Thẻ Học Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mỗi thứ 3 ở trường Thiên Tân sẽ tổ chức lễ chào cờ, học sinh các lớp phải tập trung đầy đủ bên dưới ngọn cờ.

Các học sinh tiếp nối nhau xếp thành từng dãy hàng, sau đó sẽ có giám thị đến kiểm tra.

Đầu tiên là kiểm tra cách ăn mặc đồng phục, ở Thiên Tân chỉ có ba bộ đồng phục để thay đổi qua lại. Một bộ thường, một bộ thể dục và áo dài. Mặc sai đồng phục sẽ không được chấp nhận.

Ngoài kiểm tra đồng phục còn kiểm tra luôn thẻ học sinh.

Nếu học sinh nào không mang theo thì sẽ bị trừ vào điểm hạnh kiểm của lớp. Vậy nên cô Minh Trang cực kỳ nghiêm khắc, nếu lớp nào bị trừ hạnh kiểm, cá nhân nào liên quan cũng sẽ bị trừng phạt.

Như Ngọc và Trúc Đào đứng chung một hàng, cô đứng phía trước Trúc Đào.

Lúc thầy chủ nhiệm lớp cầm micro nói chuyện, giám thị đã bắt đầu kiểm tra lớp mười một.

Lớp đầu tiên bị kiểm chính là lớp 6A11.

Hai nam sinh đứng đằng sau lớp 6A11 mặc nhầm đồng phục nên lập tức bị xách ra. Sắc mặt Minh Trang vô cùng khó coi, đã nhắc nhở đám học sinh này rất nhiều lần rồi nhưng vẫn luôn có vài đứa không khiến người khác bớt lo được.

Như Ngọc không chịu ngồi yên, định bụng lén lút tán gẫu với Trúc Đào nhưng mới vừa quay đầu thì phát hiện ra trên cổ Trúc Đào không có đeo thẻ học sinh. Như Ngọc giật nảy người, "Tiểu Đào, thẻ học sinh của cậu đâu rồi ? Thầy sắp đến rồi đó."

Trúc Đào cụp mắt, "Tớ làm mất rồi."

"Vậy phải làm sao bây giờ, không mang theo thẻ học sinh sẽ bị trừ 2 điểm, cô Trang chắc chắn sẽ rất tức giận."

Trúc Đào khẽ mím môi, cũng không biết phải làm sao. Cô tình nguyện bị phạt chứ không muốn đi tìm lại thẻ học sinh. Nhưng có gấp thì cũng vô dụng mà thôi, thầy giám thị đã đi đến, "Thẻ học sinh của em đâu ?"

Lúc này tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía này.

Trên mặt ai nấy đều tỏ ra kinh ngạc, người này là Trúc Đào. Từ trước đến giờ Trúc Đào rất ít khi phạm phải lỗi lầm, cô là người đứng đầu của lớp 6A11, chính vì trầm lặng hiền lành, không có nhiều tiếng tăm ở trường lắm nhưng rất được các thầy cô giáo yêu thích và tin tưởng.

Hôm nay người không mang theo thẻ học sinh là cô ấy sao.

Minh Trang sửng sốt một hồi, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ thở dài.

Trúc Đào luôn rất phấn đấu, từ lúc nhập học đến giờ, mặc dù xuất phát điểm vô cùng tốt nhưng vẫn luôn chăm chỉ học tập, luôn là tấm gương tiêu biểu trong lớp. Cô Trang vô cùng yêu thích cô, nhưng quy củ thì không thể không tuân theo, cô ở trước mặt các bạn học đem tất cả kỷ luật phá tan tành.

Quả nhiên thầy Lam lên tiếng, "Sau khi tan học, ba học sinh này chạy 1500 mét xung quanh trường học, lớp trưởng phụ trách giám sát."

Lớp trưởng tên là Mã Nhi, bình thường thành tích không tệ, có tiếng chăm chỉ, cô ta vội vàng đáp ứng.

Tan học Trúc Đào cùng với hai nam sinh bị phạt và Mã Nhi cùng nhau đi đến cổng trường.

Mã Nhi đeo cặp nói, "Được rồi, các cậu chạy đi."

Thuần Khang cười hì hì, "Lớp trưởng, hay là đừng cho Trúc Đào chạy cùng, mắt cậu ấy không tốt, nếu ngã xuống thì không ổn lắm. Mấy người chúng ta không nói thì sẽ không ai biết đâu."

Mã Nhi xụ mặt xuống, "Không được, tất cả đều phải chạy, ai bảo cậu ấy không đem thẻ học sinh."

Kỳ Vinh và Thuần Khang "chậc" một tiếng.

"Không sao đâu, tớ chạy được mà. Cảm ơn cậu, Thuần Khang."

Ba người bắt đầu chạy.

Trường Thiên Tân có một khoảng trống rộng rãi, vừa hay có thể dùng để chạy bộ. 2100 mét không được coi là ngắn, đối với những người có thể lực không tốt thì thực sự quá sức.

Trúc Đào chạy được 300 mét, hô hấp bắt đầu cảm thấy dồn dập khó thở. Cô điều chỉnh nhịp thở, sau đó tiếp tục chạy.

Sức khoẻ của cô không được tốt, cho nên mỗi bước chạy đều không nhanh không chậm. Lúc này bọn Thuần Khang sớm đã chạy xong và rời khỏi.

Lúc Minh Triết cùng đám người Dương Linh đi bộ lại đây, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trúc Đào ở phía trước.

Nói đến chuyện này cũng thật kỳ lạ, Trúc Đào mặc đồng phục thể dục trường Thiên Tân, vốn dĩ trong đám học sinh tìm sẽ không thấy, nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy được cô ngay.

Cô đang chạy vô cùng khó nhọc, tóc xoã ngang hông, đung đưa tạo thành một đường cung nhỏ xíu. Cần cổ mảnh khảnh trắng nõn liền lộ ra.

Dục Phong thấy Minh Triết ngừng lại, cũng nhìn theo anh. Quan sát Trúc Đào đang chạy bộ một cách chậm chạp, quả thực cười không ngừng được, "Cô ấy đang chạy hay là đang lết đi vậy ? Em đi bộ còn nhanh hơn cô ấy chạy nữa."

Minh Triết cũng không nhịn được cong cong môi.

Sĩ Khang nghĩ nghĩ, "Chắc là vi phạm nội quy."

Cả đám đột nhiên có chút tò mò.

"Cô ấy mà vi phạm nội quy sao ?"

Andy không dám chắc nên đoán, "Yêu sớm ?"

Minh Triết quay đầu lại, tay đập vào đầu anh ta, "Sớm mẹ mày, mày tưởng ai cũng giống mày à ?"

Andy trưng ra vẻ mặt ngốc, sao bị đánh rồi, chỉ là suy đoán thôi cũng không được sao.

Quả đầu màu xanh lá của Minh Triết sáng chói, anh nhai kẹo cao su, tùy tiện chỉ một nam sinh, "Mày qua đó nhìn coi."

Nam sinh được chỉ điểm vội vàng chạy qua bên kia, không lâu sau anh ta quay về cười hì, "Anh Triết, em hỏi mấy nữ sinh bên đó, là Trúc Đào quên thẻ học sinh nên bị bắt chạy."

Nụ cười trên mặt Minh Triết dần biến mất. Đôi mắt anh bắn ra tia lạnh lẽo, đột nhiên đi đến bên kia.

Andy lúc này sống chết cũng không muốn chịu trận phủ đầu, vẫn là Dương Linh mở miệng hỏi, "Có chuyện gì à ?"

Nhìn không giống đang tức giận, nhưng cũng không hoàn toàn vui vẻ. Không phải vừa rồi vẫn ổn sao.

Lúc Trúc Đào chạy xong xuôi đã thở không ra hơi.

Mã Nhi nghi ngờ nói, "Cậu không sao chứ ? Có cần lên phòng y tế không ?"

Trúc Đào nhẹ nhàng thở hổn hển, "Tớ không sao, cậu đi trước đi, tớ ngồi nghỉ một lát sẽ lên sau."

Lúc này Mã Nhi mới thu dọn cặp sách rời đi. Trúc Đào chạy xong 500 mét vô cùng mệt mỏi, cô không thèm để ý tảng đá bẩn thỉu bên cạnh, ôm lấy đầu gối ngồi bệt xuống điều chỉnh hơi thở. Đã ba năm không rèn luyện, thể lực vốn dĩ rất tốt giờ đã kém đi. Trước kia khi luyện múa, dù có chạy 2000 mét cũng không khó chịu giống như bây giờ.

Khó khăn lắm hơi thở mới đều đặn trở lại, trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một cái bóng, trên cổ đột nhiên một vật gì đó được đeo vào, là thẻ học sinh của cô.

Trúc Đào ngước lên thấy ngay Minh Triết.

Tay Minh Triết đút trong túi, cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt anh không chút cảm xúc, dường như tâm trạng đang rất bực bội.

"Trúc Đào."

Cô hốt hoảng đứng dậy, hơi nghi ngờ đáp, "Vâng a."

"Là anh khiến em chạy mà, sao em lại ngu ngốc đến vậy ?"

Trúc Đào không biết nói gì cho đúng, anh đúng là người không thể hiểu nổi, còn dám nói cô ngu ngốc nữa chứ. Cô nhẫn nhịn hồi lâu, vì tâm trạng anh đang không tốt nên đành phải nhỏ giọng trả lời, "Em xin lỗi."

Cô biết Minh Triết bá đạo không nói lý lẽ, mặc dù không biết anh đang giận cái quái gì, nhưng đừng động vào anh là được. Anh đang bực bội không thể nào phát tiết, nghe cô vậy nói càng không thể nhịn được nữa.

"Em chán ghét anh đến vậy à ? Coi thường anh lắm à ?" Anh sớm phát hiện ra Trúc Đào không hề thích nói chuyện với anh.

Anh nghe được cô đứng hạng nhất trong lớp, lớp 6A11 chính là lớp chuyên tồn tại những học sinh có thành tích có thể thi vào các trường đại học trọng điểm. Những học sinh giỏi giang như thế này luôn luôn xem thường mấy thể loại giống bọn anh: vô học, hút thuốc, trốn học đánh nhau, đi bar yêu sớm. Anh ở trong mắt họ bị xem là một tên nhóc lưu manh.

Ngay cả loại người như Thuý An cũng vậy, luôn xem mình là học sinh ưu tú của Thiên Tân.

Trúc Đào không nói gì, cô cúi đầu, dường như tán thành với chuyện này.

Minh Triết cười lạnh, "Em có tư cách gì coi thường anh, ít ra sức khoẻ của anh voi cùng trâu bò."

Cô khẽ mím môi, cầm lấy cặp của mình, đi về nhà. Mỗi một bước đi của cô ung dung trầm ổn, nhưng làm cho lòng anh như bị đâm mấy vết dao.

Minh Triết quan sát bóng lưng của cô, đá một cước vào tảng đá mà khi nãy cô vừa ngồi. Ai mà không biết cô đang khoái trá ra mặt. Chỉ là một con nhỏ ngu ngốc còn cưng chiều thôi mà, nhưng càng nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu vô cùng.

Năm đó khi ba mẹ anh ly dị, anh đã tự nói với chính mình, loại người càng giỏi giang càng cao quý thì càng tuyệt tình và phóng túng. Cho nên anh nhìn bộ dạng Thuý An dán chặt lấy mình như đang nhìn mấy tên hề đang nhảy nhót làm trò.

Anh sẽ không giống với người mẹ ngu ngốc lại si tình của mình.

Tiền cho người ta, tâm cũng cho người ta, cuối cùng còn bị người ta đuổi mình ra khỏi nhà.

Anh vĩnh viễn không bao giờ thích kiểu phụ nữ giống như vậy. Xinh đẹp, tài hoa hơn người, nỗ lực phấn đấu, cái loại nữ sinh giống vậy anh cực kỳ căm ghét đã nhiều năm nay rồi. Huống chi nói đến xinh đẹp Trúc Đào càng không xứng.

Andy nửa ngày không thấy anh quay lại nên đành đi tìm. Minh Triết đang tựa ở bên tường hút thuốc. Mấy nữ sinh khu sơ trung đi ngang qua đây đều lén nhìn trộm anh.

Có cô nhỏ giọng hưng phấn bình luận, "Là anh Triết kìa."

"Anh ấy đẹp trai quá đi."

"Đừng có bị lừa, tớ nghe nói anh ta cực kỳ hung dữ."

"Suỵt, có người tới."

Andy liếc bọn họ, "Muốn chết hả ?"

Mấy nữ sinh bị dọa vội chạy nhanh như chớp.

Dục Phong lúc này mới đi tới, "Anh Triết, đi chơi game không ?"

Minh Triết không thèm để ý nói, "Đi."

"Cái con bé học lớp 6 kia chọc anh tức giận hả ? Để em-..."

Minh Triết đột nhiên ngước mắt, lát sau anh dẫn đầu quay người đi, "Mày còn nhắc đến em ấy một lần nữa thì tao đập mày."

Người ta rõ ràng không hề muốn nói chuyện với anh, nếu anh còn đi tìm Trúc Đào lần nữa, vậy thì anh đúng là người không có lòng tự trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro