Chap 8 - Để em nằm trên một lần thôi được không? (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường, cho dù công việc bận rộn tới cỡ nào, buổi tối Yong Junhyung nhất định sẽ về nhà, thế nhưng tối nay chờ mãi vẫn chưa thấy cậu về, cũng chẳng gọi điện thoại thông báo, Yoon Dujun vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao. Mặc dù anh hiểu rất rõ tính chất công việc của cậu, cũng biết nó có rất nhiều điều phải giữ bí mật. Từ khi hai người bắt đầu ở cùng nhau, trong lòng anh đã luôn nhớ rõ.

Một mình ngồi trong phòng khách, anh thở dài.

Từ khi ở chung, hai người đều rất ăn ý tuân thủ một quy tắc, mặc dù không có thương lượng với nhau hay nói thẳng ra, nhưng cả hai đều im lặng mà làm theo, ví dụ như ở nhà chưa từng nói đến chuyện công việc, chưa bao giờ hỏi qua công tác của người kia, cho dù rất thân mật nhưng vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Bọn họ đều rất tôn trọng công việc của nhau, chẳng bao giờ có ý định tìm hiểu thêm khiến người kia khó xử.

Hiện tại Yoon Dujun đang rất lo lắng, anh bắt đầu sợ rằng Junhyung sẽ bị thương hay gặp chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này anh cảm thấy thật hối hận, anh đã để cậu chờ nhiều năm như vậy, lãng phí biết bao nhiêu thời gian và tuổi trẻ, nếu như anh đến bên cạnh và chăm sóc cho cậu sớm hơn thì hay biết mấy.

Một mình nằm trên chiếc giường lớn, thiếu mất cơ thể ấm áp hằng đêm anh vẫn ôm trong vòng tay, trong lòng anh cảm thấy thật trống rỗng.

Cuối cùng, buổi tối ngày hôm sau Yong Junhyung đã trở về.

"Em có một cuộc họp phải giữ bí mật."

Rốt cuộc Dujun cũng có thể buông xuống tảng đá lớn đang đè nặng trong tim mình.

"Lo lắng cho em sao?" Nắm lấy tay Dujun, Junhyung gối lên đùi anh hỏi.

"Ừ."

Mặc dù Dujun chỉ "Ừ" một tiếng, nhưng Junhyung hiểu rõ, đây là phương thức biểu đạt tình cảm của anh.

Không lâu sau, Yong Junhyung nhận được nhiệm vụ, cấp trên lại muốn cậu đảm nhận việc chỉ đạo một chương trình huấn luyện.

"Huhu, tội nghiệp mấy cái xương của em quá đi." Trước khi lên đường, Yong Junhyung nằm úp sấp trên ghế sofa khóc thét.

.

Ngày thứ bảy ba tuần sau đó, buổi sáng Yoon Dujun có một cuộc họp ở viện kiểm sát, buổi trưa về nhà, vừa vào cửa liền thấy Yong Junhyung đang nằm ngủ trên ghế sofa trong phòng khách.

Đồ ngốc này, sao lại ngủ ở đây chứ.

Đang đắp tấm chăn bông in hình hamtaro yêu thích, gương mặt say ngủ của Junhyung đỏ hồng, trông thật giống một chú heo con đáng yêu.

Yoon Dujun nhẹ nhàng đi vào, thay quần áo ở nhà, rồi đi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn tối, sau đó ngồi xuống bên cạnh ghế sofa trông chừng Yong Junhyung.

Lúc lật xem tạp chí, anh cũng rất cẩn thận, cố gắng không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đến tận hơn sáu giờ chiều, Yong Junhyung mới thức dậy.

Ánh mắt mông lung chậm rãi hé mở, nhìn thấy người bên cạnh, cậu khẽ gọi: "Dujun..."

"Em tỉnh rồi à?"

Biết rõ thói quen của Junhyung, anh vội vàng đứng dậy.

Yong Junhyung còn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, lồm cồm bò dậy lảo đảo đi tới phòng tắm. Mắt thấy cậu một tay đưa lên vò tóc, một tay duỗi thẳng phía trước, thiếu chút nữa thì đụng phải tường, Yoon Dujun vội vàng kéo cậu lại.

Mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ, Yoon Dujun ôm lấy Yong Junhyung, bế cậu vào phòng tắm, lấy nước súc miệng, thấy cậu vẫn nhắm mắt mà rửa mặt thì vội vàng ngăn lại, lấy kem đánh răng cho cậu.

Đánh răng xong, Yong Junhyung đã có chút tỉnh táo hơn, sờ sờ mặt Yoon Dujun, giọng nói mơ hồ không rõ ràng: "Anh đã về..."

"Sáng nay anh có một cuộc họp, em về khi nào thế?"

"Lúc sáng... chín giờ."

Yoon Dujun nhẩm tính, phát hiện người này đã ngủ lâu như vậy rồi.

Dìu cậu đến bên giường, anh hỏi: "Sao em không vào phòng mà ngủ cho thoải mái, nằm trên sofa khó chịu lắm."

Junhyung đã tiến vào mộng đẹp được một nửa, lẩm bẩm: "Trên giường không có anh..."

"Đói bụng không, muốn ăn gì không?"

Cậu lắc đầu: "Ưm, không ăn đâu, để em ngủ..." (Ủa nó đánh răng xong đi ngủ tiếp hả, khôn dữ ha LOL)

Nhìn bộ dạng của cậu, có vẻ cường độ đợt tập huấn lần này rất lớn, chả trách trước khi lên đường cậu liên tục kêu đau.

Yoon Dujun ăn cơm tối một mình, rồi chuẩn bị một ít điểm tâm, sau đó vẫn ở bên cạnh Yong Junhyung.

Qúa nửa đêm, rốt cuộc cái người ngủ đến trời đất mịt mù kia cũng tỉnh lại.

Yoon Dujun đã sớm chuẩn bị, sợ Junhyung cảm lạnh, anh dùng chăn bông quấn lấy người cậu ôm vào phòng tắm để cậu đánh răng rồi lại ôm đi ra.

"Em thật là, nếu còn ngủ thêm nữa, anh lo lắm nha."

Soi gương nhìn mình một chút, Yong Junhyung hừ một tiếng: "Mệt muốn chết, em có cảm giác như sắp nghoẻo đến nơi rồi ấy."

"Không được nói lung tung."

Để cậu uống nửa chén nước, anh hỏi: "Đói bụng không, có muốn ăn gì đó không?"

"Ừm."

Yoon Dujun vào bếp hâm nóng điểm tâm anh đã chuẩn bị lúc nãy, bưng ra. Ngửi thấy mùi thơm, Yong Junhyung lộ ra vẻ mặt thèm thuồng như một con cún nhỏ. Bột đậu đỏ nóng hổi, lúc này là đồ ăn tốt nhất, ăn xong một bát, Junhyung thoải mái dựa người vào gối, chờ Dujun mang khăn tới lau miệng cho mình.

Một lần nữa dựa vào vai anh, Yong Junhyung cười hạnh phúc: "Có nhớ em không?"

"Có."

"Nhớ bao nhiêu."

"Rất nhiều."

"Rất nhiều là bao nhiêu."

"Nhiều đến nỗi không thể đếm được."

Nghe được đáp án, Yong Junhyung tựa hồi rất hài lòng, nhắm mắt, lại muốn ngủ tiếp.

Buổi sáng hôm sau, Junhyung được nghỉ ngơi đầy đủ, đã sớm tỉnh giấc.

Yoon Dujun có chứng huyết áp thấp, sau khi tỉnh lại vẫn có chút mơ màng, không đứng dậy ngay.

Junhyung đã khôi phục tinh lực, cười nũng nịu dán vào người Yoon Dujun, sau đó vừa giở trò ăn đậu hủ vừa không quên khen ngợi: "Dujun, dáng người anh thật đẹp."

Yoon Dujun đã có chút tỉnh táo hơn, trong đầu không ngừng vang lên cảnh báo.

"Em làm gì thế?"

Yong Junhyung sáp lại, dựa vào trước ngực anh, hôn một chút sau đó nói: "Dujun... để em ở trên có được không?"

Vẻ mặt Yoon Dujun biến hóa nhanh chóng, nghiêm túc nhìn ánh mắt cười đến cong cong của Junhyung: "Không được!"

Kéo áo anh, cậu làm nũng, năn nỉ: "Đừng hẹp hòi như vậy mà, Dujun, rộng lượng một chút đi, nha."

"Không-có-khả-năng!"

Đổi thành tư thế ngồi dạng chân ở trên bụng Yoon Dujun, Yong Junhyung bắt đầu ra tay, cởi từng cúc áo: "Để em ở trên nha, em bảo đảm sẽ rất tuyệt vời, thử một chút thôi, nói không chừng anh lại thích đó."

Cậu thừa dịp Yoon Dujun chưa tỉnh táo bèn nhanh chóng ra tay, lập tức triển khai hành động, cởi bỏ quần áo của cả hai, sau đó dựa theo trình tự anh hay làm, đầu tiên là hôn môi, sau đó vừa hôn vừa vuốt ve chuyển dần xuống dưới.

Phát hiện Dujun nhắm nửa con mắt, trên vẻ mặt lạnh lùng có chút say mê, Yong Junhyung hài lòng.

Mình làm cũng không tệ nha.

Hôn từ ngực xuống bụng, sau đó lại xuống dưới nữa, ngậm lấy phân thân đang rục rịch đứng dậy của anh, dùng tay nắm chặt, liếm từ trên xuống dưới... Cậu nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp của anh, cảm giác rất gợi tình, trong lòng có chút đắc ý. Lúc mình được Dujun chăm sóc rất sung sướng, tin rằng Dujun hiện tại cũng như vậy.

Ngay khi Junhyung ôm lấy thắt lưng Yoon Dujun, vuốt ve đùi trong, đồng thời cố gắng tách hai chân anh ra, thì cậu cảm giác Dujun nâng nửa người dậy. Cậu muốn đè anh xuống không ngờ mình lại bị giữ lại.

"Em xác định là mình biết làm thế nào thì tốt?"

Cậu vội vàng gật đầu: "Ừm, chắc chắn sẽ không làm anh đau đâu."

Yoon Dujun lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, thâm trầm gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy."

Bị hôn một cách gắt gao, rất nhanh, Yong Junhyung trở nên mơ mơ màng màng, bản thân mình bị đặt ở dưới lúc nào cũng không hay.

Càng ngày càng thoải mái, cả người đều thả lỏng, nơi cùng Dujun thân thiết trở nên ấm nóng tê dại, cơ thể có cảm giác như hoàn toàn tan chảy trong dục vọng.

Đến khi cậu phát hiện mình bị Dujun đặt ở dưới thì cũng là lúc anh tiến vào huyệt động nóng ấm của mình, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Đây không phải là điều ban đầu mình muốn mà~~~.

Không thể ngăn lại cơn khoái cảm đang dâng trào, vô thức đong đưa eo phối hợp nhịp nhàng với luật động của Dujun, Junhyung khép hờ đôi mắt ướt át nhìn anh.

Làm sao mà lúc đầu mình cứ nghĩ anh là một người đơn thuần chứ?

Bị lăn qua lật lại mấy lần, ra vào ở các loại tư thế, Yoon Dujun dùng cơ thể của mình giáo huấn Yong Junhyung một bữa, bảo cậu sau này đừng có mà mơ đến chuyện phản công nữa.

Vùi mình trong chăn, cảm giác từng tế bào trên thân thể đều nóng vô cùng, Yong Junhyung thật oán giận, nhưng lại cảm thấy người đầu tiên bị oán giận hẳn là mình, ngây ngốc thế nào lại để cho người ta ăn từ đầu đến chân.

Yoon Dujun mang theo hơi thở thơm mát, ngồi bên cạnh Junhyung, đưa tay vuốt tóc cậu.

"Em thật là ngoan."

"Anh chẳng có ý định cho em cơ hội phản công phải không?" Yong Junhyung dứt khoát hỏi trực tiếp, sau đó giơ ngón tay trỏ lên, cố gắng nịnh nọt: "Chỉ một lần thôi mà." Vừa nói vừa chớp mắt đầy mong chờ.

Vẻ mặt Yoon Dujun không chút thay đổi, lạnh lùng cười hừ hai tiếng coi như trả lời.

***    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro