Nữ Thần Sơ Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào năm lớp 6 niên khóa 2010, có vài học sinh từ trường khác chuyển đến. Trong đó có học sinh mới ngoại hình xinh đẹp, tính cách ôn hoà, cử chỉ đáng yêu, ở trong mắt các bạn học quả thật không tìm ra được tì vết nào.

Vì dung mạo xinh đẹp, ngay đến cả mấy người bình thường không quan tâm sự đời cũng phải công nhận cô là hoa khôi. Vả lại, mỗi lần học Hoá, tên cô lúc nào cũng được thầy giáo treo đầu miệng khen ngợi không tiếc lời, vô cùng kiêu ngạo về cô học trò cưng của mình.

Cũng bởi vậy, có rất nhiều người biết rằng lớp 6A11 có một nữ học bá, lại còn được trời ban cho khuôn mặt cực kỳ mỹ lệ, mà quan trọng nhất là thành tích của cô ấy còn chưa từng rời khỏi top 3.

Thành tích tốt lại xinh đẹp.

Hai chữ này kết hợp lại, trong mắt các học sinh khác lập tức biến thành 'Nữ thần'.

Không ít học sinh, đặc biệt là nhiều nam sinh đều muốn tạo cơ hội kết bạn mới với bạn học ấy, chỉ tiếc là bạn cùng bàn của bạn học mới thật sự quá đáng sợ, đa số mọi thời điểm đều cản bước tiến, làm không ít người bối rối.

Học kỳ vừa bắt đầu được mấy tuần, kỳ thi khảo sát sơ trung năm nhất cũng kết thúc.

Ngày thành tích công bố, các bạn học cũng tìm được dấu vết của nữ thần.

Trưa hôm đó có tiết học tự học, các học sinh lớp khác rảnh rỗi nghe danh mà tìm đến, đứng phía bên ngoài tìm nhưng không thấy người.

"Nữ thần lớp mấy người đâu ?" Có người đứng ngay trước cửa hỏi.

"Cô Trang vừa gọi đi đâu rồi."

Lúc đó, Trúc Đào đang theo cô chủ nhiệm đến khu cao trung. Tới cuối hành lang, cô Trang chỉ vào cánh cửa kia nói cho Trúc Đào, "Em vào sau các bạn nên có gì thắc mắc cứ đến đây tìm thầy cô giải đáp."

"Dạ." Trúc Đào gật đầu.

Chủ nhiệm lớp vừa lòng nhìn Trúc Đào một cái, duỗi tay gõ cửa, sau đó đẩy một bên cửa ra, quay lại nói với Trúc Đào, "Vào đi, cô cùng em chào hỏi thầy Lam."

Trúc Đào đi theo phía sau cô Trang vào trong.

"Thầy Lam." Cô Trang vừa vào liền hướng đến một giáo viên nam ngồi trên bàn làm việc ở cuối phòng mở miệng, "Tôi đưa học trò đến làm bài khảo sát đầu năm."

Trúc Đào ngước mắt nhìn qua. Vị giáo viên kia tựa hồ có chút không vui, lông mày gắt gao nhíu lại, nghe thấy cô Trang nói, mới ngẩng đầu nhìn lại, thần sắc hơi lười biếng, "Là cô Trang à."

"Tôi có nghe thầy Nhân nói khu sơ trung năm nay có một học bá." Quản nhiệm Lam từ sau mắt kính ánh mắt đảo qua Trúc Đào phía sau, tựa hồ nghẹn lại, "Là cô bé này à ?"

"Đúng vậy, em ấy tên là Trúc Đào."

Quản nhiệm Lam cười gật đầu, duỗi tay kéo vai Trúc Đào đẩy đến phía trước.

Trong văn phòng không ít thầy cô nhìn lại, trên mặt Trúc Đào hơi lúng túng, cô nắm chặt đầu ngón tay hướng về thầy Lam khom người.

"Em chào thầy a." Âm thanh cô gái nhỏ nhu mềm, bộ dáng ngoan ngoãn yên tĩnh, khiến người khác cảm thấy hài lòng.

Thầy Lam ngẩn ra trong chốc lát mới lấy lại tinh thần, gật đầu, "Lần này đến đây là làm bài khảo sát đầu năm đã bỏ lỡ ? Nhưng mà em ấy mới vào, liệu có theo kịp để làm bài khảo sát không ?"

Cô Trang tiếp lời, nhìn về phía Trúc Đào, "Lần kiểm tra vừa rồi, mấy môn tự nhiên đều đạt điểm tuyệt đối, tổng thành tích xếp hạng nhất."

Trong một góc văn phòng, có một nữ giáo viên đang cảm thán. Thầy Lam lại không vội vã tỏ thái độ, hỏi một câu, "Học lực thế nào ?"

Cô Trang dĩ nhiên biết thầy Lam lo lắng cô bé bị gia đình ép học tập, lỡ có xảy ra vấn đề, liền trấn an cười.

"Có chứng chỉ quốc tế, học hành và vui chơi vô cùng thoải mái."

Thầy Lam nghe xong lời này liền chỉ bàn làm việc đối diện còn vị trí trống, "Trúc Đào, em tới chỗ đó ngồi chờ thầy chút."

Nói xong thầy lại chuyển hướng tới cô Trang, "Tiết tự học buổi chiều em ấy không cần đi, trước tiên ở chỗ này, chờ tôi tìm bộ bài thi kiểm tra khảo sát đầu năm cho em ấy."

Cô Trang lên tiếng, "Tôi cũng ở bên cạnh nhìn xem."

Nhắc tới cái này, sắc mặt quản nhiệm Lam hơi trầm xuống, "Cô Trang có việc bận thì đi trước đi, tôi còn chuyện cần xử lý cho xong."

Thấy rõ phản ứng của thầy, cô Trang giật mình, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ.

"Thầy Lam, bên cao trung lại có mấy đứa lại gây chuyện à ?"

"Cả ngày không học tập đàng hoàng." Khuôn mặt thầy Lam trầm trầm cầm trong tay xấp bài thi, đặt xuống bàn một phát, "Cô nhìn bài thi cuối tháng, làm sao phát ra được, cũng không thể nộp lên trên."

Cô Trang cảm khái, "Ngay cả chủ nhiệm Vương cũng hết cách với Minh Triết, thầy cũng đừng tức giận, bỏ ra chút tâm là được."

Phía đối diện, Trúc Đào vừa mới ngồi vào ghế, động tác liền ngẩn ngơ, tròn xoe mắt nhìn về phía quản nhiệm Lam.

Quản nhiệm Lam vừa ngẩng đầu, bị ánh mắt vô tội của cô gái nhỏ nhìn tới, mọi tức giận liền giảm xuống ba phần, không khỏi khó hiểu hỏi, "Có chuyện gì à ?"

Trúc Đào hồi phục lại tinh thần, lắc đầu, chậm chạp ngồi xuống.

Ngày đó cô đi chuyển đồ giúp Đình Đình, hình như nghe thấy Hướng Vãn nhắc đến cái tên này.

"Nếu em gặp ai có mái tóc xanh mà không mang thẻ học sinh tên Hoàng Minh Triết, nhớ rõ là phải chạy đi, anh ta không phải là học trưởng tốt đâu."

Sự việc nhìn chung rất không liên quan nhưng lại giống như một thước phim quay chậm.

Quản nhiệm Lam phát hiện sau khi mình hỏi xong, cô gái nhỏ ngồi đối diện biểu tình càng rối rắm, giống như một con mèo nhỏ chui vào bẫy để ăn cá khô vậy.

Quản nhiệm Lam vừa định hỏi lại, cửa văn phòng đã vang lên một tiếng, muốn mở của bước vào, dứt khoát lưu loát.

Quản nhiệm Lam lập tức nhướng mày lên, "Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, một nam sinh mặc đồng phục áo sơ mi trắng quần tây, cà vạt nới lỏng bước tới. Trúc Đào ngước mắt lên nhìn.

Ánh mặt trời phủ lên người đang tới, mái tóc xanh óng như mạ thêm một lớp ánh kim.

Ánh mắt anh đột nhiên di chuyển, thân hình cùng ý cười của anh liền dừng lại. Giây tiếp theo, anh hơi nheo mắt lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích mà nhìn cô gái kia. Tim đập thình thịch, bỗng dưng khơi lên một trận sóng to gió lớn. Tốn hết tâm tư để trốn tránh, tiểu bạch thỏ liền tự mình đưa tới cửa, thoạt nhìn bộ dáng kia vẫn hấp dẫn như vậy.

Trong lúc nhất thời, Trúc Đào đầu óc chạm mạch, không biết nên phản ứng như thế nào.

Không khí bỗng dưng như dừng lại. Hai người đều bất động thanh sắc, không có một động tác dư thừa nào.

Trúc Đào nhăn mặt, thu tầm mắt lại, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống thân hình bé nhỏ dường như không có chút sinh khí.

Quản nhiệm Lam cầm bài thi trên tay đập xuống bàn một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Triết, "Ngày hôm qua, tại sao em không đi học, cho thầy biết lý do."

Tuy rằng âm thanh của thầy Lam có vẻ bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe kỹ rõ ràng đang áp chế lửa giận.

Trúc Đào hãm sâu vào 'chiến trường', không nói nên lời.

Đối với vấn đề của quản nhiệm Lam, phản ứng của anh rất bình đạm, như là hòn đá ném vào trong hố, không một chút gợn sóng.

Môi mỏng anh khẽ nhấc lên, cười như không cười mở miệng.

"Thầy thật sự muốn biết vấn đề này ?" Minh Triết không chút để ý mà gật đầu, tiện đà hướng về phía bên trái, tầm mắt nhìn một bên. Liền xém ghé trên bàn Trúc Đào đang ở phía sau lưng, âm thanh vang trên đỉnh đầu, "Chỉ sợ nói ra trẻ con không nên nghe."

Bị gọi là 'trẻ con' nhưng Trúc Đào vẫn nhịn xuống, ánh mắt hung ác nhìn thẳng về phía nam sinh.

Không biết cô nghẹn đến mức nào vì bị lời nói này khiến cho tức giận, khuôn mặt nhỏ vẫn trắng trẻo tinh xảo nhưng hai bên tai đã phiếm hồng.

Ánh mắt cho dù có hung ác cũng không có chút uy hiếp nào, ngược lại giống như một con gấu trúc nhỏ không dùng cây tre mà là đang dùng tấm lông để cào.

Đôi mắt ngọc bích của Minh Triết càng sâu thêm, ánh mắt lóe lên, quay người lại.

"Hoàng Minh Triết." Quản nhiệm Lam lúc này mới phản ứng lại, bị nghẹn nửa ngày vẫn không thể hạ xuống được, cuối cùng lại đập bàn một cái, "Đây là thái độ em nói chuyện với giáo viên à ?"

Bàn làm việc bị đập một tiếng, vài giọt nước trong ly bắn ra ngoài.

Minh Triết không có phản ứng gì với quản nhiệm Lam ở phía đối diện, Trúc Đào đang gục trên bàn thì bị dọa một chút, đột nhiên ngồi thẳng dậy. Sau đó cô lấy lại tinh thần, mở to hai mắt vô tội mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía quản nhiệm Lam.

Minh Triết nhìn thấy, cau mày lại, một lát sau lại rũ mắt nhìn về phía quản nhiệm Lam, "Nếu thái độ của em không đúng thì thầy phạt em đi."

Sắc mặt thầy Lam trầm xuống.

Ánh mắt Trúc Đào phía đối diện cũng cứng lại, khóe miệng khẽ nhếch đầy kinh ngạc nhìn về phía Minh Triết. Thầy Lam bị thái độ không chịu hợp tác của Minh Triết làm cho tức giận, vừa muốn mở miệng nói thì đột nhiên cửa văn phòng có người gõ vang.

Một cái đầu liền ló vào trong, "Thầy Lam, chủ nhiệm Vương tìm thầy có chút việc muốn nói."

Môi thầy Lam giật, cuối cùng cũng không từ chối, đứng dậy biểu tình có chút khó coi liếc nhìn Minh Triết một cái, "Em đứng ở đây đợi thầy, trước khi thầy trở về thì không được đi đâu hết."

Nói xong thầy Lam phủi tay liền rời đi.

Trúc Đào ngồi trên ghế đối diện anh hiển nhiên tạm thời bị lãng quên.

Trúc Đào có chút ngốc mà chớp mắt, chuẩn bị mở miệng gọi thầy Lam một tiếng, âm thanh còn chưa phát ra khỏi miệng, một thân anh xuất hiện đứng bên cạnh cô từ trên nhìn xuống.

Trúc Đào ngồi tại chỗ không nhúc nhích, thấy anh nhìn đến thì nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của anh. Trúc Đào dời ánh mắt, âm thanh trên đỉnh đầu tựa hồ vang lên, không hề che giấu ý cười, "Em tên gì ?"

"Phác Thái Trúc Đào." Dừng lại một chút, cô lại nói thêm, "Đào trong Tiếu đông phong y cựu đào hoa."

Nghe đến đây, anh dừng động tác, hơi nhíu mày. Minh Triết nhìn chằm chằm Trúc Đào, mặt đối mặt, một đôi mắt màu ngọc bích mang theo ôn nhu cùng nghiền ngẫm cứ như nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của cô bé đối diện. Sau đó anh cong khóe môi bật cười ra tiếng.

Tên của học sinh giỏi quả nhiên rất khác so với người thường.

Chàng trai cười khiến mặt giãn ra, bộ dáng thiếu đi vài phần bất cần, thêm vào chút ít đa tình. Đuôi mắt hơi hếch lên trên, màu xanh trong đôi con ngươi như chứa hàng ngàn mảnh vụn sáng lấp lánh, khi đôi con ngươi khẽ chuyển động ánh mắt như ôm lấy tất cả xuân sắc nhân gian, khi tĩnh lặng sóng mắt bình thản có chút câu hồn đoạt phách, hiển nhiên là một người con trai yêu nghiệt.

Trong khoảnh khắc ấy, trái tim của Trúc Đào như dừng lại nửa nhịp.

Phảng phất như trúng nhiếp tâm thuật, có thể nào cũng không thể thoát ra nổi, cứ thế chìm sâu.

Sau đó Minh Triết nhanh chân chạy đến trước mặt Trúc Đào, ngồi xuống. Anh mặt đối mặt nhìn cô chăm chú, màu xanh trong con ngươi câu hồn, đẹp lấp lánh như mã não, nửa ôn nhu, nửa mê hoặc, "Anh là Hoàng Minh Triết, bạn của Nhật Minh nhà em."

Cô hoàn toàn không thể tin được, phảng phất như hóa đá, nhẫn nhịn nửa ngày mới dám nói, "Thánh triều thiên tử chí minh triết."

Minh Triết rũ mắt.

Trúc Đào nhìn anh.

Minh Triết liếm khóe môi, trong lời nói tràn đầy ý cười, "Đừng tùy tiện phát thẻ người tốt cho anh."

Thời điểm quản nhiệm Lam đẩy cửa tiến vào văn phòng, liền thấy cảnh tượng Minh Triết đang đứng gần chỗ cô gái nhỏ vẻ mặt đầy rối rắm và vô tội ngồi bên cạnh.

Thầy Lam cố gắng áp xuống sự tức giận, mặt mày lạnh lẽo đi qua.

"Minh Triết, bây giờ ngay cả học sinh lớp 6 mà em cũng ăn hiếp sao ?" Âm thanh vang lên phía sau khiến Trúc Đào bất ngờ, vội vàng mở to hai mắt quay lại.

Cô liếc mắt một cái liền thấy được Minh Triết đang dựa vào bàn dài. Anh cầm cây bút chơi, bàn tay to rộng, mu bàn tay hiện những đường gân màu xanh lá, năm ngón tay thon dài tự nhiên đùa nghịch.

Một chút cũng không để ý.

Minh Triết bị người ta vạch trần ngay trước mặt cũng không ngượng ngùng. Vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, không sợ cô biết.

Trúc Đào không cảm thấy ngoài ý muốn, Minh Triết chính là người như vậy.

Anh ở trước mặt người ta cho dù trong xương cốt vài phần hư hỏng đến đâu cũng sẽ không vì ai mà thu liễm, không sợ bị người biết cũng không sợ bị người chỉ trỏ.

Anh nhìn cô, ánh mắt so với bình thường nhìn cô tựa hồ không giống nhau.

Cũng không rõ khác nhau chỗ nào.

Trúc Đào đụng phải ánh mắt anh, thấy anh không đứng đắn cười, "Em thấy em ấy làm bài nên tò mò đến xem thử, chuyện này thầy cũng muốn quản ?"

Thầy Lam tức giận trừng mắt nhìn anh, cuối cùng cũng không nhìn ra được chút phản ứng nào từ Minh Triết, liền phất tay chỉ ra cửa.

"Chủ nhiệm Vương đang ở bên ngoài chờ em, em đi ra tìm thầy ấy đi."

Minh Triết nghe lời này cũng không thấy ngoài ý muốn, nhấc chân chuẩn bị rời đi. Chỉ là anh mới chỉ bước được một nửa liền hơi do dự, nhìn nghiêng một bên.

Cô gái nhỏ đứng phía sau có chút lo lắng nhìn anh. Đôi mắt trong sáng không nhiễm một hạt bụi. Đó là một loại xinh đẹp thuần khiết.

Làm người ta không nhịn được lòng tham mà tưởng tượng, nếu đôi mắt đó chỉ chứa hình bóng mình thì không biết sẽ có dáng vẻ gì. Minh Triết âm thầm thở dài, sâu trong đôi mắt xoẹt qua một chút cảm xúc tham lam cùng với không cam lòng, cuối cùng đành kìm nén xuống.

Đôi môi mỏng hơi cong lên, cúi người thấp xuống.

"Trúc Đào." Âm thanh gần trong gang tấc, giọng nói khàn khàn mang theo một chút ý cười lười nhác, trêu chọc sau đó nói, "Hy vọng sẽ gặp lại em."

Nhưng mà là do số trời đưa đẩy.

Trước giờ chưa từng có ai nói lời mời gọi trực tiếp như vậy, rõ ràng cảm thấy nguy hiểm nhưng lời nói nào cũng khiến người khác tò mò muốn tìm tòi nghiên cứu.

Cô hoàn hồn ngước lên nhìn, Minh Triết hai tay đút túi quần đứng thẳng dậy nghênh ngang bước đi. Bóng dáng tiêu sái thẳng lưng.

Chỉ còn lưu lại bên tai điệu bộ phóng đãng, nhưng lại khiến người ta say mê​​. Khuôn mặt Trúc Đào bất giác đỏ lên.

Rời khỏi văn phòng quản nhiệm, Minh Triết vừa nhấc mắt liền thấy chủ nhiệm Vương đứng bên ngoài.

Cùng lúc đó, thầy Vương cũng nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn qua. Vừa nhìn thấy bộ dáng của Minh Triết, thầy liền bất đắc dĩ mà nhăn mi lại.

"Minh Triết, tại sao hôm qua em không đến lớp ?"

Minh Triết lên tiếng có vẻ hứng thú, mi mắt vừa nhấc, môi khẽ cong, mắt đỏ không thấy đáy, "Chủ nhiệm Vương, em chuẩn bị quay về học tập thật tốt đây."

Thầy Vương luôn đối với học sinh rất nghiêm khắc, lúc này nghe Minh Triết nói như vậy, trên mặt không có nửa điểm tức giận, thậm chí còn gật đầu, bước về phía trước.

"Chúng ta vừa đi vừa nói." Thầy Vương đã nói vậy, Minh Triết cũng không mở miệng nữa, đi theo phía sau.

Đi tới lầu ba cao trung cũng không quá xa, chủ nhiệm Vương chỉ nhắc mãi vài câu, hai người một trước một sau đã tới cửa lớp 10A1.

Lúc này đang là tiết tự học, các học sinh khối 10 đang đùa giỡn bên ngoài liền thấy chủ nhiệm Vương từ phía xa đi về hướng này, tất cả không hẹn mà ngừng lại.

Mọi người đều đứng bên ngoài phòng học, vụng trộm nhìn về phía đó. Nhưng thật ra vẫn còn hai người có lá gan rất lớn, không đứng ở bên cạnh mà đứng ở trên hành lang gần cửa sau ban sáu.

Trong đó còn có một người cợt nhả.

"Chào thầy Vương." Âm cuối kéo thật dài, giọng điệu có chút cổ quái, học sinh xung quanh không nhịn được cười.

Chủ nhiệm Vương không cần quay đầu lại, liền khẳng định là Sĩ Khang đang làm trò đằng kia.

Thầy trừng mắt, "Mấy em không ở trong lớp chuẩn bị cho tiết sau, chạy ra đây làm gì hả ?"

Andy lập tức làm một tư thế khỏe khoắn, "Em đang chuẩn bị cho tiết học sau nè."

Không đợi thầy Vương nói, Dục Phong cười tủm tỉm đem tư thế vừa rồi thu lại, "Anh Triết có nói tiết sau là tiết thể dục."

Chủ nhiệm Vương bất đắc dĩ nhìn về phía Minh Triết.

Minh Triết hai tay đút túi quần đứng cạnh cửa sau liền cảm giác được ánh mắt của thầy, anh cùng thầy Vương nhìn nhau, ngừng vài giây liền thu hồi tầm mắt.

Môi mỏng hơi cong lên, "Andy."

Minh Triết dựa vào cửa sau, chiếc cằm sắc bén nhấc lên hướng vào trong phòng học, "Tiết thể dục trống nên tiết sau tự học."

Dục Phong như bị sét đánh, Sĩ Khang bên cạnh trừng mắt liếc Dục Phong một cái.

"Hay vậy ghê." Anh nói câu này xong quay đầu trở lại phòng học.

Dục Phong nhìn Minh Triết một cái, thấy anh cười nhưng đáy mắt lại không có nửa điểm vui đùa, chỉ có thể rụt cổ, vẻ mặt như đưa đám trở về phòng học.

Hai người đi rồi, những người khác cũng không dám ở lại, rất nhanh hành lang liền không còn một bóng người.

Lúc này Minh Triết xoay người, dựa lưng vào cửa, đút túi quần nhìn thầy Vương, "Thầy Vương, mặt mũi em cũng đã cho thầy, xem như trao đổi sự thanh tịnh một tháng còn lại của học kỳ này."

Chân mày thầy Vương vừa mới giãn ra liền nhíu lại, "Này-..."

Ý cười trên mặt Minh Triết thu lại, con ngươi xanh giữa ánh nắng chói chang của mùa hè mang theo đông tuyết lạnh lẽo.

"Một tháng này, cho dù ai có đến tìm thầy điều tra này nọ, làm phiền thầy rồi."

Nói xong, nam sinh đứng thẳng dậy, quay đầu trở về lớp học. Lúc đi ngang qua, khuôn mặt mang theo biểu tình lạnh nhạt.

Thầy Vương đứng tại chỗ thở dài, lắc đầu rồi rời đi. Thầy còn phải trở về nghĩ cách đối phó không chậm trễ với một loạt điện thoại khảo sát gần đây mới được.

Mấy người của Chánh gia quả là không ai có tính khí tốt mà.

Minh Triết biết thầy Vương khẳng định lại tiếp điện thoại của ai. Thẳng đến khi trở lại lớp học, ánh mắt vẫn như cũ lạnh lẽo chưa kịp thu lại.

Minh Triết lạnh mặt từ cửa sau bước vào, vừa mới ầm ĩ trong phòng học, khoảnh khắc lạnh ngắt như tờ.

Đối với biểu hiện của bạn học, Minh Triết đều lãnh đạm, mí mắt cũng không thèm nâng lên, trực tiếp đi tới vị trí của mình. Nhất là trong góc bàn phía sau hai người có một bàn trống, đặt một chiếc đệm màu xám nhạt.

Minh Triết trở về kéo ghế ra ngồi xuống, gục đầu xuống đệm. Đôi mắt đỏ thâm trầm chậm rãi khép lại. Cảm giác được phía sau phòng học không có động tĩnh gì, không ít người thầm thở phào.

Chỉ là không đợi mọi người một hơi thở ra hết, liền nghe một thanh âm cất cao từ hành lang chạy đến, vội vàng vào trong phòng học, "Chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi. Nghe nói nữ thần bên khu sơ trung đã giành được hạng nhất trong cuộc thi tháng của trường, trong vòng nửa tiếng đã làm xong bài khảo sát đầu năm. Tuyệt đối là học thần trung học-..."

Nam sinh kia rất cao hứng, mặt mày hớn hở phấn chấn, nói đến một nửa bỗng nhiên phát hiện trong lớp có chút quỷ dị, "Các cậu làm sao vậy ?"

Có người đồng tình liếc nhìn anh một cái, yên lặng chuyển hướng về phía sau phòng học. Chỉ bằng giọng nam sinh vừa rồi, ngủ sâu đến mấy cũng phải tỉnh dậy. Huống chi người nọ mới nằm xuống còn chưa tới ba phút.

Dục Phong một bên thấy kinh hãi, nhỏ giọng lải nhải với Andy, "Anh Triết rất ghét bị người khác đánh thức, e là hôm nay tên này tới số rồi."

Andy nhớ lại vừa rồi bên ngoài phòng học, bộ dáng Minh Triết lạnh lẽo đi phía sau chủ nhiệm Vương, đối với lời Dục Phong thập phân tán đồng.

Nhưng mà ngay lúc này đều ngoài ý muốn của mọi người. Nguyên bản Minh Triết ngồi dậy với ánh mắt lạnh lẽo, nghe xong vài giây sau trên mặt liền không có biểu tình, ánh mắt chợt lóe, không nói một tiếng liền nằm trở lại.

Phía trước bạn học nam mang vẻ mặt sống sót sau tai nạn trở về chỗ ngồi.

Phía sau, Sĩ Khang mở to hai mắt nhìn Minh Triết, quay lại nói bằng khẩu hình với Dương Linh, "Gì vậy trời ?"

Xác định Minh Triết không phát hỏa bởi vì bị đánh thức, trong chốc lát phòng học liền vang lên những tiếng xì xào khe khẽ.

Đối với đa số học sinh trường Thiên Tân, học tập và thành tích là trọng điểm, bởi vì đạt thành tích cao sẽ trở thành học sinh ưu tú, khó tránh khỏi trở thành đề tài để bọn họ thảo luận trong lúc giải lao.

Dục Phong bởi vì tiết thể dục bị ngâm nước nóng, lúc này cảm thấy chán chết, khó có được anh đi nghe bát quái vì anh không thích nhất là những học sinh học tập tốt.

"Cậu nói Nữ thần của khu sơ trung kia hiện tại đã có thể làm đề thi cuối tháng của trường, gia thế cao như vậy còn phải học tập làm gì nữa ?" Dương Linh lười phản ứng với anh, trừng mắt nhìn một cái.

Dục Phong bị xem thường ngược lại rất có tinh thần, "Nghĩ thôi cũng biết, khẳng định là bị cha mẹ ép học hành, nói chuyện toàn bài vở, vô cùng nhạt nhẽo-..."

Một cuốn sách không nặng không nhẹ đập tới gáy Dục Phong.

Phản ứng đầu tiên của anh là nhảy dựng lên tức giận, chuẩn bị nói 'Ai' thì liền cúi đầu nhìn thấy hung thủ mới tập kích mình, chính là hung khí chiếc áo vest đỏ ghi tên người nào đó.

Dục Phong co rụt cổ lại, lập tức cảm thấy kinh hồn nhìn ra phía sau lưng. Nam sinh ngồi nơi đó vẫn còn duy trì động tác ném mạnh, ánh mắt đen thâm thúy cất giấu ý cười lạnh lẽo.

Môi mỏng hé mở, "Mày nói thêm lần nữa xem."

Rõ ràng là dễ thương như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro