Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Fei Yang

           

Hứa Duy giở cuốn sổ sang trang khác, ở trang thứ tư mở đầu viết một hàng chữ nhỏ, ngòi bút ngừng trong chốc lát, rồi viết tiếp.

Có người gõ cửa.

Hứa Duy khép sổ lại cất vào ba lô, đứng lên đi mở cửa. Thấy người ở bên ngoài, cô hơi bất ngờ.

Không ngờ là anh tới.

"Không có nước nóng à?"

"Ừm." Hứa Duy lùi một bước, nhường đường cho anh.

Chung Hằng vào nhà vệ sinh, vặn vòi nước, dòng nước lạnh tuôn xuống, anh lấy tay thử nhiệt độ.

Hứa Duy dựa vào cửa nhìn bóng lưng anh.

Trong không gian chật chội vài mét vuông, vóc dáng anh cao lớn, cúi đầu ở đó điều chỉnh, chân trái hơi khuỵu, trông không mấy hài hòa.

Cảnh tượng này cũng quen thuộc.

Có lần nghỉ hè, họ từng ở bên ngoài một đêm, tắm một hồi thì mất nước nóng. Hứa Duy trùm khăn tắm ngồi xổm bên cạnh nghỉ ngơi, nhìn Chung Hằng vật lộn cả buổi, cố gắng làm cho nước nóng chảy ra.

Khi đó, anh mười sáu, mười bảy tuổi, dáng người cũng cao, nhưng gầy gò.

Không giống như bây giờ.

Tầm mắt Hứa Duy từ gáy anh di chuyển xuống dưới, xuyên qua nếp nhăn của chiếc áo thun mỏng, cô dường như đã nhìn thấy cơ lưng rắn chắc, xuống nữa là lưng dưới và mông, bị cái quần màu xanh kia che khuất, chỉ còn lại bắp chân là thấy được.

Hứa Duy liếc nhìn, suy nghĩ xem có phải là nên tẩy ít lông không?

Nhưng đôi chân này mạnh mẽ đến mức nào thì cô rất rõ ràng.

Trước đây anh giỏi thể thao, thi đấu điền kinh ở đại hội thể dục thể thao luôn luôn đứng đầu, từ một trăm mét đến ba ngàn mét, hằng năm không ai chạy qua anh.

Ở vạch đích có một đám nữ sinh đưa nước cho anh.

Anh chỉ lấy của cô.

"Xong rồi." Chung Hằng quay đầu, chạm vào ánh mắt Hứa Duy, anh khựng lại, một giây sau ánh mắt thay đổi, "Cô đang nghĩ những thứ biến thái gì đấy?"

Giọng anh rất hờ hững, đỉnh mày nhướng lên, ánh mắt lạnh lẽo.

Đương nhiên Hứa Duy sẽ không thừa nhận.

"Đâu có." Cô bày đặt làm bộ đi tới, khom người đưa tay, dòng nước đổ xuống mu bàn tay.

Đúng là nóng thật.

Hứa Duy nói với anh: "Cảm ơn anh."

Anh cao hơn cô rất nhiều, Hứa Duy nói chuyện với anh thì vô thức đứng thẳng người.

Khoảng cách rút ngắn lại, khuôn mặt trắng ngần của cô ở ngay trước mắt, đôi má phúng phính ngày trước không còn nữa, trông hơi gầy, làm đôi mắt có vẻ to hơn một chút. Góc độ này, nốt ruồi nhỏ xíu nơi đuôi mày bên phải của cô thấy được rõ ràng.

Chung Hằng liếc cô, hờ hững buông một câu: "Tôi là ông chủ."

Ý nói đây là việc thuộc bổn phận, không phải giúp cô, anh không nhận tiếng cảm ơn này.

Hứa Duy cười một tiếng, nói: "Thế sao anh không lấy tiền phòng của em vậy."

Câu này không biết có tính là đang nói khích anh hay không, giọng Hứa Duy rất bình tĩnh. Nói cho chính xác, từ ban ngày gặp lại đến giờ, biểu hiện của cô luôn như vậy, không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng.

Ngay cả khi bị Lâm Ưu mắng ở Ánh Trăng Ven Sông, cô cũng thế này, chỉ có anh là ngu đến mức cho rằng cô sẽ khóc.

Lâm Ưu dữ dằn vô cùng, nhưng cũng không nỡ nói lời ác độc thật sự với Hứa Duy.

Mấy người bạn học cũ trong phòng bao thấy Hứa Duy thì chỉ kinh ngạc.

Còn Triệu Tắc chẳng có khí phách kia chỉ mất một giây là đón nhận việc Hứa Duy đột nhiên trở về.

Mọi người đều đang sống cuộc sống của riêng mình, đối với họ mà nói, một người bạn thời trung học bất ngờ quay lại chẳng ảnh hưởng gì cả.

Không ai canh cánh trong lòng.

Chung Hằng cúi đầu hừ cười một tiếng, không nhìn cô, ném lời Triệu Tắc: "Dù sao cũng là bạn cũ mà."

Hứa Duy gật đầu: "Cũng phải."

Nước nóng vẫn đang chảy, giội qua ngón tay cô, ào ào ào.

Chung Hằng nói bằng giọng chẳng có cảm xúc gì: "Cô tắm đi, tôi đi xuống đây."

Gặp nhau tới nay, lần đầu tiên anh nói chuyện đàng hoàng.

Hứa Duy đáp lại: "Được."

Hơn chín giờ tối Nhan Hân mới về. Cô ấy không về phòng, trước tiên sang gõ cửa phòng Hứa Duy.

Hứa Duy mở cửa, một cốc trà sữa được đưa tới.

"Chị ơi." Nhan Hân ló đầu vào, cười với cô, "Mua cho chị đó, ngon lắm."

"Cảm ơn em." Hứa Duy nhận lấy, "Vào ngồi một lát không?"

"Được ạ."

Hứa Duy ngồi trên giường, Nhan Hân để túi máy ảnh trên tủ đầu giường. Cô ấy chưa tắm nên không tiện ngồi trên giường, kéo cái ghế ngồi bên cạnh.

Mỗi người uống một cốc trà sữa.

Hứa Duy hỏi cô ấy đi đâu chụp cảnh đêm.

Nhan Hân nói: "Em đến sông Thanh Lan, ở đó có chèo thuyền, em lên ngồi, chụp ít cảnh hồ."

Hứa Duy nói: "Chỗ ấy đẹp lắm."

Nhan Hân nhìn cô, hỏi dò: "Chị này, em nhớ chị không phải là người Phong Châu nhỉ."

"Không phải, chị là người Nghi Thành, chị từng đi học ở đây."

Nghi Thành ở phía Bắc, gần Giang Thành - thành phố thủ phủ tỉnh.

Nhan Hân gật đầu như có điều suy nghĩ: "Xem ra em nhớ đúng rồi. Thế sao chị đến Phong Châu học vậy."

"Hồi trước bà ngoại chị ở đây."

Nhan Hân hình như nhớ ra việc gì đó, hơi kinh ngạc, "Cho nên khi đó chị chọn Ngu Khê là địa điểm hỗ trợ giáo dục để miễn thi tuyển nghiên cứu sinh? Gần Phong Châu lắm."

"Em biết hết mấy chuyện này à?"

"Tất nhiên rồi," Nhan Hân cười nói, "Trường cũ của chị lấy chị tuyên truyền mà, lý lịch của chị đọc được hết trên mạng của nhà trường, ở ngay cột cựu sinh viên nổi tiếng ấy. Hồi đó em muốn thi nghiên cứu sinh, còn bấm vào đọc nữa."

Hứa Duy nói: "Chị không chú ý lắm."

Nhan Hân nói tiếp: "Nhưng em thấy sau đó hình như chị cũng không quay lại trường học tiến sĩ, sao chị bỏ vậy."

"Cũng không có lý do gì cả, chỉ là không muốn học nữa thôi." Hứa Duy đổi đề tài, "Em chuẩn bị khi nào đi Ngu Khê?"

"Khi nào cũng được, xem lúc nào chị tiện thôi." Dừng một chút, cô ấy mỉm cười với vẻ hơi láu lỉnh, "Chị này, hôm nay là bạn học của chị phải không, có phải muốn tụ tập không? Chi bằng ở thêm hai ngày nữa rồi hẵng đi."

Hứa Duy từ chối khéo ý tốt của cô ấy, "Hôm nay tụ tập rồi, nếu em không có chuyện khác thì ngày mai chúng ta đi."

"Nhanh vậy ư? Cũng được. Chúng ta đi xe gì, hôm nay em hỏi thăm qua, bến xe có xe buýt tới đó, cũng có xe van do tư nhân lái, đương nhiên, bắt taxi đi cũng được."

"Chuyện này không vội, ngày mai rồi quyết định, em về trước tắm rửa rồi ngủ đi."

"Vâng chị."

Không biết có phải là do đã ngủ một giấc trên xe không, ban đêm Hứa Duy ngủ không ngon, hơn bốn giờ sáng là thức dậy. Cổ họng khô khốc, cô mò mẫm dậy uống hớp nước lạnh, tìm kẹo bạc hà ngậm một viên, cố nằm đến sáu giờ rưỡi.

Đánh răng rửa mặt chỉ mất mười lăm phút.

Ngẫm nghĩ, cô vẫn trang điểm nhẹ, kẻ lông mày, đánh ít phấn lên gò má, nhưng không tô son.

Buổi sáng không khí trong lành, nhiệt độ cũng vừa phải. Hứa Duy mặc chiếc váy suông màu đen, cảm thấy không nóng không lạnh. Xuống lầu chẳng thấy Triệu Tắc đâu, người ngồi ở quầy lễ tân là Tiểu Chương, thấy cô thì mỉm cười: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Hứa Duy đi tới hỏi, "Chỗ mấy cậu có cung cấp bữa sáng không?"

Tiểu Chương nói: "Cái này thì không cung cấp. Năm ngoái dì Trần nấu ăn về quê rồi, không có ai làm cơm, nên bọn em đã bỏ dịch vụ này."

"Không ai nấu cơm, vậy mấy cậu ăn gì?"

"Bọn em tự ăn tạm thôi, có khi gọi thức ăn ngoài, có khi thì anh Triệu nấu cháo, đôi lúc tâm trạng ông chủ nhỏ tốt thì sẽ làm sủi cảo. Anh ấy làm sủi cảo là tuyệt nhất đấy."

Tiểu Chương nói đến đây lộ ra vẻ mặt đẩy mạnh tiêu thụ thịt lợn ngon của nhà mình, "Không phải em nói ngoa đâu, điểm này của ông chủ nhỏ bọn em đúng là ngoài dự liệu. Ai mà biết một người đàn ông như anh ấy biết gói sủi cảo nữa chứ. Chị đừng nói, anh ấy gói tỉ mỉ lắm, hôm nào chỉ cần anh ấy gói sủi cảo, mấy cô nhóc ở tiệm giặt là bên cạnh như cún đánh mùi chạy sang ăn chực, da mặt đứa nào cũng dày, chấm mút đến ghiền luôn. Em đoán đó không phải là ăn sủi cảo, mà giống như muốn ăn ông chủ nhỏ của bọn em vậy."

"Thật không." Hứa Duy cười thành tiếng, "Anh ấy biết gói sủi cảo à?"

"Ừ, không lừa chị đâu." Tiểu Chương nhỏ giọng nói, "Thế này đi, lát nữa em xúi anh Triệu, bảo hôm nay ông chủ nhỏ làm bữa sủi cảo, chị ăn là biết ngay, ai ăn người đó muốn lấy chồng."

"Được, cậu xúi đi." Hứa Duy vẫy tay, "Tôi ra ngoài ăn sáng đây."

Cô đi ra ngoài, còn chưa tới cửa thì một con chó lớn màu xám trắng lao vào, nhào tới chân cô.

Hứa Duy giật nảy mình, nhận ra là con chó ủ rũ hôm qua.

Bên ngoài quát một tiếng: "Cá Chạch!"

Thế nhưng Cá Chạch thiếu gia chả nể mặt chút nào, như không nghe thấy vậy, tập trung cọ cọ bắp chân trần của Hứa Duy, còn há miệng cắn nhẹ làn váy cô, chân trước nhảy lên, cố chấp đòi ôm.

Mặt Chung Hằng đen thui.

Tiểu Chương cười ngặt nghẽo: "Ây da, không được rồi không được rồi, thiếu gia lại động dục rồi, vừa thấy người đẹp cái là đi không nổi nữa thì làm sao cho phải đây!"

Cá Chạch vẫy đuôi đầy phối hợp.

Chung Hằng đi tới níu dây, gắng kéo nó ra.

Cá Chạch tức muốn chết, sủa gâu gâu bất mãn.

"Thằng nhóc khốn." Chung Hằng mắng một tiếng, hỏi Hứa Duy, "Không sao chứ."

"Không sao." Hứa Duy đi tới sờ đầu Cá Chạch một cái, Cá Chạch lập tức ngoan ngoãn, cái đuôi xoay tít 360 độ.

Tiểu Chương cười đến đau bụng: "Mẹ nó chứ, cái đồ này sắp bay lên trời rồi. Chị Hứa, chị mau ra ngoài đi, nếu không bữa sáng này không ăn được đâu, Cá Chạch muốn cướp chị về ổ đó."

Hứa Duy nghe theo lời đề nghị, nói với Chung Hằng: "Em đi ăn sáng."

"Ừ."

Chung Hằng bồng Cá Chạch lên, đi về phía cửa sau.

"Chung Hằng." Hứa Duy gọi anh.

Chung Hằng quay đầu lại.

"Hôm nay em đi Ngu Khê." Hứa Duy nói, "Buổi trưa đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro