13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Superpanda

Dịch: Mặc Thủy

Chương 13

Mua lại Med-Ferry (4)

Kể từ đó, Med-Ferry liên tục thúc giục tập đoàn Phiếm Hải, hỏi có điều chỉnh giá theo đề nghị chào mua của Thanh Huy hay không, nói rằng Phiếm Hải đã đánh giá thấp giá trị của Med-Ferry. Triệu Hãn Thanh làm theo ý Kinh Hồng, chỉ nói: "Chúng tôi cần suy nghĩ", "Chúng tôi cần nghĩ lại", "Chúng tôi vẫn cần chút thời gian".

Kéo dài một khoảng thời gian, cuối cùng Kinh Hồng cũng cảm thấy đã đến thời cơ.

Kinh Hồng nhờ sếp Thẩm bên Goldman Sachs làm người trung gian, nói rằng anh muốn hẹn gặp Chu Sưởng. Chu Sưởng có vẻ khá ngạc nhiên trước lời mời của Kinh Hồng, nhưng cuối cùng hai bên cũng chọn được thời gian.

"Hẹn ở đâu?" Tổng giám đốc Goldman Sachs hỏi Kinh Hồng.

"Ngay Thanh Huy đi." Kinh Hồng đáp: "Tôi sang đó. Tổng giám đốc Chu chắc hẳn là người bận rộn, lịch trình mỗi ngày rất dày đặc, vả lại là tôi đề nghị được gặp anh ta, tôi sẽ cố gắng hạn chế làm lỡ thời gian của anh Chu nhất có thể."

"...Được." Người kia lại hỏi: "Thế cần khoảng bao lâu?"

Kinh Hồng cười: "Năm phút là đủ rồi."

......

Buổi sáng gặp mặt, Kinh Hồng bước vào phòng thay đồ, lưỡng lự một lúc rồi cuối cùng lấy ra bộ vest ba mảnh kiểu Anh màu xanh nước biển, sơ mi trắng và cà vạt màu sâm panh.

Chuẩn bị xong xuôi, Kinh Hồng lại mở ngăn kéo ra, nhìn thoáng qua hộp lên cót đồng hồ, cuối cùng chọn ra một chiếc.

Kinh Hồng lúc bình thường thực ra giản dị hơn, khi ở Phiếm Hải, anh mặc trang phục công sở bình thường với quần tây và áo sơ mi, trên tay là chiếc Apple Watch kiểu doanh nhân.

Cách sửa soạn hôm nay khá là hiếm thấy.

Đến giờ, tài xế của Kinh Hồng đưa anh đến cao ốc Thanh Huy. Tài xế khai báo danh tính theo mẫu đăng ký từ trước, vào bãi đậu xe rồi lái xe thẳng đến lối ra thang máy riêng của Chu Sưởng. Trợ lý của Chu Sưởng sẽ đợi họ ở đó.

Kinh Hồng đến hơi sớm nên bảo tài xế tự tìm chỗ đậu xe. Bãi đậu xe của ban quản lý Thanh Huy rất giống bên Phiếm Hải, bên trong chất đầy xe sang qua đêm, có xe được trùm vải che, có xe không. Nhiều người không có chỗ đậu ở nhà nên để luôn trong công ty. Hầu hết quản lý cấp cao của các công ty ngành IT đa phần rất tiết kiệm, có thể bớt thì quyết không bao giờ tiêu thêm một xu nào, chỗ đậu xe trong các chung cư rất đắt, mua một ô là đủ rồi, còn bãi đậu xe của công ty là miễn phí.

Nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa đến giờ, Kinh Hồng cũng không liên lạc với Thanh Huy, mà chỉ một mình đứng ngoài thang máy, lặng lẽ chờ đợi.

Kinh Hồng hiếm khi mang theo vệ sĩ, điều này thì anh rất giống Kinh Hải Bình.

Cha của Chu Sưởng, Chu Bất Quần, dù đi đâu cũng có một đội vệ sĩ vây quanh. Một phóng viên tài chính của đài truyền hình từng quay lại khung cảnh hoành tráng khi Chu Bất Quần đang chạy bộ buổi sáng: Chu Bất Quần chạy ở giữa, có sáu vệ sĩ đi cùng, hai người trước hai người sau, một bên trái một bên phải, đội hình chạy còn rất đều.

Khi đó, một phóng viên tài chính khác hỏi Kinh Hải Bình: "Ông có thường mang theo vệ sĩ không?" Kinh Hải Bình khịt mũi đáp: "Không, tôi có làm gì trái lương tâm đâu." Ý ông ám chỉ Chu Bất Quần làm sai điều gì rồi, mà còn làm nhiều nữa là đằng khác.

Tất nhiên, chẳng có mấy khi Kinh Hồng "một mình lẻ bóng" thế này. Ngoài tài xế, anh thường dẫn theo trợ lý của mình, thường xuyên bị vây quanh bởi rất nhiều người khác, dù đi xuống chi nhánh hay đi gặp đối tác đều có một nhóm lớn người đi theo, và một nhóm lớn khác tiếp đón anh.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng Kinh Hồng cũng dẫn theo một số vệ sĩ chủ yếu là để ra oai, mặc dù thực ra anh cũng không mong đợi những người đó sẽ hữu ích. Kinh Hồng có tập Taekwondo, thậm chí còn giữ súng trong nhà khi còn ở Mỹ, dù lúc đó không ai biết cha của Kinh Hồng là Kinh Hải Bình.

"..." Kinh Hồng chợt nhớ ra hồi còn ở Mỹ, có lần anh đã gặp Chu Sưởng ở trường bắn.

Cuộc tranh tài kinh doanh lúc đó vừa kết thúc không bao lâu, anh vẫn còn ấn tượng sâu sắc về Chu Sưởng. Mặc dù họ đều ở vịnh San Francisco, nhưng một người ở Stanford một người ở Berkeley, cách nhau năm mươi dặm, bình thường thật ra rất khó gặp nhau. Có điều, các công ty lớn và các hoạt động khác nhau về cơ bản đều ở khu vực South Bay, việc Chu Sưởng xuất hiện không phải là lạ lùng gì.

Vì xa lạ, Kinh Hồng đương nhiên không chào hỏi mà chỉ đứng ở cổng trường bắn nhìn hắn một lúc.

Không biết tại sao, nhưng ký ức đó tới giờ vẫn còn khá sống động.

Không giống như hầu hết mọi người, Chu Sưởng chỉ bắn bằng một tay. Hắn đeo tai nghe chống ồn và kính bảo hộ, một tay thoải mái đút trong túi, bình tĩnh và tập trung. Một lượt bắn kết thúc, bia mục tiêu trượt qua, vòng tròn màu đỏ ở giữa tan nát.

Kinh Hồng quan sát một lúc rồi chuyển sang vị trí bắn khác.

Đang suy nghĩ lung tung, Kinh Hồng chợt nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce chạy ngang qua. Xe của Chu Sưởng, Kinh Hồng nhận ra nó, anh từng thấy chiếc xe này trong một hoạt động thương mại.

Kinh Hồng nghĩ: Chu Sưởng mới đến à? Hẹn gặp 9 giờ, nhưng đến 8 giờ 55 anh ta mới đến công ty?

Ngay sau đó, người trên xe bước xuống rồi đóng sầm cửa lại. Kinh Hồng hơi ngạc nhiên khi phát hiện người bên trong không phải Chu Sưởng, mà là Chris Wells.

Chris Wells cũng như Hồng Tu, là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo trong những năm gần đây, chuyên về các mô hình đào tạo quy mô rất lớn, là người Mỹ nhưng sinh ra ở châu Âu. Chris Wells trẻ hơn Hồng Tu, có thể đảm nhận công việc với cường độ cao hơn. Ngoài ra, so với Hồng Tu, Chris Well có nhiều kinh nghiệm quản lý và năng lực kỹ thuật hơn, mà nắm giữ kỹ thuật nghĩa là sản xuất ra sản phẩm và triển khai kinh doanh nó.

Phiếm Hải cũng từng cân nhắc đến Chris Wells, nhưng nếu thuê Chris Wells thì sẽ phải cạnh tranh với các ông lớn quốc tế như Google và Microsoft, có quá nhiều biến số. Thứ hai, sau khi tìm hiểu, Kinh Hồng thực sự cảm thấy Chris Wells có thiên kiến bè phái rất nặng về mặt học thuật, lo ngại điều đó sẽ ảnh hưởng đến công nghệ sau này. Hôm nay người này đúng là giỏi nhất, nhưng ngày mai thì sao? Ngày kia nữa? Chẳng ai dám chắc điều gì.

Kinh Hồng không hối hận. Sau khi gia nhập Phiếm Hải, hay nói cách khác là sau khi trở về Trung Quốc, Hồng Tu trở nên năng nổ hơn hẳn, làm việc hơn mười tiếng mỗi ngày. Hơn nữa, Hồng Tu dù sao cũng nói cùng một ngôn ngữ, nếu không thể trao đổi lưu loát thì dù năng lực quản lý có mạnh đến đâu cũng sẽ bị giảm giá. Cuối cùng, về mặt kỹ thuật, Kinh Hồng đã mời một người bạn cùng lớp ở Stanford ngày xưa, kỹ thuật là thế mạnh của người này, hiện tại cả hai đang hợp tác rất suôn sẻ.

Nhưng đối với Thanh Huy, sau khi thất bại trong việc tranh giành Hồng Tu với tập đoàn Phiếm Hải, họ nhất định phải giành được Chris Wells. Thực ra Kinh Hồng đã nghe nói chuyện Chris Wells gia nhập Thanh Huy cách đây không lâu.

Thì ra...Kinh Hồng nghĩa, Chu Sưởng nhường luôn cả xe của mình cho người ta, liều thật đấy.

Không biết tại sao, bất kể là người Trung Quốc hay người nước ngoài, họ đều thích cho người khác mượn xe sang, biệt thự, máy bay riêng, du thuyền riêng và những thứ khác, đây là một chiêu trò dung tục, nhưng lại rất hữu ích. Dù lương hàng năm có cao đến đâu, 10 triệu đô la Mỹ hay 20 triệu đô la Mỹ, anh vẫn là người làm thuê, từng xu đều là tiền mồ hôi nước mắt, không thể trải nghiệm được cuộc sống xa hoa thối nát của giới tư bản. Với suy nghĩ này, "miễn phí bước vào xã hội thượng lưu" có sức cám dỗ lớn vô cùng.

Có lẽ, đây chính là một trong những lý do khiến Thanh Huy chiến thắng những gã khổng lồ khác.

Chris Wells bước vào thang máy, trông như một gã mọt sách, mặc áo sơ mi trắng, áo len cổ chữ V, vẻ mặt hiền lành và đầu tóc rối bù.

Kinh Hồng đợi thêm một lúc, cuối cùng cũng có tiếng "tinh" vang lên bên tai. Thang máy dành cho cấp quản lý mở ra, trợ lý của Chu Sưởng nhìn thấy Kinh Hồng liền đi tới đón.

"Xin lỗi, xin lỗi..." Trợ lý của Chu Sưởng nói: "Tổng giám đốc Kinh đã đợi bao lâu rồi?"

Kinh Hồng đáp: "Vừa đến."

"Xe đậu ở đâu?"

"Tài xế tìm chỗ trống nào đó rồi." Nói xong, Kinh Hồng chỉ tay về phía thang máy: "Lên thôi, còn hai ba phút nữa, đừng để tổng giám đốc Chu nóng ruột."

"Vâng." Người trợ lý nói, nhấn nút thang máy lần nữa, cửa lại nhẹ nhàng mở ra.

Chu Sưởng không hề thất lễ, nhưng cũng không quá khách sáo, gần như đến đúng giờ hẹn mới cho trợ lý xuống đây.

Kinh Hồng bước vào thang máy, chợt nhớ ra hình như đây là lần đầu tiên anh gặp riêng Chu Sưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro