Chap 4 - Đền bù cho cậu (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày chủ nhật đẹp trời, Yoon Dujun gọi điện thoại hẹn Yong Junhyung đi xem bóng đá, Yong Junhyung hớn hở nhận lời.

Sau khi xem xong trận đấu, hai người cùng nhau tản bộ trên phố, muốn tìm một quán ăn nào đó có hương vị đặc biệt một chút.

Cuối cùng hai người chọn một quán ăn Việt Nam, trong lúc ăn chợt phát hiện trước đây cả hai đều chưa ăn các món ăn Việt Nam bao giờ, liền hàn huyên đôi chút về vấn đề này.

"Tôi cứ tưởng rằng trước đây cậu đã từng ăn rồi chứ."

"Có đi ngang qua mấy lần, nhưng chỉ nhìn một chút chứ không vào."

"Tại sao? Chẳng phải cậu luôn luôn tò mò trước những thứ mới mẻ à?" Yoon Dujun hỏi.

Yong Junhyung vuốt vuốt mái tóc: "Không biết, dù sao thì cũng chưa vào đây lần nào."

Chợt nghĩ tới điều gì đó, gương mặt Yong Junhyung trở nên buồn bã: "Tôi thường xuyên ăn nhà hàng, cho nên giờ chả thấy cái gì mới nữa."

Yoon Dujun nhớ tới chuyện Yong Junhyung nói cậu không biết nấu ăn: "Nhiều năm qua cậu toàn ăn ở ngoài à?"

Yong Junhyung gật đầu: "Ừ! Thỉnh thoảng mới tự mình làm chút điểm tâm thôi." Vừa nói, Yong Junhyung vừa cười khổ, "Đến mức bị đám cấp dưới gọi giỡn là『 ăn quán thiên hạ vô địch 』nữa cơ."

Yoon Dujun đầu tiên là gật đầu, sau đó lại ân cần giảng giải: "Ăn cơm ở ngoài cũng phải cẩn thận đó, định kỳ đi kiểm tra sức khỏe cho yên tâm."

"Tôi biết rồi."

"Nói chung ăn ở bên ngoài, hương vị mỗi nơi mỗi khác, chắc là cậu cũng khá kén chọn?"

Yong Junhyung vừa nghe, liền phản bác: "Không có đâu, cũng bởi vì ăn ở ngoài quen rồi, cho nên bây giờ gì cũng ăn được, nhưng tôi vẫn thích bữa cơm gia đình hơn."

"Cậu có thể học nấu ăn, không có người nào vừa sinh ra đã biết nấu cả, cậu thử xem sao."

Yong Junhyung chép miệng lắc đầu: "Tôi không muốn làm kẻ phóng hỏa đốt nhà đâu."

Yoon Dujun nhất thời không hiểu ý cậu, suy nghĩ một chút, sau đó thì bật cười.

"Vẫn còn ghét hành sao?"

Nghe Yoon Dujun hỏi như vậy, Yong Junhyung thật thà gật đầu: "Đúng vậy! Tôi không bao giờ ăn các món Ấn Độ, như cà ri chẳng hạn."

Yoon Dujun gật đầu: "Đúng, trong cơm cà ri thường có hành, cà rốt cậu cũng không thích, còn có nấm hương, bí đao, mướp đắng (miền Nam gọi là khổ qua), cà, rau chân vịt... Nói chung, cậu thật đúng là kén ăn đó."

Nghe Yoon Dujun lần lượt kể tên từng thứ, Yong Junhyung nhìn hắn, hỏi thẳng: "Cậu còn nhớ rõ vậy sao?"

Yoon Dujun nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, tôi còn nhớ rất rõ."

"Thật sao? Cậu đều nhớ hết?" Yong Junhyung hỏi lại, cố ý nhấn giọng ở chữ "đều".

"Đúng vậy, tôi đều nhớ rất rõ."

Nhìn hốc mắt Yong Junhyung thoáng phiếm hồng, Yoon Dujun đột nhiên hiểu ra, Yong Junhyung nói "đều nhớ hết" là đang ám chỉ chuyện gì.

"Junhyung..." Yoon Dujun vươn tay, nắm lấy bàn tay Yong Junhyung đang đặt trên bàn, nhìn khóe mắt đã nhanh rưng rưng của cậu, Yoon Dujun đau lòng nói không nên lời.

Là tại anh đã trốn tránh nhiều năm như vậy, là tại anh đã khiến cậu bị tổn thương, là tại anh đã khiến sự tin tưởng trở thành không đáng tin, thậm chí có những lúc anh còn cho rằng mình đã quên mất quá khứ giữa hai người, hết thảy đều không nhớ rõ.

"Junhyung, tôi còn nhớ tất cả mọi chuyện, tôi vẫn không quên..."

Yong Junhyung trừng to hai mắt, nhìn Yoon Dujun: "Có thật không?"

"Thật."

Yoon Dujun nhẹ giọng thở dài: "Junhyung, tôi vẫn còn nhớ. Hồi lớp một, chúng ta làm mất lọ màu đen của Hongki, ngớ ngớ ngẩn ngẩn thế nào lại chạy đi mua một hộp xi đánh giày trả cho cậu ta. Năm lớp 2, tôi té từ bàn đu dây xuống, bị gãy tay, ngày nào cậu cũng đến nhà thăm tôi, chép bài hộ và giảng lại bài trên lớp. Năm lớp 3, tôi đá bóng không may làm vỡ kính cửa sổ, không dám nói cho người nhà, cậu dùng tiền tiêu vặt giúp tôi bồi thường. Năm lớp 4, cậu chạy tới sân vận động thay tôi thi đấu, vì chạy nhanh quá nên bị trật chân. Năm lớp 5, chúng ta cùng nhau đạp xe ra ngoại thành chơi, tôi sơ ý khiến cậu ngã vào rãnh nước bên đường..."

Yong Junhyung nghe Yoon Dujun tự thuật, đôi môi đang mím chặt khẽ rung động, vẻ mặt gần như muốn khóc.

Đúng rồi, cậu đều nhớ hết... Vậy năm lớp 6 thì sao? Tại sao lại không nói gì? Hay là cậu không dám nói?

Nắm chặt tay Yong Junhyung, Yoon Dujun vẻ mặt phức tạp nhìn cậu.

"Còn gì nữa không? Thế tôi thích kem vị gì?" Yong Junhyung cắn chặt răng, ngăn không cho nước mắt mình rơi xuống, nhìn chằm chằm Yoon Dujun rồi mở miệng chất vấn.

"Vị xoài."

"Hộp đựng cơm của tôi màu gì?"

"Màu xanh táo. Cậu thích màu trắng và màu xanh táo."

"Leo cây bị té là năm nào?"

"Học kỳ II năm lớp 5. Cũng may mà té không nặng, chỉ có cái mông bị bầm một mảng, nguyên một tuần đi học cậu phải đứng luôn."

"Tổng cộng cậu đánh nhau mấy lần?"

Trong ánh mắt Yoon Dujun toát lên vẻ dịu dàng, băng giá đã bắt đầu chậm rãi tan chảy: "Tám lần. Dường như cố định mỗi năm học một lần vậy."

Yong Junhyung ở trong lòng thở dài: tại sao lại phải ghi nhớ những chuyện ấy cơ chứ? Nhớ được thì có ích lợi gì? Chỉ khiến cho chúng ta càng thêm tổn thương mà thôi.

Cảm giác được tim của mình dâng lên từng đợt đau xót, Yoon Dujun lại càng nắm chặt tay Yong Junhyung.

"Junhyung, tôi..."

Không muốn để cho Yoon Dujun nói thêm một lời nào nữa, sợ anh nói ra những điều mà mình không cách nào tiếp nhận, Yong Junhyung chợt đứng lên: "Tôi phải về rồi!"

"Junhyung!"

Hất tay Yoon Dujun ra, Yong Junhyung xoay người rời đi.

Yoon Dujun vội vàng đuổi theo Yong Junhyung, lại bị phục vụ của quán ngăn cản: "Thật xin lỗi, tiên sinh, ngài vẫn chưa thanh toán."

Phục vụ bị ánh mắt như sắc bén như lưỡi đao của Yoon Dujun khiến cho hoảng sợ, hồi lâu vẫn không dám đưa tay nhận tiền anh vừa đưa.

Chờ đến khi Yoon Dujun ra khỏi nhà hàng, bóng dáng Yong Junhyung đã biến mất.

Mang theo tâm tình tràn đầy ảo não cùng đau lòng, Yoon Dujun một mình trở về nhà.

.

.

Yong Junhyung dựa người vào bàn đọc sách, chống đầu, nắm bút muốn viết nhật ký nhưng làm sao cũng không thể viết. Buổi tối hôm nay, thật ra thì người khơi ra chủ đề đó chính là cậu, bởi vì cậu muốn thử dò xét Dujun một chút, xem anh có còn nhớ những mảnh ký ức đẹp đẽ thời thơ ấu không, mà sự thật chứng minh, anh vẫn còn nhớ...

Nhưng mà khi cậu mở miệng vết thương cũ ra lần nữa, máu tươi bắt đầu rỉ ra đồng thời cũng giúp cho cậu hiểu được, Dujun... đích xác là có để ý tới cậu, chỉ như vậy thôi cũng khiến cậu cảm thấy mãn nguyện.

Junhyung là cố ý muốn cho Dujun đau lòng, bởi vì chỉ có như vậy người kia mới có thể có cảm giác. Cái tên đàn ông lạnh lẽo như núi băng ấy, dùng một lớp băng thật dày để bảo vệ mình, những kích thích bình thường không cách nào khiến cậu ta tỉnh lại, cần phải làm như thế, cậu ta mới có thể đau, mới có thể chú ý tới.

Suy nghĩ thật lâu, lúc này Yong Junhyung mới đặt bút viết.

Ngày 3 tháng 7. Hôm nay, Dujun đã gọi mình là 『 Junhyung 』, rốt cuộc cậu ấy cũng đã gọi tên mình...

.

.

Yoon Dujun về đến nhà, trằn trọc trở mình mãi nhưng không thể ngủ được, ngực vẫn nhói đau, đau đến mức phải dùng tay đè chặt. Mỗi một lần thấy Junhyung rơi lệ, anh đều bối rối không biết phải làm thế nào. Anh bây giờ, mỗi khi nhớ đến những hồi ức năm xưa, giống như là sóng biển vậy, từng đợt từng đợt xô vào lòng anh, ngay cả những chuyện vô cùng nhỏ nhặt cũng ào ào ập đến, hiện lên thật rõ trong tâm trí.

Yoon Dujun không khỏi tự hỏi: nhiều năm như vậy mình vẫn không yêu một người nào, đến tột cùng có phải là vì luôn nghĩ tới Yong Junhyung hay không?

Bởi vì cậu là người đầu tiên nói thích anh, cho nên trong vô thức vẫn luôn khắc sâu lần anh được cậu tỏ tình, dù sau này có rất nhiều người nói thích nhưng anh vẫn không cách nào đón nhận... hay là... Thật ra thì chính anh cũng thích Yong Junhyung.

Nhưng mà ngày đó đã trả lời Junhyung như vậy, khiến cho cậu bé ấy bị tổn thương, mà càng tồi tệ hơn chính là, từ đó trở đi anh liền trốn tránh cậu, không dám đối mặt với cậu.

Dujun biết mình sai lầm rồi, cho nên mới đau lòng như vậy? Hay là... bởi vì chính mình cũng thích cậu, trong tiềm thức tồn tại cảm giác sợ hãi với thứ tình yêu cấm kỵ này, cho nên mới trốn tránh?

Trái lo phải nghĩ, kiểm sát trưởng Dujun cảm thấy chuyện này còn khó xử lý hơn cả những vụ án phức tạp mà anh từng thẩm tra.

Yoon Dujun không tìm được đáp án, cũng chỉ xác định được một điều: chính anh, vô cùng vô cùng vô cùng để ý tới Yong Junhyung.

***

Sau chuyện đó, lại có một thời gian ngắn hai người không liên lạc với nhau.

Hầu như mỗi buổi tối, cả hai thường nhìn chằm chằm cái điện thoại của mình mà ngẩn người, nhưng cũng không biết phải lần nữa đối mặt với nhau như thế nào.

Lần này, lại đến phiên Yoon Dujun chủ động.

Dujun giả bộ tình cờ gặp Yang Yoseob, nói bóng nói gió một hồi cũng hỏi thăm ra được Yong Junhyung đang đảm nhiệm việc chỉ đạo chương trình huấn luyện cho đội đặc công. Yoon Dujun cũng biết được cường độ tập luyện của những đợt huấn luyện này, cho nên chờ đến khi kết thúc sẽ mời Yong Junhyung ăn cơm, giúp cậu tẩm bổ một chút, nhưng mà anh phải nói lý do như thế nào đây? Chẳng lẽ bảo lần trước ăn chẳng được nhiều nên lần này muốn mời lại —— đây quả thực là một cái cớ quá tệ, tự Yoon Dujun cũng biết, nhưng mà anh không nghĩ ra cái cớ nào tốt hơn.

Sau khi kết thúc khóa huấn luyện mười ngày, Yong Junhyung cảm giác mình quả thực mệt mỏi rã rời, tất cả hạng mục huấn luyện cậu đều tự mình làm mẫu, thậm chí có khi luyện còn nhiều hơn so với các học viên, cũng may mà bình thường cậu vẫn kiên trì rèn luyện, sinh hoạt lại có quy luật, nếu không thì đúng là hành hạ cái thân già này.

Yong Junhyung từ trụ sở huấn luyện trở lại đội đặc công, thả mình trong phòng tắm hơi một chút, rồi tẩy rửa một thân mỏi mệt đầy mồ hôi. Sau khi thay quần áo xong, cậu tính đi uống rượu cùng với đám cấp dưới, thỉnh thoảng thoải mái một chút cũng không sao.

Một đám người ôm vai bá cổ, cậu đẩy tôi đá kéo nhau ra khỏi cổng cục cảnh sát, Yong Junhyung liếc mắt liền thấy một cỗ xe màu đen quen thuộc ở bên kia đường.

Cậu ta tới?

Yoon Dujun đứng cách cục cảnh sát không xa cũng đã nhìn thấy Yong Junhyung.

Hôm nay Yong Junhyung mặc một chiếc áo T-shirt, quần jean rộng thùng thình, đi giày chiến đấu, thoạt nhìn tràn đầy anh khí. Thân hình có chút tinh tế, nhưng làm cho người ta cảm giác thật cứng cỏi kiên cường, tựa như một chiếc roi da không cách nào bẻ gãy.

Yong Junhyung nói cười đùa giỡn với các đồng nghiệp, mái tóc mền mại khẽ rũ trước trán, sau đó lại bị cậu hất sang một bên, vẻ anh tuấn của cậu vô cùng nổi bật giữa đám người này.

Yoon Dujun phát hiện, dường như nhóm đặc công này ra khỏi cổng cục cảnh sát nhưng không hề có dấu hiệu tản ra, khả năng có lẽ đã hẹn nhau tụ tập rồi. Anh đứng nguyên tại chỗ, không biết có nên tiến lên hay không, cũng không biết phải mở miệng chào hỏi như thế nào.

Trong lúc Yoon Dujun đang do dự không biết phải làm sao, thì anh đã bị Yong Junhyung cùng đám cấp dưới của cậu phát hiện.

"Ơ? Kia là kiểm sát trưởng Yoon phải không?"

"Đúng rồi đúng rồi, tại sao anh ta lại ở chỗ này nhỉ?"

Yong Junhyung đứng lại, nhìn Yoon Dujun nhưng không thấy cử động, cậu thầm nghĩ trong lòng: Có nên tới chào hỏi không? Không được, việc quái gì tôi phải chủ động cơ chứ! Như thế thì quá tiện nghi cho cậu rồi à! Nếu không qua? Vậy chẳng phải Dujun đã đi một chuyến uổng công rồi sao, nhất định cậu ta sẽ rất thất vọng.

Xem ra là cậu ta cố ý tới đây, nhưng đã hẹn với đám cấp dưới rồi, chẳng lẽ lại để cho bọn họ leo cây?

Lúc này, đặc công Taejoo lên tiếng: "Ah! Sếp Yong, thì ra là sếp có hẹn rồi, bọn tôi còn tưởng sếp là hoa tàn ít bướm không ai thèm, cho nên mới đặc biệt hẹn sếp cùng đi ngắm zai đẹp, xem ra không cần nữa rồi!"

Đặc công Lee Kikwang cũng nói: "Đúng vậy. Kiểm sát trưởng Dujun đã tới đón rồi, sếp còn không mau qua đó đi, nhìn bộ dạng có vẻ như anh ta chờ cũng khá lâu rồi đó."

"Sếp, đi hẹn hò nhanh kìa! Bọn tôi tự happy với nhau cũng đươc!"

"Sếp, đi chơi vui vẻ nha."

Tiếp theo, một đám đặc công mặc thường phục kéo nhau đi về hướng khác.

Yoon Dujun đi tới, sau khi đến gần, thì ngượng ngùng dừng bước.

"Junhyung, cậu đã trở về."

"Hửm?"

"Nghe Yang đội trưởng nói, cậu đảm nhiệm việc chỉ đạo khóa huấn luyện, một khoảng thời gian ngắn không có mặt ở cục."

Yong Junhyung không có hưởng ứng gì.

"Tôi muốn... mời cậu ăn cơm. Sau khóa huấn luyện nhất định là rất mệt mỏi rồi."

Yong Junhyung yên lặng gật đầu, cùng Yoon Dujun lên xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro