|Special chapter| MUA VỢ 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tỉnh? Chúng ta trở về nhà thôi."

Supachai trìu mến hôn hôn lên môi hắn. 

 "Được."

Tấn Sinh vừa mới khởi động thân, lại lập tức cảm giác được trong bụng đau quá, đó là cái đau đớn từ bên trong truyền ra, làm cho hắn không khỏi nhăn mặt nhíu mày, lấy tay vỗ về bụng,

 "Đau. . . . . ." 

 "Rất nhanh sẽ không đau." 

Supachaiđau lòng ôm lấy hắn.

 "Supachai, gần nhất nửa tháng, tốt nhất đừng cho cậu ấy vận động kịch liệt, nửa tháng sau đừng quên dẫn cậu ta đến đây tái khám." 

Nam tử tóc màu khói lên tiếng nhắc nhở.

 "Làm sao quên được." 

Supachai gật đầu, ôm Tấn Sinh đi ra bên ngoài đã có thủ hạ chờ sẵn.

 Tái khám? Hắn làm sao vậy?

 "Su, em bị bệnh gì sao?"

 Gần nhất hắn không cảm thấy có chỗ nào là không thoải mái cả. Bụng hắn làm sao vậy? Vì cái gì lại đau? 

Nói xong, Thanh đã ôm hắn đi tới bên ngoài bệnh viện. Văn Đức lúc này mới phát giác có nhiều người như vậy nhìn thấy, hắn lại còn bị Thanh ôm vào trong ngực, hắn không khỏi ngượng ngùng đỏ mặt, 

"Supachai !, buông em xuống, em có thể đi."

 Ô. . . . . . Đúng là hảo mất mặt mà.

 "Hư, đừng nhúc nhích, anh thích ôm em." 

 Lời nói của Supachai làm cho mặt Tấn Sinh càng đỏ hơn, hắn chỉ có thể đem mặt chôn kín vào trước ngực Supachai để che giấu khuôn mặt đỏ ửng của chính mình. Hơn nữa, ở trong lòng ngực của y, đau đớn ở bụng giống như giảm bớt không ít. 

 Thật cẩn thận, không hề có một chút khinh động đem người trong lòng ngực ôm vào xe, y cũng lên xe ngồi ở bên cạnh Tấn SInh,

 "Lái xe, chậm một chút. Nhất định phải ổn."

 "Vâng, ông chủ."

 Xe chạy rất chậm và êm, Tấn Sinh cơ hồ không cảm giác có chút chấn động nào. Hắn bị Supachai lần thứ hai ôm vào trong lòng ngực. 

 "Bụng còn đau không?"

Tấn Sinh tựa vào vòm ngực Supachai, nhíu lại mi ẩn nhẫn.

"Em làm sao vậy?" 

Tay hắn không tự chủ cầm lấy vạt áo y, 

"Trong bụng em. . . . . . Đau quá. . . . . ."

 Y hơi hạ thấp người, lấy ra thuốc giảm đau mà vừa rồi ở bệnh viện Nguyễn Văn Toàn đưa cho, 

"Đến, bảo bối, uống cái này đi, rất nhanh sẽ không đau."

 Uống xong thuốc, Tấn Sinh lại cảm thấy buồn ngủ, Supachai vừa mới đưa hắn vài thứ, nhưng hắn mệt mỏi quá, hảo muốn ngủ. Thuốc dần dần phát huy tác dụng, cảm thấy đau đớn trong bụng dần dần giảm bớt, Tấn Sinh nép vào vòm ngực của y cũng dần dần chìm vào mộng đẹp.

 Nhìn thấy người trong ngực đang an ổn ngủ, Supachai không khỏi siết chặt cánh tay. Y thương hắn, đời này bất luận như thế nào, y cũng sẽ không buông hắn ra. 

 Nửa giờ sau, bọn họ lần thứ hai về tới biệt thự. 

 "Su, tới rồi sao?"

 Xe ngừng, Tấn Sinh liền tỉnh.

 "Từ từ, đừng xuống xe vội." 

Supachai giữ chặt hắn, 

"Người đâu, đi lấy chăn bông mang đến." 

 Mới vừa tỉnh ngủ, cả người giống như bị trúng gió, cảm thấy rất lạnh.

Nữ phó lấy đến tấm chăn bông, y đem Sinh dùng chăn bao nghiêm, chính mình xuống xe trước, sau đó đem hắn từ trong xe ôm ra, nửa ngủ nửa tỉnh, Sinh không hề phản kháng mặc cho y bài bố. 

 Supachai đem Tấn Sinh nhẹ nhàng đặt xuống giường lớn trong phòng ngủ, giúp hắn cởi quần áo, lại kéo cái chăn ra sau một chút.Thái độ của Supachai hôm nay rất kỳ quái, giống như hắn là một vật phẩm mong manh dễ vỡ, phải cẩn thận từng chút. 

 "Su, em rốt cuộc là bị bệnh gì?"

 Thái độ của Supachai làm cho hắn bất an cực độ, mà đau đớn trong bụng không biết là vì sao càng làm cho hắn hoang mang không yên, hắn muốn biết, cho dù là bệnh bất trị, hắn cũng muốn biết tại sao phải chết.Nhìn thấy dáng điệu bất an của hắn, y ngồi xuống bên mép giường,

 "Đừng lo lắng, em không có sinh bệnh, hôm nay ta mang em đi bệnh viện chỉ là muốn Văn Toàn làm cho em một cuộc tiểu phẫu mà thôi."

 "Tiểu phẫu? Làm cái gì?" 

Hắn khó hiểu. Supachai cười cười cúi đầu hôn nhẹ môi hắn, tay không ngừng vuốt ve bỏ đi quần áo hắn. 

 "Anh. . . . . . Anh làm gì?" 

Tấn Sinh mặt khống chế không được lại đỏ lên. 

 "Việc này còn cần phải nói sao? Bảo bối." 

 Không giống thường ngày, lần này Supachai chỉ cần làm hai lần liền rời khỏi cơ thể hắn. Trước kia mỗi lần sau khi kết thúc, hắn đều mệt đến ngay cả nói đều nói không được, hơn nữa y lần này thật ôn nhu, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, không thích ứng lắm. 

Hắn cảm thấy được mệt chết đi, gần nhất hắn cảm thấy toàn thân đều có cảm giác lười biếng không muốn nhúc nhích, có chút vô lực, nhưng lại không sao nói rõ nguyên nhân. 

 ★ ★ ★

 Ngày lại một ngày nữa trôi qua, Tấn Sinh đã hơn một tháng không có về nhà. Ở trong trí nhớ của hắn, hắn còn chưa bao giờ rời nhà lâu quá như vậy. 

 "Su, cho em về nhà một lần, được không?" 

 Buổi tối, Tấn Sinh lần thứ hai đưa ra yêu cầu này.Mỗi lần hắn đưa ra yêu cầu này, Spachai đều rất không cao hứng, lần này cũng không ngoại lệ. 

 "Tôi nói rồi, không cho phép em rời đi, ngươi em ngoãn ở trong này thôi." 

 Chuyện bị y cự tuyệt đã nằm trong dự kiến, nhưng Tấn Sinh thật sự thực lo lắng tình cảnh trong nhà, rời nhà lâu như vậy, hắn rất nhớ người nhà, thật sự rất muốn về nhà nhìn xem. 

 "Em chỉ đi một ngày, sẽ trở lại trong ngày, được không?" 

 "Không được."

 Y chính là không muốn hắn rời đi.

 "Vì cái gì? Em lo lắng bọn họ, chỉ muốn trở về nhìn xem một chút cũng không được sao?" 

Tấn Sinh hạ quyết tâm, lần này hắn nhất định phải trở về.

 "Em là vợ của tôi, tất nhiên là phải ở bên cạnh tôi thôi."

Supachai Jaided ngữ khí cường ngạnh nói. 

 "Thì đúng là vậy, nhưng mà em cũng không thể bỏ mặc người nhà của em." 

Tấn Sinh có chút kích động, hắn mặc dù đã đáp ứng làm vợ của y, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cắt đứt mọi quan hệ với người thân. 

 "Tôi không phải đã cho em một triệu năm nghìn vạn sao?" 

Sinh lần nữa kiên trì cũng khơi mào cho sự tức giận của y, 

"Em đã là người của tôi, nên ngoan ngoãn nghe lời tôi."

 Y nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi. Tấn Sinh giống như bị giáng một cái tát thật mạnh, cả người đều ngây dại. Thật lâu sau, hắn nhắm lại mắt, khoé mắt mờ mờ ảo ảo vì ướt át. Đúng vậy, hắn có quyền gì mà đưa ra yêu cầu này nọ, chính Su bỏ tiền ra mua hắn về, hắn chẳng có tư cách mà bắt Su phải đồng ý? Là hắn không biết tự lượng sức mình, là hắn không có nhận rõ thân phận chính mình . . . . . .

 (Su là đồ độc ác, tội Bông nhỏ của tuiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii) 

 ★ ★ ★ 

 "Bảo bối, rời giường."

 Ở thư phòng đợi một đêm, đến khi trời sáng y mới trở về phòng. Ngày hôm qua sau khi rời đi y mới bắt đầu hối hận, chỉ vì không sao quên được dáng người hướng nhìn y với đôi mắt van nài. Sinh mở ra ánh mắt, lộ ra một tia mỉm cười, tựa như mỗi buổi sáng giống nhau, nhưng mà Supachai lập tức phát giác hắn có điểm khác thường. 

Cái nụ cười kia đã mất đi vẻ thuần mỹ ngày xưa, giống như đang mang một lớp mặt nạ vậy.

 "Vì cái gì phải cười như vậy?" 

Nụ cười giả tạo.

"Em trước kia không cười giả dối đến như vậy."

Tấn Sinh biểu tình cứng đờ, nụ cười ngưng ở khoé môi, nhưng mà, chỉ một hai giây, hắn ngược lại cười càng thêm xán lạn ,

 "Làm sao vậy? Anh không phải rất thích em cười sao?"

 Hắn nói xong, liền dang tay ôm lấy cổ y, chủ động hôn một cái, 

"Su, sáng vui vẻ." 

 "Mèo con!"

 Supachai nhăn lại mi.

 "Không cần tức giận. Về sau em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh nói cái gì chính là cái đó, được không?"

 Tấn Sinh biểu hiện thái độ mềm mại trước nay chưa từng có, nhưng mà, trong lòng Supachai lại dâng lên cảm giác hờn giận không sao hiểu được, đây không phải là mèo con của y, Sinh sẽ không là người không có cá tính như vậy. 

 "Mèo con, em vì cái gì biến thành như vậy?" 

Tấn Sinh mở to đôi mắt đầy nghi hoặc,

 "Cái gì biến thành như vậy? Em không phải nên như vậy sao?" 

 "Nên?"

 "Em chỉ là người mà anh bỏ tiền ra mua về thôi, đương nhiên nên nghe lời anh nói, đúng hay không?"

 Sinh cười đến thật ôn nhu, nhưng Supachai lại cảm thấy không chút ổn, 

"Trước kia là em không đúng, em không nên đưa ra yêu cầu này nọ, về sau em sẽ không như vậy nữa, em sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh."

 "Không, là anh sai. . . . . ."

 Sinh ngắt lời y, không cho y tiếp tục nói,

  "Không, là em không có nhận rõ thân phận của mình, anh cũng không sai. . . . . . Ngô. . . . . ."

 Rốt cuộc nghe không nổi nữa, y dùng miệng ngăn chặn lại đôi môi nhỏ kia đang phun ra những lời nói làm cho y đau lòng, cho đến lúc người ở dưới thân thiếu dưỡng khí, toàn thân vô lực xụi lơ mới buông hắn ra.

"Thật xin lỗi, bảo bối, anh không nên nói như vậy với em."

 Tấn Sinh thở dốc hồi lâu, lắc lắc đầu, 

"Không có quan hệ, dù sao. . . . . . Anh nói. . . . . . Đều là sự thật, em xác thực là do anh mua về. . . . . . trai bao. . . . . ." 

 Trái tim Supachai Jaided nhói lên đau đớn .

"Không! Em không phải, em là vợ của anh. "

 Y đang rất đỗi hối hận vì đã nói ra những lời làm thương tổn đến người mà y tối âu yếm. Sinh đột nhiên che lại miệng, một phen đẩy ra hắn, vọt vào toilet. 

 "Nôn. . . . . ." 

 Thật là khó chịu, dạ dày cứ từng đợt, từng đợt quặn lên. Sáng sớm vì chưa ăn, nên hắn cũng chẳng nôn ra được cái gì, thế nhưng càng không ngừng nôn khan.

 "Thế nào, có thấy đỡ hơn chưa?"

 Supachai vỗ nhẹ lưng hắn, lại ngã chén nước cho hắn súc miệng. Nôn xong rồi, Tấn Sinh lại được y dìu trở về trên giường. 

 "Đi ăn một chút gì trước đi, sau đó anh đưa em về thăm nhà." 

 Supachai yên lặng nhìn hắn một cái, hồi lâu mới nói:

 "Anh đã nói không cho em rời đi, không phải sao?" 

 "Anh là muốn cho em vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh. "

 Supachai Jaided thở dài, nói: 

"Lúc anh đi ra ngoài làm việc, bất cứ giây phút nào đều nghĩ đến em, khi em nhắc tới phải về nhà, em có biết anh có bao nhiêu sợ hãi không?" 

 Trong lòng Sinh chấn động, Su mà cũng biết sợ hãi sao? Ở trước mặt hắn, mặc kệ là khi nào, y đều cường thế như vậy, giống như không có việc gì có thể làm khó y,

 "Anh sợ hãi cái gì?"

 "Lòng của em không thuộc về anh, anh sợ em đi rồi anh sẽ mất em. Người nhà của em sẽ không chấp nhận tình cảm của anh đối với em, mà lòng của em hoàn toàn chỉ hướng về gia đinh mình, cho nên anh một chút cũng không nguyện cho em trở về."

 Tấn Sinh chưa từng nghĩ đến trong lòng Supachai lại có suy nghĩ như thế, khó trách y luôn không để hắn về nhà, nhưng mà, cho dù là như vậy, y vì cái gì phải nói ra những lời đó? Y có biết nói vậy làm tổn thương người khác thế nào hay không? Y thật sự thích hắn? Hay đó chỉ là do hắn nghĩ nhiều. . . . . . 

 "Thật xin lỗi, bảo bối, anh lúc đó vì quá tức giận nên mới nói như vậy, về sau anh sẽ không như vậy nữa." 

 "Trừ anh ra, ở trong này em không quen biết ai cả, mỗi ngày đều bị nhốt ở trong phòng, anh có biết em có bao nhiêu nhàm chán không? Em biết anh mỗi ngày đều tận lực nhín ra thời gian đến với em, đối với anh cũng thật sự là mệt mỏi. Nhà của em xảy ra chuyện lớn như vậy, có anh hỗ trợ em biết không thành vấn đề, nhưng dù sao em vẫn muốn về nhà xem thử, anh như thế nào có thể. . . . . ." 

Hắn nói không được nữa.

 "Là anh không tốt." 

Supachai đau lòng ôm chặt hắn, y chỉ lo cho mình mà đã quên đi lo lắng cùng cảm thụ của Tấn Sinh,

 "Anh sẽ sửa đổi, tha thứ anh, bảo bối, anh sẽ không như vậy nữa." 

 Ăn xong bữa sáng, Supachai tự mình đưa Sinh trở về.

 "Anh còn có việc, sẽ không đi vào, buổi tối anh tới đón em." 

 "Được." 

 "Đi đường nhất định phải cẩn thận, không được vận động mạnh, biết không?" 

 "Em biết." 

Gần nhất mấy ngày nay, đây là câu mà hắn thường nghe được từ miệng y, hắn cũng không phải là một người yếu đuối, bệnh hoạn gì, thật là.

"Tốt, anh đi làm đi, em vào đây."

 "Được rồi."

Supachai Jaided kéo tay hắn rồi hôn phớt lên môi,

 "Anh đi đây."

_______________________________________________________________________________

Còn một chút nữa a..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro