Khu Vui Chơi Giải Trí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trò chơi mà đám Minh Triết hay chơi chính là Ranh Giới Thần Vực, vào những năm gần đây thể loại trò chơi này tạo nên một cơn sốt. Nhưng chỉ có mấy kẻ có tiền mới mua chơi được trò này, chơi ở bên trong phòng dành cho game thủ hình dáng bọ cạp phải nói là cực kỳ kích thích.

Lúc Minh Triết thay trang phục cho nhân vật của mình một bộ đồ lính đặc công, mấy nữ sinh xung quanh đều nhìn qua đây. Thiếu niên tóc xanh vô cùng bắt mắt, vóc dáng cực kỳ hoàn hảo. Dáng người anh cao ráo, còn có cơ bắp săn chắc khỏe mạnh. Minh Triết gác súng lên vai, dẫn đầu xông pha vào chiến trường.

Dục Phong mới vào được một phút đồng hồ, nhân vật đã bị tấn công ngay tim. Trên màn hình lớn hiện lên một thiếu niên tóc xanh đang mai phục trong bụi cỏ, đôi mắt như mặt hồ tĩnh mịch đầy tỉnh táo của anh hiện lên làm cho mấy nữ sinh đang quan sát trận đấu gần đó hét ầm lên.

Sau khi Minh Triết hồi phục máu, ngay cả Sĩ Khang cũng bị giết.

Sĩ Khang thở dài, cam chịu thối lui ra ngoài quan sát trận chiến.

Andy nghe thấy mấy tiếng vang, hồn phách bị dọa muốn bay lên. Anh ta không rõ ai đã bị giết, cố gắng hèn hạ ẩn núp, vừa ngước mắt đã nhìn thấy khuôn mặt không biến sắc của Minh Triết.

Minh Triết giơ súng lên, Andy, "Đừng có bắn em mà, chúng ta là đồng đội đó anh Triết."

Minh Triết cho anh ta mấy phát súng.

Trên màn hình một dòng chữ đỏ tươi cực lớn hiện lên – DIED.

Rốt cuộc Sĩ Khang cũng nhìn ra có gì đó không ổn, Dục Phong cũng nói, "Anh Triết đang không vui à ?"

Lúc nãy không phải rất bình thường sao, Sĩ Khang đột nhiên nhớ tới Trúc Đào. Anh ta đưa ra phỏng đoán đáng sợ, "Đừng nói là Triết-..."

"Làm sao ?"

"Không có gì." Dương Linh đổi đề tài, "Chắc mới chia tay, tâm trạng không được tốt lắm."

Andy vuốt tóc, "Anh ấy thực sự để ý chị Thuý An đến vậy à ?"

Dục Phong bị kích ra nên nhanh chóng bùng nổ, "Ông đây không chơi nữa, bị mất máu thì thôi đi, anh Triết tự dưng điên lên đến cả đội mình cũng giết luôn."

Anh ta vừa mới "xả" xong, một nữ sinh đưa mắt nhìn sang, khi chạm ánh mắt với Dục Phong, cô nữ sinh liền nở cười.

Cô nữ sinh kia bộ dạng rất xinh, Dục Phong bỗng thấy gương mặt mình sắp bốc hỏa tại chỗ.

Anh ta đi qua đó, tay chống lên quầy đổi xu, "Người đẹp, có muốn cùng chơi không ?"

Mãi cho đến khi một tiếng kêu đột ngột vang lên cắt đứt mọi xúc cảm của anh, "Anh Sĩ Khang ?"

Là giọng nói vừa vui mừng vừa sợ hãi của nữ sinh, Sĩ Khang sửng sốt, có chút kinh ngạc, chưa gì đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lộ ra hai cái răng nanh của Như Ngọc.

Còn có nữ sinh ở phía sau cô ta, Sĩ Khang liếc mắt một cái đã chú ý thấy Trúc Đào bên trong đám người.

Trúc Đào mặc váy hai dây màu trắng, để lộ bả vai trắng ngần, mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, thanh thuần. Mặc dù vừa chơi game, nhưng sẽ không phải kiểu người chơi đến quên mất lý trí.

Chỉ là Trúc Đào cảm thấy có chút xấu hổ, cô cũng không muốn đang lúc đi chơi cuối tuần, gặp được người quen của mình.

Tuy rằng cũng không tính là quen mấy người này, người duy nhất có thể nói vài lời duy chỉ có mỗi Minh Triết trước mắt. Trúc Đào hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh mỉm cười với đám bọn họ, làm ra động tác giống như chào hỏi.

Minh Triết đứng nhìn từ xa, trong phút chốc bỗng có loại cảm giác tâm viên ý mã.

"Trúc Đào, các em ở đây để-..." Dục Phong nhìn một vòng xung quanh, chần chừ hỏi, "Chơi game điện tử à ?"

"Đúng vậy, thì sao nào ?" Như Ngọc bất mãn với thần sắc của Dục Phong, nhướn mày thay Trúc Đào trả lời, "Chơi game điện tử thì sao nào, tụi em thi xong hết rồi nên muốn đi chơi giải toả căng thẳng cũng không được à ?"

Cô gái nhỏ này sao lại hung dữ thế chứ. Dương Linh nhìn Như Ngọc khí khái lại thanh tú trước mặt, có chút không nói nên lời.

"Dục Phong." Minh Triết từ trong phòng thay đồ đi ra đứng ở ngay cạnh Dục Phong, cũng chính là đối diện Trúc Đào, ánh mắt cụp xuống nhìn chằm chằm thiếu nữ, nói chuyện với Dục Phong bên cạnh mang theo ý cười, "Chơi game là quyền của tất cả mọi người, nếu chỉ vì các em ấy là học sinh ngoan mà không cho chơi game thì có phải rất quá đáng không ?"

Trúc Đào khá mẫn cảm với ánh mắt của người khác, đương nhiên cũng chú ý tới Minh Triết đang nhìn mình. Nhưng cô không dám đối diện với đôi mắt xanh như mặt hồ của cậu, giống như đà điểu cúi đầu nhìn mũi giày của mình, giống như những lời bọn họ nói không liên quan tới cô, cô không để bụng.

Chỉ là Minh Triết vừa nói thế, Dục Phong bên cạnh đã ngầm hiểu.

Cậu ta nhìn thoáng qua Trúc Đào, hiểu rõ Minh Triết muốn làm gì, mỉm cười nói với Như Ngọc ở bên cạnh, "Đàn em à, các em cứ chơi tự nhiên, nếu muốn thì có thể hỏi ý kiến bọn anh."

"Anh-..." Như Ngọc sắp tức điên rồi, vừa định nói gì đó đã bị Trúc Đào kéo tay lại, giữ chặt lấy cô nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đám Dương Linh biết 'nội tình' bên trong thì cũng không có gì để nói, Sĩ Khang và Andy đứng một bên nghiến răng nghiến lợi, "Triết này, có ai theo đuổi gái như mày không thế ?"

Khiêu khích cô gái nhỏ tới vậy rồi, đây là phương thức theo đuổi của dân FA à.

Minh Triết liếc dáng vẻ chuyên tâm chơi game của Trúc Đào, ý cười trong mắt càng sâu.

Đám Sĩ Khang căn bản không hiểu thế nào là chê trước khen sau.

Tựa như lần trước chở cô về nhà trong mưa vậy, nếu Trúc Đào không chịu chút thiệt thòi trước thì sao có thể nhớ kỹ anh được. Cô gái nhỏ này nhìn thì ngoan ngoãn nhưng trên thực tế chính là một con người lạnh nhạt.

Nếu như Minh Triết muốn tiếp cận cô, vậy thì nhất định phải để Trúc Đào triệt để ghi nhớ anh, chính là cái kiểu khắc sâu tận trong xương cốt cũng không thể quên nổi.

Sau này, đúng như ý anh mong muốn.

Cuối cùng Trúc Đào cũng không thể quên được ba chữ Hoàng Minh Triết, thâm nhập vào sâu trong xương cốt, nhớ tới cũng đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro