Chap 7 - Thời kì yêu đương cuồng nhiệt (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: cuồng nhiệt nha, đề nghị ai bị chứng ê buốt răng đừng nên đọc =)) Nếu không sẽ bị ngọt nhứt răng :))) 

---------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, Yong Junhyung vừa tỉnh dậy liền kêu đau, từng cơn đau đớn mãnh mẽ ập đến, nửa người dưới giống như bị xe cán qua vậy!


Thì ra thoải mái một chút, phải đổi bằng nhiều khổ cực như thế.

Biết Yong Junhyung có tật cũ là tỉnh dậy phải đi đánh răng ngay, Yoon Dujun liền nhẹ nhàng bế cậu vào phòng tắm, giúp cậu lấy nước súc miệng, kem đánh răng. Rửa mặt xong, anh lại ôm cục cưng lớn xác này ra khỏi phòng, đặt lên giường.

"Em đói bụng." Trừng mắt nhìn Dujun, Junhyung hùng hổ nói.

Đến khi nhìn thấy đồ ăn trong bát, Yong Junhyung tức giận muốn lao tới bóp chết anh.

Cơm đậu đỏ! Anh cho rằng tôi là cái gì hử!

Nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa một trận, Yong Junhyung nhất quyết không ăn, cáu kỉnh như con mèo nhỏ, chỉ còn thiếu giương nanh múa vuốt nữa là y chang.

Yoon Dujun ngồi xuống bên nhường, cẩn thận dỗ dành: "Ngon lắm, thật đấy, em ăn rồi biết."

"Đừng gạt em! Không ăn! Đi làm cái khác mau!"

"Ngoan nào, anh thổi cho đỡ nóng rồi, thử một miếng, đậu đỏ này anh phải ngâm nước một ngày một đêm đấy, em nhìn xem, khẳng định vừa mềm lại vừa dẻo, nếm thử xem này."

Yong Junhyung nhíu mày nghi ngờ.

"Ăn đi, nào."

Không chịu nổi sự nhõng nhẽo, Junhyung đành xúc một thìa bỏ vào miệng, phát hiện quả nhiên thật thơm ngon mềm dẻo, đường hoàn toàn tan chảy thẩm thấu vào từng hạt nếp, hương vị không tồi chút nào.

Ăn hết một bát cơm đậu đỏ, Yong Junhyung có cảm giác như mình bị mắc lừa, bởi vì rõ ràng cơ thể cậu vẫn mạnh khỏe, thế mà... Mới qua một đêm, đột nhiên phát hiện mình trở nên yếu thế mất rồi?

Nằm bẹp dí trên giường đến nửa buổi chiều, thừa dịp Dujun không chú ý, cậu lén vào thư phòng viết nhật kí.

"Ngày 7 tháng 12, trời ráo. Hôm nay, à không, là tối qua chứ, mình và Dujun... Anh ấy còn nói mình không lãng mạn, thật quá đáng..."

Sau đó bị phát hiện, vội vàng giấu quyển nhật kí đi, lại bị Yoon Dujun bế trở về phòng ngủ.

Ôm nhau nằm một chỗ, cùng nghe bản nhạc hòa tấu piano không biết tên của Dujun, một buổi chiều nhẹ nhàng, dường như cũng khiến cho căn phòng tràn ngập màu hồng.

"Em có thể yêu cầu một chút không?"

Yong Junhyung đột nhiên nói như thế, lập tức Yoon Dujun lộ ra vẻ mặt đề phòng.

"Vẻ mặt này là sao chứ!" Yong Junhyung thấy Dujun không đồng ý, lập tức chất vấn.

"Ừm, em muốn làm gì?"

Yong Junhyung cười hì hì: "Cũng không có gì, muốn sờ anh một chút."

"Tối qua sờ chưa đủ sao? Đêm nay cho em sờ."

"Không thèm, em muốn sờ bây giờ cơ, không cho phép anh chống cự!"

Lông mày Yoon Dujun nhíu chặt, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng gật đầu: "Biểu hiện hôm qua của em rất tốt, nhường em một ván, nhưng mà không được làm chuyện gì khác người đó."

Yong Junhyung cười đắc ý, sau đó ra lệnh: "Nhắm mắt lại."

Yoon Dujun nhíu mày làm theo.

Đưa tay nhè nhẹ vuốt hàng lông mi của anh, vẻ mặt cậu như có phát hiện mới: "Dujun, lông mi anh thật dày, hâm mộ quá đi, từ lâu đã muốn được sờ vào rồi."

Yoon Dujun âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm giác được mũi mình bị cắn một cái, anh mở mắt.

"Hừ, mũi của anh sao lại đẹp thế chứ, đến chuyên gia phẫu thuật thẩm mĩ cũng không chỉnh sửa được như vậy, đáng ghét, sớm đã muốn cắn một cái."

"Em đùa đủ chưa." Thả dài một hơi, Yoon Dujun hỏi.

Yong Junhyung trừng to hai mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người trước mặt, cậu đương nhiên là sẽ không bị dọa, nhưng mà thầm nghĩ... Vẫn là hiền lành một chút đi!

"Ừm."

Bị kéo vào một lòng ngực ấm áp, Yong Junhyung đã ngoan ngoãn rồi, rúc vào trong ngực người yêu.

.

.

Trải qua một cuối tuần khó quên, trước lúc đi làm, Yong Junhyung không ngừng đi tới đi lui trước gương.

Yoon Dujun cầm chìa khóa xe nói: "Không cần soi nữa, em rất đẹp trai."

Yong Junhyung hừ một tiếng, không tình nguyện rời khỏi phòng ngủ.

Vừa bước vào phòng làm việc, ngay lập tức nghe được câu "Sắc mặt sếp hôm nay thật tốt nha."

Yong Junhyung liếc xéo đám cấp dưới, đoán xem những lời này là có ý gì.

Yoon Dujun ở viện kiểm sát cũng được khen một câu y chang: "Sắc mặt hôm nay thật tốt.", nhưng không một ai có thể đoán được tâm tư thật sự ẩn giấu đằng sau vẻ mặt nghiêm túc của anh.

***

Ở chung với nhau, Yong Junhyung và Yoon Dujun tiến vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, rất khó chia lìa.

Yong Junhyung phát hiện, Yoon Dujun quả nhiên lãng mạn hơn mình rất nhiều. Anh rất có lòng, thường tặng những món quà nhỏ cho cậu, từ cái kẹo cậu thích đến những CD nhạc thật hay, sau khi tan việc cũng sẽ lên kế hoạch, đưa Junhyung đi ăn ở nhà hàng mới mở, chín giờ rưỡi thì cùng xem phim, buổi tối cùng nhau lái xe ra bờ sông, thưởng thức vẻ đẹp mỹ lệ của thành phố dưới trời đêm.

Hiện tại tất cả việc nhà đều được một mình Dujun ôm lấy, Yong Junhyung chỉ cần nằm một chỗ trên ghế sofa làm ông lớn là được rồi.

Cậu không nghĩ anh lại tài giỏi đến thế, là một tiến sĩ luật, không chỉ hoàn thành tốt công việc ở viện kiểm sát, ngay cả công việc nhà cũng rất mát tay.

Bị tình yêu cuồng nhiệt làm cho mơ hồ, Yong Junhyung thầm nghĩ: nên mau chóng dọn hẳn đến nhà Dujun ở thôi, được hưởng thụ đãi ngộ cấp năm sao như thế này thật là tuyệt.

Yong Junhyung ở nơi này, ngoại trừ phòng ngủ, tất cả những nơi khác đều là vênh đến tận trời muốn gì làm nấy, chỉ có điều một khi đã vào phòng ngủ, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù cảm thấy có chút không cam lòng nhưng chẳng thể làm gì khác.

Một sáng chủ nhật đẹp trời, Yong Junhyung ngủ quên, lúc mở mắt ra đã gần mười giờ rồi. Trong cơ thể còn lưu lại dư vị của buổi tối cuồng nhiệt hôm qua, cậu không muốn cử động, tiếp tục nằm ì trong chăn.

Híp mắt thấy Yoon Dujun đang cầm cái bình, tưới nước cho mấy chậu cây cảnh trong phòng khách, sau đó lại thấy anh ra sân thượng ôm đống quần áo khô vào phòng ngủ, nhẹ nhàng mở tủ, lấy bàn là ra, cắm vào ổ điện, bắt đầu là quần áo. Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của bánh mì nướng.

Buông cái áo sơ mi đang là xuống, Yoon Dujun đi tới, vuốt ve tóc Yong Junhyung: "Tỉnh rồi à."

"Dujun, em yêu anh."

Nhìn thấy đôi mắt ướt át của Yong Junhyung, Yoon Dujun không biết cậu bị làm sao, vẻ mặt không giống như gặp ác mộng hay là có chuyện buồn, cho nên yên tâm hôn lên thái dương cậu.

"Dujun, đừng rời xa em."

"Ừ."

Những lời này vừa mới nói ra, ngay buổi tối hôm sau Yong Junhyung không về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro