Chương 03 : Đi Khách Sạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô gái trước mặt tên Phương Viên, là bạn học cùng lớp năm đó của Tiền Trình, trước kia đối với Tiền Trình ưu ái có thừa, hôm nay nhìn thấy cậu đã trở thành Chủ tịch của Tiền thị lại vẫn độc thân như cũ, đôi mắt của cô ta càng thêm sáng lên, vừa rồi ở trên bàn ăn vẫn luôn hung hăng quấn lấy Tiền Trình cùng cậu lôi kéo làm quen, hiện giờ gặp cậu uống nhiều, càng là kích động, háo hức tìm kiếm cơ hội, vội vàng muốn tiến lên hỗ trợ đồng thời đem những người khác đuổi đi, mặt ngoài nói muốn đem Tiền Trình uống say đưa trở về, nhưng thật ra là muốn đổi một loại phương thức khác tới để "Ôn chuyện".

Thật vất vả đỡ Tiền Trình đã say gần như bất tỉnh nhân sự ra khỏi khách sạn, tìm thấy xe của mình, Phương Viên mở cửa xe ra, vừa định đem thanh niên say không còn biết gì nhét vào buồng xe phía sau, đột nhiên cảm thấy bên cạnh có tiếng động rất nhẹ, quay đầu liền thấy người đã thoát khỏi đám con gái dây dưa không dứt Lạc Uyên không biết từ lúc nào đã xuất hiện, lúc này đang đứng ở một bên, Tiền Trình đứng không vững cũng bị cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy, đầu lung la lung lay chống đỡ tại trên lồng ngực của hắn.

Lạc Uyên đột nhiên xuất hiện thực sự dọa cho Phương Viên sợ tới mức nhảy lên một cái, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh lại, không chút biến sắc mà cười cười, nói với Lạc Uyên. "Cậu ấy uống say, tôi vừa vặn tiện đường, nên đưa cậu ấy trở về..."

"Không cần, chuyện này để tôi tới là được rồi."

Lạc Uyên mỉm cười, đôi mắt thâm thúy sau gọng kính màu bạc hơi nheo lại, dáng dấp của hắn vốn cao lớn tuấn tú, cho dù có đeo kính cũng không hề kém cạnh chút nào, ngược lại còn gia tăng một loại cảm giác nhã nhặn, lại thêm nụ cười ôn nhu kia, đủ để cho bất cứ một ai tham lam sắc đẹp đều phải phát điên.

Chỉ có điều, từ khi còn nhỏ Phương Viên đối với mục tiêu của mình đã rất rõ ràng, chính là muốn tìm một người có tiền lại xứng đáng để gả, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao điều kiện mọi mặt của cô ta đều không tệ, nhưng cho tới hiện tại còn chưa có kết hôn.

Lúc này, bị Lạc Uyên nhìn như vậy, coi như mục tiêu vốn là Tiền Trình thì gương mặt của Phương Viên cũng không khỏi có chút nóng lên, nhưng cuối cùng vẫn là kiên trì ôm lấy hy vọng. "Tôi có lái xe tới, vẫn là tôi đưa cậu ấy về đi..."

"Đêm khuya, cô là con gái sẽ không an toàn." Lạc Uyên nở nụ cười ôn nhu mang theo ấm áp như cũ, nhưng cũng không nhượng bộ lấy nửa phần.

Có rất ít cơ hội đụng phải Tiền Trình, cho nên Phương Viên không nghĩ sẽ lãng phí cơ hội quý giá lần này, bị Lạc Uyên nhiều lần ngăn cản, khó tránh khỏi có chút rối loạn trận cước, dứt khoát làm bộ như muốn đưa tay kéo cánh tay Tiền Trình. "Vẫn là để tôi đưa cậu ấy về đi..."

Thấy Phương Viên đưa tay tới, Lạc Uyên lập tức ôm eo Tiền Trình lui lại một bước, dùng sức một chút, khom lưng đem thanh niên ôm ngang lên.

Tiền —— đối tượng tranh đoạt của hai người —— Trình, lại say tới mức không có nửa điểm ý thức được nguy cơ, trước đó vốn đầu choáng chân nhũn, hiện tại sau khi được Lạc Uyên ôm thì cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bẹp miệng một cái, tìm một tư thế thoải mái rồi cứ như vậy dựa lên lồng ngực cường tráng của Lạc Uyên mà ngủ gật.

Nhìn thấy biểu cảm đáng yêu của người con trai trong ngực, trong đáy mắt Lạc Uyên lóe lên một tia dịu dàng, sau đó hơi quay đầu, chậm rãi mở hai mắt vẫn luôn nheo lại ra, con ngươi thâm thúy liếc nhìn Phương Viên, bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, chẳng biết tại sao Phương Viên mơ hồ cảm giác được trên người Lạc Uyên tỏa ra khí thế bức người, ép cô ta tới mức không dám tiếp tục lỗ mãng nữa.

Ánh mắt Lạc Uyên di chuyển đến cánh tay mảnh khảnh của Phương Viên, đột nhiên khiến người không thể hiểu mà nói một câu, "Ngón tay của cô vừa mảnh vừa dài thật là xinh đẹp..."

Được Lạc Uyên không thể hiểu thấu khích lệ, Phương Viên không tự chủ được lại đỏ mặt, đôi tay vô thức đan chặt vào nhau, có chút xấu hổ nói một tiếng. "Cám, cám ơn..."

Tâm tư vốn dĩ vẫn luôn kiên định trên người Tiền Trình vậy mà bắt đầu dao động...

"Tay xinh đẹp như vậy sợ là cũng không có bao nhiêu sức lực đi..."

"A?"

Phương Viên ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Lạc Uyên, liền nghe người đàn ông trước mặt tiếp tục nói. "Yếu đến mức sức ôm cậu ấy cũng đều không có, đã không giúp được gì ngược lại lại khiến cậu ấy thêm phiền phức."

Dường như Lạc Uyên có ẩn ý khác, âm điệu cũng giảm xuống mấy phần, mang theo một cỗ lãnh ý, cũng không biết có phải là ảo giác của Phương Viên hay không, cô ta nhìn thấy rõ ràng đáy mắt của người đàn ông trước mặt lóe lên tia âm trầm lạnh lẽo, sắc bén đến mức tóc gáy sau lưng cô ta đều dựng hết lên.

Dứt lời, Lạc Uyên nhìn cũng không nhìn Phương Viên một cái liếc mắt, ôm lấy người con trai ngơ ngơ ngác ngác trong ngực hắn nhanh chân rời đi, để lại Phương Viên một mình đứng trong gió lạnh lung lay lảo đảo.

Mắt thấy Lạc Uyên ôm lấy Tiền Trình rời đi, Phương Viên cũng không dám lại nhấc chân đuổi theo, mơ hồ ý thức được, Lạc Uyên người này mặc dù nhìn dáng vẻ bề ngoài vô hại, nhưng thực ra lại là một nhân vật hết sức nguy hiểm.

Lạc Uyên ôm lấy Tiền Trình say bất tỉnh nhân sự đi về trước vài bước, liền có một cỗ xe màu đen dừng lại ở bên cạnh hắn, tài xế xuống xe, mở cửa xe, Lạc Uyên khom lưng, đem Tiền Chanh đặt vào trong xe, sau đó bản thân cũng ngồi vào bên trong.

Tài xế lái xe rời đi, cung kính hỏi. "Đưa ngài về nhà sao ạ?"

Lạc Uyên nhìn thoáng qua Tiền Trình mơ mơ hồ hồ dựa trên người mình, nhịn không được đưa tay sờ lên gương mặt bóng loáng tinh tế, cảm xúc quen thuộc như vậy, thậm chí mùi hương trên người cũng không thay đổi, có trời mới biết lúc trên bàn rượu, nhìn thấy bộ dáng đàng hoàng chững chạc của cậu rõ ràng là để ý hắn lại cố gắng giả vờ như không nhìn, chỉ cảm thấy đáng yêu đến không chịu được.

Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, trong mắt Lạc Uyên tràn đầy dịu dàng.

Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lái xe. "Không,  đi khách sạn."

...

...

Tiền Trình đầu choáng mắt hoa, mí mắt nặng trĩu, mơ hồ cảm giác được mình đang được một người ôm lấy che chở, nhưng lại không có sức lực mở mắt ra nhìn xem người đó là ai.

Mùi hương trên người của người kia rất dễ chịu, cánh tay cậu cũng rất có lực, khiến người ta có cảm giác cực kỳ an toàn, thật sự rất nhiều năm rồi chưa có người cho cậu cảm giác như vậy...

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như được người nhẹ nhàng ôm tới trên giường, dưới lưng tiếp xúc với đệm giường mềm mại, Tiền Trình không nhịn được duỗi lưng một cái, thở phào nhẹ nhõm, trở mình tìm một vị trí thoải mái rồi tiếp tục ngủ như heo chết.

Mơ màng ngủ một giấc, Tiền Trình lần nữa tỉnh lại vẫn là mê man, nệm giường rất dễ chịu, ổ chăn cũng rất ấm áp, hơn nữa bên cạnh còn có "Nguồn Nhiệt" tỏa ra mùi hương cực kỳ dễ ngửi,   khiến cậu vô thức nhích lại gần phương hướng đó.

Đầu ngón tay chạm đến nguồn phát nhiệt kia, làn da bóng loáng lại co dãn, Tiền Trình còn chưa tỉnh rượu, nhưng vẫn mơ hồ ý thức được đây là người, cả người trở nên mơ màng, nhưng thân thể kia xúc cảm cực kỳ tốt, khiến bàn tay nhỏ bé căn bản không dừng di chuyển được.

Lấy điều kiện của cậu, từ trước tới giờ không hề thiếu bạn tình làm ấm giường, chỉ là lúc này cơ thể bên cạnh khiến cậu cảm thấy phá lệ yêu thích, cảm giác giống như mơ lại không phải mơ, cố gắng muốn mở mí mắt nặng trịch ra, định nhìn một chút người ngủ bên cạnh cậu lúc này đến tột cùng là ai.

Mất một hồi lâu thì hai mắt mới thích ứng được bóng tối, ánh mắt mơ hồ dần dần tập trung, dưới ánh trăng mờ ảo, một khuôn mặt hoàn hảo giống như tác phẩm điêu khắc của Hy Lạp đập vào mi mắt, hình dáng ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, đường cong khuôn mặt lưu loát đẹp đẽ, lúc này người đàn ông đang  yên tĩnh ngủ say, nói không nên lời, phiêu dật xuất trần giống như một vị thần vậy.

Dung mạo không thể quen thuộc hơn được, nhưng Tiền Trình vẫn là nhìn chằm chằm tới thất thần.

Quả nhiên là đang nằm mơ, chứ không người đàn ông đã biến mất khỏi cuộc sống của cậu trong mười mấy năm làm sao lại xuất hiện ở bên cạnh cậu, hơn nữa còn cùng cậu chung giường chung gối.

Cứ như vậy, Tiền Trình nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc, đôi mắt nháy cũng không dám nháy một chút, sợ chỉ chớp mắt một cái thôi, người đàn ông liền giống như tất cả những giấc mơ trước đây của cậu, đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.

Nhông nhịn được vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sóng mũi cao thẳng, môi đỏ hơi cong của người đàn ông trước mặt...

Cảm nhận được xúc cảm ấm áp kia, hai mắt Tiền Trình lập tức đỏ lên, giấc mơ này quá chân thực, chân thực đến mức người bên cạnh dường như thực sự tồn tại, chỉ là cậu biết, đây chỉ có thể là mơ, người đàn ông này vào mười mấy năm trước đã dứt khoát bỏ cậu rời đi, mặc cho cậu lúc ấy khóc lóc ra sao để giữ anh lại, vẫn quyết đoán như vậy, không có nửa phần lưu luyến, mà bây giờ sao lại xuất hiện trên giường của cậu, còn ôm cậu thân mật chìm vào giấc ngủ như vậy...

Tim đột nhiên có chút đau nhức, con mắt đau xót, cổ họng cũng nghẹn tới khó chịu.

Bị động tác rất nhẹ quấy rối, lông mày của người đàn ông trước mặt đột nhiên khẽ nhăn lại, lông mi vừa dài vừa dày lại vừa cong cũng run rẩy, hai mắt vốn đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, con ngươi đen sâu thẳm lại thâm thúy vừa vặn đối diện cùng Tiền Trình ở khoảng cách gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau