Cách tường có nam thần (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc điện thoại vào rạng sáng, Seok Kyung và Joo Seok Hoon chưa lên hẹn giờ đi đến nhà ông Joo, trước khi ngắt điện thoại Joo Seok Hoon lại còn nói những lời khó nghe như vậy, làm sao Seok Kyung còn có thể tự rước lấy nhục mà gọi điện thoại cho hắn hỏi thời gian lần nữa.

Tuy Seok Kyung không biết rốt cuột Joo Seok Hoon sẽ đi đến nhà ông Joo mấy giờ, nhưng cô vẫn biết giờ hắn tan tầm chính là năm giờ.

Cho nên, buổi chiều chưa đến năm giờ, Seok Kyung đã đứng chờ ở con hẻm nhỏ bên cạnh tiểu khu nhà ông Joo.

Mãi cho đến gần năm giờ, ở ngã tư đường cách đó không xa truyền đến một tràn tiếng còi xe chói tai, Seok Kyung nghiêng đầu, nhìn thấy xe của Joo Seok Hoon dừng ở ven đường đối diện.

Đi đến trước xe, Seok Kyung mới phát hiện, người lái xe hôm nay chính là Joo Seok Hoon, không phải tài xế của hắn.

Hắn ngồi trong xe hút thuốc, một tay chống lên cửa sổ xe, một tay đặt trên vô lăng, trên người mặc áo sơ mi trắng, bộ dạng rất thanh nhàn.

Seok Kyung giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa kính xe hai cái, báo cho Joo Seok Hoon biết mình đã đến.

Nghe được tiếng động, Joo Seok Hoon nâng mắt lên thoáng lướt nhìn Seok Kyung rồi thu lại tầm mắt, nhìn chằm chằm con đường phía trước, từ tốn thở ra một vòng khói lượn lờ, Seok Kyung nhìn thấy khuôn mặt đẹp điên đảo chúng sinh kia, môi khẽ mím, tỏ vẻ không thích.

Cô vừa xuất hiện đã khiến sắc mặt hắn khó coi như vậy... Seok Kyung lúng túng ngồi mấy giây, mới ngượng ngùng mở cửa xe, khom người chui vào, cô còn chưa ngồi vững, Joo Seok Hoon đã dẫm mạnh vào chân ga, xe liền lao vút ra ngoài.

Seok Kyung không kịp phản ứng, ngửa mặt lên, cô vội vàng nắm chặt một bên tay vịnh, đợi thân thể ngồi vững, cô mới thắt dây an toàn, Seok Kyung liếc nhìn gò má của Joo Seok Hoon, so với lúc trước khi cô lên xe, biểu hiện của hắn lạnh lùng hơn rất nhiều.

Seok Kyung ngậm miệng, ý nghĩ nói chào hắn hoàn toàn tan thành mây khói.

Joo Seok Hoon thấy Seok Kyung phiền muốn chết, hận không thể khiến cho cô biến khỏi mắt mình, tất nhiên sẽ không nói chuyện với cô.

Joo Seok Hoon lái xe, lại châm thêm một điếu thuốc, ngoài tiếng của bật lửa vang lên, trong xe hầu như không còn bất kỳ một âm thanh nào hết.

Sự yên tĩnh này kéo dài đến khi hai người họ đến nhà cũ của Joo gia.

Joo Seok Hoon tắt máy xe, thuận tay dập luôn điếu thuốc đang hút, không hề nhìn Seok Kyung một lần, càng không nói tiếng nào mở cửa xuống xe trước.

Joo Seok Hoon không lập tức rời đi mà nhìn Seok Kyung xuống xe mới cùng cô đi đến cửa nhà.

Lúc sắp đến trước nhà, Joo Seok Hoon bỗng nhiên nắm tay của Seok Kyung, động tác đột ngột khiến cả người Seok Kyung cứng đờ, theo bản năng muốn rút tay về, Joo Seok Hoon nhận thấy cô sắp rút tay về, lại nắm tay cô chặt hơn một chút, tay còn lại bấm chuông cửa.

Tránh không được hành động này của Joo Seok Hoon, Seok Kyung mở mắt ra, đánh giá Joo Seok Hoon, lòng bàn tay của hắn thật ấm áp, trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt lạnh như băng kia, ánh mắt còn lộ ra vẻ căm ghét.

Seok Kyung hơi run run, còn không biết vẻ mặt của Joo Seok Hoon là có ý gì, cửa nhà đã được mở ra.

Người mở cửa là quản gia Yang, bà nhìn thấy Joo Seok Hoon và Seok Kyung thì cực kỳ vui mừng, vừa mời hai người họ vào nhà, vừa lấy dép lê cho họ thay, sau đó lên lầu, báo cho Joo lão gia biết: "Lão gia, thiếu gia và thiếu phu nhân đã đến"

Joo Seok Hoon và Seok Kyung thay dép xong, vừa đi vào phòng khách, đã thấy Joo lão gia từ trên lầu đi xuống.

Joo Seok Hoon bỗng nhiên nghiêng người, cúi đầu, hai phiến môi chạm vào tai của Seok Kyung.

Người bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng hắn đang thì thầm gì đó với Seok Kyung, nhưng chỉ có Seok Kyung biết rằng, hắn không hề nói gì cả.

Gần như vậy, hơi thở của hắn phả vào làn da ở cổ của cô, nhẹ nhàng mà ấm áp, làm cho tim cô trong nháy mắt đập thật nhanh, cả người cô lập tức trở nên hoang mang, luống cuống.

"Tự nhiên đờ ra làm gì?" Joo Seok Hoon bỗng nhiên bóp mạnh lòng bàn tay của Seok Kyung, khiến cô hoàn hồn, theo bản năng quay đầu nhìn Joo Seok Hoon, lúc này người kia đã thay đổi, lạnh lẽo trên mặt lúc này trở nên ôn hòa, ánh mắt căm ghét cũng không còn, thay vào đó là ánh mắt lãnh đạm, hắn lại tiếp tục nói, âm thanh nghe thật êm tai: "Thấy ông còn không mau chào?"

Nghe được chữ "ông", Seok Kyung liền hiểu.

Sở dĩ Joo Seok Hoon giống như hai người khác nhau, là bởi vì hắn đang diễn trò.

Lúc hắn dắt tay cô với vẻ mặt đầy căm ghét, đó mới đúng là hắn, mà lúc này hắn chỉ là đang giả vờ trước mặt ông.

Mà cô lại vì hắn tỏ vẻ thân thiết mà thẫn thờ, thất thần, luống cuống...

Seok Kyung thầm tự cười chính bản thân mình, hướng về phía Joo lão gia nặn ra một nụ cười, ngoan ngoãn: "Chào ông."

Từ lúc hai người bước vào, Joo lão gia đều quan sát rất kỹ, nhìn thấy hai người thân mật như vậy, không có một kẽ hở, ông rất vui, vừa bảo hai người ngồi xuống, vừa nói quản gia Yang pha trà.

.......

Joo Seok Hoon cùng Seok Kyung ngồi không bao lâu, quản gia Yang đã nói cơm tối chuẩn bị xong rồi.

Ăn cơm tối xong, hai người ngồi trò chuyện với Joo lão gia một chút rồi mới quay về nhà.

Xe vừa chạy khỏi cửa nhà cũ của Joo gia, sắc mặt ôn hòa của Joo Seok Hoon một giây trước liền biến thành lạnh lùng, những lạnh lùng bị hắn che giấu lúc ở nhà cũ của Joo gia giờ phút này đều tỏa ra.

Mặt hắn đanh lại, hùng hổ khởi động xe, lúc sắp đến hẻm nhỏ thì đạp mạnh phanh, tiếng lốp xe ma sát với mặt đường chói tai, Joo Seok Hoon không nhìn Seok Kyung một lần nào, lại phất phất tay.

Hắn làm một loạt những hành động quá nhanh, khiến cô nhìn không hiểu kịp, không phản ứng lại với ý hất tay của hắn, mở đôi mắt đen kịt tỏ vẻ khó hiểu nhìn hắn.

"Gì chứ? Cô nên biết, trước mặt ông, tôi chỉ giả vờ cho ông xem, chẳng lẽ cô thật sự tin tôi sẽ lái xe đưa cô về nhà sao?"

Lúc nói những lời này, giọng của Joo Seok Hoon đầy mỉa mai trào phúng.

Seok Kyung lúc này mới hiểu rõ, tay hắn làm động tác như vậy, chính là muốn đuổi cô xuống xe...

Seok Kyung còn đang suy nghĩ, Joo Seok Hoon lại tiếp tục lên tiếng, âm thanh vừa ngoan độc lại vừa bén nhọn: "Nói cho cô biết, đừng có nằm mơ! Nhà này cô đã từng ở, đừng nói là tôi đưa cô về, chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy chán ghét rồi!"

Chán ghét... Là chỗ cô ở qua thì chán ghét sao?

Lông mi Seok Kyung run rẩy, tay nắm chặt lấy túi mà mình mang theo.

Cô không dám lộn xộn, chỉ sợ động một chút, nước mắt sẽ rơi xuống, chỉ có thể duỗi tay tìm cần gạt mở cửa xe, nhưng sờ soạng lung tung mãi cũng không thấy, Joo Seok Hoon nhìn như vậy liền nghĩ cô chần chừ không chịu xuống xe, nhất thời không nhẫn nại, càng không muốn cùng cô nói chuyện, liền xuống xe đi vòng về phía ghế phụ lái, mở cửa xe, kéo Seok Kyung ra ngoài, vung mạnh một cái, lại mạnh mẽ đóng cửa xe lại, lại quay về ghế lái, không chút do dự nghênh ngang lái xe đi.

Sức lực của Joo Seok Hoon quá lớn, hất đến nỗi Seok Kyung bị lui về phía sau, đến khi va vào một biển quảng cáo trên phố mới dừng lại.

Biển quảng cáo thật sự rất cứng, đụng vào khiến lưng của Seok Kyung đau đến nỗi cô sắp khóc.

Cô nhắm mắt lại giật giật môi, thân thể cứng đờ dán vào bảng quảng cáo một lúc, mới từ từ bớt đau.

Cô từ từ đứng thẳng người, chậm rãi đi tới ven đường, xe của Joo Seok Hoon từ lâu đã không còn thấy khói xe, chỉ có rất nhiều xe cộ đi lại, lúc nhanh lúc chậm lướt qua mặt cô.

Không biết tại sao Seok Kyung đột nhiên nghĩ đến đêm nay lúc ăn cơm ở Joo gia, Joo Seok Hoon giúp cô kéo ghế tựa, gắp thức ăn cho cô, tự tay múc món canh mà cô thích uống, thậm chí lúc cô sắp ăn cá còn tinh mắt lựa hết xương trong cá ra cho cô.

Hình tượng một người chồng tốt cưng chiều vợ hoàn hảo không chê vào đâu được, làm cô nằm mơ cũng muốn dọn về sống trong nhà cùng ông, chắc sẽ rất vui vẻ.

Nhìn thấy ông hài lòng, người hầu của Joo gia cũng hài lòng, trên mặt cô cũng luôn nở nụ cười, thật sự giống như vừa hạnh phúc vừa đủ đầy, nhưng đâu có ai biết rằng, trong lòng cô có bao nhiêu dày vò.

Cô biết, hắn chỉ đóng kịch.

Dù biết hắn đang diễn kịch, nhưng những lúc hắn đối xử tốt với cô, tim cô lại không kiềm chế được mà run động.

Bởi vì, cô thích hắn.

Cô đã thích hắn từ rất lâu.

Cho dù hắn không nhớ rõ chuyện hai năm trước hai người khó khăn thế nào mới có thể gặp nhau, cô vẫn thích hắn.

Cô sợ biểu hiện của mình quá rõ ràng, sẽ làm lộ điều này, cô chỉ có thể tự dày vò chính bản thân mình, tự nhắc nhở bản thân: hắn và cô chỉ đóng kịch mà thôi.

-

Seok Kyung không biết bản thân đã đứng ngây ngẩn bên đường bao lâu, đến lúc cô gọi xe taxi về được đến nhà cũng đã gần mười một giờ khuya.

Đèn phòng khách sáng trưng, Seok Kyung nghĩ quản gia còn chưa ngủ, không nghĩ nhiều liền nhập mật khẩu, kéo cửa vào nhà.

Người trong nhà nghe được tiếng động, Seok Kyung vẫn nghĩ chỉ là quản gia, không nhìn nơi phát ra tiếng động, chỉ cúi đầu thay giày, thay được một nửa, đã nghe tiếng nói chuyện: "Thiếu phu nhân đã về?"

Động tác thay giày của Seok Kyung đột nhiên dừng lại, trong chốc lát nhìn về người đang nói chuyện, người hỏi không phải là quản gia mà là quản gia Yang.

Seok Kyung thắc mắc nhưng không hỏi, quản gia Yang đã cho cô biết đáp án tại sao bà ấy ở đây: "Thiếu phu nhân, lúc nãy cô ở nhà cũ ăn cơm đã để quên lắc tay trong nhà tắm."

Nói xong, quản gia Yang lấy ra một chiếc lắc tay trân châu tinh xảo đưa cho Seok Kyung.

Seok Kyung nhận lắc tay, mới nhớ ra trước khi ăn cơm đi rửa tay, vì ghét bỏ chiếc lắc tay vướng víu này nên mới tháo ra, sau đó bởi vì Joo Seok Hoon gọi cô ra ăn cơm, rửa xong tay liền quên lấy mang theo: "Chỉ là một cái lắc tay, khi nào tôi quay lại nhà cũ đưa lại cho tôi là được rồi, cần gì phải ra ngoài lúc nửa đêm như vậy."

"Do buổi tối lão gia không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo, nên sẵn tiện mang lắc tay đến cho thiếu phu nhân." Quản gia Yang theo Seok Kyung đi vào phòng khách.

"Ông cũng tới sao?" Seok Kyung nhíu mày, quản gia Yang chưa kịp trả lời, liền thấy quản gia bưng một chén trà an thần nóng hổi đưa cho người đang ngồi trên ghế sa lon, là Joo lão gia.

Seok Kyung vội vàng nói: "Ông."

"Ừ" Joo lão gia vì hợp một ngụm trà, âm thanh cũng không rõ lắm, nuốt hết trà trong miệng, ông mới lên tiếng nói: "Tại sao lại về trễ vậy?"

Nói xong, Joo lão gia mới nhận thấy sự bất thường, nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ông không thấy xe của Joo Seok Hoon, lại tiếp tục hỏi: "Seok Hoon không chở cháu về sao?"

Joo lão gia dò hỏi, mặt ông ngày càng tỏ vẻ tức giận: "Hắn từ trước đến giờ vẫn để cháu ở nhà một mình mà đi suốt đêm không về sao?"

"Không có..." Seok Kyung không chút do dự trả lời Joo lão gia.

Joo Seok Hoon cố tình diễn kịch ở nhà cũ làm cho Joo lão gia nghĩ hắn và cô rất hòa thuận mà an lòng.

Nếu để cho Joo lão gia biết được thật sự cô và hắn không có hòa thuận như vậy, chắc chắn sẽ trách cứ Joo Seok Hoon, mà sau đó người bị hắn quay lại hành hạ sẽ là cô.

Tháng trước hắn tàn nhẫn một hồi lại cho cô uống thuốc, đối với cô đã là một sự lăng nhục rất lớn, bây giờ nếu để lão gia biết được sự thật, chắc chắn sẽ lại tự rước lấy nhục nhã.

Seok Kyung nhanh chóng kiếm cớ, không chút hoang mang mỉm cười nói với lão gia: "Lúc Seok Hoon chở cháu về thì nhận được điện thoại nói là công ty gặp một số vấn đề, nên anh ấy đi giải quyết rồi."

"Seok Hoon vốn muốn đưa cháu về nhà rồi mới đi, nhưng cháu lại nói muốn đi tản bộ một lát, nên anh ấy để cháu xuống trước cửa tiểu khu, để cháu đi vào."

Đối mặt với ánh mắt đăm chiêu của Joo lão gia, Seok Kyung hoàn toàn không nao núng, cô lại bình tĩnh mở miệng, khiến người ta không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào: "Seok Hoon rảnh rỗi đều về nhà, ông, ông không tin có thể hỏi quản gia mà."

Quản gia biết điều, lập tức mở miệng nói thêm vào: "Đúng vậy, lão gia, thiếu gia lúc rảnh rỗi đều về nhà."

"Vậy thì tốt..." Nghe quản gia nói vậy, vẻ mặt Joo lão gia không còn tức giận nữa, vừa đứng lên vừa nói: "Ta đến đây không có chuyện gì, chỉ muốn đi dạo, đã trễ như vậy rồi, ta phải về đây."

Seok Kyung biết Joo lão gia tin những gì cô nói, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ông, cháu tiễn ông."

........

Seok Kyung đứng nhìn xe của Joo lão gia rời khỏi cổng mới xoay người lên lầu.

Quản gia cho Seok Kyung một chén sữa bò nóng, mới ra ngoài khóa cổng, không ngờ xe của Joo lão gia còn chưa có rời khỏi.

Quản gia sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần, Joo lão gia đã hạ cửa xe xuống, quản gia Yang thấp giọng gọi: "Eun Dong, lão gia tìm ngươi."

Quản gia vội vàng đi đến gần, cung kính nói: "Lão gia."

Joo lão gia không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng: "Có đúng như ngươi nói, tiểu thiếu gia vẫn thường về nhà?"

Quản gia vừa mới chuẩn bị trả lời: "Đúng vậy", Joo lão tiên sinh lại mở miệng: "Tuy rằng ngươi là người do Tiểu thiếu gia tuyển, nhưng ta cũng có thể cho ngươi rời khỏi đây bất cứ lúc nào, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng rồi hẵn trả lời câu hỏi của ta."

Quản gia chần chừ, cuối cùng vẫn trả lời: "Đúng như vậy.", chữ này của bà còn chưa dứt lời, Joo lão gia đã quay đầu trừng mắt nhìn bà, quản gia im bặt, theo bản năng liền cúi đầu, sau một lúc mới mở miệng tiếp tục nói: "Thiếu gia tuy không phải mỗi ngày đều về, nhưng thường thường..."

"Ta thấy ngươi hiện tại đã biết mình bị sa thải rồi phải không?" Joo lão gia lên tiếng ngắt lời hắn.

Quản gia sợ đến mức im miệng, qua một hồi lâu mới thành thật khai báo: "Joo thiếu gia có trở về nhà một lần..."

Sắc mặt Joo lão gia trong nháy mắt trở nên tức giận.

"Chính là ngày đầu tiên ngài đi Nam Hải."

Ngày đầu tiên đi Nam Hải? Đến nay đã là một tháng rồi... Joo lão gia ngày càng tức giận: "Nói cách khác, tiểu thiếu gia đã một tháng nay không về nhà?"

"... Vâng!" Âm thanh của quản gia ngày một nhỏ đến khó nghe.

Lão gia cực kỳ tức giận, quay về phía quản gia Yang, lên tiếng: "Đi tìm tiểu thiếu gia!"

-

Có thể vì gặp Joo Seok Hoon, trong lòng của Seok Kyung cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, vừa về tới phòng ngủ đã nằm xụi lơ trên giường, không muốn nhúc nhích.

Seok Kyung còn chưa tắm rửa, không dám ngủ, chỉ nghỉ ngơi một chút, lại ủ rũ bò dậy đi tắm nước nóng, lúc ngồi trong bồn tắm rồi lại phát hiện mình quên không mang áo lót vào, lại đi ra tìm.

Phòng thay quần áo ở đối diện phòng tắm, Seok Kyung tiện tay cầm một bộ đồ lót đi về phía phòng tắm, đi chưa được hai bước, cửa phòng ngủ lại bị đá văng nghe "Ầm" một tiếng đinh tai nhức óc.

Seok Kyung bị âm thanh kia làm hoảng sợ đến run cầm cập, qua một hồi mới quay lại nhìn, nhìn thấy Joo Seok Hoon lúc này đang đứng ở cửa, hai mắt ửng hồng, đang nhìn cô chằm chằm.

Hắn không nói chuyện, môi mím thành một đường, chỉ nhìn cô chằm chằm, hai mắt đen kịt, trong mắt hiện lên tức giận, dưới mắt lộ ra một sóng nước, mạnh mẽ dọa người.

Joo Seok Hoon như vậy, Seok Kyung thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể đứng yên tại chỗ, bốn mắt nhìn nhau.

Quản gia còn chưa ngủ, ở dưới lầu nghe được âm thanh lớn như vậy, tưởng Seok Kyung xảy ra chuyện gì, vừa gọi: "Tiểu thư" vừa chạy lên lầu.

Lúc chạy đến khúc quanh thấy Joo Seok Hoon, bước chân bỗng trở nên chậm lại, cẩn thận mở miệng: "Joo tiên sinh, chào..."

Lời chào của quản gia còn chưa nói hết, Joo Seok Hoon quay đầu lại lạnh lùng nói: "Trở về phòng của bà, đừng đi ra!"

Toàn thân quản gia giống như bị đóng băng, chân liền dừng bước, nhìn Joo Seok Hoon tức giận điên cuồng, có chút lo lắng cho Seok Kyung, mới to gan mở miệng muốn khuyên nhủ Joo Seok Hoon: "Joo..."

"Cút!"

Joo Seok Hoon chỉ nói một chữ, toàn thân quản gia đều dựng tóc gáy, lao nhanh xuống lầu.

Cửa phòng đóng sầm lại, Joo Seok Hoon đi về phía Seok Kyung.

Hắn bước rất chậm, đạp trên tấm thảm dày, không phát ra tiếng động nào.

Joo Seok Hoon như vậy liền khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, hắn lúc này khiến cho người ta thật sự muốn chạy trốn.

Seok Kyung hoảng sợ nắm chặt áo lót trong tay, hai chân run run từ từ di chuyển.

Nhưng cô không đi nổi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước từng bước rồi dừng lại trước mặt mình.

Hắn gần cô như vậy, làm cho cô càng sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, chỉ có thể cúi đầu, nhìn mông lung.

Cô thấp hơn hắn rất nhiều, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô một lúc, bỗng đưa tay ra kéo tóc cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Đau đớn ập đến, Seok Kyung nhịn không được thốt lên: "Seok Hoon..."

Hai chữ đơn giản nhưng lại khiến con ngươi của Joo Seok Hoon co rút, giật tóc cô càng mạnh: "Cô gọi tôi là gì?"

Seok Kyung đau đến mức mặt trắng bệch, giật giật môi đổi giọng: "Joo... Joo tiên sinh..."

Joo Seok Hoon cười gằng một tiếng, hắn không tiếp tục nói chuyện với cô, trực tiếp cúi người hôn lên môi cô.

Không phải hôn, nói đúng hơn là cắn.

Hắn không để ý đến cảm nhận của cô, chỉ mạnh mẽ cạy đôi môi đóng chặt của cô, dùng sức lực rất lớn để trả thù, có điều, hai ba lần cô vẫn không hé miệng, môi bị hắn cắn đến chảy máu, mùi máu tanh lập tức hòa vào nụ hôn kia.

Seok Kyung bị đau, muốn chạy trốn, nhưng càng giãy dụa, hắn lại càng mạnh tay, khiến cho mùi máu trong miệng hai người ngày một nồng.

Seok Kyung cảm thấy buồn nôn, dù sức của cô không ngăn nổi sức của Joo Seok Hoon, vẫn liều mạng dãy dụa.

Joo Seok Hoon không để ý đến dãy dụa của cô, bắt được đầu lưỡi của cô liền tàn nhẫn cắn một cái, mãi đến khi cảm nhận được Seok Kyung vì quá đau mà không còn dãy dụa nổi nữa, mới buông tha đôi môi sưng đỏ của cô, lại di chuyển đến tai cô, âm thanh kiều diễm, như đang nói lời tâm tình, nhưng hơi thở ấm áp kia lại nói ra những lời lạnh như băng: "Cô nghĩ những lời tôi nói là giỡn chơi thôi sao?"

"Tôi không phải đã nói với cô rằng việc của tôi và cô không được để ông biết sao?"

Hắn híp mắt, lại nói: "Vẫn là cô ở một mình thiếu hơi đàn ông, nên ông vừa đến, cô lại không thể chờ được giở trỏ cũ để ông buộc tôi quay về ngủ cùng cô có phải không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro