Chap 6 - Nhận quà Mario thật cảm động (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(((Chuẩn bị yêu nhau rồi, nhắc lại là 2JUN sắp chính thức yêu nhau rồi uhuhu)))) 

--------------------

Từ sau lần đó, Yoon Dujun và Yong Junhyung lại liên tục hẹn gặp, không chỉ là ăn cơm với nhau mà còn làm rất nhiều việc khác nữa. Dường như ngoại trừ giờ hành chính phải làm việc ra thì toàn bộ thời gian rảnh rỗi của hai người đều dành cho nhau.

Yong Junhyung làm thêm một bộ chìa khóa nhà, giao cho Yoon Dujun.

Nhìn chiếc vòng kim loại nho nhỏ có xâu hai chiếc chìa khóa, còn gắn thêm một bé Mario xinh xắn, Yoon Dujun cảm thấy kinh ngạc: "Đây là..."

Yong Junhyung gãi gãi đầu ngập ngừng nói: "Tính tôi vốn bừa bãi, sợ không cẩn thận lại làm mất chìa khóa, cho nên đưa cậu giữ hộ một bộ, nhỡ tôi có làm rớt hoặc tìm không được, thì cùng lắm là đến chỗ cậu lấy chìa khóa là xong, chứ nếu không lại phải tìm người phá ổ khóa rồi tốn tiền mua ổ mới thì phiền lắm."

Yoon Dujun suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, bèn cẩn thận cất chùm chìa khóa.

Yong Junhyung thấy đạt được mục đích rồi, trong lòng cười thầm.

Mỗi ngày cuối tuần, Yong Junhyung thường đến nhà Yoon Dujun ăn cơm, sau đó lại lấy lý do là để cảm ơn, hẹn Dujun cùng đi xem phim, nghe nhạc, mua sách, hoặc là cùng nhau dạo phố.

Càng làm nhiều việc với nhau, càng cảm giác được những lúc hai người gặp gỡ rồi cùng nhau mua sắm, dạo phố thật giống như một đôi tình nhân vậy, vô cùng vui vẻ; nhưng chỉ vừa chia tay một cái là cả hai lại bắt đầu một mình than ngắn thở dài.

Một ngày nọ, Yong Junhyung nhận được một hộp quà xinh xắn.

Trước ánh mắt không ngừng lóe sáng như bóng đèn neon của đám cấp dưới, Yong Junhyung nhìn hộp quà màu trắng xinh xắn trong tay.

"Sếp, gần đây sếp nhận được không ít quà nha."

Nghe nói như vậy, Yong Junhyung trừng mắt: "Ai nói!"

Dùng ánh mắt dạy dỗ đám cấp dưới đang hóng hớt nghi ngờ một phen, Yong Junhyung bước vào phòng làm việc rồi đóng cửa lại.

Mở hộp quà ra, vừa nhìn một cái, Yong Junhyung kinh ngạc không dứt, thì ra là bộ đồ chơi hình Mario mình từng ngắm trong tủ kính của tiệm thức ăn nhanh, tổng cộng có chín bé, một bé cũng không thiếu.

Yong Junhyung lật qua lật lại hộp đồ chơi trong tay, ngắm không chớp mắt.

Khi đó biết nếu ăn một suất trẻ em thì sẽ được tặng một bé trong bộ Mario này, ngày hôm sau Yong Junhyung đi làm liền cưỡng bức đám cấp dưới đến đó ăn, đe dọa họ phải ăn để cậu có đủ bộ chín Mario, nếu không sẽ mở thêm hai khóa huấn luyện taekwondo.

Đám cấp dưới đương nhiên là sợ ăn đòn, nhưng nghĩ đến việc một người đàn ông cao lớn mà lại đi ăn suất trẻ em thì đã rất mất mặt rồi, hơn nữa còn phải xin được tặng bộ đồ chơi thì lại càng mất mặt hơn, cho nên liên tục kêu đau rồi thì bịa đủ mọi lý do, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Lúc ấy, anh hùng Lee Kikwang nhảy ra cứu mọi người, nói bé sinh viên đại học nhà cậu ta đi làm thêm ở tiệm thức ăn nhanh, nhờ cậu nhóc hỏi giúp một chút xem có thể xin được một bộ không, kết quả Lee Kikwang anh dũng trở lại với bộ mặt xám xịt.

Thì ra bộ Mario kia không được sản xuất hàng loạt, chỉ là hàng mẫu thử đưa ra thăm dò thị trường, chờ mẫu này xong rồi mới tung ra mẫu khác, muốn ôm đủ một bộ thì cũng phải tìm kiếm trong một thời gian ngắn, hơn nữa lần này được sản xuất với số lượng có hạn, chỉ được phân phát cho một số cửa tiệm. Cho dù đi ăn ở tất cả các tiệm trong thành phố, thì còn phải xem 'thiên thời địa lợi nhân hòa' hay không nữa, may ra mới gom được đủ bộ.

Yong Junhyung nghe vậy, nheo mắt nhìn đám thuộc hạ: "Dù sao nhà các cậu ở Đông Nam Tây Bắc gì cũng có, cố gắng gom từng cái là được."

"Ah không ~ không~~... Đừng... Đừng mà~..."

Cuối cùng cũng bởi vì mức độ khó khăn quá cao, hơn nữa công việc bận rộn, chẳng ai chịu giúp Yong Junhyung chuyện này cả. Thế là cả đội ngậm ngùi nhận thêm hai khóa huấn luyện taekwondo, trong lúc tập luyện lần lượt bị cậu chỉnh cho một trận nên thân.

Hiện tại, thấy một bộ chín Mario xinh xinh xếp ngay ngắn trên bàn, Yong Junhyung có chút cảm động.

Không biết Dujun đã làm thế nào để gom được cả bộ thế này.

Yong Junhyung biết Yoon Dujun tuyệt đối sẽ không uy hiếp để có được, với cá tính của cậu ta, nhất định là đã đi ăn để lấy từng con từng con một, hơn nữa chỉ có thể là tự cậu ấy ăn, ai chứ Dujun sẽ không tìm người khác làm hộ đâu. Cậu ấy đã phải ăn ở bao nhiêu tiệm đây? Hơn nữa đã phải ăn bao nhiêu lần? Tối thiểu là đã lần lượt ăn ở các tiệm Đông Nam Tây Bắc khắp nơi trong thành phố rồi.

Yong Junhyung tưởng tượng một chút, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục tối màu, vẻ mặt nghiêm túc chạy đến tiệm thức ăn nhanh đã cảm thấy không thể tin nổi rồi, hơn nữa lại ăn suất trẻ em rồi còn bắt thăm đồ chơi, khóe miệng Yong Junhyung mới vừa cong lên thành một vòng cung hoàn mỹ, liền hạ xuống.

Buổi tối về đến nhà, Yong Junhyung xếp chín Mario nhỏ xinh ngay ngắn trên tủ, nhìn ngắm một chút, lại cảm thấy mũi chua chua.

Dujun vốn là như vậy, chỉ cần biết mình thích gì, cậu ấy sẽ lặng lẽ đi mua để tặng mình. Có rất nhiều lần, cậu ấy thậm chí không cần hỏi, mà âm thầm quan sát, sau đó sẽ tạo cho mình những niềm vui bất ngờ.

Chẳng lẽ những việc ấy còn chưa tính là theo đuổi sao? Người ta vẫn thường nói, tình càng nặng thì hận càng sâu, nhưng nếu không biết tình cảm của nhau thì lấy cái gì mà hận, lấy cái gì mà tranh giành, rồi sao lại có thể giận chứ? Mình và Dujun đã giằng co lâu như thế rồi, cậu tới tôi lui, nhưng ai cũng không chịu vươn tay phá vỡ ranh giới mỏng manh ấy, rõ ràng những lúc gặp gỡ đều có cảm giác yêu thương, nhưng ai cũng không dám mạo hiểm một bước kia.

Mình sợ bị tổn thương thêm lần nữa. Còn cậu ấy thì sao? Có phải là cậu ấy cũng đang sợ? Cậu đang sợ cái gì cơ chứ?

Yong Junhyung quyết định thử thăm dò một chút, cậu kéo Yoon Dujun đi ra ngoài uống rượu, nói là để cảm ơn bộ Mario anh tặng.

Lúc ăn cơm cùng nhau, Dujun cũng không nói thêm gì về chuyện bộ đồ chơi hamtaro, anh chỉ nói đơn giản: "Cậu thích là tốt rồi."

So với mấy bé Mario nhỏ xinh, Yong Junhyung vẫn thích Dujun hơn rất nhiều.

Yong Junhyung uống đã ngà ngà say, ngồi ở trong xe taxi, cậu tựa vào vai Dujun cười không ngừng.

Dujun không yên lòng, mang Yong Junhyung về đến tận cửa nhà.

Trước khi lấy chìa khóa ra, Yong Junhyung kéo tay Yoon Dujun, đôi mắt hoa đào cười lên cong cong phảng phất men say, ánh mắt mông lung dường như có một loại từ tính, khiến cho cho Yoon Dujun biến thành cứng ngắc không chịu nổi, không cách nào nhúc nhích.

"Cảm ơn món quà cậu tặng, tôi rất thích." Nói xong câu này, Yong Junhyung hơi nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Yoon Dujun.

Động tác của đội trưởng đội đặc công rất nhanh nhẹn, kiểm sát trưởng Dujun đang trong tình trạng không phòng bị, kết quả đương nhiên là bị ăn đậu hủ.

Mắt Yoon Dujun đột nhiên trừng lớn, đứng đờ ra tại chỗ giống như bị đóng băng vậy.

Yong Junhyung cố ý cau mày, miệng mếu máo, nheo mắt lại hỏi: "Cậu cảm thấy rất chán ghét phải không?"

Nháy mắt liền một lúc mấy cái, Yoon Dujun sững sờ lắc đầu: "Không... Không ghét."

Junhyung phất tay: "Không ghét là tốt rồi."

Yoon Dujun đã có chút tỉnh táo, lắp bắp hỏi: "Cậu... tại sao lại... muốn... hôn tôi?"

"Để cảm ơn chứ sao. Cậu thu thập bộ Mariođó nhất định đã tốn không ít thời gian."

Yoon Dujun vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên: "Junhyung, cậu cũng... cảm ơn người khác như thế sao?"

Yong Junhyung bĩu môi: "Ai nói! Chỉ có cậu thôi đó. Chúng ta là bạn thân mà."

Yoon Dujun phảng phất như bị đấm một cú thật mạnh, khuôn mặt bắt đầu nhăn nhó: "Ừm, ừm..."

Mở cửa ra, Yong Junhyung quay người lại nói với Dujun: "Dujun , về cẩn thận nhé." Sau đó liền khép cửa lại, dựa người vào cửa, tim cậu còn đang không ngừng nhảy thình thịch trong lòng ngực.

Yong Junhyung vui sướng hài lòng, ngồi xuống bắt đầu viết nhật ký.

Ngày 27 tháng 9, trời đẹp, nhiều mây. Hôm nay mình hôn Dujun rồi, hạnh phúc quá đi!

.

Kiểm sát trưởng Dujun về đến nhà, lăn qua lộn lại đến nửa đêm nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh đôi mắt mông lung phảng phất men say của Junhyung, vẻ mặt đáng yêu mê người, còn có cảm giác ngọt ngào như có một làn nước ấm chảy qua khi đôi môi cậu khẽ chạm vào môi anh.

Không ghét, mình thực sự không ghét chút nào cả! Dường như... mình đã thích Junhyung mất rồi, hơn nữa có lẽ Junhyung cũng thích mình giống như mình thích cậu ấy vậy.

Một nụ hôn bất chợt, khiến cho Yoon Dujun rối loạn không thôi.

***

Bước thăm dò kế tiếp diễn ra ở một tuần sau đó.

Yong Junhyung lại phải chỉ đạo một khóa huấn luyện, bất quá lần này chỉ có hai ngày, không khổ cực như những lần trước.

"Bắn súng?"

"Ừ."

Lúc ăn cơm cùng nhau, Yong Junhyung bày ra một bộ mặt hớn hở dương dương đắc ý: "Kỹ thuật bắn súng của tôi cũng thuộc hạng nhất nhì đó, hồi còn ở trong tổ trọng án đã rất nổi danh rồi." Nhích tới gần Yoon Dujun, Yong Junhyung nhỏ giọng nói.

Yoon Dujun nhìn người trước mặt, anh cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khó có thể tưởng tượng được cậu bé vốn ngoan ngoãn nhu nhược năm xưa, nay đã trở thành cao thủ trong giới cảnh sát.

Yoon Dujun lái xe đưa Yong Junhyung về nhà, vừa mới lên xe, Yong Junhyung bắt đầu than thở bả vai của mình đau thế này mỏi thế nọ.

"Đau rất lợi hại phải không? Tôi đưa cậu đi khám bác sĩ nhé?"

Xoa xoa bả vai của mình, Yong Junhyung lắc đầu: "Không cần đâu, ngủ một đêm sẽ hết đau ngay í mà. Aizz! Vai cứng đờ cả rồi!"

Tay Yong Junhyung lướt qua vai mình, trượt xuống phía dưới, cực khổ nghiêng người một cái, dường như với không tới chỗ đang đau nhức.

Yoon Dujun đưa tay ra, đặt lên bả vai của Yong Junhyung: "Đau ở đâu?"

"Xuống phía dưới, xuống dưới chút nữa, ưm, chính là chỗ đó đó."

Yoon Dujun nhẹ nhàng xoa bóp chỗ dưới vai: "Người căng cứng cả rồi, thả lỏng một chút đi."

"Cậu dùng sức một chút đi, a, mạnh hơn một chút, chẳng phải là vừa ăn cơm tối à, sao mà một chút khí lực cũng không có thế."

Yoon Dujun không nhịn được nói: "Aizz, tôi cũng không phải là cậu nha."

"Người suốt ngày ngồi trong phòng làm việc đúng là vô dụng mà."

Yoon Dujun dùng sức xoa bóp bả vai căng cứng của Yong Junhyung.

"Ưm, Dujun , tay nghề bác sĩ Mông Cổ của cậu cũng không tệ lắm nha."

"Cậu thấy thoải mái hơn chưa?"

Yong Junhyung giống như một chú cún con được chủ nhân vuốt ve vậy, khẽ ngẩng cổ lên, khép hờ hai mắt, bộ dạng rất thoải mái, không ngừng nhỏ giọng "ưm ah".

"Rất dễ chịu sao?" Yoon Dujun bắt đầu hoài nghi, được một người ngoài nghề như anh xoa bóp, thật có thể giúp cho Junhyung thoải mái hơn sao?

"Lại dùng sức một chút đi."

Như thế còn chưa đủ mạnh sao? Yoon Dujun cảm giác mình đã rất dùng sức rồi mà, nghe cậu nói thế, dứt khoát hung hăng siết mạnh hơn nữa.

"Ah ah...ưm..." Yong Junhyung đột nhiên lớn tiếng rên rỉ, không phải là tiếng rên như kiểu kêu lên đau đớn, mà là kéo âm cuối thật dài, trong hơi thở mang theo tiếng rên rỉ.

A! Cảm giác rất gợi tình nha...

Yoon Dujun lập tức hóa đá.

Yong Junhyung tựa hồ cũng ý thức được một tiếng rên kia của mình có hiệu quả rung động rất lớn, bả vai co lên dựa vào cửa kính im lặng không nhúc nhích.

Qua thật lâu sau, Yoon Dujun mới khởi động xe. Lần này anh không dám đưa người về đến tận cửa nhà nữa, anh sợ mình không nhịn được sẽ cùng vào nhà.

Đêm nay tâm tình Yong Junhyung vô cùng tốt, ôm chăn lăn qua lăn lại trên giường.

Quả nhiên Dujun cũng có ý với mình.

.

Yoon Dujun đứng ở bên bồn rửa mặt, không ngừng cầm khăn lông ướt lau thật mạnh, vừa lau vừa tự cảnh cáo mình —— không được suy nghĩ lung tung nữa, nhưng mà cho đến khi nằm ở trên giường rồi, trong lòng kiểm sát trưởng Dujun vẫn còn rất ngổn ngang.

Nghe thấy tiếng rên rỉ của Junhyung, không ngờ thân thể của mình lại có phản ứng... Tại sao lại có thể như vậy chứ!

Ra sức vò vò mái tóc của mình, hiện tại Yoon Dujun có thể khẳng định một chuyện —— anh thật sự... thích Junhyung.

Yoon Dujun biết rằng sau khi hai người gặp lại nhau lần nữa, nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra, chỉ có điều anh không nghĩ tới bây giờ chẳng những từng bước xóa tan khoảng cách giữa hai người, mà tâm tư của mình cũng dần thay đổi, nói chính xác hơn là: chẳng biết tự lúc nào, trái tim của mình đã bị con hồ ly kia trộm đi mất rồi.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro