|Special chapter| MUA VỢ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là truyện mà Táo đã chuyển ver, có sự đồng ý của tác giả nhé ^^

_______________________________________________________________________________

"Ba, trong nhà xảy ra chuyện gì?"

Hai anh em Tấn Sinh và Văn Hậu bị ba cấp tốc gọi điện triệu trở về.

"Công ty gần nhất xảy ra vấn đề, tổn thất một khoản tiền rất lớn, nếu không tìm được ai để vay tiền quay vòng thì công ty có nguy cơ phá sản."

Công Phượng trầm giọng kèm theo tiếng thở dài. Huỳnh thị thành lập đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp phải nguy cơ nghiêm trọng như vậy.

Anh em hai người liếc nhìn nhau, cảm thấy thật ngoài ý muốn.

"Ba cần bao nhiêu tiền?"

Tấn Sinh hỏi, mặc kệ cần tiền ít hay nhiều, hắn cũng phải biết một con số cụ thể.

"Một triệu năm nghìn vạn đô la."

Công Phượng nói.

"Đô la?"

"Ân."

Công Phượng gật đầu thỉu não.

"Không thể nào."

Hai người đều cảm thấy thập phần đau đầu, một số tiền lớn như vậy, trong lúc nhất thời bọn họ đến chỗ nào vay mượn đây? Nhưng mà, mặc kệ khó khăn như thế nào, dù sao cũng là công ty nhà mình, không thể ngồi nhìn công ty đóng cửa.

"Chúng ta phân công nhau suy nghĩ biện pháp đi."

"Được rồi."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

★ ★ ★

Huỳnh thị ở trên thương trường cũng coi như là một công ty có chút danh tiếng, hai anh em Tấn Sinh và Văn Hậu đều có những điều kiện thuận lợi, nên luôn xuất sắc trên mọi phương diện, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng bọn họ đã bộc lộ được tài năng, trở thành đối tượng được mọi người hâm mộ.

Đêm.

U Lam, là một PUB mà Tấn Sinh thường đi.

Ở trong này hắn có thể không hề băn khoăn mà thả lỏng chính mình.

Hôm nay, hắn tới đây cùng với người bạn thân nhất là Hà Minh Tuấn.

"Sinh, hôm nay làm sao vậy, chỉ lo uống rượu."

Hà Minh Tuấn vỗ vai hắn hỏi.

"Công ty xảy ra một số chuyện rắc rối."

Hơn một triệu đô la, hắn đi chỗ nào mà tìm được bây giờ a.

"Tài chính quay vòng không kịp sao?"

Hà Minh Tuấn hỏi, đây là vấn đề thông thường của các công ty...

"Thiếu bao nhiêu, nói thử xem tao có thể giúp mày hay không."

"Mày không giúp được tao đâu."

Tấn Sinh cười khổ một tiếng.

Hà Minh Tuấn là bạn mà hắn đã quen biết từ thời trung học, là một người bạn chân thành, hai người quen nhau đã hơn mười năm. Hắn gần nhất mới vừa mở một công ty, giai đoạn đầu chắc chắn còn gặp nhiều khó khắn, làm gì có dư tiền mà giúp hắn, hơn nữa lại là một số tiền khổng lồ như vậy.

"Sao vậy, ngại ít a?"

"Công ty của mày mới vừa khai trương, là thời điểm rất cần tiền, còn tao thì cần một số tiền quá lớn, về điểm này tiền của mày căn bản là không đủ, cho nên mày vẫn là lưu lại chính mình dùng đi. "

Hà Minh Tuấn đẩy ra cô gái diễm lệ đang quấn quít lấy chính mình, ngồi vào bên cạnh hắn,

"Vậy mày tính toán làm sao bây giờ?"

"Suy nghĩ biện pháp mượn nợ dài hạn."

Hắn bất đắc dĩ cười.

"Ngày mai tao bắt đầu đi các ngân hàng một lượt, thử xem có ngân hàng nào có thể cho tao vay hay không."

★ ★ ★

Cho đến đêm khuya, Tấn Sinh mới từ PUB đi ra, Hà Minh Tuấn thì đã cặp kè với cô gái kiều diễm lúc nãy rời đi từ sớm, lúc này không biết hai người đang ở nơi nào phong lưu khoái hoạt với nhau.

"Ngô. . . . . ."

Ra khỏi cửa, đi không được bao xa, hắn liền đụng vào một người, lực va chạm mạnh làm cho hắn đứng không vững lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất. Đúng lúc này, một đôi tay mạnh mẽ rất nhanh liền ôm lấy hắn, tránh cho hắn phải đo đất.

"Thế nào, có bị đau ở chỗ nào không?"

Tấn Sinh ngẩng đầu lên nhìn,

"Là anh?"

Trước mắt, người đang ôm lấy hắn là một nam nhân có khuôn mặt so với nữ nhân cũng không chút nào kém cỏi, vóc dáng so với hắn cao hơn phân nửa cái đầu. Tên của y là Supachai Jaided, rất có tiền cũng rất có thế lực, hắn đối với y chỉ là biết mặt biết tên thế thôi, còn những mặt khác một chút cũng không rõ.

Nga, đúng rồi, còn có một chút.

Supachai là một người đồng tính luyến ái, dây dưa với hắn đã rất nhiều ngày, nhưng mà hắn vẫn không có đáp ứng. Cho tới bây giờ, hai người quen biết cũng gần một tháng . Supachai từng nói qua, y sẽ cho hắn thời gian là một tháng để suy nghĩ, nếu sau một tháng hắn còn không đồng ý, cũng đừng trách y không từ thủ đoạn.

Hừ, ai thèm để ý đến y.

"Hôm nay là ngày cuối cùng . Ý của em như thế nào?"

Supachai hỏi.

"Tôi đã từng nói qua với anh là tôi không phải gay, muốn tìm thì ngươi tìm người khác đi."

Vốn đã vì chuyện công ty mà phiền lòng, lại gặp được người đối với mình dây dưa không ngớt, Tấn Sinh ngữ khí có chút bực mình,

"Buông."

"Được rồi."

Supachai nở nụ cười ra hiệu cho cấp dưới, thản nhiên đứng tránh sang một bên.

"A. . . . . ."

Một cảm giác đau nhức từ sau gáy truyền đến, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, hắn không thể tin quay đầu nhìn lại, một người có bộ dáng như vệ sĩ đứng ở phía sau hắn, hắn rốt cuộc duy trì không được, hôn mê bất tỉnh, thân thể yếu đuối ngã vào trong lòng ngực Supachai.

"Rốt cuộc thì em cũng là người của tôi."

Supachai hôn lên đôi môi đang khép kín của Tấn Sinh, sau đó thoải mái mà ôm lấy hắn đi về phía ngõ nhỏ chờ xe đến.

★ ★ ★

Không. . . . . . Không nên cử động . . . . . . Đau quá. . . . . .

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, hắn liền cảm giác được một cơn đau mơ hồ làm khắp người hắn tê dại. Hắn ra sức mở mắt, cùng lúc đó, bị cường lực xỏ xuyên qua, đau đớn ở trong cơ thể nổ tung.Hắn đau đến nước mắt chảy ra đẫm ướt khuôn mặt thanh tú, tầm mắt mơ hồ.Tình hình trước mắt làm cho hắn sợ ngây người.

"Bảo bối, thật chật."

Nói xong lại là một trận mãnh liệt va chạm.Một căn phòng hoàn toàn xa lạ, hắn đang nằm ở trên một chiếc giường lớn xa hoa, hai chân bị mở ra cực đại, lại đang bị một người nam nhân không ngừng xâm phạm.

Là Supachai.

"Buông ra. . . . . . Ngô. . . . . ."

Lại một trận va chạm mãnh liệt làm cho hắn ngay cả nói đều nói không được.

Y hảo đê tiện, lại thừa dịp lúc hắn bị hôn mê mà chiếm đoạt hắn.Nhìn thấy ánh mắt phẫn hận, không cam lòng của hắn, Supachai chỉ cảm thấy dục hỏa càng tăng lên, hạ thân càng thêm dùng lực sáp nhập vào trong cơ thể của người dưới thân, làm cho hắn chịu không được cầu xin khoan dung.

"Không cần. . . . . . Đau quá. . . . . ."

Hạ thân bị Supachai cuồng mãnh xâm chiếm, Tấn Sinh cảm thấy chính mình giống như một cánh hoa nhỏ mảnh mai, bị mưa to gió lớn gây sức ép không sao chịu nổi.

Mỗi lần Supachai ra vào đều làm cho hắn sợ hãi chính mình sẽ bị y xé rách ra. Tấn Sinh hai tay gắt gao đặt ở trước ngực y, hy vọng có thể đẩy y ra, nhưng không thể ngăn cản, lần nào cũng bị y giữ lấy.

Tấn Sinh hy vọng chính mình có thể lại hôn mê đi, để không phải thừa nhận hết thảy những chuyện này, nhưng điều này sao có thể?

Supachai bắt lấy tay hắn cố định ở đầu giường, cúi đầu ngăn chặn hắn há mồm muốn nói, lưỡi tham nhập vào trong miệng hắn tùy ý khuấy động không ngừng. Tấn Sinh không chút nghĩ ngợi liền cắn một cái.

"A!"

Supachai đau đớn kêu lên một tiếng.

Mùi máu tươi thản nhiên ở trong miệng khuếch tán ra, tất cả mọi hoạt động đều đình chỉ trong phút chốc.

Chỉ có phân thân của Supachai còn chiếm cứ trong cơ thể hắn, hai chân hắn vẫn là bị nâng lên, hắn thoáng nhẹ nhàng thở ra.Đôi mắt Supachai nheo lại đầy nguy hiểm, y một tay nắm lấy cằm Tấn Sinh, siết chặt làm cho Tấn Sinh không sao động đậy.

Toàn thân hư nhuyễn, Tấn Sinh căn bản vô lực chống cự.

"Hôm nay, nguyên cả buổi tối này tôi sẽ không cho em ngủ."

Lời còn chưa dứt, so với lúc trước càng thêm cuồng dã luật động. Tấn Sinh cơ hồ không thở nổi, môi bị tùy ý nhấm nháp, hạ thân bị mãnh lực xỏ xuyên qua, hắn thật là khó chịu.

"Ngô. . . . . . Không. . . . . . A. . . . . ."

"Gọi tên của tôi."

Supachai thanh âm gần như mất tiếng nói.

"Su. . Supachai. . . . . . Ngô... ân. . . . . ."

Bị cường lực xỏ xuyên qua, hắn cơ hồ nói không ra lời.

Lại bị gây sức ép nửa giờ, Tấn Sinh cảm thấy một cỗ nhiệt lưu bắn vào trong cơ thể chỗ sâu nhất. Rốt cuộc đã xong. . . . . .Tấn Sinh nhắm mắt lại, mệt mỏi quá. Tấn Sinh gắt gao ôm hắn, còn lưu luyến chưa chịu rời khỏi trong cơ thể hắn.

Người này rốt cuộc đã thuộc về mình. Y vô cùng thân thiết hôn hôn lên môi hắn.

"Anh. . . . . . Nhanh lên. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . ."

Tấn Sinh suy yếu kêu lên.

Trong cơ thể vẫn còn hàm chứa phân thân của Supachai, hắn cảm thấy được rất không thoải mái.

"Bảo bối, trong cơ thể em thật thoải mái, vừa chật vừa nóng, em làm cho tôi như thế nào cũng không muốn lui ra ngoài."

Supachai không đứng đắn trêu đùa.

"Anh. . . . . ."

Tấn Sinh hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, chỉ tiếc cái liếc mắt này bởi vì thân thể hắn hư nhuyễn vô lực mà toàn bộ mất hết sự sắc bén ngày thường, đôi con ngươi mang theo nước mắt ngược lại còn lộ ra mị nhãn như tơ, cái tác dụng duy nhất có được chính là lần thứ hai khơi dậy dục hỏa trong Supachai vốn vẫn chưa tiêu tán.

"Không cần. . . . . . Buông. . . . . ."

Cảm thấy trong cơ thể khác thường biến hóa, Tấn Sinh không thể tin nhìn hắn.

Không cần. . . . . .

Hắn mệt mỏi quá, thật sự là rất khó chịu, hắn không cần lại bị. . . . . .

"Tôi nói rồi, đêm nay tôi sẽ không cho em ngủ."

Trong cơ thể truyền đến cảm giác vật kia đang bắt đầu trương lớn lên làm cho chân tay hắn luống cuống, lại tiếp tục những đợt va chạm khiến hắn khổ sở cực kỳ. Hắn suy yếu giãy dụa muốn đẩy y ra, nhưng không có khí lực.

"A. . . . . . Không cần. . . . . . Tôi sai lầm rồi. . . . . . Ô. . . . . . Cầu anh. . . . . ."

Thế là, Tấn Sinh bị Supachai đặt ở dưới thân yêu thương suốt một đêm, thẳng đến bình minh. Hắn vô cùng hối hận vì đã cắn y, mặc kệ hắn cầu xin tha thứ như thế nào, Supachai đều không có dừng lại.

---Trải qua chuyện "kinh hoàng" đó, Tấn Sinh ở trên giường nằm suốt ba ngày mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi lại, nhưng mà mỗi bước đi đều tác động đến bán thân bên dưới vô cùng đau đớn, làm cho hắn nhịn không được hô nhỏ.

"Không phải bảo em nằm ở trên giường nghỉ ngơi sao, lại không nghe lời."

Xử lý xong công sự, Supachai vội vã trở về chăm sóc bảo bối của y, mới bước vào cửa phòng đã nhìn thấyTấn Sinh không có ngoan ngoãn nghỉ ngơi. Supachai tiến lên một phen ôm lấy hắn hướng bên trong phòng ngủ đi vào.

Mặt Tấn Sinh đỏ bừng như quả hồng đào. Tuy rằng hắn đã bị bế như vậy rất nhiều lần, đối với khí lực kinh người của Supachai đã không còn cảm thấy giật mình, nhưng mà bị một thiếu niên xinh đẹp mảnh khảnh như vậy ôm, hắn như thế nào đều cảm thấy được ngượng ngùng.Nhẹ nhàng đem Tấn Sinh là đặt ở trên giường, Supachai từ ngăn kéo ở đầu giường lấy ra một lọ thuốc mỡ.

"Nên thoa dược, bảo bối."

"Tôi tự làm."

Supachai vội thân thủ đi lấy dược.

"Nghe lời, chuyển người nằm sấp lại. Mấy ngày nay không phải đều là tôi giúp em sao?"

Kia còn không phải anh bắt buộc tôi à!

Tấn Sinh ở trong lòng lầu bầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người ghé vào trên giường. Supachai xốc lên áo ngủ trên người hắn, đem quần lót hắn cởi ra.

"Đem chân mở ra."

Cố nén cảm giác thẹn thùng hơi hơi mở ra hai chân, liền cảm giác Supachai lấy tay tách ra mông cánh hoa của hắn, đem thuốc mỡ ướt át tiến vào trong cơ thể hắn.

"Su..."

Mặc quần áo, Tấn Sinh nằm ở giường kêu lên.

"Chuyện gì?"

"Tôi muốn về nhà xem thử."

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn lại vài ngày không có trở về, trong nhà hiện tại không biết thành bộ dáng gì nữa, hắn rất lo lắng.

"Không được."

Vốn đang mang theo trìu mến tươi cười, Supachai nghe vậy lập tức trầm hạ mặt,

"Nơi này chính là nhà của em, không có sự cho phép của tôi, em làm sao cũng không được đi."

"Tôi không thể mặc kệ người nhà, tôi phải về nhà."

"Không phải chỉ là một triệu năm nghìn vạn đô la thôi ư, tôi có thể cho em."

Chuyện của hắn, y đã sớm điều tra rành mạch,

"Từ nay về sau, em phải ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, không có ta đi cùng ngươi, chỗ nào cũng không chuẩn đi, thế nào?"

Tấn Sinh sửng sốt,

"Anh rốt cuộc là ai?"

Nguy cơ tài vụ của Huỳnh thị đến bây giờ vẫn còn được giữ bí mật, những người biết việc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Y làm sao mà biết được?

Supachai cười,

"Về sau tôi sẽ nói cho em, em rốt cuộc có đáp ứng hay không?"

Đáp ứng? Không đáp ứng? Tấn Sinh nhăn lại đôi mày đẹp. Supachai cầm tay hắn, nói:

"Mặc kệ em có đáp ứng hay không, tôi cũng sẽ không thả em đi, tôi chỉ là muốn chính miệng em nói em sẽ ở lại bên cạnh tôi."

"Tôi. . . . . ."

"Nếu không nhanh lên gật đầu, tôi sẽ đưa thêm điều kiện khác nữa."

Tấn Sinh bỗng nhiên ngẩn ra, người này còn muốn điều kiện gì nữa chứ?

"Tiền này cứ xem như là anh cho tôi mượn đi, về sau tôi trả lại, như vậy có được không?"

Dù sao, hắn cũng không muốn cả đời đều bị nam nhân này áp chế a.

Supachai lắc đầu,

"Em không đáp ứng, tôi sẽ không cho em một phân tiền."

"Anh. . . . . ." Tấn Sinh thở phì phì nhìn hắn.

Trong lòng thầm nghĩ lại. . . . . .Az, quên đi, dù sao chính mình đều đã bị người ta "ăn" mất rồi, Supachai lại đối với hắn rất tốt, đáp ứng điều kiện của y cũng không phải là tệ lắm.

Nói không chừng sau một thời gian dài, chờ lúc y cảm thấy chán ghét, có lẽ sẽ phóng hắn rời đi.

"Tôi đáp ứng anh."

★★★

Lần đầu tiên cùng Supachai gặp nhau chính là ở U Lam. Còn nhớ chính mình lúc ấy đối với y cũng thập phần có cảm tình. Nếu không phải biểu hiện của Spachai là tuyệt đối cường thế làm cho hắn theo bản năng muốn chạy trốn, hắn cũng sẽ không tránh mặt y một cách kịch liệt như vậy.

Hiện tại, vì giải quyết chuyện công ty nhà mình đang có nguy cơ về tài vụ, hắn cư nhiên đáp ứng rồi làm "vợ" của Supachai, hơn nữa vào đêm hôm qua, Supachai còn nói muốn cho hắn vì y mà sinh một đứa nhỏ.

Đáng giận a ——Hắn nói như thế nào cũng là một nam nhân, làm sao mà sinh con cho được?

Cho dù hắn đi chuyển đổi giới tính cũng sinh không được a. Nhưng Supachai lại có vẻ rất cả quyết, ai, hắn thật không biết nên nói cái gì cho tốt nữa.

Hắn ở trong này đợi vài ngày, Supachai nói cho hắn biết tiền đã được chuyển vào tài khoản của công ty Huỳnh thị, bảo hắn không cần lo lắng.

Hảo nhàm chán, mỗi ngày chỉ một mình đối diện với TV rồi sách vở. Supachai không cho hắn gọi điện thoại, lại càng không chuẩn hắn lên mạng, chặt đứt tất cả mọi đường dây mà hắn có thể liên lạc ra bên ngoài.

_______________________________________________________________________________

Kết thúc a1, vẫn còn nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro