Chap 4 - Tôi không ngủ được, còn cậu? (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoon Dujun mang Yong Junhyung đi tới một nhà hàng cao cấp mà anh đã đặt chỗ trước.

Đứng ở trước cửa nhà hàng, Yong Junhyung hỏi: "Dujun, sao hôm nay đột nhiên hào phóng muốn mời khách thế?"
"Bỗng dưng muốn mời, cậu không cần khách khí."

Junhyung thầm nghĩ trong lòng "Quả nhiên vẫn là làm việc sau bàn giấy có phúc
lợi tốt", vừa theo Yoon Dujun đi vào.

Các món ăn cũng là do Yoon Dujun tỉ mỉ chọn lựa, bất cứ thứ gì cũng hợp với khẩu vị của Yong Junhyung.

Được ăn ngon, Yong Junhyung tâm tình càng ngày càng tốt, nụ cười trên mặt cũng ngày càng nhiều.

Thấy Yong Junhyung vui vẻ, Yoon Dujun cũng rất vui vẻ.

"Ăn ngon không? Hi vọng là cậu thích."

"Ừm, cám ơn, không nghĩ tới vừa xong khóa huấn luyện đã được ăn ngon như vậy."

"Cậu sống một mình, tôi cũng một mình, sau này chúng ta có thể thường xuyên hẹn nhau ăn cơm, có thêm người thì khẩu vị cũng sẽ tốt hơn đó."

Nghe được đề nghị của Yoon Dujun, trong lòng Yong Junhyung cảm thấy thật vui mừng.

"Ừ, thật ra thì tôi cũng rất nhớ những món ăn gia đình." Tâm niệm vừa động, Yong Junhyung cố ý nói tiếp: "Tôi không biết nấu, có đôi khi đến nhà đồng nghiệp ăn cơm, còn bị người ta xem là bóng đèn, thật là bất đắc dĩ."

Yoon Dujun lập tức nói: "Cậu có thể tới nhà tôi, tôi nấu cho cậu ăn."

"Có thật không?"

"Thật mà. Chỉ có điều tôi không nấu được những món quá cầu kỳ như ở nhà hàng, chẳng qua là những món ăn gia đình bình thường mà thôi."

Trong lòng Yong Junhyung thầm kêu lên: chỉ cần là Dujun nấu thì cái gì tôi cũng thích ăn hết á!

"Chừng nào thì đến nhà cậu được?" Yong Junhyung lập tức hỏi.

"Ưm, chủ nhật tuần sau được không?"

"Được, có cần tôi mang thức ăn đến không?"

Yoon Dujun lắc đầu: "Đương nhiên không cần, cậu cứ thế mà tới là được rồi. À, cậu muốn ăn gì?"

Yong Junhyung suy nghĩ một chút: "Muốn ăn lẩu, đừng bỏ cay, rồi còn muốn ăn rất nhiều món nữa...."

"Mùa hè ăn lẩu?" Yoon Dujun có chút kinh ngạc trước đề nghị của Yong Junhyung.

"Thế thì có sao đâu, có điều hòa nhiệt độ mà, đột nhiên lại thèm ăn lẩu quá." Trong giọng nói của Yong Junhyung có chút nũng nịu.

"Được, tôi sẽ chuẩn bị."

"Vậy thì cậu nhớ mua nhiều loại thịt với thức ăn một chút, cậu còn nhớ tôi thích ăn gì chứ?"

Yoon Dujun trịnh trọng gật đầu hứa hẹn: "Đương nhiên."

Yong Junhyung trong lòng cười đến nở hoa.

.

Về đến nhà, thả mình xuống ghế sofa, Yong Junhyung chống ngằm ngước nhìn trần nhà, phát ra một tiếng thở dài: nói đến tình yêu, thật có một loại cảm giác như đang đứng giữa Thiên Đường và Địa Ngục vậy, lúc trước còn vì chuyện năm xưa với Junhyung mà tổn thương không dứt, hiện tại tâm tình tốt đến mức bay bổng tận đâu ấy.

Cảm giác như vậy... Thật là kỳ quái.

Nhưng ngay sau đó, Yong Junhyung lại bắt đầu buồn bực: Cái gì mà tình yêu chứ! Còn chưa đến mức đó! Chẳng qua là bạn bè cũ lâu ngày gặp mặt thôi, thế mà mình đã bắt đầu có cảm giác yêu đương này nọ rồi?

Trong nhật ký hôm nay, Yong Junhyung chỉ viết vỏn vẹn một câu: Thì ra cảm giác yêu thương chính là như vậy.

***

Ngày thứ hai, sau khi bước vào phòng làm việc, Yong Junhyung liền dùng ánh mắt hung hãn lườm đáp cấp dưới đang xúm tới.

"Ah! Sếp, vẻ mặt của sếp là sao? Sếp nỡ lòng phụ bạc bọn tôi đã cố ý giúp sếp như vậy sao?"

Mắt thấy đám thỏ nhỏ đã hóa thân thành sói kia, Yong Junhyung hất cằm lên, hừ nhẹ một tiếng, sau đó tay nắm chặt thành quyền nhướng mày nhìn đám cấp dưới.

Cho dù thấy sếp uy hiếp như vậy, cũng không ngăn được ánh mắt bắt đầu khiêu khích của đám cấp dưới.

"Sếp, ngày hôm qua hẹn hò với kiểm sát trưởng Yoon, chắc là rất happy nhỉ ~~! Đã làm ~~~ những chuyện gì vậy nha ~~?"

Yong Junhyung trừng mắt một cái, thầm nghĩ mấy đứa này đúng là điếc không sợ súng, dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện.

Thấy vẻ mặt cười đến mức hưng phấn của Lee Kikwang, Yong Junhyung níu lấy cổ áo của cậu ta, kéo lại một góc, lộ ra một nụ cười nguy hiểm, thấp giọng nói: "Kikwang, có vẻ gần đây cậu rất rảnh rỗi nha! Bỗng dưng tôi muốn tới nhà cậu chơi quá, thuận tiện muốn thăm Dongwoon nhà cậu nữa."

Lee Kikwang lập tức lộ ra vẻ mặt đề phòng, khẩn trương ngó chừng Yong Junhyung.

"Nếu như không muốn tôi đến đùa giỡn sinh cậu viên đại học bé bỏng nhà cậu, thì làm đám người kia ngậm miệng lại cho tôi!"

Lee Kikwang vừa nghe, lập tức lộ ra một nụ cười rất chi là cún con nịnh nọt, vừa hộ tống Yong Junhyung đến phòng làm việc, vừa ngăn cản các đồng nghiệp khác tiếp tục nói.

"Được rồi được rồi, làm việc thôi làm việc thôi, tiểu Bối, tới đây, không nên quấy rầy Yong Sir."

Lee Kikwang một bên nói, một bên níu lấy tay áo một đồng nghiệp: "Đi thôi, chúng ta đi luyện bắn súng một chút!:"

"Này! Kikwang, rốt cuộc cậu đứng về bên nào hả?"

***

Chớp mắt đã tới ngày chủ nhật, Yong Junhyung muốn đến nhà Yoon Dujun ăn cơm, vì hưng phấn mà đứng ngồi không yên, một bên nhìn đồng hồ, một bên âm thầm cầu nguyện, hi vọng gần đây thành phố yên bình, không có tội phạm xuất hiện, ảnh hưởng tới khoảng thời gian vui vẻ của mình và Junhyung.

Cho đến khi Yong Junhyung tới nhà của Yoon Dujun, thì nguyên liệu cho nồi lẩu cũng đã chuẩn bị xong. Thịt dê, thịt gà, cá, mực, hải sâm, còn có cá viên, tôm viên, cua, rau xà lách, giá đỗ, khoai tây cắt lát, đậu da, cải trắng, đủ các loại màu sắc. Yong Junhyung biết tất cả những thứ cần thiết đều có rồi, Yoon Dujun chuẩn bị rất kỹ càng.

Một nồi lẩu gà đang bốc khói nghi ngút trên bếp ga, mùi hương thơm lừng tản ra khắp nhà.

Yong Junhyung lúc này, tựa như là một chú cún con đang ngồi trước một đống thức ăn ngon nhưng lại bị ra lệnh không được ăn, vẻ mặt giống như là muốn nhảy qua ôm chặt cái bàn, ánh mắt đảo quanh Yoon Dujun cùng cái bàn đầy thức ăn, vẻ mặt chờ đợi, nếu như có cái đuôi thì chắc chắn đang vẫy vẫy không ngừng.

"Junhyung, lúc nào thì có thể ăn?"

Yoon Dujun nói: "Lập tức có thể, để tôi chuẩn bị xong đồ gia vị đã."

Nhìn Yong Junhyung xoay tới xoay tui vòng quanh bàn ăn, Yoon Dujun quả thực rất muốn cười: "Junhyung, cậu ngồi xuống trước đi."

"Không, tôi chờ cậu rồi cùng ngồi luôn."

Quay đầu nhìn Yoon Dujun một chút, ánh mắt Yong Junhyung chợt trừng lớn —— Dujun đang đeo tạp dề, OMG! Đây chính là kiểm sát trưởng Yoon của viện kiểm sát khiến người người nể sợ, đi tới đâu thì đóng băng nơi đó sao!

Yoon Dujun đem các gia vị cần thiết bỏ ra từng chén, chuẩn bị xong, anh phát hiện Yong Junhyung đang nhìn mình chằm chằm, lại hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không ổn sao?"

Yong Junhyung cười: "Lần đầu tiên tôi thấy cậu ăn mặc như thế đó."

Cúi đầu nhìn tạp dề của mình một chút, Yoon Dujun giải thích: "Sợ làm bẩn quần áo ấy mà."

Yong Junhyung gật đầu, trong lòng cười thầm: bộ dạng Dujun mặc tạp dề thật là đáng yêu.

Đem các thứ bỏ vào nồi lẩu để nhúng ăn, lâu lắm rồi Yong Junhyung mới được ăn lấu gia đình thế này, cho nên mặt mày vô cùng hớn hở.

"Ưm, ngon quá, thịt dê rất non, khoai tây đã nhúng chín chưa?"

"Vẫn chưa, chờ thêm chút nữa! Thử cá viên này đi, nó không tanh đâu!"

Yong Junhyung nói muốn uống bia: "Ăn lẩu đương nhiên phải uống bia lạnh, như thế mới ghiền chứ." Không đợi Yoon Dujun trả lời, Yong Junhyung chạy đến chỗ tủ lạnh mở cửa tìm kiếm, lấy hai lon rồi trực tiếp mở ra, sau đó đưa một lon cho Yoon Dujun.

Yoon Dujun không nói gì, nhận lấy.

"Yo, chúng ta cạn chén!"

Vừa bắt đầu uống thì không ngừng lại được rồi, hai người uống hết lon này lại lấy thêm, rồi cả rượu, ăn uống thỏa thích.

Sau khi ăn xong, Dujun từ chối đề nghị giúp đỡ của Junhyung, một mình dọn dẹp ở trong bếp.

Yong Junhyung ăn đến no căng bụng, nghiêng người dựa vào ghế, nhìn Yoon Dujun làm việc nhà.

Nhìn bóng lưng của Yoon Dujun, Yong Junhyung lại suy nghĩ miên man: vóc người của Junhyung rất không tệ, thoạt nhìn bền chắc, bờ vai rất rộng, cái eo rất đẹp, mông lại cong...

Uống một ngụm trà, Yong Junhyung cười xấu xa, ánh mắt nhìn tới nhìn lui.

Chờ đến khi Yoon Dujun dọn dẹp xong xuôi sạch sẽ, hai người chuyển qua phòng khách, cùng nhau xem ti vi.

Xem xong thời sự 10 giờ tối, Yoon Dujun hỏi Yong Junhyung: "Cũng khá muộn rồi đó, tôi đưa cậu về nhà nghỉ ngơi nhé."

Yong Junhyung nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sofa nhà Dujun, thoải mái không muốn nhúc nhích.

"Cậu có uống rượu, không thể lái xe."

Mắt Yoon Dujun giật giật mấy cái: "Aizz, phải rồi."

"Tôi cũng có uống rượu." Nhìn vẻ mặt có chút khó xử của Yoon Dujun, ở trong lòng Yong Junhyung thầm sảng khoái.

Tôi cũng biết là sẽ như vậy, cho nên mới... Người này luôn luôn tuân theo pháp luật, tuyệt đối sẽ không vi phạm, để xem bây giờ cậu tính thế nào?

"Nếu không, như vậy, " Yoon Dujun đề nghị, "Junhyung, tối nay cậu ngủ lại nhà tôi được không?"

Yong Junhyung lập tức gật đầu: "Cũng được."

Yoon Dujun lại bắt đầu do dự: "Nhưng nhà tôi chỉ có một cái giường..."

"Aizz, tôi không muốn ngủ trên ghế sofa, cậu đừng nghĩ..."

"Vậy thì tôi..."

Yong Junhyung vỗ vào ghế sofa, nhấn giọng nói: "Cậu nhìn cái giường lớn như vậy, chẳng lẽ hai người nằm không đủ?"

Yoon Dujun cứng đờ lại có chút lúng túng, sau đó đứng lên: "Tôi đi lấy đồ ngủ với khăn lông cho cậu."

Tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ mà Dujun đưa cho, Yong Junhyung xoay người nhìn tới nhìn lui vào cái gương trong phòng tắm: áo ngủ này xấu quá đi mất, căn bản là đồ cổ mà, không ngờ bây giờ còn có người mặc đồ ngủ kẻ caro sẫm màu thế này, đúng là chỉ có cậu ta mới thế thôi.

Cho đến khi hai người song song nằm trên giường thì bắt đầu cảm thấy lúng túng, chẳng ai dám nhúc nhích, cũng không ai ngủ được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro