Bị Bỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bên ngoài phòng học chỉ có ba người.

Dục Phong đã sớm gấp đến mức không chờ nổi mà lẻn đến cửa sau, hai tay muốn kéo cửa liền phát hiện không mở được, vẻ mặt vui mừng lập tức trầm xuống.

"Gần ra chơi rồi mà lớp này vẫn khoá cửa học bài à ?"

Dục Phong cố tình nói lớn, không tính là nhỏ, âm thanh lọt qua khe hở, cả lớp nghe được tám chín phần.

Tiểu mập mạp ngồi phía sau sợ tới mức run cầm cập.

Trúc Đào ngồi ở bàn đầu mơ hồ nghe thấy, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một chút bất an.

Chẳng qua, không đợi cô suy nghĩ cẩn thận cảm xúc bất an này tại sao xuất hiện thì thầy Phong đứng trên bục giảng đã cười tủm tỉm, một lần nữa bắt đầu giảng tiếp.

Suy nghĩ của Trúc Đào cũng bị học tập kéo về.

"Chờ đi, còn 5 phút nữa."

Vài phút sau, chuông tan học chói tai reo vang khắp khu dạy học.

Dục Phong bị giật mình một cái rồi nhảy dựng lên, ánh mắt tha thiết nhìn về phía Minh Triết.

Minh Triết cười như không liếc mắt nhìn Dục Phong một cái, ném bóng rổ qua, đi tới trước cửa phòng học.

Thời điểm đứng trước cửa, trong tay anh đã có thêm chiếc chìa khóa. Minh Triết cầm chìa khóa tra vào ổ.

Dương Linh và Sĩ Khang đứng một bên xem mà há hốc mồm, qua hai giây Dục Phong mới mở to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Triết.

"Không ngờ mày còn có chìa khóa khối cơ sở ?"

"Bố cho mượn." Ngữ ý của Minh Triết lười biếng, tay phải đồng thời xoay chìa mở khóa.

Âm thanh mở khóa vang lên. Minh Triết mím môi, tay trái đặt lên cửa, đẩy về phía trước. Cửa phòng học đã mở ra.

Thầy Phong đang sắp xếp tài liệu trên bục giảng sửng sốt một chút, cả lớp cũng rất kinh ngạc quay mặt lại nhìn. Trước ánh mắt của mọi người, Minh Triết lười nhác cười cất chìa khóa, dựa vào khung cửa. Âm thanh mang theo một chút ngả ngớn, "Thầy Phong, đến giờ ra chơi rồi."

Thầy Phong nhìn xuống dưới, thấy tay Minh Triết đang nắm lấy chìa khóa, ông mới phản ứng lại.

Thầy Phong cũng không tức giận, ngược lại vừa dựng sách đứng lên vừa cười nói.

"Em được lắm, nay còn biết đi mượn chìa khoá của bác bảo vệ."

"Cũng là nhờ công thầy dạy dỗ."

Minh Triết lười biếng vui đùa, chờ Thầy Phong đi từ bục giảng ra cửa thì mới đứng thẳng dậy, chân dài bước tới phía trước phòng học.

Mà ngay lúc này dưới bục giảng, Trúc Đào ngồi ở bàn đầu ngơ ngác nhìn về phía thân ảnh trước cửa phòng học. Ngây ngốc một giây, Trúc Đào mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng cúi đầu nhỏ xuống.

Từ phía sau nhìn, chỉ thấy đàn em thiếu chút nữa đem chính mình nhét vào bàn học.

Động tác theo phản xạ này có chút rõ ràng, mà Trúc Đào mặc áo sơ mi cùng với váy xếp ly màu đỏ có chút nổi bật, tầm mắt Minh Triết không tự giác mà liếc qua.

Từ góc độ của anh nhìn lại, cô gái nhỏ bị bàn học che mất hết phân nửa, chỉ nhìn thấy đôi chân trắng, còn có bàn tay trắng nõn đặt trên bàn.

Khuôn mặt nhỏ đang khẩn trương đều bị che khuất, không nhìn thấy rõ ngũ quan, duy chỉ thấy được lỗ tai xinh xắn hơi phiếm hồng.

Đại khái xác thật là một cô gái nhỏ rất xinh đẹp.

Minh Triết nghĩ như vậy, không chút để ý mà thu hồi tầm mắt, sau đó liền dừng ngay phía trước bên trái Trúc Đào.

Im lặng ba giây, Minh Triết nghiêng tầm mắt nhìn trên người cô gái nhỏ đang ngồi im không động đậy.

Qua vài giây sau, môi mỏng của nam sinh chậm rãi cong lên.

Dương Linh cảm thấy bạn học mới này đúng là rất xinh đẹp, chẳng qua trong trường có nhiều nữ sinh đẹp như vậy, anh chưa từng thấy qua phản ứng như vậy của Minh Triết.

Minh Triết không để ý động tĩnh của ba người phía sau, khóe môi vẫn đang cười cười. Lúc mở miệng, âm thanh khàn khàn không che giấu được sự vui sướng, "Hoá ra là em à ?"

Cô yên tĩnh vài giây, sau đó mới chậm rì rì ngẩng đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đã đỏ bừng.

Đôi mắt màu tím nhạt rõ ràng, bên trong là hình ảnh thon dài của nam sinh.

Môi hồng hơi mấp máy, ánh mắt cô gái nhỏ vô tội mang theo cảm xúc bực bội không rõ ràng.

Trúc Đào vừa mới chuẩn bị mở miệng gọi, đã bị một giọng nói đánh gãy.

"Sao đàn anh bên khu cao trung lại có hứng thú mà qua bên khu sơ trung vậy ?"

"Liên quan gì em." Minh Triết nâng tầm mắt nhìn về phía Bảo Châu, cười ảm đạm mở miệng, ánh mắt cũng lạnh đến mức làm phía sau lưng cảm thấy rùng mình.

Ánh mắt của Minh Triết một lần nữa nhìn về cô gái nhỏ. Năm ngón tay thon dài dùng lực chống tay lên bàn của Trúc Đào, cong eo cúi người, khóe môi cong lên cười như có như không.

Trúc Đào nhẹ nhàng chớp mắt.

Cô thật sự không biết trong hồ lô của người này chứa cái gì, nhìn các bạn học phía sau lưng đang hứng thú hừng hực nhìn bên này, cuối cùng Trúc Đào chỉ có thể nói, "Xin lỗi, nhưng anh là ai vậy ?"

Một tuần không gặp, âm thanh vẫn mềm mại giống như trong trí nhớ. Ánh mắt Minh Triết tối lại, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi, âm thanh càng trở nên khàn khàn, "Mới không gặp nhau có vài ngày mà em quên rồi à, bạn học ?"

Hai chữ cuối cùng không che giấu sự hài hước, trêu chọc cô gái nhỏ đến mức tai cũng đỏ hồng. Trong lòng Trúc Đào đang nhỏ giọng khuyến khích, âm thanh vẫn mềm mại như cũ, "Em thật sự không nhớ là mình đã gặp anh."

Minh Triết nghe được, ánh mắt chợt lóe lên, con ngươi càng thâm thúy. Nam sinh khẽ chậc một tiếng, thẳng người dậy, cười híp cả mắt. Thanh âm này vừa nghe xong liền muốn khi dễ rồi.

Sau khi cười xong, tầm mắt của Minh Triết di chuyển xuống. Anh nghiêng người tựa trên bàn của Trúc Đào, khóe môi cong lên, cười như không cười nhìn bộ dáng nghe lời của cô gái nhỏ, "Được, vậy anh sẽ giới thiệu lại."

Trúc Đào nghe xong ngây ngốc một giây, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt vô tội nhìn Minh Triết.

Mắt tím mở to tròn, nhìn như một con mèo nhỏ bị kinh hãi.

Minh Triết bị ánh mắt này nhìn đến mà tâm ngứa cả lên, sâu trong ánh mắt đang cuồn cuộn cảm xúc, thâm trầm mà nhìn Trúc Đào.

Minh Triết nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe hỏi cô, "Anh là Hoàng Minh Triết, bạn thân của Nhật Minh nhà em."

Lúc này, Như Ngọc đi tới, đánh thức tinh thần của thiếu nữ, Trúc Đào ngơ ngẩn bị kéo đi. Minh Triết nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh của Trúc Đào vài giây rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, khoé môi cong cong mang theo ý cười.

Minh Triết cười nhạo một tiếng, xoay người nhanh chóng rời đi, dáng vẻ cậu cao lớn đĩnh đạc vô cùng anh tuấn.

Hôm nay là một ngày nắng hiếm có ở Thiên Tân.

Chạng vạng, gió nhẹ nhàng thổi mang theo hơi nóng, Trúc Đào bị kéo đi khá xa rồi dừng lại thở hổn hển.

Cũng may Như Ngọc không cần tra khảo, chỉ lo nói một mình, giọng nói buồn bực, "Sao tự nhiên anh Triết đó lại đến tìm gặp cậu, không lẽ chỉ vì lúc trước chị cậu đánh anh ta nên anh ta ghim mối thù này ?"

"Cậu đừng lo, sau này nếu anh ta có làm gì cậu thì tớ đánh anh ta chết."

Trúc Đào nói không nên lời, chỉ có thể khẽ cười trừ.

Tâm trạng nóng nảy vừa rồi dưới từng câu từng chữ của người bạn thân mà dần trở nên bình tĩnh, cô cảm thấy vừa rồi có lẽ mình chỉ bị nóng quá mà thôi. Thời tiết tháng ba ở Thiên Tân là nóng nhất.

Cho nên, lúc đầu ngón tay Minh Triết chạm vào cô, không phải cô suy nghĩ nhiều.

Chỉ là thật sự rất nóng, giống như bị bỏng vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro