, nhíu mày.

"Cậu ấy từ sáng nay trở về đã không ăn gì?"

Dụ quản gia trên mặt áy náy, ông cúi đầu.

"Vâng, cậu ấy đóng cửa nhốt mình trong phòng, nói rằng không muốn ăn gì cả, cũng không để cho ai vào phòng."

Mày Hạ Thiên nhíu càng chặt, hắn ném cà vạt sang một bên, trầm giọng phân phó.

"Bảo nhà bếp nấu một chút cháo, tôi lên xem một chút."

Hạ Thiên bước lên phòng Mạc Quan Sơn, hắn nhẹ nhàng gõ cửa.

Một lần.

Hai lần.

Không ai trả lời.

"Quan Sơn?"

"Tôi vào nhé?"

Hạ Thiên vặn cửa, cửa khóa.

Nhưng hắn có chìa.

Hạ Thiên khẽ khàng vặn cửa đi vào, căn phòng tối om tràn ngập tin tức tố bất an của Omega, rèm cửa được đóng chặt, không có một chút ánh sáng, Mạc Quan Sơn quấn chăn quanh người mình, thu mình lại một góc ở trên giường.

Hạ Thiên bước tới trước giường, hắn thấy Omega kia từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt trống rỗng đầy nước mắt, thời điểm hắn vươn tay ra, cậu dường như bị thứ gì đó kích thích, điên cuồng ném gối trên giường về phía hắn, không ngừng lùi lại phía sau, đáy mắt là tuyệt vọng bủa vây, cổ họng la hét đến khàn cả cổ, tràn ngập phẫn uất cùng oán hận.

"Tránh xa tôi ra—!! Tại anh!! Tất cả là lỗi tại anh!! Tôi hận anh!!!"

Hạ Thiên dường như sửng sốt vì phản ứng này của cậu, bàn tay đưa ra cứng đờ trước không trung.

Hắn đã xem nhẹ kích thích từ việc kích phát phân hóa Omega và bị cưỡng bức đến cậu.

Nương theo tia sáng mỏng manh từ ngoài cửa, hắn nhìn thấy ánh mắt cậu, ảm đạm không một tia sáng, trống rỗng cùng phẫn hận đan xen.

Hạ Thiên dừng lại trong giây lát, sau đó hắn một chân quỳ lên giường, tiến về phía cậu.

"Anh đừng tới đây!! Đừng tới đây!!.."

Mạc Quan Sơn phản kháng càng thêm dữ dội, nhưng ngay sau đó, Hạ Thiên đã nhanh hơn một bước ôm cả chăn lẫn cậu vào lòng.

Mạc Quan Sơn vùng vẫy, chân tay vung loạn xạ, cố ý tránh thoát khỏi hắn, Hạ Thiên không phản kháng, chỉ là cố gắng ôm chặt cậu vào lòng, không ngừng hôn trán cậu, miệng không ngừng nhẹ nhàng gọi tên.

"Mạc Tử, Mạc Tử à..."

Sau một lúc, cuối cùng Mạc Quan Sơn cũng ngừng vùng vẫy, cậu vô lực nằm trong lòng hắn, đôi mắt trống rỗng không ngừng rơi lệ.

Hạ Thiên đổi tư thế để cậu có thể nằm thoải mái hơn, động tác dịu dàng cẩn thận, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu.

"Mạc Tử, không sao đâu, sau này sẽ không có nữa, ngoan.."

Khóe môi cậu nhẽ nhếch lên trào phúng.

Hạ Thiên vẫn không ngừng thủ thỉ bên tai cậu, từng cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống bên mặt cậu, tin tức tố Alpha nhẹ nhàng bủa vây, nửa tiếng sau, cuối cùng ánh mắt Mạc Quan Sơn đã có lại chút ánh sáng.

"Bảo bối nhi, không ăn làm sao có thể giữ sức khỏe để lo cho mẹ được đây, ăn một chút thôi, nhé?"

Mạc Quan Sơn không phản ứng, Hạ Thiên kiên nhẫn lặp lại mấy lần, cậu mới khe khẽ gật đầu.

Hạ Thiên thở phào, dịu dàng cẩn thận ôm cậu xuống giường, vững vàng ôm cậu ra khỏi phòng.

Mạc Quan Sơn sửng sốt, sắc mặt cậu tái nhợt, cả người mềm nhũn vô lực, không dâng lên nổi chút tâm tư kiều diễm xấu hổ nào, đành im lặng để hắn ôm xuống.

Hạ Thiên ôm cả cậu lẫn chăn đi xuống phòng ăn, một bát cháo thịt đã được đặt sẵn trên bàn, bên cạnh là một cốc sữa ấm và vài viên thuốc.

Hắn cẩn thận đặt cậu ngồi lên đùi mình, một người hầu đưa cho hắn một tấm khăn bông ướt, Hạ Thiên nhận lấy, cẩn thận lau hết vệt nước mắt trên mặt cậu, dịu dàng đặt một cái hôn lên trán cậu, sau đó mới nhẹ nhàng khuấy bát cháo đang bốc hơi nghi ngút, đưa một muỗng lên thổi nguội, rồi mới đưa tới bên miệng cậu.

Hạ Thiên thấy cậu không phản ứng, dịu giọng dỗ dành.

"Bảo bối nhi, em không đói sao? Đầu bếp nấu bát cháo này rất dụng tâm đó, em chỉ cần ăn một chút thôi cũng được, nhé?"

Mạc Quan Sơn hiện tại không muốn ăn bất cứ thứ gì, cũng không thấy đói, nhưng cậu cũng biết cả ngày hôm nay cậu đã không ăn gì rồi, vậy nên cuối cùng vẫn mở miệng.

Cháo ấm vừa phải, nhưng cậu chẳng hề nếm ra vị gì cả.

Giống như ăn giấy vậy.

Nhưng có lẽ bởi vì cuối cùng cơ thể cậu cũng được bổ sung chút đồ ăn, vậy nên chân tay lạnh lẽo của cậu cuối cùng cũng dần dần có được độ ấm.

Theo từng muỗng cháo vào bụng, tâm trí trì độn cùng với vị giác của cậu cuối cùng cũng trở lại.

"Tôi..tự ăn."

Hạ Thiên nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cậu cuối cùng cũng có chút huyết sắc, khẽ mỉm cười, đưa lại muỗng cháo cho cậu.

Mạc Quan Sơn run rẩy cầm bát cháo lên ăn, mấy lần suýt nữa run tay đánh rơi, cuối cùng được Hạ Thiên đỡ lấy tay. Bàn tay to rộng của Hạ Thiên áp lên bàn tay có chút lạnh của cậu, vững vàng đỡ được chiếc bát trong tay cậu đang cầm. Thân nhiệt người nam nhân kia từ bàn tay truyền đến, mùi rượu Tequila thoang thoảng khiến cậu như say như tỉnh.

Mạc Quan Sơn cảm thấy, có thể là cậu say rồi.

Cuối cùng, cậu ở trong sự ôn nhu ảo mộng kia, ngủ mất.

Hạ Thiên nhìn bát cháo đã vơi gần hết, khẽ mỉm cười, ôm cậu đi lên phòng.

Khi đứng trước hai căn phòng của hắn và Mạc Quan Sơn, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn ôm Omega về phòng của cậu.

Vừa đặt Omega xuống giường, lặng lẽ thu tin tức tố lại rời đi, Mạc Quan Sơn đã nhíu mày khó chịu, dường như sắp tỉnh.

Hạ Thiên vội vàng phóng thích tin tức tố, chân mày Mạc Quan Sơn lại giãn ra.

Sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn là ôm Omega về lại phòng mình.

Omega sau khi bị Alpha đánh dấu, rời khỏi môi trường có tin tức tố Alpha đánh dấu mình sẽ có ảnh hưởng cực kỳ lớn đến tinh thần, đây là lý do vì sao những Omega bị cưỡng bức đánh dấu phần lớn sẽ trầm cảm, phát điên hoặc tự sát.

Mạc Quan Sơn là bởi vì kích thích quá lớn, cộng thêm việc khuyết thiếu tin tức tố trấn an của Alpha khiến tinh thần của cậu dao động lên xuống bất chợt, dẫn tới 'trầm cảm giả' như lúc nãy.

Hạ Thiên trong lòng áy náy, hắn nhìn sườn mặt đang say ngủ của cậu một lúc, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau khi Mạc Quan Sơn tỉnh lại, Hạ Thiên đã đi rồi.

Trong ổ chăn cùng với căn phòng tràn ngập mùi tin tức tố, là Alpha đã cố ý phóng thích thật nhiều để lưu lại cho cậu.

Mạc Quan Sơn khôi phục lại chút tinh thần, nghĩ lại việc hôm qua, trong lòng cậu không rõ là tư vị gì.

Hủy hoại cậu là hắn, cho cậu chỗ dựa cũng là hắn.

Người này...rốt cuộc có ý gì?

Mạc Quan Sơn bước ra khỏi phòng, thấy Dụ quản gia đã đứng một bên đợi sẵn.

"Mạc thiếu gia, bữa sáng đã được chuẩn bị, là súp gà, dạ dày của cậu vẫn còn yếu, không nên ăn đồ quá kích thích, nếu món này không hợp khẩu vị cậu thì có thể bảo nhà bếp nấu lại."

Mạc Quan Sơn vội xua tay.

"Không sao đâu ạ, cháu ăn món này là được rồi. Mà bác đừng gọi cháu là Mạc thiếu gia gì gì đó, nghe xa cách quá, bác gọi cháu Quan Sơn hoặc Tiểu Sơn là được rồi ạ."

Dụ quản gia cười tủm tỉm.

"Vâng, Quan Sơn thiếu gia."

"Ôi cháu đã bảo là.."

"Thiếu gia đừng lo, đây là một phần công việc của tôi, nếu xưng hô quá tùy tiện, nhị thiếu gia trở về sẽ trách phạt."

"..." Cái tên này có bệnh à? Có tên gọi thôi mà cũng phạt nữa.

Mạc Quan Sơn bước xuống lầu ăn sáng, mới đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy Dụ quản gia nói.

"Quan Sơn thiếu gia, nhị thiếu nhờ tôi chuyển lời rằng, Omega mới bị đánh dấu rất dễ thiếu cảm giác an toàn, nếu cậu thấy trong lòng khó chịu hoặc xao động bất an, cứ việc vào phòng của cậu ấy."

Mạc Quan Sơn dừng bước, không quay đầu lại trả lời.

"...Cháu biết rồi."

P/s: Thiết lập tự đặt, 'trầm cảm giả' ở đây có thể hiểu gần giống như trầm cảm sau sinh, Omega mới bị đánh dấu sẽ cực kỳ khuyết thiếu cảm giác an toàn, tinh thần không ngừng lên xuống thất thường, nếu thiếu tin tức tố trấn an của Alpha trong một khoảng thời gian nhất định sẽ xuất hiện biểu hiện phát bệnh giai đoạn tính giống trầm cảm, không điều khiển được cảm xúc và hành vi, Mạc Quan Sơn nhà chúng ta là do bị kích thích quá lớn, biến cố quá đột ngột cộng thêm tin tức tố gây rối dẫn đến hiện trạng đó, tất nhiên ngoài đời thật không có cái này, mọi người đọc thôi chứ đừng coi là thật nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro