Chương 01 : Họp Lớp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


...

"Họp lớp liên khối cấp ba?"

Tiền Trình đang tầm hoan tác nhạc trong phòng riêng của quán bar thì nghe được tin tức này từ miệng của Nam Trác, lười biếng nói. "Không hứng thú"

Bên trong gian phòng, một đám phụ nữ đang vui đùa ầm ĩ với những người đàn ông, dưới ánh đèn nhiều màu sắc lấp lóe, âm thanh ly rượu va chạm leng keng xen lẫn cùng tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trước bàn rượu nam nữ vô tư dán cơ thể vào nhau uốn éo cọ xát, dường như đang cực kỳ nôn nóng muốn tìm kiếm khoái cảm ngay trong khoảnh khắc này.

Tiền Trình cũng đắm chìm trong bầu không khí nóng bỏng như vậy, nửa say nửa tỉnh, có mỹ nữ tiếp khách bên cạnh, trên thân phát nhiệt, adrenaline tăng cao, không thể nghi ngờ rằng đây chắc chắn sẽ là một đêm vừa điên cuồng vừa tuyệt vời.

Thân là Chủ tịch của tập đoàn Tiền thị, mỗi ngày chỉ ứng phó tiệc rượu xã giao cậu đều chẳng ứng phó nổi, huống chi đi tham gia loại tiệc tụ hội nhàm chán như thế.

"Cẩn thận ngẫm lại, chúng ta đã tốt nghiệp cấp ba hơn mười năm rồi, không lẽ em không tò mò chút nào về cuộc sống hiện tại của những bạn học cùng lớp năm đó sao?"

Tiền Trình liếc nhìn Nam Trác, nhếch khóe miệng, mỉm cười nói. "Tò mò thì có lợi ích gì? Cho dù bọn họ có lăn lộn như nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể so được với tôi."

"Xem em nói kìa, lời này không khỏi quá mức tự đại rồi..." Nam Trác liếc nhìn người con trai lười biếng dựa lưng trên ghế sô pha bên cạnh, trái ôm phải ấp, dáng vẻ phong lưu không chịu nổi, im lặng một lát, vẫn là không nhịn được mà bổ sung một câu. "Chẳng qua lời em nói là sự thật...".

Thanh niên trước mặt tên gọi Tiền Trình, thoạt nhìn bộ dáng thì có vẻ phong lưu lỗ mãng, nhưng xác thực rất có năng lực, tuổi còn trẻ đã tiếp quản gia tộc xí nghiệp, thời gian ngắn ngủi một năm đã đem xí nghiệp quản lý trong tay phát triển không ngừng, là nhân tài hiếm có trong giới kinh doanh.

"Cái gọi là họp lớp chẳng qua là các thể loại ganh đua, so sánh, khoe khoang mà thôi...". Tiền Trình thẳng thắn nói. "Tôi lười đi tới chỗ chướng khí mù mịt như vậy, có chút thời gian, thà đi bàn thêm vài hợp đồng làm ăn...".

"Em thật sự không muốn đi?" Nam Trác  lần nữa lặp lại câu hỏi.

Trong ấn tượng của Tiền Trình, Nam Trác không phải là người dông dài như vậy, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại. "Đương nhiên, anh muốn tôi đi ăn cơm cùng với những người chỉ kiếm được vài vạn, thậm chí là mấy ngàn một tháng? Lúc nói chuyện, có thể có ngôn ngữ chung sao?".

Nói rồi, cậu nhận lấy ly rượu mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh đưa qua, nhấp một ngụm.

Nam Trác nhìn Tiền Trình có chút đắc ý đến mức quên hình tượng, không nhịn được liền đem thông tin quan trọng nhất nói ra miệng. "Lạc Uyên hình như cũng đến, hắn đã trở lại...".

"Khụ khụ khụ..." Tiền Trình chưa kịp nuốt ngụm rượu trong miệng, nháy mắt sặc tới mức từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, đấm ngực dậm chân một hồi lâu.

Nam Trác liền biết, cho dù hiện tại người thanh niên này đã trưởng thành hay thậm chí là tới khi"Tứ Tử"¹ thì hai chữ "Lạc Uyên" sẽ luôn là cái gai mọc trong lòng bàn chân của cậu, chỉ cần khẽ chạm vào là có thể nhảy dựng lên.

[¹Tứ Tử : Tiếng Trung số bốn nghĩa là chết toi, không hiểu sao tác giả lại chơi chữ ở đoạn này, cứ hiểu là cho dù tới chết cũng méo quên được tra công kia nhé:))]

Sau khi bình tĩnh lại, Tiền Trình một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sa lon, ngửa đầu đem chén rượu ngoại trên mặt bàn uống một hơi cạn sạch, lần nữa điều chỉnh lại vẻ mặt, quay đầu nhìn về phía Nam Trác, nhếch nhếch môi, khóe miệng xinh đẹp lập tức lộ ra tươi cười, lại biến trở về dáng vẻ phong lưu tùy ý giống như trước đó. "Anh nói với tôi chuyện này làm gì, hắn có trở về hay không liên quan gì đến tôi...

Nam Trác nhìn Tiền Trình, cho dù cậu có biểu hiện dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm đến thế nào, kỳ thật, trong lòng có lẽ đã sớm sấm rung chớp giật. “Tôi chỉ muốn báo trước cho em một tiếng mà thôi”.

Dừng lại một chút, tiếp tục do dự nói. "Tôi sợ hai người sắp tới sẽ gặp mặt, cho nên định để em chuẩn bị tinh thần trước..."

Tiền Trình trừng mắt, dáng vẻ chẳng thèm để ý, cười một tiếng. “Ai muốn gặp hắn, với thân phận hiện tại của tôi, cho dù hắn có khóc lóc cầu xin gặp mặt thì cũng phải xếp hàng đợi đến năm sau.”

“Lạc Uyên đã không còn là Lạc Uyên trước đây, em không biết hắn hiện tại là…”

"Dừng lại " Tiền Trình đánh gãy lời Nam Trác, thân thể hơi ngả về sau, tựa lưng vào ghế sa lon, đưa tay ôm mỹ nữ xinh đẹp bên cạnh, như có như không đùa nghịch một lọn tóc dài của cô gái, im lặng một lát, trên gương mặt tinh xảo có thể sánh ngang minh tinh mang theo một tia lười biếng nói. "Hắn hiện tại sống như nào tôi một chút hứng thú đều không có, trong lòng tôi người đó đã chết vào mười hai năm trước rồi, tôi bây giờ bận rộn như vậy, cũng không có thời gian đi nghe tin tức của một "Người chết".

Nam Trác không nhịn được thăm dò. "Em thật sự không muốn biết một chút nào sao?"

Tiền Trình tiếp tục cười. "Đương nhiên."

Dưới ánh đèn mờ mịt, nụ cười kia vô cùng chói mắt, lập tức làm cho mấy cô gái ngồi bên cạnh đều nhìn tới thất thần, lại nghe cậu tiếp tục nói. "Anh vẫn không rõ ràng sao? Tôi là điều kiện gì? Hắn là điều kiện gì? Là mạng hắn tốt mười mấy năm trước mới may mắn được ở bên cạnh tôi một khoảng thời gian ngắn, nhưng tất cả cũng là quá khứ rồi, hai chúng tôi là người của hai thế giới..."

Tiền Trình nói có chút nhanh, giống như đang nói với Nam Trác, nhưng dường như cũng là đang nói với chính mình.

Nam Trác há hốc miệng, vốn muốn nói gì đó, nhưng nhìn người con trai kiêu ngạo trước mặt, lại nhớ tới tình cảnh giữa cậu và Lạc Uyên khi đó, lời vừa ra tới miệng đột nhiên lại không nói nên lời.

Cánh tay của Tiền Trình buông cô gái trước mặt ra, duỗi lưng một cái. “Đêm nay không có chút sức lực nào, các anh chơi đi, tôi đi trước…”

Nói xong, cậu đứng dậy khỏi ghế sô pha, giật giật bả vai, dáng vẻ giống như sắp rời đi.

Nam Trác có chút bất mãn. "Lúc này, mới mấy giờ mà đã về?"

Tiền Trình dừng lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn Nam Trác một cái. “Không có hứng thú thì ở đây cũng lãng phí thời gian, tôi cũng khuyên anh nên về sớm, tuy rằng Dương Kỳ nhìn thành thật, nhưng cũng không ngốc, để cậu ta biết anh ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, lúc đó chắc chắn sẽ giận dỗi cùng anh, anh hao tâm tổn sức như vậy mới bắt được người về nhà, đến lúc người chạy mất, cũng đừng trách tôi chưa nhắc nhở anh…”

Dứt lời, Tiền Trình cũng không quay đầu lại mà rời khỏi gian phòng.

....

....

Tiền Trình ngồi trên ghế sau của chiếc siêu xe sang trọng, bất mãn cúp điện thoại trong tay, chẳng mấy chốc điện thoại lại đổ chuông, kế tiếp là giọng nói khúm núm của thư ký vang lên.

Chỉ nghe thư ký báo cáo trong chốc lát, Tiền Trình không nhịn được đánh gãy lời. "Chỉ là đi bày tỏ tâm ý cho lãnh đạo mới tới, việc nhỏ nhặt như vậy mà anh và Trần phó tổng lo liệu một tuần rồi vẫn chưa xong, hiện giờ anh còn mặt mũi mà báo cáo lại với tôi? Anh có biết vị lãnh đạo lần này quan trọng như thế nào đối với tập đoàn Tiền thị của chúng ta không? Hả?".

"....".

"Anh đây không phải là đang nói nhảm sao? Hắn là từ phía trên xuống để giám thị các hạng mục lớn nhỏ trong thành phố của chúng ta, bên ngoài còn biết bao người cũng muốn tranh giành lôi kéo, lãnh đạo như thế làm sao có thể để các anh tùy tiện bái phỏng hay dễ dàng gặp mặt..."

"Cho nên, tôi mới để Trần phó tổng và anh cùng nhau tìm kiếm biện pháp, nhất định phải biểu đạt rõ tâm ý của tập đoàn Tiền thị chúng ta..."

"Tôi cho các anh hai ngày, nếu chuyện này không giải quyết được, vậy thì anh và Trần phó tổng cùng nhau đi đại sảnh quét rác đi!"

Nói xong, Tiền Trình không chút lưu tình cúp điện thoại.

Hít sâu một hơi, Tiền Trình cố gắng đè nén tâm trạng phiền não của mình.

Hôm nay là ngày họp lớp mà Nam Trác nhắc tới, không ngờ từ sáng sớm mà mọi chuyện đã diễn ra không được như ý, cũng không biết có phải là điềm báo gì hay không.

"Tiền tổng, đã đến khách sạn."

Dưới lời nhắc nhở của tài xế, Tiền Trình xuống xe, nhìn thấy khách sạn năm sao trước mặt, không nghĩ tới, buổi họp lớp này sẽ được tổ chức ở một địa điểm cao cấp như vậy, có vẻ như quy mô không hề nhỏ.

Quả nhiên, người phục vụ dẫn cậu đến đại sảnh, liền nhìn thấy trong phòng tiệc tráng lệ bày khoảng hai mươi bàn, gần như đã ngồi đầy người.

Nhìn thoáng qua, quả thực có rất nhiều gương mặt vừa quen vừa xa lạ, chớp mắt mười hai năm đã trôi qua, hiện tại những thiếu niên trẻ tuổi của năm đó ít nhiều cũng đã trở thành trụ cột của xã hội, nhớ đến sinh hoạt thời cấp ba lúc trước, cảnh tượng đó dường như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.

Tuy rằng trước đó Tiền Trình không tiếc lời chê bai buổi họp lớp, nhưng khi thật sự đến đây rồi, nhìn thấy các bạn học cũ từng cùng nhau vui vẻ học tập chơi đùa đều đã thay đổi diện mạo, trong lòng cậu vẫn thấy hơi cảm động.

Khi Tiền Trình bước vào phòng tiệc, mọi người lần lượt tiến đến chào hỏi cùng cậu.

Sau khi kiên nhẫn đáp lại vài lời, người tổ chức buổi họp lớp, Vương Phi, cũng chính là ông chủ của khách sạn năm sao này đích thân đi tới mời cậu ngồi vào ghế chủ vị của bữa tiệc.

Tiền Trình cũng không từ chối, dưới ánh mắt sùng bái của tất cả mọi người liền bình tĩnh ngồi xuống ghế chủ vị phía trên.

Cũng không phải Tiền Trình quá mức tự phụ, xét về các điều kiện mà nói, địa vị hiện tại của cậu quả thực xứng đáng với vị trí này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau