Cách tường có nam thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai năm sau, gặp lại Joo Seok Hoon, tôi vừa định hỏi anh, lúc đầu ước hẹn vì sao không tới? Anh nhìn tôi, mở miệng trước với người bên cạnh, giọng nói khách sáo lại bình tĩnh, cô lài ai? Ba chữ đơn giản, khiến cho tôi suýt đỏ vành mắt, thì ra, tôi vẫn chờ anh nhưng anh sớm đã không còn nhớ rõ tôi."

Thời điểm Seok Kyung viết xuống nhật kí ngàyhôm đó, cho là cả đời này mình và Joo Seok Hoon đều đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, ai biết hai năm trôi qua, cô vậy mà vào ở trong gia đình anh.

-

Ngàythứ năm Seok Kyung vào ở nhà Joo Seok Hoon mới đụng phải Joo Seok Hoon hàng thật giá thật.

Đó là một đêm khuya, Seok Kyung đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bỗng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại.

Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông.

Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Joo Seok Hoon.

Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Seok Kyung có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?"

Joo Seok Hoon không trả lời Seok Kyung, thậm chí còn không liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân.

Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Seok Kyung không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn.

Joo Seok Hoon như là nhìn thấy chuyện kì lạ cười nhạo "A" một tiếng, sau đó liền dễ như trở bàn tay chế trụ cô. Anh vươn tay nắm cằm cô, cứng rắn nâng cằm cô lên, sau đó tiến đến bên tai của cô, giọng điệu tận lực nhấn mạnh, khinh bỉ nói ra từng chữ một: "Giả vờ cái gì? Cô phí hết tâm tư vào ở nhà tôi, còn năm lần bảy lượt đi tìm ông nội nói tôi để cô một mình trong phòng, không phải là vì để tôi về ngủ với cô? "

Seok Kyung bị ngôn ngữ đùa cợt của anh nói ngẩn ra, cô vẫn trì hoãn, anh liền kéo chăn che trước mặt cô ra, động tác thô lỗ xé đồ ngủ của cô, không mang theo chút thương tiếc chạm vào da thịt của cô...

-

Sáng sớm ngàythứ hai, lúc Seok Kyung tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người, Joo Seok Hoon chẳng biết đã đi đâu.

Nếu không phải thân thể đau nhức và đồ ngủ bị phá thành mảnh nhỏ tán loạn trên mặt đất, Seok Kyung còn tưởng rằng tối hôm qua là một cơn ác mộng mà mình tự tưởng tượng ra.

Seok Kyung rời giường, vào phòng tắm, rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ, đi xuống lầu ăn điểm tâm.

Lúc đi qua hành lang, Seok Kyung theo thói quen hướng về phía lan can nhìn thoáng qua phòng khách tầng một, Joo Seok Hoon đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô đang nghe điện thoại.

Seok Kyung theo bản năng dừng bước, trong đầu trong nháy mắt liền hiện lên chuyện xảy ra tối qua.

Trong khi cô còn đang sững sờ, Joo Seok Hoon kết thúc cuộc gọi, quản gia đứng cạnh anh cách đó không xa, một mực cung kính lên tiếng: "Joo tiên sinh, xe đã khởi động rồi. "

"Ừ." Joo Seok Hoon nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Seok Kyung chợt phục hồi tinh thần lại, cô nhìn thấy Joo Seok Hoon tiếp nhận áo khoác tây trang quản gia đưa tới, đi về phía cửa chính.

Anh đổi xong giày, vừa mới chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, lại ngừng lại, anh không nhìn quản gia, chỉ là giọng nói lạnh nhạt nói với quản gia, mở miệng nói không mang theo bất kì tình cảm gì: "Ông đi mua hộp thuốc tránh thai, sau khi cô ta ở trên tầng tỉnh lại, nhớ nói cô ta uống."

Lời của anh giống như là Băng Thiên Tuyết Địa không chút lưu tình dội cho Seok Kyung một chậu nước lạnh.

Thân thể của cô mạnh mẽ run lên, trong chớp mắt đại não trống rỗng.

Cô cho rằng, lần gặp mặt hai năm trước một đó, anh nhìn qua cô nói với người ngoài câu "Cô là ai" kia, đã đủ gay go, lại không nghĩ rằng hai năm sau gặp lại lần nữa còn bết bát hơn.

Seok Kyung đứng ở lan can tầng hai, rõ ràng vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Joo Seok Hoon, thế nhưng cô căn bản không thấy rõ anh ra khỏi cửa như thế nào.

Cô tinh tường cảm giác được lồng ngực của mình có chút khó chịu, trái tim trở nên vô cùng nặng nề, mỗi lần nhảy lên một chút, trong thân thể liền nhấc lên một cỗ đau nhức làm cho người ta không thể hoạt động.

Đợi đến khi Seok Kyung hồi phục tinh thần lại, ngoài cửa chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khởi động xe của Joo Seok Hoon, cô sợ quản gia bỗng nhiên trở về phòng, thấy được chính mình lúc này thật chật vật, vội vàng xoay người, trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, Seok Kyung mới phát giác, chẳng biết từ lúc nào trước mắt mình đã mơ hồ một tầng sương mù.

Seok Kyung một mực đợi đến lúc hơi nước trong mắt rút đi, cảm xúc triệt để vững vàng hạ xuống, mới giả bộ như vừa tỉnh ngủ, một lần nữa xuống lầu.

Quản gia thấy cô, lập tức dừng tay ngẩng đàu: "Cô nhỏ, cô tỉnh?"

Kỳ thật quản gia hẳn là gọi cô là "Phu nhân", Joo Seok Hoon không cho, cho nên chỉ có thể gọi cô là "cô nhỏ".

Seok Kyung ngược lại là không so đo gì, vẻ mặt bình thản "ừ" một tiếng, đi đến phòng ăn.

Trước kia Seok Kyung lúc ăn cơm, quản gia bưng rau rồi vội vàng đi, hôm nay, quản gia bưng rau xong liền đứng ở bên cạnh bàn ăn một tấc cũng không rời đứng đó.

Seok Kyung giả bộ như cái gì cũng không thấy, bình tĩnh thong dong ăn bữa sáng.

Thấy cháo trong chén cô đã thấy đáy, quản gia đứng cách đó không xa, bắt đầu do dự bất an, nhiều lần nìn về phía Seok Kyung giật giật môi, giống như là có chuyện muốn nói, thế nhưng vẫn mở to miệng không phát ra một chút âm thanh.

Thẳng đến khi Seok Kyung buông đũa xuống, quản gia rốt cục bất chấp khó khăn phát ra âm thanh: "Cô nhỏ..."

"Trong nhà có thuốc tránh thai hay không?" Seok Kyung không đợi quản gia nói xong, liền mở miệng cắt đứt lời của ông.

Cô biết tiếp theo quản gia sẽ nói điều gì, chỉ là, từ trong miệng quản gia nói ra, sẽ khiến cho cô khó chịu nổi không có chút tôn nghiêm. Dù cho trong nội tâm cô hiểu rõ, quản gia biết Joo Seok Hoon rất ghét bỏ cô, thế nhưng cô không nguyện ý cứ thế để cho người khác ở trước mặt cô nhìn cô bị chê cười.

Seok Kyung nhìn quản gia một cái, giọng điệu bình tĩnh lại lạnh nhạt mở miệng bổ sung: "Nếu như có thì đem lại đây cho tôi."

Quản gia nghe thấy lời của cô, biểu tình sửng sốt, sau đó cái gì cũng không nói cứ dựa theo lời của Seok Kyung mà làm theo.

Seok Kyung ở trước mặt quản gia, vẻ mặt bình tĩnh nuốt thuốc, sau đó thong thả rút khăn tay, lau khô khóe môi đọng nước, ưu nhã thong dong đứng lên, đi ra phòng ăn.

Cô đi chưa được hai bước, quản gia ở sau lưng, bỗng nhiên lên tiếng: "Cô nhỏ..."

Seok Kyung dừng lại, quay đầu.

"Cô nhỏ, Joo tiên sinh nói, Joo lão tiên sinh đêm nay sẽ đi Hải Nam..." Quản gia do dự vài giây, mới tiếp tục mở miệng: "Joo tiên sinh còn nói, cô không có chỗ dựa, nên nếu cô gần đây không có việc gì thì đừng làm phiền anh."

Cô vốn cho là mình chủ động uống thuốc, sẽ lấy lại được một chút tôn nghiêm của mình, lại không nghĩ rằng anh lại phân phó quản gia nói những lời khác... đầu ngón tay Seok Kyung nhẹ nhàng run lên một chút, sắc mặt lại bình tĩnh không có nửa điểm gợn sóng, phảng phất như lời quản gia vừa nói không hề liên quan đến cô, nhàn nhạt nhẹ hỏi một câu: "Còn chuyện gì khác không?"

Quản gia trả lời: "Không có".

Seok Kyung không nói gì, quay lưng rời đi.

-

Cũng đã một giờ sáng, chỉ sợ đêm nay Joo Seok Hoon sẽ không quay trở về.

Từ ngày hắn dặn dò quản gia bắt cô uống thuốc tránh thai rồi rời khỏi nhà, đến bây giờ đã một tháng rồi, vậy mà hắn vẫn chưa trở về.

Ngày đó lúc hắn dặn dò quản gia nói với cô rằng đừng làm phiền hắn, cô thật sự không hề làm phiền hắn.

Vì thế, một tháng này cô và hắn không hề gặp mặt, một cú điện thoại cũng không gọi cho nhau.

Seok Kyung nhìn chằm chằm kim đồng hồ kiểu Châu Âu đang chỉ xuống đất, phát ngốc hồi lâu, mới chậm rãi quay lại xem ti-vi. Ti-vi đang chiếu bộ phim có diễn viên mà cô thích nhất đóng, nhưng mà cô lại không có tâm trạng xem, liền tắt ti-vi, đứng dậy về phòng.

Có lẽ là lúc nhìn thời gian ở dưới lầu, cô vô tình nghĩ đến Joo Seok Hoon, cho nên bây giờ nằm trên giường, không thể lập tức đi vào giấc ngủ, dù nhắm mắt nhưng vẫn suy nghĩ mông lung một lúc lâu, thật khó mới cảm thấy buồn ngủ, nhưng vừa rơi vào giấc ngủ, điện thoại bàn trên tủ đầu giường lại vang lên.

Là Joo lão gia gọi điện thoại về, Seok Kyung nghe, đầu dây bên kia là tiếng của quản gia Yang, người đã làm việc cho nhà họ Joo hơn hai mươi năm: "Thiếu phu nhân, thật ngại quá, muộn như vậy còn gọi điện cho cô, vừa rồi Joo lão gia có gọi điện thoại tới, nói là sáng sớm hôm nay người đã bay về Seoul, mời cô cùng thiếu gia buổi tối tới nhà cũ dùng cơm..."

Quản gia Yang là nghe lời của Joo lão gia, chỉ có ông là người duy nhất trong nhà dám không làm theo ý của Joo Seok Hoon, gọi cô là "Thiếu phu nhân".

"Thiếu phu nhân đừng quên nói cho thiếu gia biết..."

Joo Seok Hoon đã nói cô không được làm phiền hắn, Seok Kyung theo bản năng muốn mở miệng nói quản gia Yang gọi điện nói với Joo Seok Hoon, nhưng mà còn chưa kịp nói, cô lại nghĩ tới lời cảnh cáo của hắn.

Hắn nói rằng, ông là người thân duy nhất của hắn, nếu không phải cô dùng thủ đoạn hèn hạ nào khiến ông bắt buộc cô và hắn ở cùng nhau, thì cô đừng mong được bước chân vào gia đình hắn, hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy cô chút nào!

Hắn còn nói, tốt nhất là không được để ông biết hắn và cô quan hệ không tốt, nếu ông vì thế mà sốt ruột, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho cô!

Cô ở trong nhà Joo Seok Hoon, mà quản gia Yang còn phải gọi điện thoại cho hắn, đây không phải là đang nói mối quan hệ của hai người đang rất tồi tệ hay sao, mà quản gia Yang lại hầu hạ ông nhiều năm như vậy...

Seok Kyung suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không nói ra những lời kia, đổi thành: "Quản gia Yang, tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại cho Seok Hoon biết"

Cúp điện thoại, Seok Kyung dựa đầu vào giường, cầm điện thoại di động tìm số của Joo Seok Hoon, do dự một lúc lâu mới bấm quay số.

Điện thoại truyền đến tiếng reo máy, Seok Kyung căng thẳng đến mức không dám thở.

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng... tiếng thứ tư còn không vang lên, đầu dây bên kia đã bị ngắt máy không một chút thương tình...

Joo Seok Hoon ngắt điện thoại của cô...

Seok Kyung mím môi, cô không tiếp tục gọi điện thoại cho Joo Seok Hoon mà soạn một tin nhắn, gửi cho Joo Seok Hoon.

Trên màn hình điện thoại cũng không chầm chậm hiển thị: "Tin nhắn đã được gửi", Seok Kyung không thể làm gì khác hơn ngoài việc gọi lại cho Joo Seok Hoon, mà lần này trong điện thoại không phải truyền đến âm thanh của tiếng reo máy mà là tiếng máy bận đầy khó nghe.

Hơn mười lần, Seok Kyung thấy mình vẫn gửi tin nhắn không được, vì thế lại gọi một cuộc điện thoại cho Joo Seok Hoon, vẫn là tình hình đường dây bận.

Seok Kyung mơ hồ như đã hiểu được chuyện gì, chuyển sang số điện thoại riêng tư, gọi cho Joo Seok Hoon.

Điện thoại dễ dàng gọi thông.

Thì ra, thật sự như dự đoán của cô, vào lần đầu tiên gọi đến điện thoại của hắn dù hắn không nghe, nhưng cũng bị hắn thuận tay đưa vào sổ đen.

Ánh mắt Seok Kyung có chút hơi ảm đạm, đang lúc chuẩn bị ngắt điện thoại, để cho quản gia liên hệ cho Joo Seok Hoon, thì điện thoại bỗng nhiên được kết nối, Joo Seok Hoon như đoán được đây là số điện thoại của cô, giọng điệu mở miệng không kiên nhẫn: "Rốt cuộc cô có yên hay không? Không phải là đã nói với cô rồi sao, nếu cô không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi?"

"Ông nội gọi điện tới......" Seok Kyung sợ giây tiếp theo Joo Seok Hoon sẽ cắt đứt điện thoại, cô vội vàng mở miệng nói trọng tâm: "...... Ông nội nói sáng hôm nay ông đã đến Seoul, bảo chúng ta sang chỗ ông ăn cơm tối."

Bên kia điện thoại Joo Seok Hoon quả nhiên không nói gì nữa.

Seok Kyung đợi trong chốc lát, đoán chừng Joo Seok Hoon không có phản ứng, cô tiếp tục mở miệng: "Vẫn giống với lần trước, ở tại chỗ đó chờ anh sao?"

Lần trước là ngày cô ở lại nhà hắn, ông nội bảo hắn dẫn cô về nhà ăn cơm, hắn không muốn lái xe tới đón cô, để tự cho cô một mình đi qua, chờ hắn ở trước hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu mà ông nội ở.

Cô tưởng, lần này hẳn là hắn vẫn không muốn tới đón cô?

Seok Kyung đè ép xuống mất mát ở trong lòng, cố gắng để cho giọng điệu bình thường như không có chuyện gì, lại mở miệng hỏi: "Vậy ngày mai mấy giờ em đi đến chờ anh?"

Joo Seok Hoon đối mặt với câu hỏi của cô, vẫn không nói gì.

"Vẫn là buổi chiều......" Lần này Seok Kyung vừa mới nói bốn chữ, bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng nói rõ ràng của Joo Seok Hoon, ngữ điệu lạnh lùng: "Mỗi lần đều lấy ông nội làm cớ muốn dây dưa với tôi, cô không chán sao?"

Seok Kyung nắm chặt điện thoại, sức lực càng ngày càng mạnh, cô cảm giác như cổ mình bị người dùng lực giữ chặt lại, vẫn nói tiếp "Sáu giờ sao?" Ba chữ này như nghẹn ở trong cổ họng, lở dở, khó chịu khó nhịn.

Trong nháy mắt hai đầu điện thoại im lặng đến đáng sợ.

Nhưng qua hai giây, điện thoại lại bị Joo Seok Hoon ngắt máy.

Seok Kyung vẫn duy trì động tác cầm điện thoại, đứng cứng ngắc một hồi lâu, mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, cô thả ống nghe từ từ xuống điện thoại bàn, không nhanh không chậm nằm ngửa lên giường, kéo chăn che lại, nhắm mắt, dáng vẻ bình tĩnh như đã ngủ. Nhưng trên khóe mắt cô, lại lóe lên một chút ánh nước, mà tay cầm chăn, lại run đến lợi hại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro