02 - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Cậu và Lee Sanghyeok ôm lấy eo nhau, lo lắng mò mẫm trở về phòng trong bóng tối.


Jeong Jihoon đang nằm dài trên giường thì nghe thấy một tiếng hét khàn khàn từ bên dưới, cậu đứng dậy và nhảy lên giường của Lee Sanghyeok.

Trong cơn hoảng loạn, anh bật đèn lên, bé mèo xám nhỏ đang đứng trên giường của Jeong Jihoon và hung dữ nhe nanh về phía cậu.

Lee Sanghyeok tiến lại vuốt ve đầu bé mèo, bé ngay lập tức ngoan ngoãn cọ cọ vào cánh tay của Lee Sanghyeok, rồi ngoái đầu nhìn Jeong Jihoon như để thị uy, nhảy xuống giường và đi ra ngoài.

Jeong Jihoon tức điên lên. Đúng là cho mèo xúc xích thì một đi không trở lại, mới hai ngày trước còn cho mèo ăn mà hôm nay nó đã trở thành một con sói mắt trắng, chỉ nhận ra Lee Sanghyeok mà không nhận ra cậu.

Jeong Jihoon bực tức kéo chăn của Lee Sanghyeok, lăn qua lăn lại, tự quấn mình thành một cái kén, chỉ để lộ cái đầu bù xù và hai cái chân dài ngoằng, lại vì quá dài nên thò ra khỏi mép giường, đung đưa liên hồi, giống như một đứa học sinh tiểu học không theo đuổi được cô gái mình thích thì ăn vạ.

"Mèo cũng bắt nạt em."

"Chim cũng bắt nạt em."

"Anh cũng bắt nạt em."

Lee Sanghyeok mở to mắt, lặng lẽ nhìn người trên giường mình để lộ mái tóc bù xù và cái miệng chu lên, anh thấy Jeong Jihoon còn vô lại hơn cả bé mèo hoang mà anh nuôi nữa.

Liệu mèo cũng bị mất ngủ không?

Lee Sanghyeok ngoan ngoãn nằm xuống giường bên cạnh, tiện tay tắt đèn phòng.


Trong bóng tối, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở đan xen của họ.

"... Chúc mừng kỷ niệm mười một năm của anh." Sau một đêm vật vã, Jeong Jihoon hiếm khi có cảm giác bình yên trước khi ngủ.

"Cảm ơn em."

"Ừm... Mười một năm dài không?"

Đêm khuya tĩnh mịch, ăn uống no say khiến Jeong Jihoon trào dâng nhiều cảm xúc.

Sau Á vận hội, cậu đã không còn nói chuyện tử tế với anh nữa, bọn họ trở lại vị trí đối thủ, chỉ vội vàng liếc nhìn nhau khi chạm tay trên sàn đấu. Khi ở Hàng Châu, lúc cả đội cùng nhau đến phòng tập thể dục, cuối cùng chỉ còn lại hai người họ, sau khi kết thúc, anh lại bị hai đứa trẻ của T1 gọi đi ăn lẩu.

Jeong Jihoon không có ấn tượng tốt về lẩu, những nơi anh thích đến thường chẳng liên quan gì đến cậu.

"Nếu đếm từng ngày thì rất dài."

"Nhưng khi nhìn lại thì chỉ là vài khoảnh khắc."

"Em cũng sẽ có được vài khoảnh khắc như vậy chứ?"

"Nếu kiên trì, có thể sẽ có..."

"Anh không thể nói vài lời hay ho sao?"

"Ừm... Chúc em may mắn..."

"Anh đã lâu rồi không nói chuyện với em."

"Ừm, sau này phải nói nhiều hơn..." Giọng của Lee Sanghyeok ngày càng nhỏ dần.

Cuối cùng, cơn buồn ngủ cũng ập đến với Jeong Jihoon, trước khi nhắm mắt, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập.

"Anh."

"Ừm..."

"Ngủ ngon."


6.

Lee Sanghyeok bị tiếng máy sấy tóc ồn ào đánh thức, lúc này Jeong Jihoon đang sấy tóc trong phòng vệ sinh. Lee Sanghyeok cảm thấy mình đã ngủ khá ngon vào đêm qua, không biết liệu căn bệnh mất ngủ này có thể chữa khỏi hoàn toàn hay không. Gãi đầu bước vào, anh ngái ngủ xé một túi đồ vệ sinh cá nhân mới, dựa vào người Jeong Jihoon đánh răng.

Tiếng máy sấy tóc đột ngột dừng lại. Trong gương phản chiếu hai khuôn mặt áp sát nhau, Jeong Jihoon vô thức thẳng lưng, cơ thể hơi cứng đờ.

Cậu bắt đầu không thích nghi được với một số phản xạ có điều kiện, dù sao thì những ngày ở Hàng Châu đã qua lâu rồi. Ngay cả khi ở cùng một đội, cậu cũng không thoát khỏi số phận phải cạnh tranh với anh, nhưng đó là lúc cậu và anh thân nhau nhất.

Lee Sanghyeok là người hấp tấp, luôn hấp tấp xông vào khi cậu vừa cởi áo hoặc quần mà chưa kịp kéo lên. Lúc đó, cậu vẫn chưa bắt đầu mất ngủ, cậu gào lên hỏi anh có phải cố ý không.

Khoảng thời gian đó thực sự rất ngắn, nhưng lại nuôi dưỡng rất nhiều thói quen không nên có của cậu.

Lee Sanghyeok mở một bên mắt, như thể đang hỏi tại sao cậu không sấy nữa.

Jeong Jihoon cất máy sấy đi.

"Anh, em về đây."

"..." Lee Sanghyeok đứng thẳng người lên và mở miệng.

"... Ừ."


7.

Jeong Jihoon đã trở về ký túc xá.

Mặc dù Lee Sanghyeok hào phóng nói rằng căn phòng bệnh đó là phòng dài hạn, nhưng cậu thực sự không thích ở lâu trong phòng bệnh như vậy.


Cậu nằm dài trên giường, buồn chán chuyển kênh.

"Mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh, lại đến mùa động vật sinh sản..."

Jeong Jihoon nhìn bé mèo nhỏ đã đi tuần trong phòng cậu nửa tiếng, cuối cùng nhảy lên giường và kêu lên như để phản đối, cậu "bốp" một cái tắt TV. Bé mèo như nhận ra đường, theo cậu về ký túc xá.

Tất nhiên, Jeong Jihoon biết rằng nó đang tìm Lee Sanghyeok.

"Này, chủ của mày không ở đây." Jeong Jihoon chọc nó, bé mèo nhỏ như biết rằng có người chống lưng cho mình nên không sợ chút nào.

"Và cũng có nhà riêng của anh ấy."

"Mày tưởng cho mày ăn là nuôi mày à?"

Jeong Jihoon lải nhải với một con mèo, có lẽ vì bé quá yên tĩnh.

Thực ra khi ở cùng anh cũng rất yên tĩnh, phần lớn thời gian đều là tiếng lẩm bẩm và tiếng lật sách của anh.


Trên cửa sổ là những vết xước còn sót lại khi lau kính, con chim sau đó cũng không tấn công cậu nữa, bé mèo nhỏ như biết rằng đã đạt được thỏa thuận ngừng tấn công nên ngoan ngoãn nằm ở chân giường cậu.


Tính ra thì cậu và anh chỉ ở bên nhau được vài ngày.

Giường bệnh thì rất cứng.

Cậu phải tranh thủ đưa bé mèo đến chỗ anh mới được.

Nhưng Jeong Jihoon không thích mùi nước khử trùng.


Trời mưa rồi.


8.

Bé mèo nhỏ được nuôi trong bệnh viện bất ngờ xuất hiện ở cửa T1, lẫn vào đám đông đi vào tòa nhà. Lee Sanghyeok đi ngang qua thấy nó thì có vẻ ngạc nhiên, xách cổ hỏi nó làm sao tìm được đến đây.

Bé mèo nhỏ không trả lời anh, chỉ kêu meo meo từng tiếng.

Được rồi, Lee Sanghyeok cảm thấy rằng vài tiếng kêu này có thể là câu trả lời cho anh, chỉ là anh không hiểu.


Bữa ăn hôm nay của T1 rất thịnh soạn, so với sữa chuối khi nằm viện thì đây đúng là một bữa tiệc thịnh soạn. Lee Sanghyeok cầm đũa lên, nhưng bên tai lại vang lên vài tiếng lẩm bẩm không đúng lúc, khiến anh đang chuẩn bị ăn ngon lành thì mất hết cảm giác ngon miệng.

Choi Wooje vừa ăn ngấu nghiến vừa hỏi Lee Sanghyeok với giọng nói không rõ ràng: "Anh, anh không thích ăn sao?"

Lee Sanghyeok đẩy đĩa về phía em ấy, cầm điện thoại suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên anh có cảm giác hồi hộp như đang lén lút ăn vụng vậy. Mặc dù dạ dày của anh đã khỏe nhưng tinh thần vẫn còn yếu, cảm giác được mất cứ giày vò khiến anh khó xử.


Tối hôm đó, Lee Sanghyeok nằm mơ.

Thấy Jeong Jihoon nghiêng đầu gọi anh.

"Em muốn ăn đồ ăn ngoài."

"Có thể không tắm không?"

"Lấy cái màu đen sọc ca rô kia kìa."

Lee Sanghyeok giật mình tỉnh giấc, thấy bé mèo con đang giẫm lên mặt anh đi đi lại lại.

Anh với tay túm nó sang một bên, bé mèo con giơ vuốt cào loạn xạ trong tay anh, Lee Sanghyeok sợ làm nó bị thương nên lại vuốt ve cổ nó. Anh không biết nó tìm đến đây bằng cách nào, để ngoài thì không yên tâm, nên anh đành bế về ký túc xá nuôi trong phòng.

Nhưng nó lại kén ăn và kêu loạn xạ, khiến Lee Sanghyeok đau cả đầu, và chỉ cần anh đi ra ngoài một lúc là căn phòng lại trở nên lộn xộn.

Lee Sanghyeok thở dài, đứa trẻ này thật khó nuôi, lại còn hay làm mình tức điên nữa! Giống hệt Jeong Jihoon.


Độ ẩm trong không khí vẫn còn mang theo cái lạnh của đầu xuân, Lee Sanghyeok nhớ lại Jeong Jihoon vừa mới uống thuốc ngủ, quay đầu đã thấy cậu nhảy nhót trong phòng anh, nên anh không biết liệu khi về đến nhà cậu có ngủ ngon không.


9.

Đội của anh đã ra lệnh cấm ăn lẩu, mấy đứa trẻ trong đội mấy hôm nay đều tránh mặt Lee Sanghyeok vì sợ anh không kiềm chế được mà đòi ăn.

Thế nên Lee Sanghyeok quyết định ra ngoài dạo một vòng, lái chiếc xe mà anh đã nửa năm không đụng đến.

Rẽ qua một con phố, anh thấy Jeong Jihoon đội mũ trùm đầu, hai tay đút túi đi bên lề đường với vẻ mặt chán nản.

Lee Sanghyeok dừng xe bên lề đường, bấm còi hai lần rồi hạ cửa sổ xuống.

Jeong Jihoon trông vẫn chưa ngủ ngon, tự giác lên xe Lee Sanghyeok.

"Không uống thuốc à?" Lee Sanghyeok sờ trán cậu.

Jeong Jihoon dụi vào lòng bàn tay Lee Sanghyeok, tìm một vị trí thoải mái: "Ăn nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần kinh đó anh à."

"Em muốn ăn mì tương đen."

Lee Sanghyeok: "Ở đây luôn sao?"

Jeong Jihoon tự mình chỉnh ghế nằm, điều chỉnh tư thế rồi nhắm mắt lại, như thể đang đối đầu với anh.

Lee Sanghyeok gõ ngón tay lên vô lăng hết lần này đến lần khác, cuối cùng di chuyển đến bảng điều khiển trung tâm để tăng nhiệt độ, sau đó nhấc điện thoại lên và gọi đồ ngoài.


Xe của Lee Sanghyeok rất lớn và mui có thể mở hết cỡ, Jeong Jihoon đang nằm trên ghế nhìn bầu trời đầy sao vào ban đêm, trên chiếc bàn nhỏ giữa cậu và Lee Sanghyeok có món mì xào dành cho hai người và một bé mèo con đang cuộn tròn nằm ngủ.

Không biết từ khi nào mèo con đã ngừng chống cự lại cậu, Jeong Jihoon chạm vào lưng mèo con và trào dâng một cảm giác đồng cảm với nhau.

"Anh đã vượt qua những ngày tháng chỉ quanh quẩn giữa ký túc xá và căn cứ như thế nào vậy?"

"Các gen với tư cách là người mang mầm bệnh, không quan tâm đến việc sinh vật sẽ đạt tới độ cao nào, chúng chỉ muốn tồn tại mãi mãi thôi."

"Nhu cầu giá trị của con người phát triển vượt ra ngoài gen, chúng ta có thể đạt được bao xa, chỉ có thể phụ thuộc vào chính bản thân chúng ta mà thôi."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, gập đầu gối ngồi xuống bên cạnh, ngẩng đầu lên như đang đếm những vì sao trên trời, khóe miệng cong lên, khuôn mặt bên cạnh gần như giữ nguyên.

Jeong Jihoon hơi muốn cười.

Có vẻ như ngoài Haidilao, anh không hứng thú với bất kỳ loại thức ăn nào, chẳng trách ăn thế nào cũng không béo lên được.

Duyên phận là thứ rất dễ bị coi là điều hiển nhiên, hầu hết mọi người không thể trân trọng vì không nhìn thấy ngày kết thúc.

Có gì trên thế giới này là bất biến? Điên cuồng theo đuổi huy chương và danh dự, cuối cùng ở một nơi nào đó, dưới ánh đèn rực rỡ lại cười thật thoải mái.

Những năm gần đây, anh không còn đi khám bác sĩ tâm lý nữa, mà chuyển sang ăn Haidilao rồi phải truyền nước. Nhưng mọi người nói bệnh dạ dày là bệnh về cảm xúc, chắc anh cũng phải chịu đựng không ít.


Jeong Jihoon đột nhiên nhớ lại thời gian ở Hàng Châu cùng các đồng đội đi dạo ở Tây Hồ, leo lên chùa Pháp Hỷ trên núi. Khi cậu tình cờ quay đầu lại, cậu thấy trên tấm biển sau cửa có bốn chữ lớn.

Jeong Jihoon hỏi người phiên dịch rằng đó là gì.

"Mạc hướng ngoại cầu*."

(*) Không cần phải cầu đạo bên ngoài mà nên "cầu" với tâm của bản thân là đủ.

Jeong Jihoon bối rối, không cầu bên ngoài sao? Các vị thần đều được thờ trong điện, kẻ ngốc nào lại cầu bên ngoài chứ.

Lee Sanghyeok cũng quay đầu nhìn lại, Jeong Jihoon thấy anh đứng cách đó không xa trong làn khói nghi ngút tỏa ra từ lư hương, vẻ mặt nhàn nhạt quay lại nói với cậu:

"Có lẽ là đừng cầu gì ngoài bản thân mình..."


Như nhận ra ánh mắt của Jeong Jihoon, Lee Sanghyeok nghiêng đầu nhìn đĩa thức ăn mình chưa ăn được hai miếng, mỉm cười.

"Bà nội làm ngon hơn thế này, Jihoon về nhà ăn đi."


10.

Thời tiết đẹp, phong cảnh đẹp, thế giới nhẹ như lông vũ.

Mùa xuân đã đến rồi.


~

END.


Chân thành cảm ơn MinHaByeon đã lên kế hoạch và tổ chức project "The Middle of June" ~

Và tui cũng xin cảm ơn mọi người vì đã dành nhiều tình yêu và sự quan tâm đến project này.  Hy vọng mọi người đều có trải nghiệm vui vẻ nhe🥰🥰🥰

Mong rằng mọi người sẽ luôn đồng hành cùng anh mèo lớn và bé mèo nhỏ trong những hành trình sắp tới ~~~~

Xin cảm ơn nhiều 🙇‍♀️🙇‍♀️🙇‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro