Chương 04 : Muốn Ngủ Với Anh À?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu nhất định, phải nhất định chỉ ra được một chỗ nào đó không mấy sạch sẽ trên cơ thể của hắn, giống như hành động của hắn mỗi ngày đều nhìn chằm chằm kiểm tra cậu vậy....

Kết quả, Hà Ngưu Ngưu nhìn thấy đôi vai trắng nõn nhưng vô cùng rắn chắc của Khúc Phi, những khối cơ bắp hơi phồng lên từ trên bờ lưng căng chặt kéo đến phần hông, khi hắn làm động tác hơi nghiêng sang một bên, cậu vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy cơ bụng rõ ràng của người này, toàn bộ thân trên không có lấy một chút mỡ thừa nào, thoạt nhìn thân hình của hắn quả thực vô cùng hoàn mỹ, không biết vì sao cậu lại có cảm giác mặt mình bắt đầu nóng lên, cũng không hiểu nguyên nhân gì mà lúc trước bản thân mình lại có thể nhìn nhầm Khúc Phi thành con gái, còn hôn lên mặt hắn, sau đó còn nói Khúc Phi hãy sinh cho mình một đứa con xinh đẹp nữa, hiện giờ cậu chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức muốn tự đào hố chôn mình.

Lúc Khúc Phi tắm rửa xong phần thân trên, tình cờ quay người lại, thấy Hà Ngưu Ngưu đang rúc người vào trong góc giường, hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ bừng, lúc thì cau mày, lúc thì lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ phong phú, hắn cũng không hề biết cậu đang suy nghĩ những gì, chỉ cảm thấy trông khá là buồn cười.

Khúc Phi nhịn không được trêu chọc cậu. "Này, bé Ngưu Ngưu ngốc nghếch, em đang suy nghĩ gì thế?".

"Hả?". Hà Ngưu Ngưu vốn dĩ đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên bị giọng nói của Khúc Phi làm cho giật mình, vô thức nhìn lên hắn.

Khúc Phi vừa quay người lại, Hà Ngưu Ngưu bỗng liếc nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng cúi đầu. "Không, không, không có gì đâu...".

Vì lương tâm cắn rứt, cậu lắp bắp trả lời, thậm chí còn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Nguyên nhân ư, bởi vì Hà Ngưu Ngưu cảm thấy rằng Khúc Phi đang bán khỏa thân phối cùng với khuôn mặt xinh đẹp đó trông vô cùng... ừm... gợi cảm...!!

Khúc Phi vẫn luôn cực kỳ tự tin vào hình thể của chính mình, hắn chẳng có chút ngại ngùng hay thẹn thùng khi bị người khác nhìn chằm chằm, căn bản hắn đã quá quen với những phản ứng như si như mê thế này từ lâu, nhưng mà phản ứng của Hà Ngưu Ngưu thực sự rất thú vị, cậu rúc mình co ro trong góc, khuôn mặt đỏ bừng, trán đổ mồ hôi, càng nhìn càng khiến hắn không khỏi muốn trêu chọc cậu...

Hắn giơ tay vén tóc trên trán về phía sau, lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt, trên môi nở nụ cười lưu manh, nhấc chân lên giường, chưa đợi Hà Ngưu Ngưu kịp phản ứng thì hắn đã nâng cằm cậu lên, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười. "Nhóc biến thái, nhìn thấy thân thể của tôi, em sẽ có phản ứng phải không? Thật là lưu manh!".

Hà Ngưu Ngưu vội vàng phủ nhận, giơ tay lên định hất văng bàn tay đang giữ cằm của mình ra, nhưng Khúc Phi lại buông tay ra trước.

“Em không phải sao?”. Khúc Phi vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt đã đỏ hơn lúc trước của Hà Ngưu Ngưu, cười xấu xa nói. “Nếu không thì tại sao em lại đỏ mặt?”.

"Tôi, tôi....". Hà Ngưu Ngưu ấp úng, nhưng qua hồi lâu cũng không tìm được lý do thích hợp, dường như cậu thật sự sợ Khúc Phi sẽ hiểu lầm mình, cho nên lộ ra bộ dáng như muốn khóc đến nơi.

"Được rồi được rồi". Khúc Phi xua tay, vẻ mặt cảm thông nói. "Chúng ta đều là đàn ông, phản ứng thì phản ứng, tôi cũng sẽ không cười nhạo em...".

"Khúc, Khúc Phi, anh đừng nói lung tung nữa!". Hà Ngưu Ngưu sắp khóc. "Anh, anh là đàn ông, tôi làm sao có thể có phản ứng với anh? Tôi chỉ cảm thấy cơ thể của anh trắng nõn đẹp đẽ...".

"Tôi đang tắm mà em nhìn trộm, còn nói mình không phải biến thái?". Khúc Phi nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Hà Ngưu Ngưu thì càng muốn trêu chọc cậu.

Hà Ngưu Ngưu cảm thấy xấu hổ và thẹn thùng muốn chết, nhưng rất nhanh cậu liền phát hiện ra rằng, nếu mình thật sự cãi nhau với Khúc Phi thì bản thân sẽ không có lấy một phần cơ hội để thắng nổi hắn.

Cậu chỉ có thể phớt lờ hắn, bò đến cạnh tường, sau khi xuống khỏi giường, cũng không quên trừng mắt nhìn Khúc Phi đang ác ý trêu chọc mình. “Anh còn đi tắm không? Nếu không thì tôi sẽ đem nước đi đổ...”.

Khúc Phi quả thực mới lau rửa được một nửa, thấy Hạ Ngưu Ngưu có vẻ bị mình chọc cho khó chịu rồi, hắn liền không tiếp tục trêu chọc cậu nữa, nhảy xuống khỏi giường, bắt đầu cởi quần mình ra.

Hà Ngưu Ngưu thấy vậy thì vội vàng trốn ra khỏi phòng, Khúc Phi nhìn dáng vẻ vội vàng của cậu, chỉ cảm thấy buồn cười, không ngờ da mặt cậu nhóc này rất mỏng.

Hà Ngưu Ngưu ngồi một mình trong sân, nhìn những ngôi sao trên bầu trời, phải qua rất lâu sau, cảm giác nóng bừng trên mặt mới dịu đi, rõ ràng Khúc Phi cũng là một người đàn ông, lúc trước cậu cũng đi tắm sông với bạn bè trong làng, khi tắm bọn họ đều nhìn thấy cơ thể trần truồng của nhau, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy không giống như vậy, có lẽ là bởi Khúc Phi rất đẹp trai, hơn nữa ngay từ đầu cậu đã coi hắn như vợ mới cưới, cho nên vẫn luôn vô tình sẽ có cảm giác như bản thân đang đối xử với vợ mình... Cậu biết điều này cực kỳ không ổn... nhưng dường như cậu không thể kiềm chế được cảm giác đó...

Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên tiếng mở cửa sổ. "Này, bé Ngưu Ngưu háo sắc, tìm cho tôi một bộ quần áo để thay...".

Hà Ngưu tức giận đến mức nhảy lên khỏi mặt đất. "Đừng tùy tiện đặt biệt danh cho tôi! Tôi, tôi không phải kẻ biến thái...".

"Được rồi được rồi". Khúc Phi ngồi xuống, thả nửa thân trên lên giường, đưa tay chống cằm, sau đó cười nói. "Này Ngưu Ngưu, bé mau tìm bộ quần áo cho anh trai mặc, nếu không đêm nay anh trai sẽ khỏa thân ngủ cùng em...".

Hà Ngưu Ngưu mím môi, do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi vào nhà, lật qua lật lại trong tủ quần áo cũ kỹ tìm một bộ đồ cho Khúc Phi.

Cậu tìm thấy bộ quần áo chất liệu vải dệt cotton màu đỏ có họa tiết hoa được đặt ngay ngắn trong ngăn tủ xiêu vẹo, đó là bộ quần áo mới do dì Ba của cậu may tặng vào ngày đầu tiên cậu cưới Khúc Phi về nhà.

Trời vừa trở lạnh, ngẫm nghĩ liền lấy thêm một chiếc áo khoác, sau đó lên giường, cúi đầu không dám nhìn Khúc Phi đang còn bán khỏa thân để lộ cơ thể đầy cơ bắp. “Mau mặc vào đi, rất lạnh! Buổi tối đừng để bị cảm nhé…”

Khúc Phi liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi vải dệt màu đỏ, tuy biết là quần áo của phụ nữ nhưng ít nhiều nó cũng là đồ mới, hắn thà mặc cái này còn hơn là mặc quần áo rách rưới đầy mảnh vá của Hà Ngưu Ngưu.

Lúc cởi quần định mặc vào, hắn mới nhớ tới chuyện dưới chân mình có xích sắt, quần lót và quần vừa cởi đang treo trên mắt cá chân, ngay lập tức tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên. "Này, Ngưu Ngưu, bé cởi dây xích cho anh trai đi, dưới tình cảnh này, dù cởi quần áo hay mặc quần áo thì tôi cũng không thể làm được...".

Hà Ngưu Ngưu có vẻ do dự, cảnh giác nhìn Khúc Phi. “Tôi sẽ cởi nó ra, nhưng có khi nào tôi vừa mở khóa xích ra thì anh sẽ chạy đi mất không...”.

Khúc Phi nhún nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh. “Tôi sẽ không chạy, chúng ta đã biết nhau nhiều ngày như vậy, quan hệ của chúng ta cũng không tệ lắm, hơn nữa, nhóc có bao giờ nhìn thấy tôi cố gắng trốn đi không? Nếu tôi muốn chạy thì đã sớm chạy rồi... tin hay không thì tùy nhóc...".

Hà Ngưu Ngưu suy nghĩ một chút, Khúc Phi mấy ngày nay thật sự không hề có ý định chạy trốn, nhưng cậu vẫn còn có chút lo lắng. "Anh có lẽ không biết rõ vị trí của làng chúng tôi, nó nằm giữa những ngọn núi lớn, không thể ra ngoài nếu không có người dân bản địa dẫn đường, thậm chí những người trong làng của chúng tôi, vào ban đêm cũng hiếm người dám lên núi... rất nguy hiểm…”.

“Đừng lo, tôi sẽ không rời đi, nếu bây giờ tôi nói không trốn thì sẽ không trốn, tôi cũng sẽ không làm ra hành động ngốc nghếch hay liều mạng gì...".

Khúc Phi nói xong liền đặt chân mình lên chân của Hà Ngưu Ngưu, cậu do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy lời nói của Khúc Phi khá có lý, việc nhốt hắn lại như này thực sự không phải là một lựa chọn tốt, hắn là một người đàn ông trưởng thành, không thể ăn uống, ngủ hay sinh hoạt tại chỗ trên một chiếc giường mãi như vậy, với suy nghĩ đó, cậu lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ từ dưới tấm thảm ở góc giường, nhét nó vào lỗ khóa trên xích sắt ở chân của Khúc Phi.

Vòng chân phát ra một tiếng giòn vang, Khúc Phi thoải mái rút chân ra, vận động cơ bắp, may mắn là bị khóa chưa bao lâu, trên mắt cá chân không có dấu vết nào khác ngoại trừ hằn một vệt đỏ nhạt...

Khúc Phi mặc quần áo vào, vốn dĩ chúng được làm theo chiều cao của hắn, hơn nữa quần áo ở nông thôn luôn được may rộng hơn, vào mùa đông Khúc Phi mặc bộ đồ này cũng sẽ dễ dàng hoạt động, hắn cảm thấy khá thoải mái.

Vốn dĩ Khúc Phi có làn da trắng mịn, thân hình mảnh khảnh, mặc gì cũng đẹp, hiện giờ vẻ ngoài bỗng nhiên biến thành thời thượng trong chiếc áo sơ mi hoa màu sắc sặc sỡ, dưới sự tương phản của màu đỏ, đường nét trên khuôn mặt thanh tú của hắn lại càng thêm đẹp như tranh vẽ, Hà Ngưu Ngưu cảm thấy chết lặng, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng.

Khúc Phi liếc nhìn Hà Ngưu Ngưu đang nhìn chằm chằm vào mình, cười khúc khích rồi nhảy xuống giường.

Hà Ngưu Ngưu nhìn thấy cảnh tượng này nhanh chóng tỉnh táo lại, sợ Khúc Phi bỏ chạy nên vội vàng nắm lấy tay hắn. "Anh, anh đi đâu vậy... anh đã nói là không chạy mà...".

Hà Ngưu Ngưu biết sức lực của Khúc Phi rất mạnh, nếu hắn thật sự muốn chạy, có lẽ cậu cũng sẽ không ngăn cản được, nhưng những gì cậu vừa nói với Khúc Phi là sự thật, đường núi rất khó đi, đặc biệt là vào ban đêm, nếu hắn thực sự muốn chạy, lúc này bất chấp mà chạy vào núi thì chắc chắn là sẽ chết.

"Khúc Phi, anh không thể đi, anh thật sự không thể rời khỏi đây, tôi không lừa anh... Trong núi rất nguy hiểm... có lợn rừng, thậm chí là cả chó sói... Anh vào đó rồi thì anh phải làm thế nào?".

Chưa kịp nói hết câu thì má cậu đã bị nhéo, miệng nhỏ của Hà Ngưu Ngưu biến thành miệng cá ngão, cậu trừng mắt nhìn Khúc Phi đang chậm rãi đi tới gần mình. “Bé yên tâm đi , tôi không ngốc, tôi nói không đi thì sẽ không đi, tôi bây giờ là muốn đi nhà vệ sinh, không lẽ bé muốn tôi dùng xô để đi....".

Sau đó, Khúc Phi buông mặt cậu ra, bởi vì lực tay hắn có chút mạnh, cho nên trên má cậu liền xuất hiện mấy ngón tay màu đỏ sọc, thoạt nhìn giống như râu mèo.

Hà Ngưu Ngưu đều tập trung vào những gì Khúc Phi vừa nói, thấy hắn thực sự không có ý định rời đi, cậu thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn đưa Khúc Phi vào nhà vệ sinh trong góc sân.

Khi Khúc Phi đi vệ sinh xong, Hà Ngưu Ngưu còn đang giặt quần áo vừa thay ra trong sân, chăn ga gối đệm đã bày sẵn trong phòng, Khúc Phi cũng không khách khí, cởi áo nằm xuống giường.

Ngay lúc hắn chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy một người đang lén lút đi tới.

Khi mở mắt ra, hắn liền thấy Hà Ngưu Ngưu đã giặt xong quần áo, đang ôm chăn đứng bên cạnh nhìn mình, không biết cậu đang nghĩ gì.

Khúc Phi quay sang, lười biếng cười hỏi. "Có chuyện gì vậy? Ngưu Ngưu, em đang lén nhìn anh trai à? Hay là muốn ngủ chung giường với anh trai sao?"

"Không không". Hà Ngưu Ngưu lắc đầu như trống bỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau