4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sehun thậm chí đã quên đi những gì cậu đã làm trước đó. Cậu thậm chí còn quên rằng trước đó cậu đã tức giận như thế nào với Jongin. Và bây giờ Sehun chỉ thả lỏng cơ thể mình vào vòng tay anh.

Cậu không nhớ Jongin đã đẩy cậu như thế nào nhưng bây giờ Sehun đã ngồi trên mui xe. Cậu nghiêng về phía trước để ngực của họ tiếp xúc với nhau và chìm đắm vào nụ hôn của anh.

Jongin cắn nhẹ lên đôi môi Sehun. Cậu nhìn anh ngây thơ nhưng anh có thể thấy niềm khao khát và mong muốn tỏa sáng trong mắt. Và Jongin chỉ có thể cười trong lòng đầy hài lòng vì không chỉ có riêng anh muốn nó.

Khi Sehun hoàn toàn dựa vào anh,cậu không ngần ngại vòng tay quanh cổ anh. Jongin một tay đặt trên eo thon của Sehun và tiếp tục nụ hôn ngọt ngào trong khi tay còn lại vuốt ve khuôn mặt cậu, từ trán xuống mũi rồi đến đôi mắt một mí tuyệt đẹp. Anh có thể cảm thấy từng chi tiết của làn da trắng tinh tế.

Sehun cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể cậu khi Jongin hôn cậu nhẹ nhàng như vậy. Không phải là một nụ hôn mạnh bạo như hôm trước. Jongin thổi từng hơi thở ấm áp vào mặt Sehun. Bàn tay anh nắm chặt vai cậu khi môi anh chuyển động thật chậm rãi.

Cũng như Jongin nghiện đôi môi hồng như mật ngọt của cậu. Sehun cũng thừa nhận rằng cậu đã bị nghiện tất cả mọi thứ về Jongin. Khi cậu trong vòng tay ôm lấy Jongin, khi cậu chìm đắm vào nụ hôn của Jongin. Cậu đã không giữ lại bất cứ điều gì, tiếng rên thấp khẽ thoát ra khỏi cổ họng Sehun.

Họ nhìn nhau say đắm trước khi tiếp tục gắn kết hai đôi môi, quay trở lại để cảm nhận sự ấm áp của mỗi người. Sehun cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình tăng nhanh lên khi tay Jongin đang di chuyển từ thắt lưng đến bắp đùi thon gọn của cậu mà nghịch ngợm.

Tiếng rên nghẹn lại khi thấy biến đổi ở đũng quần mình. Đặc biệt là khi lưỡi Jongin quấn lấy lưỡi cậu. Tay Sehun vò mái tóc đen của anh trong khi Jongin vẫn mải miết khám phá vòm miệng cậu. Giữa các ngón tay cậu có thể cảm thấy sự mềm mại của mái tóc đen khi anh vẫn đang nuông chiều cậu.

"Arghh ... Jongin!" tiếng rên rỉ nghe rõ ràng hơn khi môi họ đã rời nhau và anh trượt lưỡi xuống cần cổ cậu. Cơ thể của Sehun như bị xé toạt bởi Jongin. Cậu ngước đầu lên cho phép lưỡi anh di chuyển linh hoạt hơn ở cổ mình.

"Jongin ... ahh ..." Cậu nắm chặt tóc anh khi cảm thấy anh đang cắn và mút trên cổ của mình. Và cơ thể cậu rung lên khi một vết cắn nhẹ nhàng hạ xuống giữa cổ và vai. Thêm một vài vết cắn ở vai rồi tiếp đến tai.

Hơi thở cậu ngày càng khó khăn vì kỹ thuật tuyệt đỉnh của anh . Buộc cậu phát ra những tiếng thở dài và tiếng rên rỉ thấp. Sehun thậm chí có thể cảm thấy thứ gì đó cương cứng đang chọt vào mông cậu. Ah, chết tiệt! Bộ đồ này thật khó chịu chết được.

Sehun di chuyển hông của mình, buông tiếng rên rỉ khi Jongin cắn dưới tai cậu. Anh không ngừng chọc phá những điểm nhạy cảm trên cơ thể Sehun. Bàn tay anh trượt dần xuống sờ nắn mông Sehun làm cả người cậu đông cứng.

"Nghh-ahh ... Jongin. Ôi Chúa ơi!" Sehun cắn răng khó chịu giữa tiếng thở dài khi cậu cảm thấy túi quần rung rung và một giai điệu chói tai vang lên. Tại sao trong lúc thế này lại có người gọi cậu cơ chứ?

Một tay lấy điện thoại từ túi quần và đưa lên ... màn hình hiển thị tên Moonkyu. Chết tiệt! Cậu ta luôn làm phiền cậu những lúc quan trọng.

"Jongin ... Nghh ~ dừng lại-ahh!" Câu nói hoàn toàn vô dụng, Jongin dường như không nghe thấy, tiếp tục hôn và chuyển động.

Với bàn tay run rẩy, Sehun trả lời cuộc gọi và trước khi cậu nói 'Yeoboseyeo', có một loạt các câu nói chặn lại.

"Mày đang ở đâu?! NHANH CHÓNG NGỪNG LẠI VÀ VỀ HOẶC TAO SẼ ĐẾN ĐÓ LÔI MÀY VỀ!"

"Moonkyu-ah, tao đang bận! Mày có thể- ahh, chết tiệt!" Sehun bịt miệng mình lại khi bàn tay Jongin mở cúc áo cậu ra và một cái gì đó ấm áp đang bao bọc đầu vú cậu.

"NGỪNG NGAY VÀ ĐI VỀ NHÀ!"

"Moonkyu-ah, ngừng la lên đi! Mày đang ở nhà Luhan hyu-" Sehun không thể nói thêm vì anh cắn môi dưới của cậu và không buông tha một phút giây nào. Ôi trời... Sao Jongin tuyệt vời quá vậy !

"Nói Jongin ngừng lại hoặc tao sẽ đến đó cắt đứt dương vật của hắn ta!"

"Làm thế nào mà mày biết là-"

"Nhanh lên. OH SEHUN!"

"Được rồi... Chờ cho tao ở lối vào của Lotte World trong năm phút nữa!"

Sehun cất điện thoại sau khi cuộc gọi bị ngắt kết nối và đẩy Jongin ra. Bỏ qua cái nhìn bối rối của anh và sửa lại áo.

"Tôi xin lỗi. Tôi phải đi ... bây giờ!" Sehun muốn rời khỏi lòng anh nhưng một đôi tay quấn quanh eo của cậu kéo xuống làm cậu ngồi trên đùi Jongin.

"Tại sao ngay lúc này? Chúng ta thậm chí còn chưa bước vào hoạt động chính!" Jongin thấp giọng nói vào ta Sehun, theo sau là vết cắn trên điểm nhạy cảm ở dái tai.

"Eunghh ... nhưng tôi phải đi! Xin lỗi ..." bàn tay khó khăn đẩy ngực Jongin ra và rời đi. Jongin thở dài thất vọng vì cục phồng ở đáy quần.

.

.

.

Sehun xoa bóp thái dương, cảm thấy chóng mặt khi nghe thấy giọng nói trẻ con từ bạn mình. Luhan nhìn cậu rồi chỉ mỉm cười cho qua. Oh, tại sao Luhan hyung không giúp cậu bịt miệng Moonkyu lại nhỉ?

Nên nhét thứ gì đó vào miệng cậu ta! Giày? Điện thoại ? Bất cứ thứ gì! Cậu chỉ muốn bịt miệng Moonkyu lại thôi!

"NGHE TAO NÈ OH SEHUN!"

"NGỪNG LA VÀO TAI TAO ĐI!" hoàn trả la hét. Cậu đang rất buồn ngay bây giờ.

"Jongin không phù hợp với mày, hãy tin tao! Mỗi đêm anh ta sẽ dẫn một cô gái hoặc một chàng trai lên giường. Vì vậy, tốt hơn là đừng rơi vào lưới tình với hắn ta!"

Sehun cúi mặt với tay cuộn thành nắm đấm để ngăn mình đấm vào mặt Moonkyu. Tại sao không để cậu được yên sau loạt hoạt động chưa hoàn thành đó?

"Tốt thôi. Mày muốn có bạn trai? Tao tìm cho mày! Mày muốn một chàng trai như thế nào? Miễn là họ không giống Kim Jongin!"

"Mày muốn tìm cho tao? Tốt thôi. Nghe này! Đó là người phải là đẹp trai, quyến rũ, làn da rám nắng, mái tóc đen, đôi mắt sắc nét và phải có họ KIM!" Sehun nhấn mạnh âm tiết cuối cùng. Vâng, chúng ta đã biết người có những đặc điểm này.

"Được rồi. Tao biết ... - Một giây suy nghĩ - Tao biết một người tên là ... ..."

"..."

"Jonghyun! Kim Jonghyun. Anh ấy tốt, đẹp trai và thậm chí còn sexy hơn Kim Jongin, mày biết không?"

"Grrh ..." cậu muốn đập đầu vào tường ngay lúc này. Không! Moonkyu đầu đập vào tường có vẻ tốt hơn.

"Hoặc Kim Luhan?" (Luhan mới mang họ Kim)

"Hey! Đừng mang tên anh vào!" Luhan kêu lên khi nghe thấy tên mình được đề cập.

"Hoặc Kim Youngwoon. Kim Heechul ? À không. Mày muốn loại manly hơn đúng không?"

Sehun mệt mỏi và muốn ngủ ngay bây giờ! Và cậu muốn được yên bình! "IM NGAY ĐI KIM MOONKYU!"

"Ừ, đúng rồi. Hay em nhỉ? Moonkyu cũng họ Kim mà. Làm thế nào đây?" Luhan nói.

Sehun chỉ nhìn Moonkyu với đôi mắt lười biếng. Cậu biết Moonkyu sẽ phản ứng như thế nào. Cậu ta sẽ nói...

"CÁI GÌ CƠ?! KHÔNG BAO GIỜ! Không thể nào là em. Em không phải là gay!"

Sau đó sẽ nói ...

"Em thực sự vẫn bình thường, một trăm phần trăm vẫn thích ngực! Tôi vẫn bình thường ... chỉ có yêu mình Sohee thôi !"

Hey, đúng rồi! Anh sẽ liên lạc với cô ấy để nói rằng anh yêu cô và sẽ không liếc qua một thằng con trai nào! Người bạn của anh thực sự là đồng tính và anh không muốn mình cũng vậy

Luhan chỉ cười khúc khích trước mặt hai thằng nhóc trẻ hơn mình. "Hai người giống như một cặp tình nhân khi tranh cãi!" và nó mang lại cho anh một câu la hét.

"ĐỪNG CÓ MÀ NÓI THẾ!"

.

.

.

"Hey, em có thực sự yêu Jongin?"

Sehun quay về phía Luhan khi cậu đã cài xong nút áo ngủ của mình. Bầu không khí yên tĩnh hơn bởi vì bây giờ Moonkyu đang trong phòng tắm. Vâng, cậu và Moonkyu sẽ ở lại trong căn hộ của Luhan. Vì ngảy mai là chủ nhật.

"Sehunna! Em có thực sự không?" Luhan nhắc lại câu hỏi khi thấy Sehun chỉ im lặng.

"Em ... không biết." Sehun cúi đầu bối rối.

"Nói cho anh biết em thực sự với Jongin như thế nào?" Luhan cùng Sehun ngồi xuống nệm. Sehun vẫn im lặng, não bộ đang đình trệ để có thể trả lời.

"Em không biết. Dù sao, em chỉ nghĩ là nó thỏa mãn ham muốn của Jongin với em."

"Đừng nói thế! Anh không thích em nói như thể em rất thấp hèn vậy. Em muốn Jongin phải không? Tại sao không thử để có được những gì em muốn?" Luhan nhìn thẳng vào mặt Sehun, cố gắng khuyến khích để cậu nhóc trẻ tuổi không bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

"Bắt lấy Jongin giống như cố gắng để đạt đến bầu trời, hyung. Quá cao với em!"

"Không có gì là không thể nếu như em muốn thử, nhớ không? Đừng lo lắng! Có anh và Moonkyu sẽ giúp đỡ!"

"Moonkyu? Cậu ta thậm chí còn bị chấn động khi nói tới Jongin!" Sehun khoanh tay trước ngực và khịt mũi ghê tởm khi nhớ tới lúc trong xe.

"Tụi anh chỉ cần làm cho Jongin giống như em!"

Sehun ngay lập tức nhìn Luhan, nhìn chằm chằm anh trong sự hoài nghi. Làm thế nào lại có thể làm gì?

"Tụi anh chỉ cần làm cho nó thú vị hơn thôi, chỉ cần ai đó giả làm người yêu em khiến Jongin ghen và nhanh chóng nhận ra cảm xúc của mình."

"Làm thế nào mà anh có một kế hoạch nhanh thế ?" Sehun bỉu môi nhưng khi cậu tưởng tượng Jongin ghen vì mình má cậu dần nóng lên.

"Anh đọc trên internet!" Luhan cười khi anh gãi gãi đầu khiến nó trở nên rối bù. Hình như Luhan hyung rất thích đọc những thứ như thế thì phải?

"Nhưng ai sẽ giả vờ làm bạn trai em?" Cả hai nhìn nhau bối rối. Nếu là Luhan, nó rất khó xảy ra. Tại sao? Vì Luhan rất bận rộn, và Sehun cũng cần một người trông nam tính hơn cậu.

"Ah, xong rồi này ~" Moonkyu vào phòng với một chiếc khăn nhỏ trên vai và bộ đồ ngủ. Định leo lên giường thì dừng lại.

"Tại sao anh lại nhìn em như thế?" bằng cách nào đó nhưng Moonkyu cảm thấy sẽ có chuyện xấu xảy ra với mình. "Hey! Tại sao lại mỉm cười như thế với em?!"

.

.

.

"Hưmmm ... Tôi thích trà sữa hơn cà phê này ~" Sehun lại bỉu môi dưới của mình lần thứ n vào sáng này. Bây giờ - 10 giờ và Moonkyu nói, Jongin luôn đến quán cà phê này vào mỗi chủ nhật lúc 10 giờ sáng. Từ đâu mà Moonkyu có lịch trình hoạt động của Jongin? Cậu không biết. Có thể Moonkyu có năng khiếu của một thám tử.

Tối hôm qua khi Sehun ngủ cậu có nghe tiếng Luhan thì thầm đe dọa Moonkyu. Có lẽ đó là lý do tại sao Moonkyu có vẻ nghiêm túc trong lúc này.

"Moonkyu-ah, quần bó quá chật với tao! Và chiếc áo này cổ quá thấp, ngực của tao gần như lộ ra hoàn toàn. Cổ tay cũng khó chịu khi tao nâng tay lên một chút!"

"Đó là vì kế hoạch, Oh Sehun! Hãy kiên nhẫn!" Moonkyu tiếp tục kiểm tra đồng hồ của mình nhiều lần. Đã 10:15 và nó có nghĩa là đã qua mười lăm phút mà Jongin chưa xuất hiện.

"Nhưng nó khó chịu quá!"

"Quá khó chịu với cái quần bó? Là như vậy hay là 'cậu nhóc' quá căng thẳng của mày?"

CHÁT!!!

Một cái tát hạ cánh trên mặt của Moonkyu khi câu nói vừa thoát ra. Aiish ~ Cái tên khốn này.

"Ngừng nói chuyện thô tục với tao đi!" Sehun kêu lên trong sự bực tức, trong thực tế, cậu đã thường nghe Moonkyu nói thô tục nhưng bằng cách nào đó, cậu chưa bao giờ thốt ra mấy lời nói kiểu đó. "Và cũng có thể, mày không thích tao với Jongin? Tại sao mày thay đổi tâm trí của mình nhanh vậy?"

"Mày nên biết ơn vì tao muốn giúp mày. Bên cạnh đó ..."

~~~~~~~~~~~~~~Flashback~~~~~~~~~~~~~~

"Em. Không. Muốn! Em thà chết còn hơn để Sehun cùng với Jongin!"

"Nói nhỏ xuống, Moonkyu! Sehun đã ngủ ..." Luhan nói mà về cơ bản là muốn bịt ngay miệng Moonkyu lại. "Bên cạnh đó không phải là em không thích Jongin?"

"Nó không giống... nhưng em ghét hắn ta! Hắn ta không bao giờ được phép đánh cắp bạn của em một lần nữa! Điều tốt là em cũng là nạn nhân và là những người không trực tiếp đánh hắn ta!"

"Huh ... Em nói Jongin rất tự cao không phải sao? Và em ghét anh ta vì nó. Vậy sao em không làm hắn tự hạ mình trước Sehun ?" Luhan lại nói một cách kiên nhẫn. Anh nhận thấy rằng Moonkyu dường như đang cố gắng để suy nghĩ, sau đó nở một nụ cười kỳ lạ.

"NÓ LÀ MỘT Ý HAY HYUN-"

CHÁT!

"Anh đã nói với em là nói nhỏ thôi, ngu ngốc!"

~~~~~~~~~~~~~~~End of Flashback~~~~~~~~~~~~~~

"Quên đi! Điều quan trọng là tao giúp mày, phải không?" Moonkyu nói.

Sehun gần như đánh cậu ta một lần nữa, nếu Moonkyu không nắm tay cậu và nói với cậu.

"Jongin đã đến. Oh, thật tốt, hắn ta đi một mình! Bây giờ, hãy đi đặt đồ ăn!" Cậu không kịp phản đối, Moonkyu đã đẩy cậu vào hàng đợi để đặt món ăn.

Sehun chỉ đứng đó lo lắng. Đặc biệt là khi cậu cảm thấy ai đó đang đứng phía sau mình. Sehun tin chắc đó Jongin. Cậu hứa sẽ không nâng cánh tay lên vì nó sẽ để lộ vòng eo của cậu. Sehun để cho cánh tay thẳng xuống. Và Jongin sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Sẽ không có chuyện gì xảy ra!

BỐP!

"Aw~" một cái gì đó rơi vào đầu khiến Sehun ngay lập tức xoa đầu của mình với bàn tay phải, cậu nhìn xuống và thấy một mảnh giấy nhàu nát đã rơi xuống đầu mình. Nó không đau. Nhưng làm cho Sehun sợ hãi.

Đúng vậy, cậu đang ở trong tình trạng lo lắng cực độ. Sehun quay sang một bên và thấy Moonkyu chỉ cười toe toét với hai bàn tay tạo thành một dấu hiệu hòa bình.

"Sehun ...?"

Tiếng gọi làm cho cơ thể Sehun căng thẳng và ... oh chết tiệt ! Sehun vẫn đang nhấc cánh tay của mình lên. Với động tác cứng nhắc, Sehun quay lại nhìn và nở một nụ cười ngượng nghịu.

"J-Jongin-ssi ... Xin chào!" Jongin không trả lời. Sehun đứng đó trong im lặng. Cậu bối rối không biết nên đặt bất gì, cậu chưa bao giờ đến đây đây. Và Moonkyu cũng chưa nói gì với cậu.

"Tô-i.. Umm..." Sehun che miệng khi có âm thanh phát ra. Thực sự cậu chỉ vô tình thôi. Đột nhiên, một bàn tay luồn vào áo sơ mi của cậu và vuốt ve vòng eo của cậu với chuyển động chậm rãi.

"Tôi có thể đề nghị Caramel Macchiato nếu em muốn."

Một tiếng thì thầm thấp làm cho Sehun nổi da gà. Thực ra con người này là Jongin hay là quỷ mà có thể làm cho mái tóc của cậu tua tủa như thế này?

"Hoặc em có thể đặt một Latte Macchiato?"

"Ừ. Tôi muốn hai Caramel Macchiato!" Sehun lập tức đặt hàng vì Jongin vẫn nghịch ngợm, vuốt ve eo của cậu. Sau đó di chuyển xuống mông cậu. Ôi Chúa ơi ... Jongin bóp chặt quá. Nếu cậu không cắn môi lại, rên rỉ có thể đã phát ra ngoài.

"Vâng, chờ một phút!" Người phục vụ đi để chuẩn bị đơn đặt hàng. Và Sehun cẩn thận quay lại nhìn Jongin đang mỉm cười với cậu. Oh chuối, anh thật sự rất đẹp trai.

"Jongin-ssi ... xin lỗi đây là nơi công cộng!" Sehun nói khi cậu rút tay anh ra khỏi mông mình. Gương mặt cậu đỏ lên khi nhận ra nhiều cái nhìn lạ hướng về họ.

"Được rồi ... có lẽ sau đó chúng ta có thể đi đến chỗ của tôi!" Jongin lại thì thầm vào tai cậu. Sehun đẩy Jongin ra, cố gắng để không phải là quá gần với anh.

"Xin lỗi, nhưng tôi bận" Sehun nói khi nhận hai ly Caramel Macchiato và rời khỏi đó, trở lại ngồi bên cạnh Moonkyu. Trừng mắt nhìn người bạn của mình đang cố kiềm chế tiếng cười.

"Aiish ~ cười gì!" Sehun thì thầm với Moonkyu và tiếng cười bùng nổ, không quá khó để nó có thể thu hút sự chú ý của nhiều người. Sehun chỉ che khuôn mặt của mình vào lòng bàn tay.

"Được rồi ..." Moonkyu cố gắng lấy lại hơi thở của mình sau tiếng cười cuối cùng. "Tại sao mày chỉ đặt cái này? Tao quá đói luôn rồi này!"

"Tao đã rất lo lắng khi ở đó, mày biết không? Và mày thì đang ở đây cười!" Sehun nói nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết.

"Được rồi, tao xin lỗi. Nhưng tại sao không trực tiếp trả tiền luôn đi?"

"Tao đã nói là tao rất lo lắng và nó có nghĩa là tao không thể nghĩ về điều đó! Mày tự trả tiền cho mình đi!"chống cằm với khuôn mặt cau có. Đột nhiên Moonkyu chuyển ghế lại gần Sehun.

"Tránh xa ra!" Sehun nói vẫn với một vẻ mặt cau có và nghiêm khắc.

"Em yêu ~ đừng giận giận!" Moonkyu khoác vai Sehun. Urgh, cậu đang rất rất rất khó chịu ngay bây giờ. Và Baby? Grrrh ...Moonkyu nó có biết nó đang nói gì không nhỉ?!

"Xin chào, Sehunna ~"

"Là gì nữa đây?!" Sehun nói vẫn với giọng khó chịu.

Và đang tiếc! Nó không nhận ra đó là ai. Sehun ngậm miệng lại ngay lập tức khi thấy Jongin đang đứng trước mặt mình. Cậu không biết Jongin xuất hiện từ lúc nào. Và đôi mắt mở rộng trong sự ngạc nhiên khi cảm thấy có cánh tay ôm eo cậu của Moonkyu. Vì vậy, ... vai của Moonkyu đã bắt đầu?

"Em yêu ... hắn là ai?"




.

.
.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro