Tận tình phục vụ cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễn lại trò cũ?

Seok Kyung nhíu mày, mở miệng giải thích: "Tôi không có..."

Vừa mới nói ba chữ, cô lại không hiểu Joo Seok Hoon nói như vậy là có ý gì, rốt cuộc im lặng, mờ mịt nhìn Joo Seok Hoon, lại do dự, không biết nên bắt đầu giải thích từ đâu.

Joo Seok Hoon nhìn thấy cô chần chừ, lại cho rằng cô đang tìm cách ngụy biện.

"Không có?" Joo Seok Hoon cười thành tiếng, "Rất tốt, đã học được cách trợn mắt nói dối rồi!"

Hắn nắm tóc cô ngày một chặt: "Tốt lắm, vậy cô nói cho tôi biết, lắc tay sớm không quên muộn không quên sao lại bỏ quên ở nhà ông? Cô nói cho tôi biết, ông chỉ tới đưa lắc tay cho cô, làm sao biết tôi cả tháng trời không về nhà này?"

Nghe đến đây, Seok Kyung đã hiểu được một chút.

Thì ra là ông đã biết từ khi ông đi Nam Hải đến nay hắn không về nhà... Nhưng tối nay, dù là ở nhà cũ hay ở nhà này cô đều không nói thật với ông, làm sao mà ông biết được?

Trong chớp mắt, Seok Kyung đã nghĩ ra.

Là quản gia... trong nhà này ngoài cô ra thì chỉ có quản gia là biết chuyện giữa cô và hắn, cô không nói chuyện này với ông, như vậy chỉ có thể là quản gia rồi. Chẳng trách lúc nãy khi lên lầu nhìn thấy cô chật vật như vậy, ánh mắt của quản gia lại tỏ ra áy náy...

"Sao không trả lời? Vừa rồi không phải một mực phủ nhận sao?" Joo Seok Hoon tức giận, lại cười: "Được rồi, không ngờ cô lại là một người tâm cơ, biết tôi sẽ không cùng cô về nhà, liền giả vờ để quên lắc tay ở nhà ông, khiến ông phải đến đây một chuyến chứ gì?"

Seok Kyung giật giật môi, cuối cùng cũng không lên tiếng.

Trong đầu hắn đã nghĩ cô cố ý làm như vậy rồi, cho dù có nói cho hắn biết không phải cô cố ý bỏ quên lắc tay ở nhà ông, liệu hắn có tin cô không?

Nếu hắn không tin, cô còn phải tốn công giải thích nữa làm gì? Không giải thích rõ, hắn có thể sẽ nói ra những lời càng khó nghe.

"Những chuyện cô làm tối nay thật tốt, thật hay" Joo Seok Hoon giả vờ khen cô như vậy, còn đau đớn hơn gấp đôi so với việc hắn nắm tóc cô.

Hắn vỗ tay ba tiếng, ánh mắt sắc lên vẻ tức giận, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất, âm thanh lạnh lẽo lại nhàn nhạt nói: "Cô đã hao tâm tổn sức nhiều như vậy, tối nay tôi sẽ tận tình phục vụ cô thật tốt!"

Nói xong, hắn thẳng tay kéo cô, thô lỗ đẩy cô ngã xuống giường.

Hắn rất mạnh bạo, giống như muốn cướp đi mạng sống của cô.

Cô liền nhớ tới một tháng trước hắn đã đối xử với cô thế nào, dù cô có yêu thích hắn, cũng không có nghĩa cô sẽ cam tâm tình nguyện để hắn hành hạ như vậy, cô phản kháng... phản kháng kịch liệt.

Nhưng cô càng dãy dụa, hắn lại càng tàn nhẫn, dra trải giường nhanh chóng bị hắn làm nhăn nhúm, gối ở trên giường giờ lại nằm dưới đất.

Sức của cô không mạnh bằng hắn, tất nhiên cô càng không phải là đối thủ của hắn, bị hắn đè lên người, không thể cử động, như một con cá nằm trên thớt chờ bị người ta làm thịt.

Lần trước cũng vậy, Joo Seok Hoon giống như một con thú hung dữ thô lỗ xâm chiếm cô.

Da thịt nóng bỏng của hắn áp lên người cô, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại lạnh đến thấu xương.

Cô thật sự muốn trốn, nhưng lại bị hắn giữ chặt eo, không còn đường nào để thoát.

Mỗi động tác của hắn đều rất thô lỗ, rất ác liệt, khiến cô đau đớn không thôi.

Cô sợ chính mình không cẩn thận phát ra tiếng, cắn chặt răng, trầm mặt, không hề tạo nên một tiếng động.

Cuối cùng, toàn thân cô đều đau, thời gian giống như được kéo dài, khiến cô vô cùng chật vật. Seok Kyung sợ bản thân không thể tiếp tục kiên trì, khóc thành tiếng, lại buộc mình phải im lặng đếm thời gian.

Vừa mới bắt đầu còn hữu hiệu, sau đó vẫn bị gián đoạn, cô đọc thầm "năm mươi bảy" biến thành "năm mươi chin".

Seok Kyung không biết mình đã đếm thầm đến số bao nhiêu, Joo Seok Hoon cuối cùng cũng buông tha cho cô.

Vừa kết thúc, Joo Seok Hoon liền đứng dậy, lấy chăn che người, đi vào nhà tắm.

Seok Kyung giống như mất đi nửa mạng, ngồi phịch trên giường, hít thở không thông.

Ngay lúc Seok Kyung vừa thiếp đi, cửa phòng tắm lại được mở ra, Joo Seok Hoon tắm xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ, áo mũ chỉnh tề đi ra.

Hắn vừa đi, vừa cài khuy ở tay áo, khí chất thanh nhã, lúc đi qua bên giường, liếc nhìn Seok Kyung một cái.

Lúc cô phản kháng hắn, trên người ra rất nhiều mồ hôi, làm cho lớp trang điểm của cô nhòe đi, khiến người ta không nhìn ra được dáng dấp của cô, tóc dính bết vào mặt, làn da hiện đầy những vết thương lúc cạn lúc sâu, có nhiều chỗ là hắn mạnh tay ấn nhiều lần, trở nên xanh tím.

Nhìn cô chật vật như vậy, hắn cũng không có chút thương xót nào, hắn không nhìn cô nữa, đi ra ngoài, đi được hai bước, lại lui về phía sau vài bước, dừng lại bên giường, đưa tay ra nắm lấy cằm của cô, để mặt cô quay hẳn về phía hắn, sau đó hơi cúi người nghiêng mặt về tai cô.

Hắn cử động, ánh mắt trở nên sắc bén, khí tức ác liệt, áp sát mặt của Seok Kyung, mở miệng, từng chữ đều mang theo uy hiếp: "Nếu như cô thích sự phục vụ của tôi, cứ tiếp tục báo cho ông biết, tôi sẵn sàng phục vụ!"

"Có điều... Lee Hwa Jin, chúng ta thỏa thuận với nhau trước, lần sau khẳng định sẽ không chỉ giống như ngày hôm nay, tôi có rất nhiều tư thế, nếu cô muốn thử thì cứ nói cho ông biết thử xem!"

Nói xong câu này, Joo Seok Hoon đóng sầm cửa lại, nghênh ngang rời đi.

-

Xe Joo Seok Hoon vừa biến mất trong sân, cửa phòng ngủ đã vang lên âm thanh sợ hãi của quản gia: "Tiểu thư, cô vẫn ổn chứ?"

Seok Kyung cực kỳ mệt mỏi, không muốn nói chuyện chút nào, nhưng quản gia lại gõ cửa: "Tôi có thể vào không tiểu thư?

Seok Kyung sợ quản gia thật sự đi vào, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, liền lên tiếng: "Tôi không sao, chỉ nghĩ đến một người."

Ngoài cửa im lặng một lúc lâu, quản gia mới nói tiếp: "Tiểu thư, thật xin lỗi, là Joo lão gia gặng hỏi tôi."

Seok Kyung biết quản gia nói cho Joo lão gia biết Joo Seok Hoon một tháng nay không trở về, chuyện này cũng không thể trách quản gia, lúc cô nói dối ông, ông vốn đã không tin, nếu tin, cũng sẽ không tiếp tục hỏi quản gia, dù quản gia không nói thật, ông cũng sẽ đi tìm Joo Seok Hoon, đến lúc đó, kết cục cũng giống như đêm nay thôi.

"Chuyện qua rồi, không cần nhắc lại nữa, cũng không còn sớm, người đi nghỉ ngơi đi"

"Tiểu thư, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút." Quản gia dừng lại một chút, lại nói: "Xin lỗi."

Seok Kyung không nói gì.

Ngoài cửa, quản gia cũng im lặng.

Qua mấy phút, Seok Kyung nghe tiếng quản gia rời đi.

Lầu hai lại trở nên yên tĩnh.

Seok Kyung rất mệt, nhưng cô lại không ngủ được, ôm lấy chăn, ngồi trên giường phát ngốc hồi lâu, mới đứng dậy xuống giường đi tới phòng tắm.

Mỗi một bước đi là một lần đau đớn, khi cô đi đến phòng tắm, sắc mặt vì đau mà tái nhợt.

Joo Seok Hoon tắm vòi sen, vòi nước trong bồn vẫn còn chưa tắt, nước chảy khiến hơi nước bốc lên, lượn lờ trong bồn tắm.

Seok Kyung tắt nước, ngồi vào bồn tắm, nước nóng vây quanh cơ thể cô, hòa tan cả những đau đớn và mệt mỏi.

Seok Kyung ngồi đến khi nước trong bồn lạnh, cô mới đi ra.

Lau xong thân thể, mặc áo tắm, Seok Kyung cầm máy sấy tóc, đi tới bồn rửa tay, nhìn chằm chằm vào gương, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, trong đầu liền nhớ lại những câu trước khi đi Joo Seok Hoon nói: "Có điều... Lee Hwa Jin, chúng ta thỏa thuận với nhau trước, lần sau khẳng định sẽ không chỉ giống như ngày hôm nay, tôi có rất nhiều tư thế, nếu cô muốn thử thì cứ nói cho ông biết thử xem!"

Nhất thời cô liền bừng tỉnh, quên mình đứng ở đây là để sấy tóc.

......

Cô là Seok Kyung.

Nhưng mà bây giờ trong mắt hắn cô lại có tên Lee Hwa Jin.

Lee Hwa Jin là nữ thần ai cũng biết, là nhân vật làm hồng biến đại giang nam bắc, có thể nói là một đêm thành danh.

Seok Kyung biết rõ người này, cô và Lee Hwa Jin nhan sắc và vóc dáng khá giống nhau, mới may mắn được Lee Hwa Jin chọn làm diễn viên đóng thế.

Ngay từ lúc bắt đầu, Seok Kyung thật sự chỉ là diễn viên đóng thế cho Lee Hwa Jin.

Tuy rằng cô chỉ đóng thế cho Lee Hwa Jin, nhưng Lee Hwa Jin hào quang sáng chói như vậy, cô chỉ là một cô gái tầm thường, sao có thể so sánh với Lee Hwa Jin, thậm chí cô đóng thế diễn viên Lee Hwa Jin được hơn một năm, số lần gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Có thể là do công việc của Lee Hwa Jin quá thuận buồm xuôi gió, ông trời thấy chướng mắt, nên một tháng trước đây khi đi khám sức khỏe, cô ấy phát hiện mình bị một khối u trong ngực.

Là u ác tính, nhưng chưa di căn, nên có thễ chữa khỏi, thế nhưng cần phải chữa bệnh bằng hóa liệu và trị liệu, tốn rất nhiều thời gian.

Báo cáo sức khỏe này đối với Lee Hwa Jin mà nói giống như là sấm giữa trời quang.

Làng giải trí như chiến trường, tàn nhẫn vô tình, không hề báo trước, trị liệu một năm trở lại làng giải trí, tất nhiên không thể tiếp tục làm đại minh tinh.

Nghĩ tới nghĩ lui, Seok Kyung cuối cùng tự mình đóng thế cho Lee Hwa Jin.

Thật ra cách đó không phải do Lee Hwa Jin nghĩ ra, mà là do quản lý của cô đề nghị.

Lee Hwa Jin có thể đi đến ngày hôm nay, hẳn là từ đầu công ty quản lý đã đầu tư một số tiền rất lớn, hiện giờ cô trở nên ưu tú như vậy, công ty cũng nhờ vậy mà kiếm được lợi nhuận rất lớn, đương nhiên sẽ không để mặc cô bị bệnh mà không lo.

Huống chi lúc đó Lee Hwa Jin vừa quyết định đóng một phim truyền hình.

Kỳ thực Seok Kyung tẩy trang xong khá giống với Lee Hwa Jin, nhưng cũng không phải giống nhau hoàn toàn, nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt được.

Trong phim truyền hình, sở dĩ có thể đóng thế đều nhờ vào kỹ thuật trang điểm.

Seok Kyung giống Lee Hwa Jin nhất ở mắt, mũi, môi, đặc biệt là mũi, thật sự rất giống hai giọt nước, nhiều khi trang điểm, cô còn ngộ nhận không biết mình có phải là Lee Hwa Jin hay không.

Seok Kyung và Lee Hwa Jin giống nhau nhất ở đôi mắt, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Seok Kyung ai cũng sẽ khen, Lee Hwa Jin lại không như vậy, mắt của Lee Hwa Jin phải trang điểm thì mới trở nên xinh đẹp, thế nhưng vẫn không lung linh trong suốt như mắt của Seok Kyung.

Có điều, may là sau khi hóa trang, đôi mắt cũng thay đổi nhiều nhất, cho nên Seok Kyung mới có thể dùng thân phận của Lee Hwa Jin sống đến bây giờ, dĩ nhiên là không có người phát hiện sơ hở.

Vừa mới bắt đầu, Lee Hwa Jin hoàn toàn không đồng ý đề nghị của quản lý để Seok Kyung làm thế thân của cô, thậm chí là phản đối kịch liệt.

Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Lee Hwa Jin lại đồng ý, sau đó còn tự mình năn nỉ Seok Kyung.

Không có người nào sẽ đồng ý làm đóng thế, làm thế thân của người khác, Seok Kyung cũng không ngoại lệ, nhưng mà sở dĩ cô đồng ý, lý do rất đơn giản, cô cần tiền.

Sẽ có người cảm thấy lý do rất buồn cười, thế nhưng trên thế giới này, còn rất nhiều người thiếu tiền, mà Seok Kyung chỉ là một trong số đó mà thôi, không có tiền, cô sẽ không thể học đại học, làm diễn viên đóng thế vừa khổ cực lại vừa nguy hiểm.

Ba cô hai năm trước lao vào cờ bạc, đem hết những thứ có thể bán trong nhà ra đánh cược, ba cô chết vì cờ bạc, còn để lại cho cô một số nợ lớn lãi suất cao.

Mẹ và em cô bị chủ nợ đòi tiền, cả nhà không có lấy một ngày bình an, cô là trưởng nữ, chỉ có thể thôi học, kiếm tiền trả nợ.

Lee Hwa Jin muốn thuyết phục cô, chắc chắn đã sớm điều tra ra mọi chuyện rồi.

Cho nên cô ta trực tiếp nói với Seok Kyung: "Tôi có thể trả toàn bộ số nợ của cô, ngoài việc quản lý nói với cô về sự nghiệp đóng thế, tôi còn có một yêu cầu, đó là cô phải thay tôi kết hôn"

Điều kiện thật sự rất hấp dẫn, không phải sao? Dù sao cũng không cần phải suốt ngày chạy vạy trốn nợ khắp nơi.

Lee Hwa Jin nói xong, đưa cho Seok Kyung một tấm hình: "Tôi phải gả cho hắn, người nối nghiệp duy nhất của Joo thị, Joo Seok Hoon."

Lần đầu tiên nhìn hình, liền muốn cùng Joo Seok Hoon sống hết quãng đời còn lại.

Hai năm trước kia, hắn vô tình đụng trúng cô, cô vừa định hỏi tại sao lúc trước hẹn nhau, tại sao hắn lại không tới, mà hắn nhìn cô, quay về người bên cạnh khách sáo và bình tĩnh hỏi một câu "cô là ai".

Từ đó cô cho rằng, cô sẽ không gặp Joo Seok Hoon thêm một lần nào nữa.

Điều Seok Kyung khó vượt qua nhất chính là nghĩ tới việc Joo Seok Hoon sẽ kết hôn với người phụ nữ khác.

Seok Kyung phải thừa nhận, điều kiện này thật sự rất tốt, rất hấp dẫn.

Cô ký hợp đồng với Lee Hwa Jin, ngày hôm sau cô được quản lý của Lee Hwa Jin sắp xếp huấn luyện để giọng nói của cô giống với Lee Hwa Jin, sau đó hoàn thành mọi mặt không chừa bất cứ một sơ hở nào, Lee Hwa Jin bí mật bay ra nước ngoài tiếp nhận trị liệu, còn cô giả là Lee Hwa Jin, vào nhà của Joo Seok Hoon.

Seok Kyung không biết nhiều về chuyện trước đây của Lee Hwa Jin và Joo Seok Hoon.

Sau khi vào nhà của Joo Seok Hoon, cô mới nghe được từ miệng của quản gia và người hầu trong nhà, nói bóng gió gì mà ông của Lee Hwa Jin và ông của Joo Seok Hoon là chiến hữu, lúc ở trong quân đội, ông của Lee Hwa Jin đã cứu ông của Joo Seok Hoon một mạng, vì vậy nên Joo lão gia nuông chiều Lee Hwa Jin còn nhiều hơn là cưng chiều Joo Seok Hoon.

Lee Hwa Jin ỷ vào yêu quý của Joo lão gia, suốt ngày dây dưa với Joo Seok Hoon, cũng không biết là sử dụng biện pháp gì, khiến cho Joo lão gia bắt Joo Seok Hoon phải cưới cô làm vợ trong năm nay.

Lúc Lee Hwa Jin nói chuyện với Seok Kyung cũng đã dặn dò cô phải làm Thiếu phu nhân của Joo gia thật tốt, nếu như có bất kỳ sai sót nào, đừng mong có thể nhận được một đồng nào.

Vì lẽ đó, Seok Kyung có thể đoán được Lee Hwa Jin vất vả lắm mới có thể trở thành vợ của Joo Seok Hoon, sợ chuyện mình bị bệnh bại lộ, việc kết hôn không còn hiệu lực, mới phải tìm cô đóng giả làm Lee Hwa Jin gả cho Joo Seok Hoon.

Ở trong nhà Joo Seok Hoon cũng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn, cho dù biết cả đời này cô và hắn không có cơ hội nhưng cô vẫn có một chút vui vẻ.

Cô thích hắn, cô không muốn hắn cưới người khác.

Khi đó cô còn tưởng rằng mình là nàng lọ lem trong truyện cổ tích được hoàng tử tự tay mang giày thủy tinh cho mình, đúng làm một giấc mộng đẹp.

Tuy rằng cuối cùng vẫn sẽ tỉnh mộng, thế nhưng cô thầm yêu Joo Seok Hoon nhiều năm như vậy, vẫn có chút mong chờ.

Mãi đến tận đêm hôm đó, hắn về nhà, không nói lời nào cưỡng bức cô, hôm sau còn dặn dò quản gia cho cô uống thuốc tránh thai, cô mới biết rằng... thì ra đây là một cơn ác mộng.

Cô biết người mà Joo Seok Hoon muốn hành hạ chính là Lee Hwa Jin.

Cô chỉ là muốn kiếm tiền từ việc thế thân, không có liên quan gì đến cô, cô không có quyền khổ sở.

Hắn giễu cợt cô, căm hờn, ghét bỏ, cô đều có thể chịu đựng được nhưng những phát tiết, sỉ nhục, ức hiếp trên giường lại làm cho cô khổ sở khó chịu nhất.

Cũng không có ai thích bị bắt nạt, huống chi hắn còn là người cô thích như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro