Chap 5 - Nhiều năm như vậy, nói chuyện với cậu vẫn là hợp nhất (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoon Dujun đi lấy xe, Yong Junhyung xách túi giấy đứng chờ ở bên đường, nụ cười tinh nghịch bất cần đời vừa rồi tắt ngúm, trên mặt cậu toát lên vẻ cô đơn cùng thương cảm.

Một lần nữa mình gặp lại cậu ấy, ngoại trừ một chút lúng túng ban đầu, cả hai chúng ta đều che giấu tâm tình rất giỏi, chẳng ai dám nhắc lại chuyện xưa. Một chiều kia đã mở miệng nói ra, nhưng tại sao bây giờ lại tiếp tục như vậy chứ? Quan hệ giống như bạn nhậu à? Nếu quả thật có thể không chút kiêng kỵ gì mà nói ra tất cả mọi chuyện, vậy thì tốt rồi. Nhưng mà mình dám nói không? Dujun dám nói không?

Thấy Yoon Dujun đã lái xe tới chỗ mình, Yong Junhyung thoáng cái lại cười thật tươi, rồi lên xe.

Sau khi cùng nhau ăn cơm xong, Yoon Dujun đưa Yong Junhyung về nhà.

Lúc xe chạy qua quảng trường, Yong Junhyung chợt kêu to: "Dừng xe! Dừng xe đi!"

Yoon Dujun vội vàng đỗ xe vào lề đường, "Có chuyện gì thế? Junhyung?"

Yong Junhyung nhanh chóng nhảy xuống xe, chạy đến trước tủ kính của một quán ăn nhanh ven đường, rồi cúi người xuống nhìn không chớp mắt.

Yoon Dujun cũng xuống xe, đi tới, muốn nhìn rốt cuộc là thứ gì đã hấp dẫn Yong Junhyung đến thế.

Trong tủ kính, một số quà tặng khuyến mãi gần đây của cửa hàng được bày biện rất đẹp mắt -- đồ chơi hình nấm Mario được chế tạo bằng nhựa dẻo, mỗi bộ gồm chín bé Mario cao khoảng một tấc ( xấp xỉ 10cm), màu sắc khác nhau, tạo hình cũng khác, có bé trên đầu được gắn chiếc nơ con bướm nhỏ xinh, có bé lại đeo một chiếc cà vạt, còn có quần yếm nữa, cực kỳ ngây thơ đáng yêu ấy.

Gương mặt Yong Junhyung gần như dán chặt lên tủ kính, say sưa ngắm mấy chú Mario.

"Cậu thích cái này sao?" Yoon Dujun tò mò hỏi.

"Ừ."

Yoon Dujun cảm thấy có chút khó hiểu, không biết tại sao mấy nhân vật hoạt hình làm bằng nhựa tổng hợp này lại có thể hấp dẫn Yong Junhyung đến thế.

Ngắm một hồi lâu, lúc này Yong Junhyung mới đứng thẳng người lên.

"Cậu muốn cái này thật à?"

Thấy Yong Junhyung gật đầu, Yoon Dujun cảm thấy rất hứng thú. Anh không tưởng tượng được một người sĩ diện như Yong Junhyung mà lại đến tiệm thức ăn nhanh mua một suất trẻ em, rồi còn hỏi nhân viên cửa hàng muốn có bộ đồ chơi quà tặng ấy thì phải làm như thế nào.

Yong Junhyung tay chống cằm, mày nhíu lại, giống như là đang tính toán gì đó vậy.

"Không phải cậu vì món quà tặng ấy mà đi ăn suất trẻ em thật đấy chứ?" Yoon Dujun hỏi.

Yong Junhyung liếc Dujun một cái, giọng nói hết sức không vui: "Đúng đó, thì sao nào?"

"Nhưng cậu là một người đàn ông ba mươi lăm tuổi rồi đó."

Yong Junhyung hừ một tiếng, sau đó thì vênh mặt lên nhìn ra hướng khác.

Yoon Dujun nhịn không được lại quay đầu liếc món đồ chơi được bày trong tủ một cái.

Một lần nữa lái xe lên đường, Yoon Dujun nắm tay lái, cảm thấy hứng thú hỏi: "Chừng nào thì cậu thích Mario thế? Sao trước đây tôi lại không biết nhỉ?"

Yong Junhyung trầm giọng cười một tiếng, trong giọng nói có chứa chút buồn phiền: "Những chuyện cậu không biết thì nhiều lắm."

"Tại sao lại thích vậy?"

"Tôi cũng không biết nữa, đại khái là vì cảm thấy đáng yêu thôi!"

Nguyên nhân thực sự Yong Junhyung thích chuột Mario là bởi vì khi xem anime, cậu thấy mấy chú Mario thoạt nhìn rất nhỏ nhắn ngây thơ, bộ dạng rất dễ bắt nạt. Đương nhiên, cái nguyên nhân này cậu không có ý định nói cho Yoon Dujun biết.

"Cậu còn thích gì nữa không?"

"Không có, chỉ thích Mario thôi."

"Vậy..." Yoon Dujun như nghĩ tới điều gì, lại hỏi: "Cậu có sợ động vật nào không? Hay là vẫn loại đó?"

Yong Junhyung vừa nghe liền thay đổi sắc mặt, gương mặt xám ngắt, hai tay khoanh trước ngực, làm bộ giống như đang muốn nôn: "Không được nói chuyện đó!"

"Biết rồi, biết rồi, không nói nữa là được chứ gì."

Về đến nhà, Yong Junhyung tắm rửa sạch sẽ, để nguyên một đầu ướt nhẹp, ngồi xuống bên chiếc bàn đọc sách bắt đầu viết nhật ký, thỉnh thoảng lại cắn cắn đầu bút.

Hôm nay... Thái độ của Dujun vô cùng bình thường, cũng không còn làm ra những hành động khiến cho mình hiểu lầm nữa. Sau này thì sao? Chẳng lẽ cứ tiếp tục như vậy? Mình vẫn đang độc thân, mỗi tối lại cô đơn ngủ một mình à? Lắc đầu muốn nói không được, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới có thể thay đổi tình hình hiện tại.

.

.

Yoon Dujun ở nhà, đầu tựa vào giường, nghĩ tới món đồ chơi hôm nay thấy trong tủ kính, lại nghĩ tới động vật mà Yong Junhyung rất sợ... Rắn. Dòng hồi ức của anh chậm rãi hướng về mùa hè năm lớp bốn.

Biểu hiện của Yong Junhyung trước mặt các bạn học lúc nào cũng rất gan dạ, cưỡi xe, leo cây, buổi tối kể chuyện ma quỷ, bộ dạng giống như cái gì cũng dám làm. Những trò chơi mà các cậu bé yêu thích cậu cũng chơi không sót trò gì, lúc chơi chỉ cần bị một vết thương nhỏ cậu sẽ khóc, lúc chơi thua cậu cũng khóc, nhưng mà các lần sau cậu lại tiếp tục tham gia.

Một ngày nọ, các cậu bé tụ tập một chỗ chơi trốn tìm, trong lúc đang chơi đùa vui vẻ, không biết là người nào, từ chợ thủy sản gần đó mang đến một con rắn xanh dài chừng một mét.

Vừa nhìn thấy con rắn kia, cậu bé Yong Junhyung biến sắc, mặt xanh không thua con rắn là bao, sau đó thì khóc đến kinh thiên động địa, trốn đông nấp tây. Mấy cậu bé khác thấy vậy, cố tình đến gần cậu, thiếu chút nữa thì Junhyung bị cột vào cây cùng với con rắn.

Yoon Dujun ngăn trò đùa quá trớn này lại, túm lấy con rắn quăng đi rất xa, sau đó mang Yong Junhyung về nhà.

Yong Junhyung khóc đến mức thở không ra hơi, cổ họng khàn đặc, Yoon Dujun không muốn để cho cha mẹ cậu trông thấy bộ dạng như vậy, bèn dẫn cậu đến quán kem, vừa ăn vừa an ủi. Ngồi trên ghế, thân thể nhỏ bé mảnh mai của Yong Junhyung vẫn run rẩy không ngừng, Yoon Dujun đành phải ôm chặt lấy cậu, không ngừng nói với cậu rằng rắn đã không có nữa rồi.

Yong Junhyung vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, là học sinh được các thầy cô rất cưng chiều, cho nên những bạn học cũng muốn được thầy cô yêu thích rất ghen tỵ, bọn họ cố ý bắt nạt cậu, hiện tại nắm được cái nhược điểm này, đương nhiên là không dễ dàng bỏ qua rồi.

Sau khi chuyện đó bị đồn thổi rộng rãi, tên của Yong Junhyung lập tức được gắn với đại danh từ "tiểu quỷ nhát gan", các cô bé không sợ rắn cũng xì xào bàn tán sau lưng cậu, sau đó có người còn mang rắn giả đến hù dọa cậu, rồi bỏ hình con rắn vào trong ngăn tủ của cậu, những thứ rắn giả này cũng có thể hù Yong Junhyung khóc lớn không ngừng.

Giống như là tìm được một trò vui, mấy trò đùa dai kiểu này càng ngày càng quá trớn, đến khi có người thật sự mang con rắn nhỏ còn sống tới dọa Yong Junhyung, Yoon Dujun nổi giận.

Lôi mấy bạn học từng dọa Yong Junhyung ra đánh một trận, Yoon Dujun quăng lại một lời hăm dọa: sau này người nào còn dám làm như vậy, gặp một lần, đánh một lần, chưa đánh tới răng rơi đầy đất thì còn chưa xong.

Trong trường học, Yoon Dujun rất có uy nghiêm, hàng năm thành tích đều đứng đầu bảng, khí chất trưởng thành vượt xa số tuổi thực, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc, tác phong thì bất cẩu ngôn tiếu. Có rất nhiều người vừa kính vừa sợ Dujun, hơn nữa anh còn là tiền đạo của đội bóng, có cả một nhóm người ủng hộ, cho nên một khi người luôn luôn xử sự ôn hòa như Dujun nổi bão tố, thì không có bất cứ một người nào dám hé miệng nhắc tới một chữ "rắn" nữa.

Yoon Dujun theo bản năng giơ tay lên trước mặt mình, vừa nhìn vừa ngẫm nghĩ: hiện tại Junhyung đã không còn cần mình bảo vệ nữa rồi! Cậu ấy đã là đặc công, tài bắn súng thuộc hạng nhất, thân thủ mạnh mẽ, vậy cậu ấy...Không lẽ còn sợ cái loại động vật nhỏ dài đó à?

Yoon Dujun lại nhớ, sau chuyện đó, có đôi lần mình thấy Junhyung đi học với đôi mắt đỏ hoe, hỏi cậu ấy đã xảy ra chuyện gì, cậu ấy nói là gặp ác mộng, mơ thấy loại động vật đó. Không biết bây giờ Junhyung có còn gặp ác mộng như vậy nữa không? Nếu như vẫn mơ tới... thì nghiêng mình tiếp tục ngủ? Hay là sợ đến mức cả người phát run, một mình ngồi co ro ở góc tường?

Yoon Dujun không nhịn được lại than thở một tiếng, sau đó tính toán phải tìm một cái cớ gì đó để đến nhà Junhyung quan sát một chút mới được.

Lúc nghe thấy Dujun nói muốn đến nhà mình, Yong Junhyung sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó ném qua một câu: "Tôi sẽ không nấu cơm đâu."

Đầu điện thoại bên kia, thanh âm Dujun mang theo nụ cười: "Vậy thì tôi sẽ làm."

Yong Junhyung chợt có một loại cảm giác thất bại, giận dỗi nói: "Là cậu nói đó nha, tự mình mua thức ăn đi."

"Được."

Thấy đối phương vui vẻ đồng ý như vậy, Junhyung càng thêm buồn bực, nhỏ giọng nói thầm: "Biết nấu ăn thì có cái gì hơn người chứ."

.

.

Yoon Dujun bước vào nhà Yong Junhyung, không phát hiện thấy có chuyện gì bất ngờ xảy ra, không gian nho nhỏ tràn đầy phong cách Yong Junhyung, bài trí trong nhà đều là những thứ Yong Junhyung yêu thích cùng cá tính của cậu, cũng là những thứ anh thích, từ hình thức cho đến màu sắc.

Yoon Dujun không khỏi cười thầm, Junhyung chính là như vậy, thích thì sẽ nói thích, nếu như không thích, thì cho dù làm thế nào vẫn cứ không thích.

Đi tham quan xung quanh một chút, Yoon Dujun phát hiện, thực sự Yong Junhyung rất thích Mario, khắp nơi đều có bóng dáng của nhân vật ấy.

Trong phòng khách, một chiếc kệ cổ được dùng để ngăn đôi, tách thư phòng ra. Trên các ngăn kệ, người khác thường trưng bày đồ sứ, đồ trang sức bằng ngọc, còn Yong Junhyung thì bày lên đủ các loại Mario đồ chơi, bé thì bằng lông nhung, bé thì bằng nhựa dẻo, cũng có bé được làm từ sứ. Ngay cả chiếc khăn lông, cái cốc súc miệng cậu dùng đều in hình Mario; trên tủ lạnh dán hình Mario, tấm để chuột máy tính hay dụng cụ vệ sinh bàn phím đều có hình Mario, khắp nơi đều là Mario.

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Yoon Dujun, Yong Junhyung dứt khoát lôi bộ đồ ngủ cùng cái áo T-shirt có hình Mario của cậu ra.

"A, cái này cũng có nữa!" Yoon Dujun không khỏi thốt lên kinh ngạc.

"Cậu thấy thế nào?" Trên mặt Yong Junhyung có mấy phần đắc ý.

"Áo T-shirt này, áo ngủ này mà cậu cũng mặc á?" Yoon Dujun cảm thấy khó có thể tin.

Yong Junhyung cười: "Đương nhiên, nếu không lần sau cùng nhau đi dạo phố, tôi sẽ mặc áo này cho cậu xem."

"Ế, là cậu nói đó nha."

Yong Junhyung hừ cười: "Nói cho cậu biết, tôi mặc áo này trông rất đẹp trai, cho cậu tức chết luôn."

Yoon Dujun không có nuốt lời, đem thức ăn tới lấy lòng, rửa sạch sẽ, rồi xắn tay áo lên bước vào phòng bếp. Anh nhìn ngó xung quanh tìm kiếm gia vị cùng các dụng cụ nhà bếp, thuận miệng nói: "Bao nhiêu năm rồi cậu không bước chân vào nhà bếp thế hả, may mà tôi có đem một ít gia vị tới, nếu không thì khỏi nấu luôn rồi."

Yong Junhyung ưỡn ngực nghiêm mặt trả lời: "Ngày nào tôi cũng tự nấu nước đó."

"Như thế mà cậu còn có mặt mũi để khoe nữa hả."

Yong Junhyung không thèm ngụy biện nữa.

Đầu tiên, Yoon Dujun dùng một ít đậu phụ rán, đậu hũ đông lạnh, chà bông, đậu nành, hạt tiêu trộn vào nhau làm thành món rau trộn khai vị, để cho Yong Junhyung vừa ngồi uống bia vừa ăn, còn mình thì đem các nguyên vật liệu đã được rửa sạch ra, chuẩn bị nồi để nấu.

Trước kia, Yong Junhyung cũng từng tự mình làm rau trộn, nhưng cậu chưa thử trộn thêm hạt tiêu với chà bông vào lần nào, nếm thử một miếng, hương tiêu thơm lừng tan chảy trong miệng, độ mặn ngọt vừa phải, vị cũng khá là ngon. Cậu rót một chén bia cho mình, ngồi xuống chuyên tâm ăn.

"Aizz, tôi thấy nếu cậu không làm kiểm sát trưởng, thì mở một quán ăn cũng được đó."

Nhìn động tác rất thuần thục của Yoon Dujun, Yong Junhyung trêu ghẹo nói.

"Ừ, được thì được đó, nhưng mà không có bà chủ." Yoon Dujun nghe Yong Junhyung cười giỡn mình, thuận miệng đáp.

Yong Junhyung cơ hồ muốn hét lên "Chính là tôi đây nè", cũng may mà nhịn được, nuốt trở về.

Stop! Sao lại là tôi chứ, cậu cũng có thể làm bà chủ mà, hừ hừ, còn tôi đương nhiên là làm ông chủ rồi. Yong Junhyung vừa đem đậu hủ đưa vào trong miệng, vừa cười xấu xa suy nghĩ.

Lúc rau trộn bị Yong Junhyung ăn gần hết, đồ ăn nóng cũng đã được dọn lên bàn. Sườn xào chua ngọt, rau xào với giá, tôm rán sốt cà chua, tuy đều là những món ăn gia đình bình thường, nhưng chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy nhất định là ăn rất ngon.

Xới bát cơm nóng hổi, hai người ngồi đối diện bắt đầu ăn.

Đã từng ăn qua đồ ăn do Dujun làm, Yong Junhyung biết tay nghề của anh quả thực không tệ, cũng chẳng cần nói thêm những lời khen ngợi làm gì, chỉ cần ăn sạch sành sanh các món ăn chính là khích lệ lớn nhất đối với các đầu bếp cực khổ.

"Ừm, kể ra thì biết nấu ăn tốt hơn thật." Yong Junhyung cảm thấy có chút động tâm.

"Nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cho cậu."

"Thôi, thôi, không cần đâu." Yong Junhyung lắc đầu, cậu sợ phiền toái, hơn nữa lại lười động tay động chân.

"Đồ lười biếng." Yoon Dujun phun ra kết luận.

"Aizz, cậu có biết đặc công rất cực khổ không hả, tôi mà lười á?"

Yoon Dujun hiển nhiên không đem lý do của Yong Junhyung để vào trong mắt, "Chẳng lẽ công việc ở viện kiểm sát không khổ cực sao?"

"Cậu thường ngồi trong phòng làm việc mà."

"Những lúc tôi phải chạy đông chạy tây ở ngoài cậu còn chưa thấy đâu."

Yong Junhyung không nói thêm gì nữa, cậu biết nội dung công việc ở viện kiểm sát, cũng biết Yoon Dujun làm việc rất cực khổ.

Ăn cơm xong, hai người ngồi xuống nói chuyện phiếm. Tám chuyện trên trời dưới đất một hồi lâu, hai người chợt phát hiện, những thứ mà đối phương thích, thì mình cũng rất có hứng thú. Chơi cùng một trò chơi điện tử, đặt cùng một tạp chí, thường xem thời sự lúc chín giờ, hay mua đồ ở cùng một siêu thị, cho dù nói đến những tin tức xã hội gì, thì người kia đều có thể đón nhận đề tài rồi cùng nhau bình luận.

"Chúng ta có rất nhiều điểm chung." Yong Junhyung rút ra kết luận.

"Ừ, cá tính cùng sở thích của chúng ta cũng khá giống nhau đó."

Mệt mỏi dựa lưng vào ghế sofa, Yong Junhyung nói: "Có đôi khi tôi cũng hàn huyên cùng với những người trong cục cảnh sát nhưng lại thấy không hợp nhau, những tin tức tôi quan tâm thì họ không chú ý chút nào cả."

"Chú ý cập nhật tin tức trên các phương diện thì có thể hỗ trợ công việc tốt hơn đó."

Yoon Dujun thích xem tin tức, nhưng không phải là để tám.

Yong Junhyung tay chống cằm, ngẩng đầu hỏi Yoon Dujun: "Với trình độ học vấn cùng kinh nghiệm của cậu, làm một luật sư chắc chắn không thành vấn đề, cậu đã từng nghĩ đến chưa?"

Yoon Dujun lắc đầu: "Không được."

"Hơ? Tại sao?"

Vẻ mặt Yoon Dujun vốn đang hơi buông lỏng, lại khôi phục thói quen nghiêm túc bình tĩnh thường ngày: "Tôi không thích, nói thẳng ra là không thích cái vòng luẩn quẩn ấy. Tôi chỉ hi vọng được làm một viên chức phục vụ xã hội, chứ không thích làm một luật sư lắm tiền."

Yong Junhyung cười nói: "Không nhất định, cậu cũng có thể làm một luật sư nghĩa hiệp mà."

Yoon Dujun nhìn Yong Junhyung: "Cậu ở trong giới cảnh sát chắc cũng ít nhiều nghe qua một số tin tức. Bản thân tôi chỉ muốn giải quyết những vấn đề thiết thực hơn, còn cái chủ nghĩa cá nhân anh hùng ấy, vẫn là để cho những người yêu thích nó thôi."

Hai người nói chuyện cho đến xế chiều, lúc đó Dujun mới rời đi.

Sau khi anh đi, một lần nữa Yong Junhyung ngồi trong phòng khách tĩnh lặng của mình, cậu cảm thấy có chút mất mác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro