Ngoại truyện - Couple OnMin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện

Happy birthday On Ngơ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ, luôn phát huy tài năng và tỏa sáng cùng với 4 thành viên còn lại của SHINee ^^.

Sorry sorry nhiều nhiều lắm, tại lịch thi kín mít dày đặc nên không có thời gian type fic để post kịp ngày, thành thật xin lỗi, rất rất xin lỗi. Sinh nhật anh qua một tuần rồi mới post, xin lỗi nhiều lắm. Một lần nữa, xin lỗi.

[...]

Jinki đẩy cửa bước vào cửa hàng thức ăn nhanh. Gọi cho mình một phần gà sốt cay, anh đến ngồi ở cái bàn sát cửa sổ. Hướng đôi mắt buồn ra ngoài. Sinh nhật năm nay anh lại một mình nữa rồi.

_ Đây là phần gà sốt cay anh đã gọi. Chúc anh ngon miệng. - cô nhân viên đặt nhẹ khay thức ăn lên bàn, môi nở nụ cười tỏa sáng.

_ Cảm ơn. Cô cứ để đó đi. - Jinki đáp, mắt không rời cửa sổ hay quay lại nhìn cô nhân viên.

_ Anh có chuyện gì sao?

_ Cô không cần phải quan tâm đâu! Cô đi được rồi đó! - Jinki gắt nhẹ. Hình như cô gái này mới đi làm ở đây lần đầu. Trước đây anh chưa hề gặp nhân viên nào “nhiều chuyện” như thế.

_ Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi. Thưởng thức đồ ăn mà tâm trạng không vui thì thức ăn sẽ mất ngon đó. Vào trong đây. - cô nhân viên nhẹ nhàng đáp rồi quay người vào trong sau khi buông thêm một câu - Chúc ngon miệng.

Jinki quay lại nhìn cô gái ấy. Thật là kì lạ. Cô gái này khiến anh cảm thấy tò mò. Nhân viên ở đây trước giờ có khi nào hỏi han hay quan tâm anh đâu. Mà... cô ấy nói cũng đúng. Tâm trạng không vui thì mọi thứ sẽ mất ngon.

Jinki quay lại nhìn đĩa thịt gà. Chẹp. Miếng gà vàng ươm, nóng hổi, thơm phức, nhìn rất ngon mắt. Mùi nước sốt cay xộc vào mũi khiến ta không thể chối từ. Và dĩ nhiên, cả Jinki cũng không thể từ chối.

Anh khẽ hát chúc mừng sinh nhật mình. Nuốt nước miếng cái “ực”, anh bắt đầu vào đánh chén. Sức quyến rũ của gà khiến anh không thể cưỡng lại.

[...]

_ Bác à, cậu ta sao thế? - cô nhân viên khi nãy hỏi chủ quán, là bác của cô.

_ Ai? - bác chủ quán nhìn theo hướng chỉ của cô - À. Cậu ấy là Lee Jinki, khách quen của quán mình. Hôm nay cháu mới đi làm nên không biết. Mà hôm nay là ngày mấy nhỉ? Cậu ấy hôm nay hơi khác, có vẻ trầm hơn thì phải.

_ 14 tháng 12, bác.

_ Chậc, tội nghiệp. Có ba, có mẹ, có gia đình cũng như không. Năm nào cũng như năm nào. Lại ăn sinh nhật một mình rồi.

_ Hôm nay là sinh nhật cậu ta ạ?

_ Ừ. Bác chỉ biết vậy thôi. Năm nào Jinki cũng đến đây ăn sinh nhật một mình. Mà thôi, cháu về được rồi đấy. Ba mẹ cháu không cho làm lâu hơn nữa đâu.

_ Nae. - cô đáp nhẹ, mắt vẫn nhìn về phía Jinki.

“Năm nào cũng như năm nào? Sinh nhật một mình, chắc là cô đơn lắm!”

[...]

Jinki sau khi ăn xong cũng đứng dậy ra về. Đôi chân lại vô thức đưa anh từ con phố này sang con phố khác.

_ Yah! - một tiếng gọi vang lên, giọng nữ.

Jinki vẫn tiếp tục đi. Anh không nghĩ là có người gọi mình.

_ Yah! Lee Jinki! - cái giọng ấy lại một lần nữa vang lên khiến anh giật mình đứng sững lại.

Quay người lại, anh nheo mắt nhìn cô gái đang tiến lại chỗ mình.

_ Yah! Lee Jinki! Làm cái quái gì mà đi nhanh thế hả? - cô gái ấy vừa thở dốc vừa gắt nhẹ.

_ Cô... Tôi có quen cô à? - Jinki giương gương mặt ngơ cố hữu ra nhìn cô gái.

_ Khi nãy trong tiệm thức ăn nhanh anh đã gắt với tôi mà. Quên nhanh thế?

_ Là cô à? Đi theo tôi làm gì thế? - Jinki khẽ nhíu mày. Nếu chỉ có thế thì việc gì cô ta phải đi theo mình tới tận đây?

_ Không là tôi thì là ai? Tôi đâu có đi theo anh, đuổi theo anh đó chứ. Anh đi nhanh quá chừng. - cô gái ấy khẽ bĩu môi khiến Jinki bật cười - Anh cười gì chứ?

_ Không có gì. - anh đáp nhưng cũng không nín cười.

_ Yah! Điên à? Não ít nếp nhăn hay sao mà cười hoài thế?

_ Rồi! Tôi không cười nữa. - Jinki cố làm ra vẻ nghiêm túc. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cô gái trước mặt anh lại phì cười - Ha, tôi xin lỗi... Không đùa nữa. Chắc phải có chuyện gì đó cô mới đuổi theo tôi chứ nhỉ?

_ Dĩ nhiên. Não tôi không phẳng đến độ không có việc gì làm nên đuổi theo anh. - cô im lặng một chút rồi ngập ngừng - Uhm... Jinki ah... Chúc mừng sinh nhật! - cô vừa nói vừa chìa ra cho anh một hộp quà nhỏ vừa được chuẩn bị khi nãy.

Jinki sững người nhìn cô. Tại sao cô lại biết sinh nhật anh? Anh đã nói gì với cô đâu nhỉ. Anh cũng đâu có lỡ lời.

_ Sao... Sao cô biết sinh nhật tôi?

_ Bác tôi là chủ quán. Bác nói tôi nghe. Bác kể cho tôi những gì bác biết về anh. Tự nhiên tôi muốn chia sẻ với anh vậy thôi. Ngày sinh nhật mà cô đơn một mình thì buồn lắm.

Jinki vẫn giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô gái đó. Cô cầm lấy bàn tay Jinki, đặt chiếc hộp vào tay anh, mỉm cười, nụ cười tỏa sáng:

_ Tôi chỉ có thể chia sẻ với anh thế này. Tôi cũng không thể đứng đây với anh lâu hơn nữa. Appa, umma sẽ không để tôi yên nếu bây giờ tôi không về. Sinh nhật vui vẻ nhé! Tôi xong nhiệm vụ rồi. Đi đây!

Nói rồi cô quay người đi bỏ lại Jinki vẫn đứng đơ mặt ra nhìn. Anh sực tỉnh, hỏi lớn:

_ Này! Cô tên gì thế?

_ Lee Hyomin. - cô gái đáp lớn.

_ Bao nhiêu tuổi?

_ Bằng anh đấy ngốc ạ.

Jinki ngớ người ra. Một người bạn cùng tuổi? Cũng thú vị nhỉ?

_ Này! Tôi còn gặp lại cô chứ? - Jinki lớn tiếng hỏi lần nữa nhưng bóng cô đã khuất sau ngõ hẻm.

Jinki cúi xuống nhìn hộp quà trên tay, mở ra. Một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người anh. Cô ấy đã tặng cho anh cái móc khóa hình con gà, đúng với sở thích của anh.

Anh ngước nhìn lại đoạn đường khi nãy vừa đi qua.

Cảm giác ấm áp vẫn chưa lắng xuống.

Tuyết nhẹ rơi.

Nhưng lòng anh vẫn ấm.

Lee Hyomin, cô gái với nụ cười tỏa sáng đã sưởi ấm tim anh vào ngày mà anh những tưởng anh sẽ là người đơn độc một mình.

Lee Hyomin, liệu tôi có còn gặp lại em?...

[...]

_ Choi Minho! Em đang làm gì thế hả? - Jinki gắt lên.

_ Jinki hyung, sao hyung nóng thế? Em đang chuẩn bị quà noel cho Minnie thôi mà!

_ Em... Ruby sắp thành lập mà sao em không lo gì hết vậy?

_ Sao phải lo hả hyung? Mọi việc mình đã tính toán kĩ lưỡng rồi, khó xảy ra sơ suất được. Hay là... hyung không có ai đi cùng đêm Giáng sinh nên quay ra kiếm chuyện với em? - Minho nhướng mày nhìn Jinki.

_ Yah! Choi Minho!

_ Hay để em nhờ Taemin giới thiệu chị của em ấy cho hyung nhỉ? Hình như noona ấy cũng bằng tuổi hyung thì phải.

_ Không ai mượn đâu Choi Minho! - Jinki lại gắt lên, mặt đỏ như gấc.

Minho chẳng thèm đếm xỉa gì tới vẻ mặt của Jinki, lôi điện thoại ra gọi cho Taemin.

_ Alô, em nghe nè!

_ Minnie, chị em có bạn trai chưa?

_ Mo? Sao lại hỏi chị em? Chị ấy FA đó giờ. Eh, hay là anh muốn...

_ Gì chứ? Đừng nghĩ bậy, Minnie. Anh muốn giới thiệu Jinki hyung với chị em thôi.

_ À, Jinki hyung... Thế ngày 24 hai người đến nhà em đi!

_ Nhưng nhỡ chị em không chịu thì sao?

_ Thì thôi. Mình chỉ đưa Jinki hyung tới thôi. Sau khi bàn giao cho Hyomin noona thì xem như hết nhiệm vụ.

_ Ok. Hẹn gặp em ngày 24 nhé! Chuẩn bị sẵn cơm đón anh nhá!

Minho cất điện thoại, vẫn không thèm ngó ngàng gì tới Jinki.

_ Ngày 24 sang nhà Taemin với em. Gặp một người.

_ Ai? - Jinki khẽ thở dài. Anh sinh trước thằng nhóc này 2 năm mà sao nó bá đạo thế?

_ Chị của Taemin, Hyomin noona.

_ Từ từ, nói lại nhé, chị của Taemin tên gì?

_ Hyomin. Lee Hyomin. - Minho nhắc lại, mắt hơi ánh lên vẻ ngạc nhiên.

_ Lee Hyomin? Được thôi. - Jinki đáp gọn rồi quay người đi bỏ lại Minho với ánh mắt khó hiểu.

Lee Hyomin, liệu tôi có còn gặp lại em?...

[...]

Jinki đẩy cửa bước vào nhà. Trước mắt anh là cảnh tượng chướng tai gai mắt. Ba anh đang ngồi trên chiếc ghế sofa đó. Và đang hôn một đứa con gái chỉ đáng tuổi con mình.

Jinki nhếch mép cười. Cái cảnh tượng này chẳng có gì gọi là lạ mắt cả. Quá quen thuộc rồi. Hôm nay gần cuối tháng rồi, chắc chắn là cô ta bị đưa về đây để “mần thịt” đây mà. Cá bao nhiêu cũng cá tháng sau cô ta sẽ bị đá thẳng chân không thương tiếc. Anh còn lạ gì ba anh, gã đàn ông mưu mô, xảo quyệt, gã đàn ông mà anh vẫn luôn ghê tởm.

Anh quay người đi lên phòng. Nhưng chưa tới được chân cầu thang đã bị ba gọi lại:

_ Lee Jinki! Con lại đây!

Thở dài ngao ngán, lại chuyện gì nữa đây...

_ Appa gọi con?

_ Hôm trước sinh nhật con ta không ở nhà. Bây giờ ta đền bù cho con nhé! - nói rồi ông buông cô gái ra, đứng dậy tiến đến chỗ Jinki, nói nhỏ vào tai anh - Con đàn bà đó đã qua tay ta rồi. Nếu muốn con cứ lấy mà dùng. Còn không thì vứt đi.

Jinki rất cố gắng để kiềm chế cơn nóng của mình. Con gái, phụ nữ, đàn bà với ba anh chỉ là món hàng để trao đổi thôi sao? Đó không phải là cái khái niệm về phụ nữ trong từ điển của anh.

_ Appa, người đàn bà của appa con không muốn đụng đến. Với con phụ nữ không phải món hàng để trao đổi. Với lại, cô ta là người tình của appa, appa muốn vứt thì tự appa vứt, đừng lôi con vào.

Ông Lee sững người nhìn thằng con trai. Từ khi nào mà Lee Jinki biết mở miệng thốt ra những lời lẽ như thế? Khóe miệng ông nhếch lên:

_ Được. Mày được lắm, Lee Jinki! Mày nên nhớ là mày đã từ chối món quà của tao. Với tao đàn bà chỉ là những món hàng giúp tao kiếm tiền. Đợi đi con ạ, rồi tao sẽ khiến cho “người phụ nữ” của mày thuộc về tay tao.

_ Thử đi, rồi tôi sẽ cho ông thấy thế nào là giọt nước làm tràn ly. Tôi đã nhịn ông nhiều rồi. Ông đừng nghĩ ông là appa tôi thì ông muốn làm gì cũng được.

Jinki đáp gọn rồi quay người đi lên phòng không thèm để ý tới vẻ mặt đỏ gay vì tức của ba mình.

...

Jinki ngã phịch xuống giường, nhắm mắt lại. Ba anh thật là... Anh thật sự không thể chịu đựng nổi người đàn ông mà bao năm nay anh gọi là appa đó. Ông ta đốn mạt quá rồi. Cả cái công ty của ông ta cũng đang sắp phá sản. Thế mà ông ta vẫn chơi bời, gái gú. Chẳng biết trong đầu ông ta đang có những toan tính gì mà đến tận bây giờ ông ta vẫn thảnh thơi dù công ty của ông ta đang trên bờ vực phá sản.

Jinki nhắm mắt lại, cố xua những hình ảnh không vui ra khỏi đầu.

Thật lạ. Khi nãy lúc ba anh nhắc tới cụm từ “người phụ nữ của anh”, chẳng hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô gái đó, cô gái với mái tóc đen dài óng mượt cùng nụ cười tỏa sáng. Tại sao khi ông nhắc tới “người phụ nữ của anh” là anh lại nghĩ ngay đến Hyomin chứ? Tại sao? Anh và cô có là gì đâu? Huống chi hai người chỉ mới gặp nhau có một lần.

Nhìn cái móc khóa cô tặng anh, khẽ mỉm cười. Tự dưng tim anh thấy ấm lạ. Lần đầu tiên có người chia sẻ cùng anh vào ngày mà anh đã từng cô đơn nhất.

[...]

_ Taeminnie, anh tới rồi nè! - Minho đứng ngoài cổng hét vọng vào.

_ Minho! - Taemin reo lên rồi chạy ra mở cổng - Giáng sinh vui vẻ, Minho. Jinki hyung cũng vậy ạ. Hai người vào nhà chơi.

Jinki và Minho theo bước Taemin vào trong.

_ Appa và umma em đâu rồi, Minnie? – Minho cất tiếng hỏi Taemin.

_ Appa với umma đi nghỉ ở đảo Jeju rồi. Chỉ có em với Hyomin noona ở nhà đón Giáng sinh thôi. Minmin noona bây giờ không có nhà. Lát nữa mình chờ noona về rồi ăn trưa nhé.

_ Hyomin noona đi đâu thế?

_ Minmin noona đi làm thêm ạ. Cửa tiệm đông khách hôm Giáng sinh nên noona ấy phải đi làm. Cũng may là Minmin noona chỉ làm ca sáng không làm ca tối. Chứ không thì tối nay em ở nhà một mình rồi. – Taemin cười híp mắt trong khi dẫn hai người kia vào phòng khách.

Im lặng một lát, cậu lại lên tiếng:

_ Jinki hyung, tối nay hyung có đi đâu chơi không?

_ Sao em lại hỏi hyung như vậy? Định rủ hyung đi chơi à? – Jinki nheo mắt hỏi lại

_ Không ạ. Em chỉ hỏi thế thôi, chứ tối nay em đi với Minho mà.

_ Hyung làm gì có ai mà đi chơi. Gia đình xem như bỏ đi rồi. Hyung đón Giáng sinh một mình, năm nào cũng vậy mà. – mặt Jinki thoáng nét buồn.

_ Uhm… Tối nay em đi chơi với Minho, đằng nào thì Minmin noona cũng ở nhà một mình. Hay là…

_ Không phiền chứ? Nhỡ noona ấy không thích thì sao?

_ Chưa nói được chuyện này. Dạo gần đây noona ấy lạ lắm. Hình như triệu chứng này bắt đầu từ 10 ngày trước thì phải. Hôm đó Minmin noona đi làm thêm về trễ, lại cứ tủm tỉm cười miết. Em hỏi thì noona ấy chỉ trả lời là gặp một người thú vị. Em không biết có chuyện gì xảy ra hay không. Em chỉ sợ noona học nhiều quá nên căng thẳng. Tối em sẽ gắng thuyết phục noona đi chơi với hyung.

_ Hyomin noona bị căng thẳng sao? – Minho vọt miệng.

_ Nae. Em nghĩ vậy. Chứ tự nhiên khi không ai ngồi cười hoài? – Taemin nhướng mày.

_ Yah! Lee Taemin! Em đang nói xấu gì noona đó? – một giọng nữ cao vang lên từ ngoài cửa.

Jinki khẽ nhíu mày. Giọng nói này… nghe quen quá.

Anh từ từ quay lại nhìn cô gái đang bước vào. Nhất thời ngây người ra.

_ A!

_ A!

Cả hai cùng đồng thanh kêu lên một tiếng khi nhìn thấy người kia.

Cô gái ấy nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười:

_ Thì ra anh là bạn của em trai tôi. Hôm đó thật thất lễ với anh. Xin lỗi, tôi có việc bận nên hôm đó không ở lại lâu hơn được. Gặp ở đây cũng tiện. Ta làm quen lại. Dù là đã biết nhau rồi nhưng tôi thấy đây là việc cần thiết, vì hôm đó là do tôi hỏi bác tôi mới biết anh và khi anh hỏi tên tôi tôi cũng đã đi khá xa chỗ anh rồi. Rất vui được gặp lại anh, tôi là Lee Hyomin. – Hyomin nở nụ cười tỏa sáng cùng lúc với bàn tay đưa ra chờ đợi.

Jinki cảm giác như mình bị choáng ngợp bởi nụ cười đầy ánh nắng của cô. Anh đơ người mất mấy giây rồi cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Hyomin.

_ Tôi cũng rất vui được gặp lại cô. Tôi là Lee Jinki.

_ Ra là hai người biết nhau từ trước ạ? Thế này thì đỡ quá, khỏi phải giới thiệu lâu lắc rồi. – Taemin xen vào giữa cuộc nói chuyện của Jinki và Hyomin.

_ Em nói vậy là sao, Minnie? – Hyomin buông tay Jinki ra, quay sang hỏi Taemin.

_ Không có gì đâu, Minmin noona. Chỉ là tối nay em đi ra ngoài với Minho hyung nên muốn giới thiệu Jinki hyung cho chị để chị không phải đón Giáng sinh một mình.

_ Em hay quá ha! Tự làm mà không hỏi ý kiến chị gì hết! – Hyomin bước đến véo nhẹ lên mũi Taemin.

_ Nhưng mà chị cũng thích lắm mà! Mặt mày đỏ lên rồi kìa! – Taemin kịp nhận thấy sự thay đổi nét mặt của Hyomin nên kiếm cớ chọc cô.

_ Yah! Lee Taemin! – Hyomin hét lên. Gì mà thích chứ? Chỉ là người ta thấy vui khi gặp lại con người thú vị đó thôi mà!

_ Hyomin noona, tối nay noona đi chơi với Jinki hyung nhé! – Minho từ tốn lên tiếng. Không kịp thời ngăn cản chắc lại xảy ra nội chiến gia đình đêm Giáng sinh quá!

_ Hơ… Sao lại là noona? Jinki phải đi cùng bạn gái chứ.

_ Tôi… Tôi chưa có bạn gái. – Jinki ấp úng lên tiếng giải thích cho Hyomin. Nãy giờ anh chỉ chăm chú vào mỗi gương mặt với nụ cười tỏa sáng của cô thôi.

_ Mo? Anh thế này mà chưa có bạn gái? Ờ mà cũng phải, nếu có rồi thì hôm đó chắc không ngồi một mình để tôi phải nghe chửi đâu nhỉ. – Hyomin cười lém lỉnh.

_ Tôi xin lỗi. Hôm đó tâm trạng tôi không được tốt nên mới gắt lên với cô. Mà cô cũng nói quá nữa, tôi đâu có chửi cô đâu! – Jinki khẽ bĩu môi khi nói câu cuối cùng. Gì chứ? Sao lại nói là anh chửi? Chỉ hơi to tiếng một chút thôi mà.

_ Minmin noona! Noona đi tắm thay đồ đi rồi xuống ăn trưa. Cứ đứng đây nói chuyện hoài chừng nào mới xong? – Taemin lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người bọn họ.

Hyomin quay lại cười, xoa đầu thằng em, khẽ nói:

_ Hôm nay chị ăn cơm nhóc làm nhá! – rồi đi thẳng lên phòng.

_ Hai hyung cũng vào trong ngồi đi. Đứng ngoài này không có mà ăn đâu.

Thế là ba người lục tục kéo nhau vào phòng ăn. Jinki được phân công xếp muỗng đũa. Taemin rất sợ anh sẽ làm bể chén. Jinki hyung cũng giống cậu, hậu đậu hết chỗ chê nên nhiệm vụ sắp xếp chén dĩa được giao cho Minho. Còn thức ăn thì Taemin chính là người bưng từng món xếp lên bàn. Những dĩa đồ ăn thơm phức được xếp ngay ngắn. Thịt nướng này, tôm chiên bột này, gà rán này, gà xào xả ớt này,… Dĩ nhiên là chẳng thể nào thiếu sữa chuối của cậu được.

Dọn bàn xong thì ba người cùng ngồi vào bàn chờ Hyomin xuống.

_ Minnie, em nấu món gì mà thơm quá vậy? Noona thèm lắm rồi đây! – Hyomin vừa từ trên lầu đi xuống vừa tấm tắc khen, không thèm kiêng nể hai vị khách đang ngồi đằng bàn kia.

_ Noona! Mình đang có khách mà! Sao noona không giữ hình tượng gì hết vậy? – Taemin nhăn mặt quay lại nhìn Hyomin.

_ Người nhà cả mà! Giữ hình tượng làm gì? – Hyomin nói xong mới phát hiện ra, hình như có gì đó không đúng.

Cả ba con người đang ngồi đằng bàn kia cũng trơ mắt ra nhìn cô. Minho với Taemin yêu nhau sau này thành người một nhà thì không nói rồi. Nhưng mà còn Jinki! Anh chỉ là bạn của Min ho và Taemin, là người quen của Hyomin thôi mà. Có là cái gì đâu mà người một nhà chứ?

_ Hơ… ờ… thôi… ăn đi! – Hyomin sau vài giây suy nghĩ cũng phát hiện ra cái hớ của mình bèn nhón chân chạy lẹ tới cái ghế trống bên cạnh Jinki, ngồi xuống chống cằm nhìn mấy dĩa thức ăn trên bàn.

Jinki ngồi ngay bên cạnh Hyomin nên có thể cảm nhận được mùi hương thoang thoảng dịu nhẹ trên người cô. Anh khẽ đánh mắt qua cô. Hyomin đang mặc áo phông trắng cùng với cái quần short đen làm tôn lên đôi chân dài của cô. Mái tóc dài đen nhánh ướt nước được chải gọn gàng. Đôi môi đỏ căng mọng, đôi mắt đen long lanh nhìn về phía Taemin đang ngồi đối diện để chờ đợi câu phát lệnh bắt đầu chiến dịch càn quét. Trông cô lúc này giống như là em của Taemin hơn là chị.

_ Minmin noona à! Đừng nhìn em bằng đôi mắt đó chứ! Em biết noona đi làm mệt và đói nên làm những món noona thích đó. Noona đói thì cứ ăn đi!

_ Yah! Taemin! Em là người nấu. Em chưa động đũa làm sao noona dám…

_ Trời ơi, em là chị hay noona là chị thế? – Taemin lắc đầu thiểu não nhìn chị mình.

_ Dĩ nhiên là noona!

_ Thế thì noona ăn đi, đừng hỏi nữa. – Taemin khẽ nhăn mặt, tay gắp vào chén Hyomin một miếng gà xào để chấm dứt cuộc trò chuyện vô bổ này.

Bữa ăn diễn ra trong không khí ấm cúng và vui vẻ.

[…]

Chiều

_ Minmin noona! Em đi nhé! Noona đi chơi với Jinki hyung đi! À quên, chúc mừng sinh nhật và Giáng sinh vui vẻ nhé, Lee Hyomin!

_ Yah! Đi thì đi đi! Còn gọi hết họ tên tôi ra làm gì? – Hyomin phồng má hét lên nhưng Minho đã chở Taemin đi mất hút.

Chỉ còn lại Jinki và Hyomin đứng trước cửa nhà.

_ Hôm nay sinh nhật cô à?

_ Ừ. Có gì sai sao?

_ Không có gì cả. Mà chúng ta cùng tuổi, xưng hô cậu tớ đi, nghe thế đỡ xa cách hơn.

_ Cậu đang mong gì thế, Lee Jinki?

_ Cậu là người đổi cách xưng hô trước nhé. Tớ chỉ đề nghị thôi.

_ Thay đổi nghe cũng ngọt phết đấy chứ! – Hyomin bật cười.

_ Lee Hyomin, cậu đi thay đồ đi! – Jinki đột ngột đề nghị.

_ Sao chứ?

_ Hôm nay sinh nhật cậu mà. Cậu đi thay đồ đi rồi chúng ta đi đâu đó chơi.

_ Không đi đâu! – Hyomin bĩu môi. Lười quá, lười quá! Cô không muốn ra khỏi nhà, thật sự không.

_ Hửm? Sao lại không đi? Thế tối nay ăn gì? Trưa nay tụi mình xử lí hết rồi còn đâu. Không ra ngoài rồi lấy gì mà ăn? Tớ không biết làm gì đâu.

_ Ai mướn cậu làm chứ? Tớ tự làm được cơ mà!

_ Vậy cậu làm gì đó ăn đi. Ít ít thôi! Lát tớ ra ngoài mua thêm!

_ Mì gói nhé.

_ Hơ… Sao lại là mì gói?

_ Nấu giỏi nhất món đó. – Hyomin cười khoe hàm răng trắng.

_ Ờ, vậy cũng được. Ăn xong tớ ra ngoài chút nhé! Cậu làm ít thôi, đừng làm nhiều kẻo ăn không hết.

_ Thế 3 gói mì trộn vào rồi mỗi đứa một đôi đũa ăn chung há!

_ Ừ! – Jinki khẽ đáp. Ăn chung một nồi à?

Hyomin quay người đi vào bếp chuẩn bị nấu mì.

Vừa bước vào nhà bếp, cô len lén quay lại nhìn ra cửa. Jinki vẫn đứng đó. Chỗ anh đứng khó thấy được chỗ cô. Lạ thật! Cô và Jinki chỉ mới gặp nhau lần này là lần thứ hai thôi mà cô có cảm giác như hai người đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi. Cô có thể thoải mái cười nói với anh như bạn bè quen biết đã lâu. Trước đây đâu có như vậy. Hay do Jinki là một người đặc biệt?...

[…]

Jinki ôm hai chiếc hộp vào nhà. Anh đã đi ra ngoài mua đồ sau khi cùng Hyomin xử lí 3 gói mì. Nhìn quanh quất khắp nhà vẫn chẳng thấy cô đâu, đoán là cô đang ở ngoài vườn, anh đẩy cửa đi ra ngoài.

Đúng là Hyomin đang ở ngoài vườn thật. Cô đang ngồi trên chiếc xích đu ở góc vườn. Gương mặt trái xoan thanh tú của cô ngước lên như đón lấy ánh trang dịu hiền. Vầng trăng như soi sáng thêm cho gương mặt vốn đã rất sáng của cô. Đôi môi đỏ mọng nước khe khẽ cất lên những âm điệu ngọt ngào của một bản tình ca. Đôi mắt đen láy long lanh nhắm hờ lại như muốn hòa quyện vào với thiên nhiên.

Jinki quay trở vào trong lấy hai chiếc hộp. Chiếc hộp nhỏ anh bỏ vào túi quần đồng thời mở nắp chiếc hộp lớn. Trong đó là một chiếc bánh kem cỡ vừa. Anh thắp nến rồi tắt đèn và mang ra vườn.

“Happy birthday to you… Happy birthday to you… Happy birthday… Happy birthday… Happy birthday to you…” – Jinki vừa bưng bánh ra vườn vừa hát.

Đặt cái bánh xuống xích đu trước đôi mắt mở to của Hyomin, anh nói:

_ Chúc mừng sinh nhật, Lee Hyomin. Cậu thổi nến đi!

Hyomin thoáng ngạc nhiên rồi nhắm mắt lại, nhẩm điều ước và thổi nến.

_ Cậu vừa ước gì vậy? – Jinki tò mò hỏi, dán mắt vào Hyomin chờ đợi.

_ Sao tớ nói cho cậu biết được? – Hyomin nhướng mày nhìn Jinki. “Ông trời ơi, nếu đây thật sự là món quà Người dành tặng cho con thì con ước sao Người sẽ nói cho con biết, để con có thể giữ lại bên mình. Cảm giác này thật hạnh phúc. Cảm ơn người.”

Jinki bĩu môi rồi lấy món quà từ trong túi mình ra đưa cho Hyomin.

_ Này, tặng cậu đấy! Chúc mừng sinh nhật.

_ Cậu đã mua bánh kem cho tớ rồi mà còn quà cáp nữa à?

_ Món quà cậu dành cho tớ còn lớn hơn thế này nhiều. Nhiêu đây không đáng là bao. Cậu cứ nhận đi.

_ Sao cậu lại nói vậy? Tớ chỉ tặng cậu một cái móc khóa thôi mà. – Hyomin tỏ vẻ không hiểu. So với những gì Jinki tặng cô thì món quà của cô có đáng giá gì cơ chứ.

_ Nhưng… Với tớ đó là món quà tuyệt vời nhất và có giá trị nhất. Vì đó là món quà sinh nhật đầu tiên mà tớ nhận được.

Hyomin ngỡ ngàng nhìn Jinki. Cô không ngờ hành động của mình ngày hôm đó lại ảnh hưởng tới anh nhiều như vậy. Cô chỉ làm theo cảm tính của mình. Chỉ là cô cảm thấy anh cần được quan tâm và cô muốn chia sẻ một chút với anh thôi mà. Sao lại…

_ Thôi, sinh nhật cậu mà lại nói chuyện không vui. Ta ăn bánh kem đi.

_ Cắt ra đi. Tụi mình ăn không hết đâu. Còn chừa cho Taemin nữa.

Jinki nghe lời Hyomin chạy vào trong lấy dao và dĩa ra. Cắt một phần nhỏ đủ hai người ăn, cả hai bắt đầu càn quét dĩa bánh nhỏ đó. Ăn xong thì Jinki đem cái bánh cắt dở vào tủ lạnh rồi ra ngoài ngồi với Hyomin.

_ Hyomin! Cậu... sao phải đi làm thêm? - Jinki lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

_ Vì tớ thích. Ban đầu appa umma không đồng ý nhưng tớ nói là đi làm ở tiệm thức ăn nhanh của bác nên appa umma chấp nhận. Tớ chỉ làm ca sáng hoặc chiều thôi. Trễ nhất là 6 giờ là tớ phải ra khỏi quán rồi.

_ Hôm gặp nhau hình như cậu ra trễ mà.

_ Ừ. Hôm đó tớ đi làm trễ nên về trễ. Mà cũng nhờ thế mới gặp cậu đó thôi. - Hyomin nhìn Jinki, cười híp mắt.

Jinki bất giác nghe tim mình hẫng mất một nhịp. Im lặng một lát, anh lại tiếp:

_ Appa umma cậu chắc là lo cho cậu và Taemin nhiều lắm nhỉ?

_ Ừ, dĩ nhiên rồi. Appa umma nào mà không như thế. Ấy... - Hyomin nói đến đây mới sực nhớ hình như appa và umma của anh là những con người “không như thế” mà cô vừa nói. - Tớ xin lỗi.

_ Không sao. Tớ đã quen rồi. Quen với cảnh người khác được appa umma quan tâm chăm sóc còn mình thì bơ vơ lạc lỏng rồi.

_ Cậu...

_ Cậu biết không Hyomin? Nhiều khi tớ tự hỏi, không biết ngày ấy umma sinh tớ ra để làm gì. Bà ấy sinh tớ ra rồi sau đó 2 năm bỏ đi không nói lời nào. Lâu lâu bà ấy lại về cãi nhau chuyện gì đó với appa. Xong rồi lại đi. Còn appa, tớ cũng chẳng hiểu tại sao hồi đó appa lại cưới umma để rồi sinh ra tớ. Appa tớ, lão đó bây giờ đốn mạt lắm rồi. Tớ từ lâu đã không xem người đó là appa của mình. Ông ta suốt ngày chơi bời gái gú, còn dẫn gái đáng tuổi con mình về nhà làm mấy chuyện trái với đạo lý. Thật là... Tớ chỉ muốn ra khỏi cái nhà đó càng nhanh càng tốt.

_ Cậu là con, đừng nên có những nhận xét như vậy về appa mình. Hãy để người ngoài nhận xét như thế về ông. Chứ người khác nghe thấy cậu nói vậy, ít nhiều họ cũng nghĩ cậu là một đứa không ra gì nên mới có những lời lẽ về appa như thế.

_ Cậu cũng nghĩ vậy sao? - Jinki sững người nhìn Hyomin.

_ Không. Tớ nghĩ là tớ biết appa cậu là ai. Có phải ông là Lee Jinhyuk, chủ tịch Sapphire không?

_ Sao cậu biết được?

_ Nếu thật sự là ông ấy thì những lời nhận xét cậu chẳng có gì là sai cả. Theo tớ, cậu nói như vậy là còn nhẹ lắm. Cậu thử một lần nghe appa umma tớ nói đi rồi cậu sẽ thấy rõ ông ta còn rất nhiều điều cậu chưa biết. - Hyomin nhếch mép nói.

_ Cậu đã biết tớ là con ông ấy. Vậy... cậu có nghĩ rằng rồi tớ sẽ giống ông ấy không?

_ Tuy là chúng ta chỉ mới gặp nhau lần này lần thứ hai nhưng tớ không nghĩ là Jinki sẽ trở thành một người giống appa mình. Với lại, cái sai lầm của appa cậu là thuộc về đạo đức, mà cái đó, tự cậu có thể tránh được mà. Bởi vậy nên, cậu, Lee Jinki, vẫn có điểm khác appa mình.

_ Cảm ơn cậu đã nghĩ như thế.

_ Không cần phải khách sáo thế đâu. - Hyomin đáp lời Jinki. Im lặng một lát, cô nói tiếp - Tớ không biết tại sao, nhưng mà gặp cậu... tớ cảm thấy vui và có gì đó thân thuộc lắm. Ngồi đây bên cậu tớ cảm thấy ấm áp và bình yên.

Jinki thấy tim mình đập mạnh. Có một thứ cảm xúc kì lạ đang len lỏi trong con người anh. Anh tự hỏi thứ cảm xúc này là gì. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được như vậy. Trái tim anh như được sưởi ấm, một cảm giác ấm áp, hạnh phúc lan rộng khắp tim anh, và cái cảm giác đó khiến cho anh cười mãi không thôi.

[...]

Màn đêm thật sự đã buông xuống. Dĩ nhiên là Jinki không thể ở lại lâu hơn được nữa. Anh không muốn về trễ để thấy hình ảnh appa mình ôm ấp một con đàn bà nào đó ngoài phòng khách một lần nữa. Anh đoán, có lẽ giờ này ông cũng đang trên đường dắt tình nhân về nhà.

Hyomin tiễn Jinki về rồi lại quay ra vườn.

Khoảng nửa tiếng sau Taemin cũng về. Cậu chạy ra vườn tìm chị gái:

_ Minmin noona, em về rồi!

_ Về rồi à? - Hyomin hỏi lại, mắt vẫn dán lên trời - Đi chơi vui không?

_ Sao lại không hả noona? - Taemin cười bẽn lẽn. - Noona với Jinki hyung sao rồi?

_ Sao là sao?

_ Khi nãy, chẳng phải Jinki hyung đã ở lại với noona sao?

_ Không có gì. Mà Minnie này, em có biết Jinki là con của ông Lee Jinhyuk mà appa và umma hay nhắc đến không?

_ Em biết, noona. Nhưng noona yên tâm, hyung ấy hoàn toàn không giống appa mình tí nào. Em với Minho hyung đang tìm cách khuyên hyung ấy dọn ra khỏi chỗ đó.

_ Em đừng làm vậy. Dù gì thì Jinki cũng là con. Noona không tin là ông Jinhyuk không có tí tình cảm gì với Jinki. Hãy để Jinki tự quyết định. Mình không nên góp lời chia rẽ tình cảm đó, dù nó đã rất mong manh. - Hyomin quay lại nhìn thẳng vào mắt Taemin.

Taemin nhìn thấy được sự cương quyết trong mắt chị mình, nhất thời gật đầu, nói:

_ Nae, araso. Em sẽ nói với Minho hyung. Mà noona cảm thấy Jinki hyung như thế nào?

_ Là một người tốt. - Hyomin đáp gọn. “Và mang lại cho noona cảm giác rất ấm áp và yên bình”.

_ Chỉ vậy thôi sao? - Taemin hỏi lại, nét mặt thoáng vẻ thất vọng.

_ Uhm... - Hyomin không xác nhận, cũng không phủ nhận, chỉ ậm ờ cho qua.

_ Thôi em vào trong nhé! Noona cũng đi nghỉ sớm đi.

Nỏi rồi Taemin đi vào trong.

Còn lại một mình, Hyomin lại đưa mắt nhìn lên trời, khẽ thì thầm:

_ Món quà sinh nhật hôm nay thật ý nghĩa. Cảm ơn.

Hyomin mỉm cười. Món quà sinh nhật lần thứ 20 của cô hoàn toàn không như cô tưởng tượng. Nó đáng giá hơn nhiều. Không phải là quà của pama. Không phải là quà của Taemin. Cũng không phải là món quà bất ngờ của Jinki. Mà chính là người bạn bên cạnh cô vào ngày sinh nhật...

[...]

_ Yah! Lee Jinki! Nhanh lên đi chứ! - Hyomin vẫy vẫy tay khi thấy Jinki đang hộc tốc chạy tới.

Hôm nay là ngày đầu tiên hai người chính thức hẹn hò với nhau đấy. Jinki đã lấy hết can đảm của mình ra để tỏ tình với Hyomin và hẹn cô đi chơi. Lúc đầu Hyomin chỉ im lặng khiến anh thật sự rất lo sợ. Nhưng rồi đột nhiên cô mỉm cười, gật đầu cái rụp khiến anh đơ nguyên người. Thật là... cách nhận lời cũng có thể khiến cho tim người ta chạy trối chết!

Jinki và Hyomin cùng nắm tay nhau đi dạo trong công viên. Nụ cười lúc nào cũng túc trực trên môi cả hai. Anh và cô cùng nhau nói cười, cùng nhau đùa giỡn. Thật sự, cảm giác rất hạnh phúc.

[...]

Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Thời gian hẹn hò của Jinki và Hyomin được nâng lên từ một ngày, một tuần sang một tháng, nửa năm... Và tình cảm của họ dành cho nhau ngày một tăng thêm.

[...]

Hyomin đẩy cửa bước vào nhà hàng Sunshine. Cô nhìn quanh quất. Không có một bóng người. Bình thường vào giờ này nhà hàng rất đông khách. Cô tự hỏi tại sao hôm nay lại vắng vẻ thế này.

“Kimi ga iru kono sekai... Mamotte ikitai mirai... Zutto kissing the sun... Kissing the sun...” - tiếng chuống điện thoại của Hyomin vang lên. Là Jinki.

_ Yeobuseyo.

_ Minmin, em lên tầng cao nhất của nhà hàng đi. Anh đợi em ở trên này.

_ Nae.

Hyomin cất điện thoại vào giỏ xách. Vuốt lại mái tóc đen dài của mình, cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim của mình. Có chuyện gì mà anh lại gọi cô đến nhà hàng với quang cảnh thế này nhỉ? Hơ, chẳng lẽ anh bao cả nhà hàng ư? Nhưng chẳng phải những chuyện như vậy chỉ có trong phim thôi sao?

Hyomin sau khi đoán già đoán non cũng từ từ bước lên cầu thang. Ngay khi cô vừa đặt bước chân đầu tiên của mình lên bậc cầu thang, hệ thống chiếu sáng của Sunshine tắt phụt. Trên từng bậc thang là những ngọn nến nhỏ lung linh. Cô lần theo những ngọn nến đó mà bước lên lầu.

Căn phòng Hyomin bước vào tối om như mực.

_ Jinki, anh...

Cô vừa mới cất tiếng hỏi thì căn phòng bừng sáng lên. Trước mặt cô là Jinki. Anh đang đứng đó với bộ vest trắng lịch lãm, tay cầm một đóa hồng thơm ngát.

_ Lee Hyomin, chụp lấy! - Jinki nháy mắt với cô rồi bằng động tác điệu nghệ, anh tung đóa hồng cho cô.

Hyomin giật mình đưa tay ra bắt lấy. Đóa hồng nằm gọn trong tay cô.

_ Bông hoa chính giữa. - Jinki nói gọn khi thấy cô đang hướng ánh nhìn vào anh.

Hyomin nhìn vào bống hoa hồng ở chính giữa đóa hoa. Tất cả những bông hoa khác đều có màu trắng. Riêng bông chính giữa màu đỏ. Cô thấy... bên trong những cánh hoa có gì đó lấp lánh... Cô lấy vật đó ra. Sững sờ. Hạnh phúc. Không nói nên lời.

Đó là một chiếc nhẫn trên có đính một viên kim cương nhỏ. Đính kèm theo một tờ giấy.

“WILL YOU MARRY ME?”

Một tờ giấy màu hồng hình trái tim với dòng chữ in hoa, nắn nót.

_ Lee Hyomin! - Jinki lên tiếng gọi kéo Hyomin trở về thực tại - Anh yêu em. Em sẽ đồng ý lấy anh chứ?

Hyomin như không tin vào tai mình. Bất ngờ quá. Nhưng tất cả những gì anh làm đều mang lại cho cô hạnh phúc và sự bình yên bên một cảm giác ấm áp. Những giọt nước mắt chực trào ra khỏi khóe mắt cô.

Jinki bước nhẹ đến bên cô. Mắt cô đang đầy nước. Anh muốn chính bàn tay mình sẽ lau khô những giọt nước mắt đang muốn rơi xuống kia.

Một bước...

Hai bước...

Ba bước...

Bốn bước...

Chỉ còn sáu bước nữa thôi...

“Oạch...”

Hyomin phì cười. Lãng mạn, khiến cho người ta cảm động và hạnh phúc đến cỡ nào thì ngơ vẫn là ngơ thôi! Chính xác thì cái anh chàng vừa cầu hôn đó ngoài mặt vẫn điềm đạm nhưng thật sự thì luống cuống, hồi hộp đến nỗi vấp chân té cái oạch xuống sàn trước mặt người mình yêu. Thật là ngượng chẳng biết để đâu cho hết!

Hyomin đặt đóa hồng cùng chiếc nhẫn lên cái bàn gần đó rồi tiến lại chỗ Jinki đang ngồi nhăn nhó.

_ Anh không sao chứ? - cô cố nén cười, hỏi.

_ Không sao.

Đỡ anh đứng dậy, cô giở giọng trách móc:

_ Anh ngốc lắm! Tiền của bộ dư lắm hay sao mà bao luôn cả nhà hàng như vậy? Thật là chẳng biết tiết kiệm gì cả. Mà anh mua nhẫn để làm gì vậy? Em không đồng ý thì đem bỏ à? Phí phạm!

_ Em... - Jinki sững người nhìn Hyomin. Đây có bị coi là lời từ chối không nhỉ?

_ Anh ngốc lắm! Bởi vậy nên anh cần có em để gánh bớt cái ngốc của anh. Thế nên em chấp nhận ràng buộc đời mình với anh để gánh phụ anh đó. Thật là số mình khổ quá đi à! - Hyomin than thở mà miệng nở nụ cười tươi như hoa.

Jinki đơ người nhìn cô:

_ Vậy là...

_ Ngốc! Em đồng ý làm vợ anh.

Jinki sau một hồi định thần lại để chắc chắn mình không nghe nhầm liền ôm chầm lấy cô. Anh dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Ngọt ngào. Nồng ấm. Cháy bỏng. Và chất chứa đầy yêu thương.

Sau khi ăn tối, anh đeo vào tay cô chiếc nhẫn khi nãy anh cầu hôn. Cô cũng nhận ra, trên tay anh có một chiếc nhẫn y hệt. Mỉm cười hạnh phúc, cô và anh đã thuộc về nhau rồi. Cô là của anh, mãi mãi là như vậy.

Rời khỏi nhà hàng, Jinki nắm tay Hyomin đi dạo trên con phố vắng người. Từng cơn gió thổi qua lạnh buốt nhưng bàn tay nằm gọn trong tay anh vẫn ấm. Cảm nhận được sự run lên của cô, anh kéo cô sát vào mình hơn, để có thể sưởi ấm cho cô. Hai người vẫn cứ nép sát vào nhau mà cùng tiến bước.

_ Minmin này, sắp tới anh sẽ dọn ra khỏi nhà.

_ Sao vậy?

_ Anh cảm thấy mình bắt đầu cuộc sống tự lập được rồi. Vả lại, anh đã cầu hôn với em, sau đám cưới anh không muốn ở chung nhà với appa anh.

_ Tại sao? Con cái phải sống chung với cha mẹ chứ!

_ Uhm... Anh đã không muốn xem ông ấy là appa từ lâu lắm rồi. Bây giờ là trễ chứ không sớm đâu.

_ Sao anh lại nói vậy? Đừng tự mình cắt đứt sợi dây tình cảm giữa cha con anh, Jinki ah. Sau này sẽ nuối tiếc đó.

_ Anh không nói là mình sẽ cắt đứt. Chỉ là không muốn thấy ông ấy thường xuyên. Và nhất là muốn bảo vệ em khỏi ông ấy. - Jinki lắc đầu nói.

“Mày được lắm, Lee Jinki! Mày nên nhớ là mày đã từ chối món quà của tao. Với tao đàn bà chỉ là những món hành giúp tao kiếm tiền. Đợi đi con ạ, rồi tao sẽ khiến cho người phụ nữ của mày thuộc về tay tao.” - trong đầu anh là giọng của ông Jinhyuk vang vọng.

_ Em không hiểu.

_ Một khi em đã là vợ anh thì nguy hiểm cũng tăng cao. Appa anh không phải là một gã đàn ông đàng hoàng. Ông đã từng nói sẽ khiến cho người phụ nữ của anh thuộc về tay ông. Anh thật sự không muốn em giáp mặt ông ấy. Em... không đổi ý chứ? Vẫn muốn làm vợ anh chứ?

Hyomin thở hắt ra, khẽ nhích ra một chút, đủ để Jinki cảm nhận được:

_ Em đổi ý rồi.

Jinki hơi sững lại. Nhưng rồi anh cũng thở ra. Phải rồi, có cô gái nào lại có thể làm ngơ khi biết được ba chồng tương lai có ý định như vậy với con dâu chứ.

_ Anh hiểu. Vậy... anh đi nhé. - Jinki nở nụ cười gượng gạo, dợm quay bước.

Hyomin nhanh chóng nắm tay anh kéo lại, lườm anh một cái:

_ Em chưa nói hết đã vội bỏ đi là sao? Em đổi ý rồi. Em làm vợ anh đâu! Em muốn làm mẹ của con anh cơ!

Người Jinki cứng lại. Mấy giây sau, anh ôm chầm lấy Hyomin, siết chặt.

_ Hyomin, em làm anh sợ...

_ Anh ngốc lắm, Jinki ah. Thế mới nói, anh cần em để gánh đỡ cái ngốc của anh đi.

_ Đừng như thế nữa nhé! Anh sợ lắm.

_ Jinki ngốc, em đã là của anh rồi. Mãi mãi là của anh. - Hyomin vòng tay qua cổ Jinki, nhướng người lên hôn nhẹ vào làn môi của anh.

Mất mấy giây để anh biết đây không phải là mơ, Jinki nhắm mắt lại, tay vòng qua eo Hyomin kéo cô lại gần hơn để đẩy nụ hôn sâu hơn. Nụ hôn thứ hai. Vẫn ngọt ngào và nồng cháy, đong đầu tình yêu thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro