Cá Cược Tình Cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông tan học vang lên.

"Tan học rồi, dạ dày của mình đang thiếu bạn bè." Như Ngọc chạy đến bàn học của Trúc Đào thì thầm, "Cậu có muốn đi cùng không ?"

Trúc Đào lặng lẽ nhìn Như Ngọc mỉm cười. Cô đi theo Như Ngọc tới quán cà phê gần đó, đối diện trường Thiên Tân là một dãy phố đồ ăn vặt. Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, trang trí kiểu cổ phong Thiên Hoa, bàn ghế gỗ tối màu, ánh đèn mờ ảo, nhìn qua rất ấm áp.

Điều hòa mở vừa phải, như đánh tan cơn nóng bên ngoài.

Trúc Đào cùng Như Ngọc chọn một bàn cạnh cửa sổ.

Nhìn qua menu, Như Ngọc lặng lẽ hướng ra cửa sổ, hiếu kì nói, "Tiểu Đào, nhìn bên kia kìa."

Từ cửa sổ phòng quán cà phê nhìn ra, bầu trời trong xanh như đã được gột rửa. Một đám nam sinh mặc đồng phục cao trung, điều khiển xe mô tô bay như xé gió lao tới.

Trúc Đào khoác tay lên bàn, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang chỉ của Như Ngọc, dừng lại ở bóng lưng cao lớn của một người con trai. Đầu tóc ngắn, phần tóc gần như ôm sát da đầu, kiểu tóc này vừa hay thử thách khuôn mặt cùng ngũ quan. Mà người con trai này đều có cả hai, đẹp trai hiếm thấy.

Như Ngọc vừa nhìn vừa cảm thán, "Thật không ngờ mới đi học có mấy tuần mà cậu đã được gặp Nam thần khu cao trung cực kì xấu xa đến nỗi ai gặp cũng phải mê."

"Nam thần cao trung ?" Trúc Đào thuận miệng hỏi, khóe mắt cũng mềm mại mà cong xuống.

"Nam thần cao trung tên là Hoàng Minh Triết, là cháu đích tôn của gia tộc Chánh, đẹp trai, cao 1m87. Học lực bình thường nên nhiều người nghĩ anh ta dùng tiền để vào được đây." Như Ngọc nói như vậy, lại do dự, mới nói tiếp nửa câu sau, "Tớ còn nghe nói, anh ấy biết hút thuốc, đánh nhau, trốn học, còn đi bar, thành tích học tập đặc biệt kém, mỗi lần thi hay kiểm tra đều nhờ do người khác làm giúp."

Đầu Trúc Đào nháy mắt liền có ba vạch đen, "Chắc là tin đồn nhảm."

"Không có nhảm, nhưng mà anh Triết đánh nhau rất lợi hại. Lúc còn học sơ trung, có người gây sự với anh Triết, bị anh ấy doạ đến té đái, không dám đến trường. Cũng không có cách nào, ai bảo bọn họ đến kiếm chuyện, ngẫm lại mới thấy đáng đời."

Trúc Đào nghe được bất đắc dĩ, nhịn không được liền trêu ghẹo Như Ngọc, "Cậu rất thích anh Triết à, hay sao mà tìm hiểu kĩ dữ vậy."

"Điên hả ?" Như Ngọc phì cười, cô ấy không ngờ trông Trúc Đào ngoan ngoãn như vậy mà cũng biết pha trò. Tiếng cười líu lo dừng lại, Như Ngọc lập tức im lặng, qua vài giây mới nhớ ra mà bổ sung, "Tớ còn nghe nói tốc độ thay bạn gái của anh ta nhanh đến chóng mặt, ngắn nhất không quá một tháng, dài nhất không quá ba tháng. Cậu có biết chị Thuý An, người được mệnh danh là Nữ thần cao trung không ? Vậy mà nghe nói trước khi chia tay, hai người đó quen nhau được một năm hơn rồi. Nhưng mà chúng ta và anh ấy vốn là người không cùng một thế giới. Anh ấy dựa vào tiền của gia đình, suốt ngày tiêu xài hoang phí, sau này có ra sao thì chỉ cần nối nghiệp gia đình là được."

Trúc Đào dừng một chút. Một giây sau, cô chỉ cười rồi nói, "Vậy thì chúng ta phải cố gắng gấp mười lần anh ấy thôi."

Như Ngọc ngồi đối diện nghe vậy, đuôi mi nhướng lên, môi mỏng cong lên cười như có như không. Như Ngọc lại nhớ ra một chuyện nữa, thấp giọng nói, "Mình đọc được trên diễn đàn của trường, trước lúc thi tuyển sinh vì để được đi thi mà anh ấy đã đặc biệt đi tẩy hình xăm. Nhưng mình cảm thấy không thật lắm, chắc là bốc phét."

Trúc Đào nhìn đám nam sinh bên kia đường, chỉ thấy nam sinh tóc xanh lá uể oải dựa vào xe máy cầm di động cúi đầu chơi game. Tay còn lại của anh chống lên trên yên xe, mạnh máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay nổi rõ, vừa thon dài vừa sạch sẽ.

Cả hai chỉ lo nói chuyện không hể để ý đám nam sinh bên kia nhìn bọn họ rồi lén lút nói gì đó với nhau.

Sĩ Khang nhìn bóng dáng Trúc Đào ở bên trong quán, nhịn không được cười một tiếng, "Mày nhìn xem em gái bên kia hình như là học sinh trường mình, sao trước giờ tao không nhìn thấy vậy ?"

"Đương nhiên rồi." Minh Triết hất cánh tay Sĩ Khang đang đặt trên vai mình ra, không hiểu sao sắc mặt lại trầm xuống, ngón tay thon dài dựng lên, "Vì người ta học sơ trung."

Bầu không khí đột nhiên rơi vào yên tĩnh, cằm Sĩ Khang suýt chút nữa rớt xuống dưới, "Sao mày biết em ấy học sơ trung ? Đừng nói là-..."

Cậu ta nói chuyện úp mở, chưa nói hết đã không nhịn được bật cười.

"Trên Siêu Thoại của trường có đó." Dương Linh đẩy mắt kính, tròng mắt màu nâu nhạt sau thấu kính bình tĩnh không chút gợn sóng, đơn giản nói một câu chuyện thật, "Em ấy là học bá lớp 6A11 bên sơ trung, em gái của chị Đình đấy."

"Học bá ?" Andy ngây người, "Em ấy chính là Học bá nữ thần sơ trung, còn là em gái của chị Đình ?"

Chuyện Nữ Thần khu Sơ Trung này cũng gây ồn ào huyên náo trong trường một khoảng thời gian dài, mấy người Andy cũng từng nghe thấy, nhưng bọn họ không thuộc dạng người hóng hớt, cũng không có ai cố ý tìm tới xem mặt Nữ thần trong truyền thuyết này cả.

Ai cũng không ngờ rằng, học bá trong lời đồn của mọi người thật sự rất đẹp, còn xinh đẹp hơn Thuý An rất nhiều.

Lúc đang suy tư, Minh Triết nghe thấy Sĩ Khang bên cạnh nóng lòng dò hỏi, "Nữ thần như vậy, không biết đã có người yêu chưa ?"

"Sao tao biết được." Ngón tay Dương Linh khẽ đẩy gọng kính, "Chắc là không có đâu, nghe nói em ấy khó theo đuổi lắm."

"Khó theo đuổi á ?" Andy gãi đầu, "Thấy gặp ai cũng nói chuyện được mà."

Sĩ Khang nhướn mày, "Mày muốn theo đuổi à ?"

"Ai biết."

"Câm mồm." Minh Triết lạnh lùng mở miệng cắt lời bọn họ, "Đi uống đi."

Màn đêm còn chưa buông xuống, chân trời rực rỡ một sắc đỏ sậm như đổ một thứ sơn kiêu sa lên thảm mây dày. Viễn Sơn Như Họa, từng áng mây thanh thơi nhè nhè trôi như đắm mình hưởng thụ đẹp đẽ đến nao lòng của hoàng hôn.

Sĩ Khang thích những cô gái phong cách thanh xuân xinh đẹp, sau khi đến quán bar vẫn còn năn nỉ Andy giúp cậu ta hỏi thăm về Trúc Đào, hai người ngồi trước bên trái Minh Triết, giọng nói thì thầm không ngăn nổi truyền vào trong lỗ tai cậu, khiến đôi lông mày hơi nhíu lại.

"Anh Dương Linh nói không sai, em đi hỏi giúp anh rồi, đúng là Trúc Đào rất khó theo đuổi."

"Nói xem nào, cuối cùng là khó theo đuổi thế nào ?"

"Anh biết Thái Phong của lớp 10A2 không ? Trông mặt mũi cũng không tồi, thành tích học tập cũng khá, nghe nói lúc Trúc Đào mới vào trường, anh Phong có theo đuổi em ấy vài tháng, nhưng mà em ấy không hề đồng ý hẹn hò với anh ta dù chỉ một lần."

Thái Phong. Nghe thấy cái tên này, lông mày Minh Triết mới giãn ra một chút, nghiền ngẫm cười.

"Tao không tin vào mấy cái tin đồn nhảm đâu." Nghe kết luận điều tra của Andy xong, lòng hiếu thắng của Sĩ Khang trỗi dậy, cậu ta nóng lòng muốn thử tuyên bố, "Tao muốn theo đuổi em ấy thử xem sao."

"Thật hay đùa đấy ?" Andy có hơi bất ngờ, "Em ấy toàn lo học hành chán chết, theo đuổi làm gì ?"

"Không có việc gì." Không thể nghi ngờ, Sĩ Khang chính là một con chó u mê sắc đẹp, "Chỉ cần đẹp là quá đủ rồi."

"Hơn nữa, không phải em ấy là Nữ thần khu sơ trung, thậm chí sau này còn có thể xinh đẹp hơn cả Thuý An." Sĩ Khang bắt đầu ảo tưởng, "Vậy giờ tao xuất hiện, giống như kỵ sĩ đi bên cạnh đóa hoa trắng nhỏ vậy."

"Anh mà đòi làm kỵ sĩ á ?" Andy cười nhạo một tiếng, "Hoa tươi cắm bãi cứt trâu, đồ mù chữ."

"Đcm, mày nói ai đấy."

"Chúng mày im lặng đi." Dương Linh ngồi cạnh đúng lúc xoay người nhắc nhở một tiếng, cũng không nhịn được cười, đôi mắt màu nâu nhìn Sĩ Khang, "Tao cược mày theo đuổi không nổi đâu."

Sĩ Khang trừng to hai mắt, "Mày cũng khinh thường tao quá rồi đấy ?"

Cậu ta vừa dứt lời, còn chưa kịp ba hoa thêm vài câu nữa, Minh Triết ở phía đối diện đã đạp vào bàn.

"Tao cũng đánh cược." Mái tóc anh hơi rũ xuống trán, đôi mắt viết rõ ba chữ 'xem kịch vui', chậm rãi nói, "Mày đuổi không nổi đâu."

Chương trình học đầu năm của lớp 10 vẫn chưa quá nặng nề, cuộc sống trường học cần có một chút sự kích thích. Nam sinh 16-17 tuổi trẻ khoẻ lại háo thắng, chờ tới lúc trưa vừa tan học, Sĩ Khang thật sự đã tới lớp 6 tìm người.

Hành động của cậu ta vô cùng nhanh chóng, lúc chạy tới lớp, đại đa số học sinh vẫn còn ở đó, Sĩ Khang không màng tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đứng ở cửa quét mắt tìm kiếm bóng dáng Trúc Đào.

Con người thường ghi nhớ rất sâu đối với đồ vật hoặc những người đẹp trời sinh, cho nên mặc dù mới chỉ thấy dáng vẻ Trúc Đào có một lần, Sĩ Khang cũng có tự tin sẽ nhận được ra cô.

"Sĩ Khang." Kết quả tìm trong chốc lát cũng không thấy được mục tiêu đâu, ngược lại đụng trúng Thuý An đang chuẩn bị đi ăn trưa cùng bạn học. Đối phương nhìn thấy cậu ta có chút kinh hỉ, không ngừng hỏi thăm, "Sao cậu lại tới đây ? Anh Triết đâu rồi ?"

"Anh Triết đi ăn trưa rồi." Sĩ Khang nhìn cô ta một cái, cà lơ phất phơ đáp lời.

Thuý An nghe thấy nhất thời nhụt chí, rầu rĩ, "Cậu tới lớp 6 làm gì vậy ?"

Sĩ Khang còn đang tiếp tục nhìn ngó vào bên trong, "Tìm người."

Thuý An nghi hoặc, "Cậu tìm ai vậy ?"

"Trúc Đào, không phải em ấy học lớp này sao ?"

Nghe thấy tên Trúc Đào, Thuý An và hai nữ sinh bên cạnh cô ta đều ngây người. Một lát sau, trong ánh mắt Thuý An hiện lên vẻ mờ mịt rồi cắn môi hỏi, "Cậu tìm Trúc Đào làm gì vậy ?"

"Liên quan gì tới cậu à ?" Sĩ Khang tuỳ ý cười nhạo một tiếng.

Sĩ Khang không thích Thuý An, thậm chí còn ghét ở chung một chỗ với cô ta, người mà cậu không ưa, đương nhiên không cần phải cho cô ta mặt mũi.

Thuý An sửng sốt, nhất thời, tính tình đại tiểu thư lại nổi lên, "Cậu có ý gì chứ ? Ăn nói kiểu gì vậy."

Sĩ Khang căn bản không thèm để ý tới cô ta. Cậu làm lơ tầm mắt phẫn uất của Thuý An, trực tiếp đi vào phòng học lớp 6A11, đảo mắt một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy cô bạn nhỏ ngồi trong một góc.

Đôi mắt Sĩ Khang trở nên sáng ngời, lập tức chạy qua.

Trúc Đào đang chìm đắm trong suy tư của bản thân ngồi giải đề vật lý, cảm nhận được đỉnh đầu bị một bóng đen bao phủ, ánh sáng cũng bị che khuất.

Cô ngoài ý muốn ngẩng đầu, vừa hay đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của Sĩ Khang.

Nam sinh toả sáng như ánh mặt trời, khi cười rộ lên lộ rõ hai má lúm đồng tiền nhưng Trúc Đào chắc chắn từ trước tới nay cô chưa từng gặp người này bao giờ.

Cho nên, anh ta đứng trước bàn học của cô làm gì.

Trúc Đào ngẩn ngơ chớp mắt, nghi hoặc nhìn cậu. Đôi mắt trong sáng mở to, khuôn mặt trắng nõn, nhìn Sĩ Khang có chút e lệ.

"Em gái." Sĩ Khang rất hiếm khi tỏ ra thân sĩ, phong độ nhẹ nhàng hỏi, "Có thể cho xin in4 Facebook được không ?"

Không ít bạn học xung quanh đều chú ý tới động tĩnh ở bên này, lời Sĩ Khang vừa nói ra, có là đồ ngốc cũng hiểu ý là gì. Đương nhiên Trúc Đào biết rõ.

Cô sửng sốt, có chút thất thố cụp mắt, sau đó không chút do dự nói, "Xin lỗi anh, nhưng mà em không có dùng Facebook."

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bị người ta nghiêm túc từ chối nhanh như vậy, Sĩ Khang đã rơi vào mơ màng.

Trước kia, dù cậu ta có lấy phương thức liên hệ của các bạn nữ khác cũng chỉ giống như đồ vật trong túi, bây giờ đứng dưới ánh mắt vây xem của nhiều người như vậy, Sĩ Khang cảm thấy rất mất mặt, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trúc Đào lại khiến cậu không thể phát bực.

Cục tức này chỉ có thể nuốt xuống mà thôi.

Nhìn dáng vẻ 'em phải làm đề cho xong' của Trúc Đào, Sĩ Khang cũng không còn mặt mũi để tiếp tục ở lại đây ăn vạ, cậu ta xấu hổ gãi đầu, thầm nói 'tan học anh sẽ tới tìm em' rồi chạy mất.

Để lại Trúc Đào ngây ngốc tại chỗ.

Từ đầu tới cuối, cô cũng không biết nam sinh đột nhiên xuất hiện kia tên là gì.

Nhưng mà rất nhanh, Thuý An đã tới nói cho cô biết.

"Trúc Đào." Thấy Sĩ Khang tới đây để tìm Trúc Đào, đến cơm trưa cô ta cũng không ăn nữa, dáng vẻ chất vấn hỏi cung, "Sĩ Khang tới tìm em làm gì vậy?"

Ồ, thì ra nam sinh kia tên là Sĩ Khang.

Ánh mắt Trúc Đào khẽ lay chuyển, vì tránh cho Thuý An tiếp tục tìm mình gây phiền phức, cô nói, "Anh ấy đến xin Facebook của em."

Thật ra trong lòng Thuý An sớm đã có dự đoán, nhưng nghe được đương sự thừa nhận, cô ta vẫn không kiềm chế được căm giận cắn môi. Thái độ của mấy người bạn xung quanh Minh Triết đối với cô ta vẫn luôn không nóng không lạnh, vậy mà lại tới đây tìm Trúc Đào xin Facebook. Hung hăng trừng mắt với Trúc Đào một cái, Thuý An nghiêng người thở mạnh rồi quay đi.

"Này, Trúc Đào." Chờ người trong phòng học đi gần hết, Như Ngọc mới quay đầu nói chuyện với Trúc Đào, giọng nói mang theo ý cười, "Cậu có biết anh Sĩ Khang là bạn của anh Triết không, chính là anh Triết - người yêu cũ của chị Thuý An thích đó."

Trúc Đào sửng sốt, bút trong tay rơi xuống bàn.

Như Ngọc nhìn cô một cái, nhỏ giọng hỏi, "Có phải anh ta thích cậu không ? Cậu có muốn hẹn hò với anh ta thử xem sao không ?"

Đúng là Trúc Đào không nghĩ tới, Như Ngọc lại là một cô gái thích hóng hớt như vậy, không nhịn được mà khẽ mỉm cười.

Chỉ là Trúc Đào không nghĩ tới, Sĩ Khang này đúng là rất cố chấp với việc theo đuổi cô.

Đưa bữa sáng rồi cơm trưa tới, sau tan học lại còn tới tìm, kiên trì bền bỉ muốn lấy phương thức liên lạc của cô. Đây chính là niềm vui hàng ngày của nam sinh theo đuổi nữ sinh cấp hai, mà còn khiến cho toàn bộ lớp 6A11 đều biết.

Thậm chí không chỉ có lớp 6A11, lớp khác cũng đã biết chuyện này. Học sinh thích nhất chính là tám chuyện drama và hóng hớt mọi chuyện khắp nơi.

Mỗi lần nhìn thấy Sĩ Khang, câu cửa miệng của Trúc Đào chính là hai chữ 'xin lỗi', cũng may là chưa từng xuất hiện những câu như 'em không tính yêu đương' hay 'anh cách em xa ra một chút'.

Thật sự khiến cô rất đau đầu. May là qua hơn nửa tháng, cuối cùng Sĩ Khang cũng từ bỏ.

Vốn dĩ cậu ta cũng không quá thích Trúc Đào, ngay từ đầu cũng chỉ cảm thấy hứng thú với nhan sắc của cô mà thôi. Nhưng lần đầu tiên bị con gái hoàn toàn từ chối nghiêm túc như vậy, Sĩ Khang vẫn không nhịn được mà cảm thấy thất bại.

"Thì ra em thật sự khó theo đuổi như vậy." Một ngày nọ, buổi tối sau khi tan học, Sĩ Khang đi theo phía sau Trúc Đào, buồn bực lẩm bẩm.

Cậu nhìn dáng vẻ mảnh khảnh của thiếu nữ, bước nhanh vài bước chặn đường cô lại, đối diện với tầm mắt không có chút cảm xúc nào của cô, Sĩ Khang cắn chặt răng, cuối cùng dùng hết sự nỗ lực cuối cùng mà hỏi, "Trúc Đào, em thật sự không thích anh sao ? Một chút cũng không à ?"

Trúc Đào không hề do dự gật đầu.

"Mẹ nó, anh thật sự thua rồi." Sĩ Khang cúi đầu nhỏ giọng nói, một lúc lâu sau bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn cô, "Vậy được rồi, bắt đầu từ ngày mai, anh không quấy rầy em nữa."

Vừa dứt lời, cậu ta đã thấy hai mắt Trúc Đào sáng lên.

Cuối cùng Sĩ Khang cũng có thể hoàn toàn xác nhận, cô bé này không giống với những người con gái khác. Cô ấy không chơi trò lạt mềm buộc chặt hay chiêu trò gì khác, cô ấy vô cùng rõ ràng, cô ấy không hề có một chút tình cảm nào với cậu cả.

Sĩ Khang quyết định đi lùi lần cuối cùng.

"Lần đầu tiên anh thấy một cô gái cá tính như em đấy." Sĩ Khang không nhịn được cười, phong độ giúp Trúc Đào lên xe, "Vậy chúng ta có thể làm bạn không ?"

Nhưng Trúc Đào hiểu biết cái cớ 'làm bạn bè trước' của nhiều người, vẫn mỉm cười lắc đầu như cũ.

Lần này thì tốt rồi, Sĩ Khang dở khóc dở cười, thật sự chặt đứt mọi đường lui của tâm tư cậu mà.

"Lần đầu tiên tao thấy một bạn nữ tự phong bế bản thân mình ghê như vậy đấy, đến một cơ hội làm bạn cũng không cho nhau."

Lúc ăn cơm trưa cùng mấy người anh em, Sĩ Khang báo cáo chuyện theo đuổi thất bại, không ngoài ý muốn nhận được một tràng cười nhạo của bạn bè.

Cậu ta buồn bực, cũng không nhịn được căm giận cắn xiên chửi bậy, "Chúng mày nói xem, với khuôn mặt này của tao ấy, có ai không chủ động dâng Facebook lên trước mặt ?"

"Kết quả Trúc Đào này, tao theo đuổi em ấy hơn nửa tháng, đến tên Facebook cũng không biết."

"Anh em à, tao phục rồi, tao hiểu vì sao Thái Phong không theo đuổi được em ấy rồi, tao cũng chơi không nổi."

Trúc Đào cho người ta cảm giác không hề lạnh lùng chút nào, nhưng mà cũng rất khó theo đuổi. Cô vẫn luôn dịu dàng, giống như cách mọi người xung quanh rất gần, nhưng lại không muốn ai tới gần mình.

Cho dù bị cô từ chối cũng giống như đánh vào bông mềm vậy, khiến Sĩ Khang muốn tức giận cũng không được. Sĩ Khang không thể không thừa nhận, sự hứng thú ngay từ đầu của cậu ta đối với giá trị nhan sắc của cô đã bị bào mòn hết, Trúc Đào, cậu ta thật sự không theo đuổi nổi.

"Chậc chậc, là do anh không được thôi." Andy ở một bên cười nhạo, không thiếu đổ thêm dầu vào lửa, "Uổng công anh còn tự xưng là kẻ thiêu dụi trái tim thiếu nữ, theo đuổi nửa tháng trời cũng không xin được Facebook con nhà người ta."

Sĩ Khang nổi giận, "Mẹ mày đừng nói chuyện không não như thế, có giỏi mày thử theo đuổi mà xem."

"Em không thích con gái chăm học đâu, theo đuổi làm gì chứ ? Em chỉ muốn cười nhạo anh thôi mà." Andy độc miệng, dăm ba câu đã chọc cho Sĩ Khang tức tới mức dậm chân, "Nếu đổi lại là anh Triết, chưa tới vài ngày chắc đã theo đuổi được người tới tay rồi."

"Đm, mày ỷ vào việc Triết sẽ không tham gia mấy trò này nên mới nói thế thôi."

"Vậy anh-..."

"Ai nói tao không tham gia ?"

Hai người bọn họ đang tranh cãi, Minh Triết yên tĩnh ở một bên bỗng nói một câu đơn giản khiến bầu không khí rơi vào yên tĩnh.

Sĩ Khang, Andy, thậm chí Dương Linh vẫn luôn bình tĩnh đều có chút kinh ngạc nhìn qua.

Ngón tay thon dài của Minh Triết đùa nghịch điếu thuốc lá chưa đốt, khoé môi cong lên, "Nếu Sĩ Khang nói em gái này khó theo đuổi, vậy không phải là rất thú vị sao ?"

"Mày có ý gì ?" Sĩ Khang mơ màng, lẩm bẩm hỏi, "Mày muốn theo đuổi Trúc Đào ?"

Minh Triết cười cười, chỉ hỏi, "Chúng mày có muốn cá cược không ?"

Bầu không khí yên tĩnh trong một lúc.

Andy mở miệng đầu tiên, đáp án hoàn toàn khác với lần trước, "Nếu đổi thành anh, em cược là có thể."

"Tao-..." Sĩ Khang nghẹn khuất chỉ nói được một câu, "Tao cá theo chúng mày."

Sau đó cậu ta lại hỏi, "Cá cược bao nhiêu tiền ? Lần này tao thua không ít đâu đấy, vậy nên lần này tao cược Triết cũng không theo đuổi được em ấy."

Minh Triết chỉ cười không nói gì, nghĩ tới một câu vừa rồi Sĩ Khang nói, "Lần đầu tiên tao thấy một bạn nữ tự phong bế bản thân mình ghê như vậy đấy."

Anh không tự giác mà nhớ tới cảnh tượng ba lần trước mình nói chuyện với Trúc Đào, dáng vẻ thiếu nữ rụt rè muốn tránh né.

Thiếu nữ nhút nhát xấu hổ, nhưng Trúc Đào cũng không phải năm tháng vô ưu sầu.

Có lẽ bởi vì thứ gì đó 'không cam lòng' ẩn giấu quấy phá, Minh Triết phá lệ nói ra những lời ngày thường anh tuyệt đối sẽ không làm.

Đối với Trúc Đào, từ ban đầu anh không nhịn được đã phá lệ.

Chỉ là lúc ấy bọn họ chưa ý thức được, coi tình cảm như một trò chơi mà cá cược là chuyện khốn nạn đến cỡ nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro