52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 52

Vinh Kinh muốn giành lại di động, nhưng Ngô Phất Dục đời nào chịu nghe, hắn tránh đi ngay. Ánh mắt vốn mờ mịt vì say rượu bắt đầu thay đổi, nhuốm màu tà ác. Hắn nhân lúc Vinh Kinh không đề phòng, tung một nắm đấm về phía mặt anh.

Mặt Vinh Kinh bị luồng gió phát ra từ nắm đấm sượt ngang qua. Nếu anh không tránh kịp thì đã bị Ngô Phất Dục đánh ngã tại chỗ, nhưng vừa mới thoát được một đòn thì đối phương lại vung chân lên đá.

Vinh Kinh nghiêng người tránh đi cho hắn đá hụt, đồng thời đẩy Omega đang ngơ ngác gần đó ra ngoài: "Tránh xa ra!"

Cùng lúc đó, để tiện tấn công, Ngô Phất Dục ném điện thoại trong tay đi. Di động rơi xuống mặt sàn trải thảm lông.

Khí thế bùng nổ của hai Alpha thoáng chốc đã thiêu rụi không khí mờ ám ban đầu, như dầu sôi lửa bỏng.

Người đẹp kia cuối cùng đã được cảm nhận sức ép giữa Alpha, tế bào trên người như đang kêu gào phải thần phục. Cậu ta lập tức tránh xa khỏi hai người đang đánh nhau, co chân lại như muốn quỳ xuống. Có lẽ vì tốc độ của họ quá nhanh, mắt cậu ta thậm chí không theo kịp.

Pheromone như nổ tung giữa không trung. Không gian tràn ngập hormone Alpha khiến máu của những người có mặt muốn sôi lên.

Một người ngoài nghề như Omega này chỉ thấy được mỗi cú đấm đều trúng đích, như có thể cảm nhận được cơn đau truyền đến, nhất là khi Alpha đột nhiên xuất hiện kia đánh như không cần mạng nữa.

Ngay cả Vinh Kinh cũng bị khí thế hung hãn của Ngô Phất Dục đánh trúng vài lần. Anh vừa mới tránh được hai cú đá chính diện và mặt bên liên hoàn, thì đã thấy cửa phòng bị Ngô Phất Dục đá lung lay. Nguyên vật liệu nội thất của Cheryl đều là loại bền chắc hạng nhất, có thể chống chịu được phần lớn sức tấn công, lúc này mới thấy được sức mạnh của Ngô Phất Dục lớn đến thế nào.

Hóa ra lần trước hắn chỉ đùa thôi, bây giờ mới chơi thật. Cũng bởi vì muốn đề phòng bị bắt cóc, nhà họ Ngô đã cho người thừa kế duy nhất trải qua chế độ huấn luyện địa ngục ngay từ khi còn nhỏ. Ngô Phất Dục sờ khóe miệng bị Vinh Kinh đấm trúng mấy lần.

"Anh cũng tàn nhẫn đấy, cậu út ~" Cách xưng hô này nghe như đang đùa giỡn. Ai bảo từ khi xuất hiện đến nay, Vinh Kinh chưa bao giờ thèm nể mặt hắn.

Vinh Kinh cũng thở dốc vì vận động mạnh: "Cậu điên chuyện gì thế?"

Ngô Phất Dục bị nghi ngờ có khuynh hướng yêu Alpha, trong khoảng thời gian này, hắn bị Kỷ Huỳnh Giới kiểm soát rất chặt, chỉ có thể chạy nạn đến khách sạn.

Không ngờ, Kỷ Huỳnh Giới là loại người không ngại Alpha hay Omega, nửa đêm đưa vài Alpha bị bỏ thuốc đến phòng hắn, thậm chí căn phòng cũng có thắp loại hương trộn thuốc. Ngô Phất Dục vốn đã uống rượu, cộng thêm tác dụng của mùi hương thì suýt nữa đã trúng chiêu. Hắn nổi giận đùng đùng, mắng chửi anh họ một trận rồi xông ra ngoài.

Vừa rồi hắn tấn công Vinh Kinh chỉ vì muốn biết mình thật sự rung động hay là do ảo giác. Hắn muốn kiểm tra lại lần nữa, nhưng không đạt được kết quả nào tốt hơn.

"Tôi cũng muốn biết mình có điên hay không. Anh đừng có nhìn tôi như thế, ông đây bất cẩn trúng thuốc. Anh mà không giúp thì đêm nay ông khó giữ trinh tiết đấy."

Vinh Kinh suy nghĩ rồi từ chối: "Vậy cậu cứ tiếp tục thế đi."

Ngô Phất Dục trợn trừng mắt: "Sao anh có thể thấy chết không cứu!?" Vinh Kinh không phải quý ngài thích làm việc thiện sao?

Vinh Kinh kiên quyết: "Có thể."

Ngô Phất Dục tức điên. Hắn nhìn sang Omega đang run rẩy trong góc phòng: "Này, muốn chơi ba không?"

Cậu ta lắc đầu nguầy nguậy, nhưng khi thấy được gương mặt tuấn tú của Ngô Phất Dục thì lại do dự, có cần chơi kích thích đến độ này không?

Vinh Kinh thấy hắn chưa say đến độ bất tỉnh nhân sự, anh chỉ phủi bụi trên áo mình rồi phán ngay một chữ: "Cút."

Nói rồi, anh cúi người nhặt điện thoại lên, đang định nói gì đó thì nhận ra bên kia đã cúp máy từ khi nào. Anh gọi lại thì không ai nghe. Vinh Kinh trầm ngâm, lát sau mới nhìn thấy nhóm chat của đoàn phim Hoàng Quyền đang hào hứng thảo luận về Liên hoan phim, mong đạo diễn mang quà về cho mình. Cố Hy cũng đáp lại vài câu. Theo nội dung trong lịch sử chat, hình như tối nay anh còn phải tham gia một bữa tiệc lớn.

Vinh Kinh gửi tin nhắn: Vừa rồi bận việc, bây giờ anh có rảnh không?

Tin gửi đi như đá chìm xuống biển lớn, biết đâu chừng là...không đọc được.

Đúng lúc này, Ngô Phất Dục lên tiếng hỏi người đẹp vẫn đang đứng chờ thời cơ hành động kia: "Này, đằng kia là một khúc gỗ, có muốn đổi người hầu hạ không, so địa vị thì tôi cũng không kém đâu."

Cậu kia thấy Vinh Kinh đột nhiên trở nên xa cách, do dự quay sang Ngô Phất Dục. Đây cũng là một Alpha có ngoại hình bắt mắt, mà hình ảnh giao tranh của họ vừa rồi thật sự quá hấp dẫn.

Vinh Kinh thấy người ta không hề có vẻ bị ép buộc gì, bèn nói: "Cậu cứ tự nhiên."

Anh không có hứng thú can thiệp vào chuyện của người khác, thế nên nhường phòng này lại cho hai người kia.

Sau khi Vinh Kinh đi rồi, Ngô Phất Dục cũng không bảo Omega kia phục vụ mình, chỉ cho một khoản tiền bịt miệng. Hắn dựa vào cửa, nhớ lại những hình ảnh vừa rồi mà tay thì không ngừng cử động. Cuối cùng, khi đạt đến đỉnh cao, hình ảnh dừng lại trong đầu hắn chính là gương mặt đầy vẻ khinh thường kia.

Ngô Phất Dục che mặt ngồi sụp xuống: "Mày tiêu rồi."

*

Lúc này, Vinh Kinh đang trở về nhà họ Tạ để nấu một phần canh thịt bò hồ Tây cho anh trai. Món này vừa chua vừa ngọt, thích hợp để giải rượu. Anh dặn người giúp việc bưng lên khi Tạ Lăng tỉnh lại.

Vinh Kinh vào phòng. Tạ Lăng nằm yên trên giường, không còn dáng vẻ sấm rền gió cuốn bình thường, ngay cả đường nét trên gương mặt cũng dịu hơn trước. Quầng mắt của Tạ Lăng hơi xanh đen, chứng tỏ anh thường xuyên thức khuya.

Vinh Kinh đắp chăn cho Tạ Lăng, chỉnh lại nhiệt độ điều hòa rồi nhẹ nhàng rời đi.

Khi tia sáng vụt tắt, Tạ Lăng chậm rãi mở mắt ra, miệng thoáng nét cười. Anh mệt mỏi trở mình, ngủ thiếp đi.

Vinh Kinh vẫn đang chờ Cố Hy hồi âm, không hiểu sao lại hơi bất an. Vì bọn biến thái quá đông, mà luật trời ở xứ này lại quá thiên vị bọn họ, vừa ứng cứu vừa cung cấp lợi thế, anh lo Cố Hy không đối phó được.

Vừa lên xe, Vinh Kinh mở WeChat lên lần nửa thì thấy được có vài cuộc gọi nhỡ, nhưng anh không xem, chỉ thấy Cố Hy trả lời thì mới bấm vào. Câu trả lời rất xa cách: Sắp chuẩn bị vào tiệc nên phải ngắt trước, khi nào rảnh liên hệ.

Anh có cảm giác thái độ của Cố Hy hơi lạ lùng, nhưng không biết là lạ ở điểm nào, dường như Cố Hy vốn dĩ phải như vậy.

Tiếp đó, anh mới xem tin nhắn thúc giục của nhóm bạn cùng lớp, nói là có niềm vui bất ngờ đang chờ trên sân vận động của trường. Bấy giờ, Vinh Kinh mới phát hiện ra sự việc này bất thường, kể cả hành vi muốn nói lại thôi của Kỷ Lạc Bình lúc trước cũng dường như đang truyền tải cùng một thông tin.

Vinh Kinh mở ứng dụng lên, không thấy gì trên trạng thái bạn bè, bài viết trên diễn đàn thì quá nhiều, cứ vài giây lại hiện ra nội dung mới rồi. Sau khi nhìn qua những bài ở trên cùng, anh mới xác định... nhiệm vụ đá người bạn trai cũ kia quả nhiên có độ khó cao.

Vinh Kinh mở livestream lên, cùng lúc đó, anh nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Đầu bên kia là giọng nói đầy mong chờ của Thích Ánh: "Vinh Kinh, em sai rồi, anh có đồng ý quay về bên em không?"

Thích Ánh nói thì thào, dịu dàng và điềm tĩnh, rất dễ gợi lên những ký ức non nớt tươi đẹp ngày trước. Hắn đang mượn điện thoại của bạn học để gọi cho Vinh Kinh, bởi vì sau khi chia tay, anh đã xóa hết toàn bộ phương thức liên hệ với hắn.

Vinh Kinh nhìn hình ảnh đang được chiếu trực tiếp trên máy tính. Đó thực ra chính là điều mà nguyên chủ từng làm khi theo đuổi Thích Ánh. Bây giờ Thích Ánh lặp lại chúng một lần nữa, nhìn qua có vẻ rất chân thành.

Thấy anh không đáp, Thích Ánh lại nói tiếp: "Anh đã từng chờ em ba giờ ở nơi này, hôm nay em chờ anh sáu giờ. Lần này, anh có thể trở thành ngôi sao của em được không?"

Nhóm bạn học đứng quanh Thích Ánh cũng nín thở tập trung chờ câu trả lời của Vinh Kinh.

Giọng nói bình thản của Vinh Kinh vang lên trong điện thoại.

"Cậu đã chia tay với giám đốc Ôn chưa?"

Giám đốc Ôn chính là vị "đại gia" mà Thích Ánh quen lúc trước, nhưng sau khi phát hiện không muốn bỏ Vinh Kinh, hắn đã chia tay ông ta.

Câu nói này phá tan không khí ồn ào náo nhiệt đã được xây dựng tại sân vận động, khí nó dần dần đông đặc lại. Vinh Kinh không dễ dàng để người khác kiểm soát đề tài, nếu không thể chia tay trong hòa bình thì chỉ còn cách ngả bài. Anh muốn đảm bảo ít nhất là về mặt đạo nghĩa, mình không bị người ta bắt thóp. Mỗi lần nghĩ đến chuyện nguyên chủ đã bị đóa hoa ăn thịt người này gián tiếp hại chết, anh lại không có tâm trạng đi lá mặt lá trái.

Thích Ánh lúng túng đáp: "Đương nhiên đã chia tay." Vì sao Vinh Kinh lại hỏi vậy trước mặt bàn dân thiên hạ chứ, trước kia anh chưa bao giờ làm vậy.

Vinh Kinh nói tiếp: "Ngày hôm đó, khi cậu lên xe giám đốc Ôn, tôi đuổi nhìn theo bóng lưng dứt khoát của cậu, tôi đã nghĩ trong mắt cậu, tiền quan trọng đến vậy sao?"

Vinh Kinh không để ý đến sắc mặt tái nhợt của Thích Ánh trên màn hình, anh nói tiếp: "Bây giờ tôi hiểu rồi, tiền đúng là thứ tốt."

Thích Ánh: "..."

Mọi người: "..." Òa, chọc thẳng vào tim!!!

Dù phải đứng hóng gió hết cả buổi tối, chờ đợi vô nghĩa đã lâu, nhưng khi thấy vẻ mặt ngơ ngác hoàn toàn của Thích Ánh, không hiểu sao mọi người đều thấy rất thú vị.

Vinh Kinh không nói câu nào khó nghe cả, còn có vẻ rất lịch sự, nhưng chỉ một câu đó đã hơn rất cả những câu chữ ẩn ý.

Người đàn ông vẫn sống trên diễn đàn trường này đã chiếm được thiện cảm của rất đông người hóng hớt mà chưa hiểu gì về bản thân anh.

*

Bên kia bờ đại dương.

Tại sân bay, nhân viên tóc vàng xinh đẹp mỉm cười nhìn gương mặt châu Á tinh tế của vị khách. Dù cô luôn cảm thấy người châu Á nào cũng như nhau, nhưng vị khách này đã vượt qua hết thảy các định thức thẩm mỹ, khiến người khác không tự chủ dịu giọng khi nói chuyện với anh.

"Anh xác định mình muốn đặt chuyến bay gần nhất về nước sao? Chuyến gần nhất phải sau bảy giờ nữa mới khởi hành, như vậy được không?"

Cố Hy đứng trước quầy, động tác khựng lại như vừa mới bừng tỉnh từ giấc mộng. Anh hoảng hốt nhìn quanh, nơi này là sân bay mà anh vừa mới rời khỏi không bao lâu trước, sao bây giờ mình lại ở đây?

Anh nhớ lại cuộc điện thoại mình vừa gọi, sau khi nhìn thấy những hình ảnh rất kích thích, cùng với trận chiến hoàn toàn khác biệt giữa hai Alpha, anh trở nên nóng ruột. Cũng có nghĩa là chỉ trong một khoảnh khắc ấy, anh bất chợt nhận ra quan hệ giữa Alpha với nhau thuộc một hệ thống khác hẳn mình, nó ẩn chứa tình cảm dễ dàng khiến mạch máu người ta phải sôi trào.

Vừa ra khỏi cửa, anh bị nhân viên của khách sạn mang 99 đóa hoa hồng đến va phải, sau đó ý thức trở nên lẫn lộn, lần tiếp theo tỉnh táo lại chính là hiện giờ.

Cố Phong đã chiếm cơ thể anh lần nữa.

Cố Hy mỉm cười từ chối sự giúp đỡ của nhân viên sân bay, đồng thời chất vấn người kia: Cậu mua vé về nước làm gì, cậu tưởng mình là bạch tuộc chắc, lấy đâu ra tốc độ nhanh như vậy!?

Cố Phong: Cậu có thể đừng xem thường bản thân nữa không. Cậu nghĩ gì, tôi sẽ muốn làm cái đó, tôi chính là khát vọng trong lòng cậu.

Cố Hy nhanh chóng bước ra khỏi sân bay. Khí lạnh tràn vào vùng cổ, anh phải lấy khăn quàng quấn lên tận mặt. Khi ý thức được chiếc khăn này là do ai tặng, ánh mắt anh mê mang. Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, từ lúc nóng ruột đến mất ý thức, rồi bị chiếm mất cơ thể, tâm trạng của Cố Hy như đã trải qua vô vàn trắc trở. Anh như thể vừa mơi vùng vẫy thoát khỏi xoáy nước.

Cố Hy: Ngày mai còn công việc, cậu có thể đừng gây thêm phiền toái cho tôi không?

Cố Phong: Rõ ràng cậu sốt ruột muốn chết, không sợ cậu ta chơi ba hả?

Cố Hy: Tôi hỏi bằng tư cách gì? Dù là Thích Ánh, hay là Ngô Phất Dục... thì cũng là tự do của Vinh Kinh.

Cố Phong: Ố ồ, thản nhiên quá nhỉ.

Cố Hy: Có phải cậu đã quên rằng từ đầu đến giờ, Vinh Kinh đã giúp chúng ta bao nhiêu lần rồi không? Đừng hiểu sai, chúng ta nợ cậu ấy, nợ quá nhiều, trả đến kiếp sau cũng không hết được. Cậu ấy đồng ý ghép đôi là vì quan hệ bạn bè! Cậu ấy không giống bọn khốn kiếp kia, đừng quá tự tin cho rằng mọi người đều có ý đồ.

Cố Phong: Cậu thật lòng chỉ xem người ta là bạn? Nếu đúng thế thì từ giờ tôi sẽ không làm chuyện dư thừa nữa.

Cố Hy lên taxi về khách sạn, thẫn thờ nhìn ánh đèn đường vụt qua trước mắt. Ánh mắt anh lạnh nhạt, toát ra sự lý trí cực đoan. Anh biết rõ Vinh Kinh chỉ có sự thương cảm với mình, hoặc cũng có thể là tán thưởng, chỉ cần vượt quá quan hệ này, tình cảm hiện tại có khả năng sẽ tan vỡ hoàn toàn.

Lát sau, anh mới trả lời: Vinh Kinh chưa hề làm gì có lỗi với tôi cả. Là người nợ ơn nghĩa của cậu ấy, những gì tôi có thể làm chỉ là việc trong phạm vi bạn bè, tuân thủ nghiêm ngặt giới hạn, đó mới là điều Vinh Kinh cần. Đúng là cậu dư thừa thật.

Cố Phong: Cậu đừng có ép tôi chửi tục đấy.

Cố Hy: Cậu đang ép tôi mới đúng.

Cố Phong: Nói cứ như cậu chưa bị đánh dấu tạm thời.

Cố Hy: Đó là sự cố.

Cố Hy ôm ngực, chờ bình tĩnh lại mới đáp lời: Còn nữa, đừng có tự ý hủy bất cứ công việc nào. Điều đó sẽ khiến nhiều người khác phải tăng ca làm thêm, gây thêm phiền toái cho đoàn phim, cậu có từng suy nghĩ chưa? Chỉ cần cậu sống trong một tập thể thì không được ích kỷ như vậy.

Linh hồn nóng nảy của Cố Phong không có chỗ trốn, chỉ đành ngoan ngoãn nghe mắng, y bức thiết muốn làm gì đó, muốn thức tỉnh Cố Hy. Nhưng chính y cũng biết tính kỷ luật của Cố Hy mạnh đến thế nào, nếu đã nói thì chắc chắn sẽ làm.

Cố Hy: Làm cho tốt việc của mình, dù không có ai để yêu thì cũng không thể mất việc.

Lần chia xa ngắn ngủi này giúp anh tỉnh táo lại từ trong bể tình. Anh nhìn rõ được những việc mà khi bản thân chìm đắm thì khó lòng nhận biết, cũng hiểu được bản thân không nên vượt qua giới hạn. Nhân lúc còn kịp, anh nên dập tắt hết những mồi lửa đang lăm le bùng cháy kia.

Miếng bánh ngọt ngào này đã bị cắn vài miếng rồi, anh tự thấy mình quá tham lam. Lòng tham khiến người ta chán ghét, Omega không biết điểm dừng cũng giống loài đỉa. Vinh Kinh mà biết được bản chất của anh thì sẽ chạy trối chết mất.

Người đã vùng vẫy trong bùn thì đừng nghĩ đến việc kéo theo người khác nữa.

Cố Hy khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, đồng thời nhắn tin trả lời cho người bên đoàn phim. Nếu Vinh Kinh có mặt ở đây thì sẽ nhận ra đó là động tác tự vệ của Cố Hy. Con người chỉ kích hoạt cơ chế tự vệ khi phát hiện ra bản thân có thể bị thương.

Cố Hy chớp chớp mắt, ép nước mắt ngược vào. Anh sẽ kiểm soát bản thân, không buông thả chìm đắm thêm nữa, tránh gây phiền cho Vinh Kinh.

Cố Hy trở lại khách sạn, gặp được Mặc Điểm đang vội vàng chạy ra tìm mình: "Chỗ xa lạ không có ai quen biết, anh đừng dọa em chứ! Em còn tưởng anh mất tích!"

Cố Hy mỉm cười an ủi trợ lý: "Cảnh đêm rất đẹp, không kìm được ra ngoài ngắm một chuyến. Được rồi, lần sau chắc chắn sẽ báo với cậu."

Mặc Điểm do dự nhìn 99 đóa hoa hồng bị hất đổ, hỏi: "Xử lý cái đống này thế nào đây?"

Cố Hy đi đâu thì quà tặng theo đến đó, như hình với bóng. Ban đầu Mặc Điểm còn thấy cảm động, bây giờ thì đã mắc chứng sợ hoa hồng.

Cố Hy không buồn nhìn đến, đoán chừng cũng biết đây là tên biến thái nào: "Vứt đi."

Mặc Điểm thấy Cố Hy có vẻ không sao, trấn tĩnh hơn so với lúc ở trên máy bay, cảm giác không giống Omega chút nào, cậu ta yên tâm đi sắp xếp hành lí của anh.

Cố Hy tìm thấy món quà mà Vinh Kinh đưa cho anh trước khi lên máy bay, lúc ấy còn được dặn để trễ trễ mới mở ra xem. Anh vốn định xuống máy bay thì mở, nhưng bây giờ cứ để nguyên mới là đúng đắn.

Cố Hy dịu dàng vuốt ve bề mặt gói quà, đẩy sự mong chờ và tham vọng ra xa. Anh nhét cái hộp vào túi, để nó ở lại nơi nó nên ở.

"Cậu rất tốt, nhưng lại quá tốt."

Sẽ bị những kẻ tham lam quấn lấy.

Đừng sợ, dù tôi không thể cứu được, cũng chẳng nỡ tổn thương cậu chút nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro