Mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ảo

_______________
















Anh ôm lấy người mình yêu,thân xác em đầy máu,nó trải dài từ hướng cổng vườn một vệt lớn đỏ ngầu tanh tưởng như cái cách em đi với một miếng sứ.

Những bông hoa hồng trắng hoa lệ theo cách em đi mà dập nát,nhuốm đỏ.Em chăm sóc chúng,khiến chúng tươi tốt,đẹp tuyệt,nhưng rồi,em đi,đi không một lời nói,rồi những bông hoa ấy,ai sẽ là người chăm sóc?

Lũ chim chóc ngày ngày vui vẻ,hát ca những câu hát thanh mảnh líu lo,ngày mà em đi,chao ôi sao lại im điềm tĩnh lạnh.

Cỏ em chăm,rồi giờ chính nó cố ôm lấy em,như thể muốn băng bó vết thương này,chỉ tiếc,em mất rồi,công sức của chúng để làm gì cơ chứ?

Em ơi,em tốn công làm chi với nơi này?Rồi chính em là người làm đổ nát nó?

Anh cố,cố ôm lấy thân xác đã lạnh ngắt,hôm em mất,trời đổ mưa

Đến ông trời còn tiếc cho cuộc đời em,

Mưa to lắm,nó đổ xuống,ướp lấy cả anh.

Em này,anh biết,em không phải hk15,càng không phải chả mực,giờ đây,em là Phan Hoàng

Phan Việt Hoàng

Một đứa trẻ đáng thương đến đau lòng,em tự làm đau bản thân,em mệt,em suy sụp,nhưng nhìn lại xem,em chẳng nói cùng ai.

Thà là em tự ôm lấy nỗi lòng cùng trái tim đầy thương tích để trưng một vẻ bọc vui vẻ này cả đời,

Em nói với người khác sẽ chỉ làm lây nhiễm thứ đang ngậm nhấm,ăn mòn em từng ngày cho người khác,rồi em sẽ từ một người bị hại thành kẻ đi hại người khác.

Thà là em chết đi,em không muốn cả đời mang theo thứ ân oán thối rữa đến mức rửa bao nhiêu cũng không sạch,

Bông hoa nhài nhuốm máu em cài trên ngực áo,thanh cao tao nhã mà sao đáng thương đến thế,

Miếng sứ trên tay em,trắng trẻo như tâm hồn em,nhưng vì sao giờ đây lại bị vấy bẩn?

Em ơi,trái đất đi rồi vậy mặt trăng sẽ theo ai?

Anh không khóc,em đừng lo nhé?Chỉ là lòng anh quặn thắt lại,có lẽ cả đời,anh sẽ chẳng quên


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro