Chap 6 - Junhyung, em chuyển qua đây luôn đi (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Iu nhao iu nhao nha😘😘
-------------------------

Từ trước đến nay Yong Junhyung vẫn luôn quấn lấy không tha Yoon Dujun, định kỳ sẽ tới viện kiểm sát tìm anh, đồng thời mượn cơ hội tám chuyện với Kim Hyuna để hỏi lung tung này nọ.

Có được một tấm giấy thông hành là gương mặt đẹp trai cùng với giọng nói ngọt ngào, Yong Junhyung lượn qua lượn lại trong viện kiểm sát mà không gặp một trở ngại nào cả.

Kim Hyuna đã hoàn toàn coi Yong Junhyung như người phe mình, có chuyện lớn nhỏ gì cũng nói cho cậu nghe.

"Tiệc rượu?"

"Đúng vậy, Dujun không nói cho anh nghe sao?"

Yong Junhyung nheo mắt lại, lắc đầu.

Kim Hyuna nói tiếp: "Là tiệc khiêu vũ của công đoàn luật sư, được tổ chức định kỳ, những người đến tham dự đều là luật sư có máu mặt. Dujun khá thân với hội trưởng hội luật sư nên đương nhiên là được mời. Mặc dù anh ta không thích những hoạt động xã giao như thế, nhưng mà nể mặt mũi người ta nên cũng miễn cưỡng tham dự."

Yong Junhyung vừa nghĩ tới Yoon Dujun không biết khiêu vũ, trong đầu lập tức lóe lên một chủ ý khác.

"Cậu dạy tôi khiêu vũ?" Yoon Dujun nhìn Yong Junhyung hăng hái bừng bừng, không biết sức mạnh hưng phấn này của cậu là đâu mà tới, "Tôi không muốn học."

Yong Junhyung trưng ra một vẻ mặt cậu-chắc-chắn-phải-học: "Cậu tham dự những bữa tiệc xã giao như vậy, cần phải mời người khác khiêu vũ nữa chứ."

Yoon Dujun cương quyết từ chối: "Tôi không học, tôi vốn không thích đến những nơi như thế mà. Đến đó, chỉ nói chuyện với bạn bè thôi còn chưa muốn, chứ nói gì đến chuyện khiêu vũ."

Yong Junhyung len lén cười thầm, cậu đương nhiên biết Dujun sẽ không học mà, chẳng qua là hỏi một chút xem thế nào thôi! Nghĩ đến nhiều năm như vậy, Dujun vẫn chưa có ôm eo nhảy nhót với người nào, trong lòng cậu vô cùng vui vẻ.

Yong Junhyung lại đòi chọn trang phục giúp Dujun, đương nhiên là bị từ chối lần nữa. Bất quá Yoon Dujun vẫn có chút nhượng bộ, tỏ ý có thể mặc âu phục mà Yong Junhyung chọn cho anh lần trước.

"Mấy buổi tiệc như thế này, tôi cũng muốn được xem một chút." Yong Junhyung dựa người vào ghế sofa nhà Dujun, nói với vẻ mặt thèm muốn.

"Cục cảnh sát chưa từng tổ chức bữa tiệc nào sao?"

Yong Junhyung bĩu môi: "Làm ơn đi! Ngoại trừ đàn ông con trai ra, thì cũng là mấy lão già lụ khụ. Chưa nói đến chuyện cục cảnh sát là cái chùa ra, thì tiệc ở chỗ chúng tôi cũng chỉ là tiệc đứng, ăn qua loa vài miếng cho xong chuyện. Chắc chắn là không giống với hội luật sư rồi, đám luật sư kia nhất định là có tiền, quần áo cầu kỳ đầu tóc bóng loáng, nguy nga lộng lẫy, xa hoa trụy lạc, rồi còn mỹ nữ mặc áo dạ hội thướt tha nữa..."

"Cậu thích những bữa tiệc như thế à?"

"Muốn đi xem, trong cục cảnh sát toàn là những người thô kệch suốt ngày đương đầu với bọn tội phạm, không giống những luật sư nho nhã lịch thiệp chút nào."

Yong Junhyung dựa cằm vào tay vịn của ghế sofa, đôi mắt to tròn chớp chớp, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Yoon Dujun: "Dujun, cậu mang tớ đi cùng đi ~, tớ muốn xem như thế nào mà ~~."

Yoon Dujun lộ ra vẻ mặt do dự: "Kỳ thực những bữa tiệc thế này rất nhàm chán đó."

"Tôi sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu đâu, chẳng qua là đi xem một chút thôi, tôi chưa bao giờ được tham gia những bữa tiệc cao cấp như thế mà."

Nhìn vẻ mặt khẩn cầu như cún con của Yong Junhyung, Yoon Dujun cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, phảng phất có thể thấy được phía sau Junhyung có một cái đuôi hồ ly đang không ngừng đong đưa.

Cuối cùng, hai người vẫn là cùng lúc xuất hiện ở bữa tiệc của hội luật sư. Yong Junhyung thanh tú tuấn mỹ lập tức trở thành tiêu điểm được mọi người chú ý, rất nhiều người chạy lại hỏi thăm Yoon Dujun, cho rằng Junhyung là người mới tới viện kiểm sát.

Yong Junhyung cũng không phát hiện có điều bất ngờ gì xảy ra như cậu đã lường trước.

Một vị luật sư lại gần, liền đem cô gái đang đi bên cạnh mình giới thiệu cho Yoon Dujun: "Dujun, đây là em vợ tôi, Solar. Tôi từng nhắc đến cậu trước mặt cô ấy, cho nên cô ấy rất muốn được gặp cậu đó."

Yoon Dujun khách khí bắt tay Solar.

Yong Junhyung ở một bên nhìn, trong đôi mắt bốc lửa.

Tôi biết thế nào hội luật sư mời Dujun tới đây cũng chỉ là để làm những chuyện như thế này mà, hết đem em gái, em vợ rồi thì em họ, chị họ toàn bộ đều kéo tới giới thiệu cho kiểm sát trưởng đẹp trai trẻ tuổi đầy hứa hẹn đây mà, hừ!

Yong Junhyung cố ý đi qua rồi đụng một cái, nở một nụ cười quyến rũ với cô nàng Solar kia, muốn quyến rũ cô ta cho đỡ ngứa mắt.

Bất quá gần như toàn bộ lực chú ý của cô ta hiển nhiên đều đang đặt ở trên người Yoon Dujun.

Yong Junhyung thầm nghĩ: so với chính cậu được giới thiệu thành một viên chức bình thường, bạn thân của kiểm sát trưởng Dujun thì đương nhiên là Dujun vẫn có giá trị hơn rồi.

Len lén quan sát một chút, Yong Junhyung phát hiện Yoon Dujun tựa hồ không có ý gì với Solar kia, bất quá cũng không thể nói rằng trong lòng cậu ta không có ý gì.

Nhân cơ hội Solar đi chào hỏi những người khác, Yong Junhyung dựa vào gần Yoon Dujun, nói thầm: "Thật đúng là không ủy khuất dòng họ của cô ta chút nào."

Yoon Dujun nghe nhưng không hiểu: "Sao cơ?"

"Solar tiểu thư quả nhiên là mạnh lãng (lỗ mãng)! Mặc bộ váy thiếu vải như thế, ngực 34D thì sao chứ! Có tự hào cũng chẳng cần khoa trương như vậy."

Yoon Dujun xoay mặt nhìn Yong Junhyung: "Sao cậu biết là cô ta 34D?"

Yong Junhyung chẳng quan tâm để ý tới hàm ý trong lời của Yoon Dujun, hất đầu: "Tôi nhìn là biết. Cậu nhìn cô ta xem, thấy ai cũng cười toe toét."

Yoon Dujun nhìn vẻ mặt như ăn phải giấm chua của Yong Junhyung: "Giống tôi không phải là càng tệ hơn sao, thấy ai cũng chẳng cười nổi."

"Cậu căn bản là mặt bài tú lơ khơ rồi, nếu cười mới là lạ ấy. Còn cô ta có phải đâu."

Rất nhanh, Solar lại đi tới bên cạnh Yoon Dujun, tiếp tục tìm đề tài bắt chuyện với anh.

Yong Junhyung phát hiện Solar tiểu thư đang uống một cốc nước chanh đá, khó trách cô ta không sợ cái vẻ lạnh như băng của Dujun, cũng không sợ vẻ mặt chua lét của mình. Trái lại khóe miệng của Dujun mang theo một nụ cười không dễ dàng thấy được, còn bất chợt nghiêng mắt nhìn Yong Junhyung một cái, khiến cho trong lòng cậu cảm thấy tức giận.

Sao nào, nhìn tôi ghen thú vị lắm à?

Lúc Dujun và Solar tiểu thư cùng nhau đi chào hỏi người quen, nhìn bóng dáng hai người đứng chung một chỗ thật xứng đôi, Yong Junhyung chợt cảm thấy hoảng hốt.

Yong Junhyung lòng dạ rối bời, liều lĩnh muốn rủ Dujun về trước, vốn rất hi vọng Dujun sẽ về cùng mình. Cậu cũng to gan phỏng đoán, dựa theo những kinh nghiệm trước đây, Dujun sẽ không để cậu đi một mình, hơn nữa cậu ấy cũng đã nói không thích những nơi như thế này, nên Junhyung cho rằng Dujun sẽ về với cậu. Không ngờ kết quả lại khác, Dujun ở lại, còn nói: "Cậu về trước đi!"

Yong Junhyung về đến nhà, nằm úp sấp trên ghế sofa. Cậu cảm thấy rất lạnh.

Một người mới quen có thể dễ dàng thắng được tình cảm hơn ba mươi năm của mình với Dujun —— bởi vì cô ta là phụ nữ.

Yoon Dujun, đồ khốn kiếp!

.

Đầu óc Yong Junhyung đang chìm trong một nỗi hoảng sợ mơ hồ, cậu gặp ác mộng.

Rắn! Rất nhiều rắn! Chúng quấn lấy cậu, bò lên bò xuống dọc theo thân thể cậu, cái lưỡi đáng sợ không ngừng thè ra thụt vào, làn da trơn nhẵn, cơ thể mềm oặt di chuyển trên từng tấc da tấc thịt. Cậu sợ đến mức đứng ngây ra một chỗ không dám nhúc nhích, liều mạng hét lên nhưng cổ họng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Một con rắn lớn uốn éo thân mình chậm rãi trườn lên mặt cậu, há cái miệng ra thật to...

"Ah!" Sợ hãi kêu lên một tiếng rồi choàng tỉnh, Yong Junhyung đổ một thân mồ hôi lạnh khiến cho đồ ngủ cũng ướt đẫm.

Yong Junhyung vô cùng kinh hoảng, cậu co rúm người lùi vào góc giường, hai hàm răng không ngừng va vào nhau, chẳng biết phải làm như thế nào mới có thể chịu đựng đến khi trời hừng sáng.

Mình rất muốn Dujun...

Run rẩy cầm chiếc điện thoại lên, Yong Junhyung bấm số máy vô cùng quen thuộc.

Nghe được tiếng "Junhyung" vang lên thật dịu dàng, Yong Junhyung lập tức khóc nức nở: "Dujun, rắn..."

"Junhyung đừng sợ, tôi lập tức tới nhà cậu!"

Tay run run để điện thoại xuống, Yong Junhyung ôm đầu gối, quấn chặt mình trong chăn.

Không kịp hỏi rõ mọi chuyện, Yoon Dujun đã vội vã lên xe, đây là lần đầu tiên anh phạm luật nhưng lại phạm hết tất cả những quy định trong luật an toàn giao thông, vượt đèn đỏ, vượt quá tốc độ, đi ngược chiều... Dù sao Dujun cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ hình ảnh Junhyung đang choán hết tâm trí anh.

Yoon Dujun gõ cửa kêu to: "Junhyungie ah, Junhyung!"

Cửa mở ra, Yong Junhyung nhào tới, Yoon Dujun nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu: "Junhyungie, đừng sợ, đừng sợ mà..."

"Rất nhiều rắn..."

Không thấy bóng dáng loài động vật nhỏ dài ấy trong nhà Junhyung, Yoon Dujun biết cậu mơ thấy ác mộng.

Yong Junhyung được Yoon Dujun ôm vào trong ngực, cậu cảm giác trong nhà có thêm một người, cũng giống như mình được cứu rỗi vậy, tâm trạng hoảng hốt kinh sợ cũng dần tan biến, hô hấp bình ổn trở lại.

"Tôi vô dụng lắm phải không?" Cúi đầu xuống thật thấp, Yong Junhyung nhỏ giọng hỏi.

Vuốt ve mái tóc mềm mại của Junhyung, Yoon Dujun dịu dàng nói: "Không phải đâu."

Động tác vuốt ve nhẹ nhàng này của Dujun chợt khơi dậy những ký ức in sâu trong tâm trí của Yong Junhyung.

Hồi còn nhỏ, mỗi lần cậu cảm thấy đau lòng, sợ hãi, mất mác, cô đơn hay tủi thân, Dujun đều vuốt nhẹ mái tóc của cậu như vậy. Động tác dịu dàng an ủi trong cái ôm ấm áp này của anh khiến cho cậu cảm thấy mình được dỗ dành, những cảm xúc ngọt ngào nảy lên trong lòng sẽ giúp cậu bình ổn trở lại. Anh là người mà cậu rất tin tưởng, cũng là người đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu.

Chăm chú nhìn Yoon Dujun, vẻ mặt Yong Junhyung trở nên si ngốc.

Đột nhiên trong đầu Yong Junhyung chậm rãi hiện lên gương mặt của cô nàng Solar kia, cậu dồn sức níu lấy cổ áo Yoon Dujun, nhìn anh quát to: "Nhìn tôi buồn cười lắm phải không?"

Yoon Dujun sợ hết hồn!

"Nhìn tôi buồn cười lắm phải không? Nhất định là rất nực cười rồi! Đi theo cậu, nói thích cậu, cho dù bị cậu gọi là biến thái nhưng vẫn tiếp tục thích cậu! Cậu xem tôi là cái quái gì? Là thú cưng à? Cao hứng thì dắt đi, ôm một cái, có đàn bà thì bỏ tôi chạy theo đến nơi khác!"

Yoon Dujun xiết chặt tay Yong Junhyung: "Junhyung, cậu đang nói gì vậy?"

Yong Junhyung hất tay của Dujun ra, lực đạo lớn đến mức dường như muốn bẻ gãy tay anh luôn.

"Nhiều năm như vậy tôi vẫn một mực chờ cậu! Thấy cậu không kết hôn, tôi liền cho rằng mình vẫn có hi vọng! Tôi đúng là ngu nhất thiên hạ mà! Tôi cần quái gì phải chờ cậu! Tôi chưa kết hôn là vì, là vì... chưa tìm thấy người hợp với mình thôi!"

Yong Junhyung rống to, sau đó cậu kéo Yoon Dujun lên, dùng sức đẩy anh.

"Cút! Cút ra ngoài cho tôi! Tôi không cần cậu! Cút mau!"

Yoon Dujun cố gắng trấn an Yong Junhyung: "Junhyung, đừng như vậy, chúng ta nói chuyện một chút đã..."

"Tôi không nghe! Cậu câm miệng đi! Tôi ghét cậu nhất! Cậu cút ra ngoài! Tôi không nhớ cậu!"

Cuối cùng đội trưởng đội đặc công vẫn không sử dụng đến bản lĩnh của mình, cậu sợ lỡ tay khiến kiểm sát trưởng bị thương, nhưng sức của cậu cũng thừa đủ để lôi anh ra ngoài.

Sau khi đuổi Yoon Dujun đi, Yong Junhyung lập tức hối hận.

Có lẽ Dujun nói đúng, bình tĩnh ngồi nói chuyện một chút thì hơn, nhưng mà, mình thật sự đá cậu ta ra ngoài mất rồi.

Đáng đời!

Yong Junhyung cười khổ, không biết câu "Đáng đời!" này là nói mình, hay là nói Dujun.

Ngồi hồi lâu trong phòng khách, càng ngồi càng cảm thấy bất an, Yong Junhyung muốn đi tìm Yoon Dujun, nói cho anh biết những lời vừa rồi của cậu không có ý gì hết, chỉ là do cậu quá sợ hãi nên nói nhảm thôi, mong anh đừng để trong lòng.

Bạn bè bình thường cũng được, cuộc sống của cậu không thể thiếu Dujun.

Vội vàng mặc đồ ngủ rồi chạy xuống lầu, Yong Junhyung vừa mới ra khỏi cổng của tòa nhà đã thấy Yoon Dujun ở cách đó không xa. Anh đang đứng dựa vào xe của mình.

Yong Junhyung chợt dừng bước.

Dujun vẫn chưa đi sao? Cũng khá lâu rồi mà cậu ấy vẫn ở đây, vẫn đứng ở dưới nhà mình.

Yoon Dujun cũng đã thấy Yong Junhyung, anh cất bước đi về phía cậu.

Yong Junhyung giật mình, xoay người chạy trở về, nhưng mới chạy được vài bước đã bị Dujun bắt được.

"Buông ra! Buông tôi ra! Nếu không tôi kiện cậu tội đánh lén cảnh sát!" Yong Junhyung không ngừng giãy dụa.

Yoon Dujun nhanh tay ôm cậu rồi bế lại chỗ xe anh đang đậu, nhét vào ghế sau.

"Buông ra! Kiện cậu tội giam giữ trái phép!"

Ghì chặt bả vai Yong Junhyung, Yoon Dujun ép cậu nhìn mình.

"Vậy còn cậu?"

"Tôi làm sao?"

"Cậu trộm mất trái tim của tôi, chẳng lẽ không cần chịu trách nhiệm?"

Yong Junhyung thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Yoon Dujun nhìn Yong Junhyung, băng giá trong ánh mắt đã hoàn toàn tan chảy, trở nên ấm áp sâu thẳm như mặt biển dưới ánh nắng mặt trời: "Junhyung, tôi thích cậu. Trước kia, tôi thích cậu như là một người bạn thân. Bây giờ, tôi thích cậu cũng giống như là cậu thích tôi."

"Thôi đi, tôi không cần cậu thương hại!" Yong Junhyung giãy dụa kêu to.

"Tôi không lừa cậu, tin tưởng tôi, Junhyung, cho tôi một cơ hội, tôi nghĩ bây giờ tôi đã đủ trưởng thành để đối mặt với tất cả mọi chuyện và gánh chịu trách nhiệm. Tôi thật lòng thích cậu!"

Yong Junhyung ngưng giãy dụa, mắt mở to nhìn Yoon Dujun.

"Junhyung..." Dujun khẽ gọi.

"Ừm, được rồi." Yong Junhyung dùng ánh mắt hấp dẫn Dujun, ý bảo anh rằng: "Tới đây tới đây, hôn tôi đi nè."

Lần này kiểm sát trưởng Dujun đã thông minh hơn nhiều. =))

Ôm chặt người yêu, đôi môi Dujun khẽ đặt lên môi Yong Junhyung, rốt cuộc cậu cũng biết được hương vị của anh mà cậu hằng ao ước.

Hai đôi môi mềm mại quấn chặt lấy nhau, mút vào, cả hai đều có cảm giác thật thoải mái, thật ngọt ngào.

Hôn một hồi lâu, buông cánh tay đang ôm lấy cổ Dujun ra, Yong Junhyung hỏi: "Cậu có mang theo chìa khóa nhà tôi không?"

"Sao thế? Đang ở nhà tôi, vội vàng ra ngoài nên không mang theo cái gì cả."

Tựa vào trong ngực Yoon Dujun, Yong Junhyung nói: "Mang tôi tới nhà cậu đi. Tôi không mang theo chìa khóa đã chạy ra ngoài rồi, giờ không mở cửa được."

Yoon Dujun cởi áo khoác ra, phủ lên người Yong Junhyung, rồi lái xe mang cậu về nhà mình.

***

Lần thứ hai nằm ở trên giường của Yoon Dujun, cảm giác lần này rất khác so với lần trước.

Được Yoon Dujun ôm vào trong lòng ngực ấm áp, Yong Junhyung cảm thấy thật dễ chịu và an toàn.

Nắm lấy tay Yoon Dujun, đùa nghịch những ngón tay của anh, Yong Junhyung giương mắt lên ngắm người bên cạnh, trợn mắt nói: "Này, là anh nói muốn hẹn hò trước nha. Còn nữa, hàng đã nhận miễn trả lại đó!" Sau đó cậu lại nhỏ giọng nói thêm: "Em già rồi, bị trả là không chịu nổi đâu."

"Tin tưởng anh đi, Junhyungie."

Nhìn Yong Junhyung mặc đồ ngủ, một người đàn ông cao lớn như vậy, ở trong mắt Yoon Dujun, cậu vẫn giống như một con cún nhỏ, cần được ôm ấp trong lòng bàn tay, cần được che chở yêu thương.

Nghe được ý bày tỏ trong lời hù dọa của cậu, hiểu được toàn bộ tâm ý của cậu đã dành cho mình, Yoon Dujun cảm thấy mình cũng cần phải thẳng thắn một chút. Sau khi đã nói ra những tình cảm ấp ủ sâu trong lòng mình, anh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cảm giác thật ngọt ngào ấm áp.

Một lát sau, Yong Junhyung lại nói: "Là anh trộm tim em trước chứ!"

"Đã không còn quan trọng rồi. Bây giờ tim em là của anh, mà tim anh cũng là của em."

Kéo cổ áo của Yoon Dujun, Yong Junhyung làm nũng ra lệnh: "Dujun, nói anh yêu em đi!"

Thấy Yoon Dujun có chút chần chừ, Yong Junhyung lập tức trừng mắt: "Thế nào! Anh dám không nói à! Nói nhanh chút coi!"

Yoon Dujun xấu hổ rũ mi mắt xuống, đưa tay ôm lấy Yong Junhyung, dán chặt gương mặt của cậu vào người, không để cho cậu thấy vẻ mặt của mình, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai Yong Junhyung: "Junhyungie, anh yêu em."

Yong Junhyung hài lòng 'ừm' một tiếng.

Một lát sau, Yong Junhyung lại nói tiếp: "Dujun..."

Yoon Dujun không biết Yong Junhyung còn muốn anh làm gì, không khỏi cảm thấy hồi hộp.

"Dujun, lúc nào chúng ta... làm..."

Kiểm sát trưởng Dujun lại bị đông cứng một lần nữa.

Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Dujun, Yong Junhyung nheo mắt lại nhìn anh, vẻ mặt không vui: "Sao nào? Anh ghét bỏ em à? Cảm thấy đậu hủ của lão già này chẳng đáng ăn phải không?"

Yoon Dujun vội vàng phân trần: "Không phải, không phải mà."

Nở một nụ cười y chang hồ ly trộm được gà, Yong Junhyung nũng nịu cọ cọ vào người anh: "Vậy... lúc nào đây? Ngày mai nhé?"

Một lát sau, trong miệng kiểm sát trưởng mới nặn ra được một từ: "Chủ nhật..."

Nghe thấy thế, Yong Junhyung trừng lớn hai mắt, sau đó liếc Yoon Dujun một cái: "Ừ... thế cũng được. Vậy mấy ngày tới anh nghỉ ngơi dưỡng sức đi, nhớ ăn uống bồi bổ cho tốt vào." Nói xong, Yong Junhyung liền rúc vào trong ngực Yoon Dujun, nhắm mắt lại.

Yoon Dujun bị đùa giỡn, nở một nụ cười khổ.

.

Lúc tỉnh lại có Yoon Dujun bên cạnh, Yong Junhyung có cảm giác như mình đang trong một giấc mộng đẹp.

Dujun có chứng huyết áp thấp, sau khi tỉnh ngủ không thể lập tức bò dậy, ánh mắt thanh tĩnh xen giữa mông lung, mắt khép hờ khẽ lay động khiến cho người ta có cảm giác thật ngốc nghếch. Yong Junhyung ngắm không chớp mắt, ở một bên liên tục cười trộm.

Rửa mặt xong, thay quần áo, trút bỏ cái vẻ ngốc ngốc ban nãy, Dujun lại biến thành kiểm sát trưởng kiên nghị lạnh như băng, là tinh anh trong giới pháp luật.

Lúc cùng nhau ăn sáng, Yoon Dujun hỏi: "Junhyung, em chuyển qua đây luôn được không?"

Yong Junhyung gật đầu đồng ý.

End chap 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro