Thích Đến Mức Nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh nắng chiều lúc chạng vạng giống như một lưỡi hái đẫm máu xuyên qua ngôi trường trung học cổ kính trăm năm này, Trúc Đào ở trong lớp để trực nhật, cơn gió chập tối thổi bay những tờ đề thi của cô ở trên bàn học, tạo ra những âm thanh loạt soạt, giống như chim bồ câu muốn vỗ cánh bay đi.

Trúc Đào cắm tai nghe vào di động, vừa lau nhà vừa làm phần nghe của đề thi thử. Giờ này hầu như chẳng có học sinh nào, yên tĩnh, phong cảnh đẹp, cô rất thích thời gian này, là một thời điểm thích hợp để thả lỏng.

Nếu làm đề mệt rồi, Trúc Đào sẽ dùng tay chặn lại tờ đề thi, sau đó từ phòng học mà nhìn ra phía xa xôi. Lúc đó, cô sẽ nhìn cố định về một hướng, nhìn về góc Đông Bắc của trường, cũng chính là khuôn viên của khu cao trung.

Lúc Trúc Đào ra khỏi lớp đã quá giờ tan học một tiếng đồng hồ, bây giờ đã hơn bảy giờ tối, sắc trời đã tối dần, chỉ còn chút ráng chiều ở phía chân trời.

Thời gian này trường học không có người nào, vô cùng yên tĩnh.

Cô mang giày thể thao màu trắng, chân dài đạp lên hành lang im hơi lặng tiếng, cơ hồ hoà nhập với bầu không khí an tĩnh trong trường học, nhưng đi đến lối rẽ của cầu thang lại thoáng nghe thấy giọng nói của ai đó.

Trừ cô ra, thời gian này trong ngôi trường yên tĩnh vẫn còn một đôi nam nữ khác.

Trúc Đào nghe được giọng nói, bước chân dừng lại, theo bản năng trốn ở phía sau tường.

Trên vách tường ở khúc ngoặt có hai người đang đứng, vóc dáng của cô gái cao gầy, gương mặt lẳng lơ gợi tình, cả người dính chặt vào anh, tư thế vô cùng mờ ám. Chàng trai dựa lên trên tường, quần áo trên người xộc xệch.

Chàng trai không cử động nhiều, còn cô gái thì dính sát lại rất chặt, ngón tay bất giác chạm xuống phía dưới, giữ chặt vào cạp quần của chiếc quần màu đen của chàng trai, ra một tia ám thị mờ ám.

Khi cô gái muốn tiến xa hơn một bước, thì chàng trai giơ tay kẹp chặt các đốt ngón tay của cô gái một cách dễ dàng, khiến cô gái không thể động đậy được, cười như không nhìn chằm chằm vào cô gái.

Cô gái bị nhìn đến mức đỏ bừng mặt, nhân cơ hội thẳng thừng tỏ tình luôn, "Em thật sự rất thích anh."

Chàng trai không đáp lại, lộ ra sự uể oải từ tận sâu bên trong, sau đó cười khẽ, "Thích đến mức nào ?"

Nói xong, ngón tay mảnh khảnh của chàng trai quấn lấy chiếc nơ hình con bướm ở trước ngực cô gái, đầu ngón tay sạch sẽ chạm vào một tấc da thịt, nửa muốn cởi nửa không, sự khống chế đầy ẩn ý khiến ngực cô gái dần dần phập phồng không ổn định, hơi thở bắt đầu hỗn loạn.

Trong lòng cô gái dấy lên tia mong đợi, ngước mắt liền chạm phải ánh nhìn trêu chọc của chàng trai, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, sau đó vùi mặt vào trong lồng ngực của anh, giọng nũng nịu, "Anh đáng ghét quá đi."

Gió ngừng thổi, ráng đỏ lúc chiều tối vừa mãnh liệt vừa sáng ngời, Trúc Đào cảm thấy nắng, nóng, bí bách, cô sắp sửa không chống đỡ được nữa rồi.

Đám mây giống như vảy cá màu hồng cam ở đường chân trời chuyển động, ánh sáng vào giờ khắc này lại càng rõ ràng hơn. Đột nhiên chàng trai nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.

Tóc của chàng trai rất ngắn, còn lộ ra cả tóc mới mọc, mí mắt sâu, con ngươi đen láy thờ ơ, xương quai hàm có độ cong tuyệt đẹp, yếu hầu hơi nhô ra chậm rãi chuyển động lên xuống.

Đôi mắt anh nhìn cô không cảm xúc.

Một làn gió đêm phần phật quét qua, dội thẳng vào trong cổ họng cô, khô khốc đến mức không thốt nên lời. Trúc Đào xoay người chạy mất dạng, cuộc trò chuyện của chàng trai và cô gái theo gió rót vào tai cô một cách cực kỳ rõ ràng.

Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của Thuý An, "Sao anh ngẩn người ra vậy, gặp phải người quen à ?"

Còn giọng nói của anh lạnh lùng hệt như kim loại, từ trong cổ họng bật ra hai chữ, "Không quen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro