Kỉ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đó, học kỳ lớp mười của Seok Kyung đã trôi qua hơn nửa phân nửa, đến thời gian nghỉ đông, tết trôi qua, cô nhận được điện thoại của Yoo Rachel, gọi cô đi trượt băng.

Khi cô đến mới biết, ngoài Yoo Rachel còn có mấy người khác do Hyo Shin dẫn đến.

Trong đó có hắn.

Vừa mới bắt đầu, Seok Kyung không có chú ý tới Joo Seok Hoon, sau khi Hyo Shin giới thiệu xong, màn chào hỏi kết thúc đã bị Yoo Rachel kéo đi thay giày trượt băng, lúc đang thay giày, quay người lại mới phát hiện hắn đứng phía sau, dựa lưng vào tường, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tay đang bật lửa châm thuốc.

Seok Kyung cho rằng đây đúng là một dịp hiếm có ngẫu nhiên, Hyo Shin đã mở miệng: "Anh Seok Hoon, đây là bạn của em, Seok Kyung."

Joo Seok Hoon nghe Hyo Shin nói, cũng không lập tức đáp lại, mà rũ mắt hút một hơi thuốc, mới vừa phun ra những đám khói không rõ hình thù vừa nghiêng đầu liếc về phía cô.

Ngày thường trong trường học cô chỉ dám nhìn lén hắn, giờ phút này hắn đứng trước mặt cô, còn ngay lúc cô chưa kịp chuẩn bị gì nhìn cô một cái.

Seok Kyung cảm thấy nhịp tim và hô hấp của mình khi bị hắn nhìn trúng đều dừng lại trong phút chốc.

Hắn và những nam sinh còn lại không giống nhau, không có nhìn cô từ đầu đến chân, cũng không cười xán lạn nói với cô một tiếng: "Chào em".

Hắn chỉ nhìn một chút, chưa đến mấy giây đã gật đầu một cái, lại không nhìn nữa.

Đến lúc Seok Kyung lấy lại tinh thần, cô đã bị Yoo Rachel kéo tới chỗ cách đó không xa, bị nhét một đôi giày trượt băng màu hồng vào trong tay.

Yoo Rachel vừa đổi giày vừa lải nhải kể lại những chuyện ngày tết, kể Hyo Shin chạy đến nhà cô đưa quà như thế nào.

Seok Kyung máy móc thay giày, não vẫn chưa hoàn toàn hết choáng, trong mắt thỉnh thoảng lại nhớ lúc Joo Seok Hoon nhìn cô, lúc đổi giày xong, Seok Kyung đột nhiên cắt ngang lời nói của Yoo Rachel, hỏi: "Hyo Shin quen Joo Seok Hoon à?"

"A?" chủ đề bị chuyển một cách đột ngột, Yoo Rachel sững sờ một chút lại nói: "Đúng vậy, bọn họ là bạn cùng phòng, hơn nữa còn là bạn thân khi nhỏ, học cùng trường..."

Yoo Rachel còn chưa nói hết lời, Hyo Shin đã chạy tới vẫy tay: "Chơi vui lắm", sau đó cùng Hyo Shin tay trong tay đi trượt băng.

Seok Kyung thay xong giày, lúc đứng lên lại liếc về phía Joo Seok Hoon đang đứng.

Hắn không thay giày, vẫn còn đứng dựa vào tường hút thuốc.

Seok Kyung trượt một vòng trong sân, lại nhìn trộm Joo Seok Hoon, ngoại trừ hắn đã thay điếu thuốc khác, cũng không có bất kỳ thay đổi nào khác.

Lúc chơi rất nhanh, ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, Seok Kyung gặp Yoo Rachel, cô chỉ chỉ Joo Seok Hoon, lặng lẽ hỏi: "Anh ấy không chơi sao?"

"Lúc hắn như vậy chính là tâm trạng không tốt rồi, cậu không thấy, tất cả mọi người đều tránh xa hắn không ai dám đến nói chuyện sao?"

Theo lời nói của Yoo Rachel, Seok Kyung mới phát hiện đúng là như vậy, cả một buổi trưa, những người bạn kia đều tránh mặt hắn, không nói chuyện với hắn.

Yoo Rachel không nói gì nhiều về Joo Seok Hoon, chỉ trả lời câu hỏi của Seok Kyung, liền nghĩ tới chính sự: "Buổi tối cậu có làm gì không? Hyo Shin nói muốn mời mọi người ăn cơm."

"Được" Seok Kyung không chút do dự đáp, khóe mắt lại lướt qua chỗ của Joo Seok Hoon, Hyo Shin mời mọi người ăn cơm, hắn cũng sẽ đi thôi.

Thực tế đã khiến cho Seok Kyung thất vọng, bọn họ vừa nghỉ trượt băng, Joo Seok Hoon liền đi trước.

Bới vì Joo Seok Hoon, sau này chỉ cần Yoo Rachel gọi cô ra ngoài chơi, cô sẽ lập tức đồng ý.

Cũng không phải lúc nào cũng gặp Joo Seok Hoon, nhưng đa số đều có thể thấy hắn.

Bọn họ tiếp xúc nhiều hơn, Seok Kyung dần phát hiện Joo Seok Hoon dù có những lúc cười đùa cùng những người bạn của hắn nhưng bọn họ thật ra rất chú ý giữ khoảng cách với hắn, mãi cho đến rất lâu sau đó cô mới biết thuốc hút và rượu của hắn đều là hàng đặt mới có, ngoài thị trường không thể tìm thấy.

Sau đó Seok Kyung mới biết hắn và những kẻ có tiền khác không giống nhau, thậm chí có rất nhiều điểm không giống nhau, cho tới bây giờ cũng không có nhiều người như vậy, Seok Kyung không thể hình dung ra, giờ cô đã có thể tận mắt nhìn thấy, bảy giờ tối xem tivi thấy hắn xuất hiện trong tin tức, lúc nhìn thấy hắn, hắn đang nói chuyện.

Cũng vào lúc đó, Seok Kyung mới nhận ra rằng cô và hắn là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Đối với cô mà nói, hắn là nam thần.

Nhưng cô trong mắt hắn, cũng không phải là một cô bé lọ lem.

Cô thích hắn như vậy, vẫn không nói ra mà chỉ giấu trong lòng, từ từ lại ngày một sâu sắc hơn, dần dần, hắn lại trở thành toàn bộ sinh mệnh của cô.

Joo Seok Hoon chưa từng chủ động nói chuyện với Seok Kyung, mà Seok Kyung chỉ cần nhìn thấy hắn nhịp tim liền tăng lên, làm gì có gan tới nói chuyện với hắn.

Nhưng bạn có biết không? nếu bạn thật sự thích một người, người đó không làm bạn với bạn, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn, bạn đều muốn giữ hắn bên mình.

Vì lẽ đó, lúc ở trong tiệm Internet, Seok Kyung đi vệ sinh thì đi ngang qua người Joo Seok Hoon, hắn đeo tai nghe, lười biếng dựa vào lưng ghế, đang xem kịch, trên tay cầm chai nước trà xanh đã uống hết, hắn lại không để ý, giơ lên định uống, mới biết là mình đã uống hết, nhíu mày ném chai về phía bàn máy tính, sau đó đặt hai tay sau đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình xem.

Seok Kyung từ trước đến nay chưa bao giờ chăm sóc người khác, nhưng cô từ trong nhà vệ sinh đi ra, ma xui quỷ khiến liền đi về phía chủ tiệm internet.

Cô muốn mua cho Joo Seok Hoon một chai trà xanh, nhưng cô lại sợ người khác biết tình cảm của mình, liền đếm số người bạn trong này, lấy tiền tiêu vặt hàng tháng của mình mua cho mỗi người một chai.

Cô nhờ chai trà xanh này mới dám nói với Joo Seok Hoon ba chữ đầu tiên trong đời: "Cho anh nè."

Ba chữ đơn giản, lại khiến cho lòng bàn tay Seok Kyung đổ đầy mồ hôi, cô không dám nhìn hắn, chỉ nhanh chóng đặt trà xanh lên bàn máy tính.

Joo Seok Hoon nhìn thấy chai trà xanh, nhíu nhíu mày, nghểnh đầu nhìn cô đầy thắc mắc, qua năm giây sau, hắn hiểu ra được, lạnh nhạt cầm chai nước trà.

Seok Kyung biết hắn nhận chai nước của cô rồi, dù ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ không chút nao núng, nhưng trong lòng lại đang nhảy nhót vui mừng.

Joo Seok Hoon mở nắp bình nước, không uống, lại đưa trả cho cô.

Seok Kyung sửng sốt, trong chốc lát không dám quay đầu lại.

Lúc này điện thoại của Joo Seok Hoon vang lên, hắn liền nhìn điện thoại một cái, bấm nút nghe.

Sau khi hắn cúp máy, Seok Kyung mới tỉnh táo lại, hắn lại đeo tai nghe vào, không nghe rõ cô giải thích: "Em không phải..."

Cô chỉ nói được ba chữ, hắn bỗng nhiên đứng lên, ôm áo khoác, không nói lời nào chạy ra khỏi tiệm internet.

Hắn mãi mãi cũng sẽ không biết, ngày đó có một người con gái đứng bên cạnh hắn, rất muốn nói với hắn: "Em không phải muốn anh mở nắp giúp em, em muốn mời anh uống."

Trong ấn tượng của Seok Kyung, Joo Seok Hoon là một nam sinh hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn, giống như là một nam chính trong một quyển manga cô đọc lén trong lớp, thanh nhã, sạch sẽ, cao quý.

Nhưng Hyo Shin lại nói, gương mặt của Joo Seok Hoon và khí chất của hắn đã lừa gạt tất cả mọi người, hắn sạch sẽ và hoàn mỹ ở chỗ nào chứ, bên trong hắn một chút đứng đắn cũng không có, tính tình khó chịu, nghiện thuốc lá nặng, không có tính kiên trì, miệng còn rất tiện, đương nhiên dựa vào khuôn mặt đó, dù người hắn có đầy khuyết điểm đi chăng nữa, nữ sinh cũng sẽ không nói hắn xấu, phóng đãng, bất kham.

Seok Kyung tin tưởng mắt nhìn người của mình, không tin tưởng lời nói của Hyo Shin.

Mãi đến ngày sinh nhật của Yoo Rachel, lúc mọi người ở KTV tổ chức sinh nhật cho cô, cô lần đầu tiên cảm nhận được Joo Seok Hoon hoàn toàn đúng với lời của Hyo Shin: "miệng còn rất tiện."

Ngày đó tâm tình của Joo Seok Hoon không tốt, ai nói chuyện với hắn liền bị hắn chửi lại.

Sau đó tất cả mọi người uống nhiều rồi, cũng chơi đùa, không biết là ai đề nghị ra sàn nhảy khiêu vũ, sau đó nháy mắt toàn bộ người trong phòng đều tản đi, chỉ còn lại hắn và cô.

Hắn lười biếng dựa trên ghế salon, cúi đầu chơi điện thoại.

Màn hình tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu sáng khuôn mặt của hắn.

Qua một lúc, có lẽ là điện thoại của hắn hết pin, màn hình điện thoại bỗng nhiên tối lại.

Hắn ném điện thoại sang một bên, sau đó giơ hai tay chống đầu, dựa đầu vào ghế salon nhắm mắt lại.

Seok Kyung cho là hắn không chú ý đến mình, ngồi xổm trước bàn đối diện, vừa giả vờ ăn bánh sinh nhật, vừa liếc trộm hắn.

Không biết Seok Kyung đã liếc Joo Seok Hoon được bao nhiêu lần, hắn bỗng nhiên mở mắt ra hướng về phía cô "Này" một tiếng.

Trong phòng chỉ có một mình Seok Kyung, tuy rằng không dám tin nhưng cô biết hắn đang nói chuyện với mình, cô kích động đến nỗi muốn bay lên, nhưng lại một mực giả vờ rụt rè ngẩng đầu lên, tỏ vẻ ngây thơ mờ mịt hỏi hắn: "Dạ?" một tiếng.

Hắn dùng con ngươi đen kịt nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, khiến tim cô nhảy lên liên hồi.

Seok Kyung không kìm lòng được nắm chặt dĩa trong tay, nỗ lực đè xuống đáy lòng đang gợn sóng, không biết phải tự trấn tĩnh mình bao nhiêu lần, mới hỏi: "Có chuyện gì ạ?"

Joo Seok Hoon tiếp tục nhìn cô, không nói lời nào, ngay lúc Seok Kyung cho rằng hắn sẽ không chú ý đến cô, hắn bỗng nở nụ cười trầm thấp: "Không có gì, chính là thấy cô vẫn cứ nhìn lén tôi, tôi đã để ý nãy giờ rồi."

Cô liếc trộm hắn đều bị phát hiện rồi a... Seok Kyung giả vờ bình tĩnh nhưng mà lỗ tai của cô không chịu nổi, nổi lên một vệt hồng.

Joo Seok Hoon không nói nữa, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, chỉ có màn hình lớn truyền đến âm thanh rất nhỏ, giai điệu nhẹ nhàng quẩn quanh hai người.

Không biết qua bao lâu, Joo Seok Hoon lại mở miệng: "Cô tên là gì?"

Hắn thấy cô nhiều lần như vậy, nhưng lại không nhớ rõ tên cô... Seok Kyung cảm thấy có một chút khổ sở trong lòng: "Em là Seok Kyung."

Cô phản ứng ngốc ngốc như vậy dường như có thể lấy lòng hắn, hắn lại mở miệng: "Cô không thích ăn, vậy tôi đổi một chút..."

Nói xong hắn liền thay đổi tư thế, như là đang vắt óc suy nghĩ, qua mấy giây, hắn ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của cô: "Nếu không thì làm - làm tình đó?"

Hai chữ trắng trợn như vậy, mặt Seok Kyung đều nóng như bị đốt, cô vừa giận vừa thẹn trừng mắt nhìn Joo Seok Hoon, muốn phát hỏa, nhưng cuối cùng chỉ nói một chữ "Anh..." sau đó liền đem nỉa ném đi thật mạnh, chạy ra ghế riêng ngồi.

Thì ra Hyo Shin nói đúng, miệng của Joo Seok Hoon thật sự rất tiện...

Lúc Seok Kyung học lớp mười, Joo Seok Hoon đã học lớp mười hai.

Sinh nhật Yoo Rachel là cuối tháng tư, ngày hôm sau chính là ngày một tháng năm, nhóm bạn của Joo Seok Hoon và Hyo Shin bước vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học sắp tới, cho nên số lần đi chơi ngày một ít đi.

Seok Kyung đến nay vẫn không thể quên ngày bọn họ thi đại học xong, đó là một đêm quậy tưng bừng.

Kỳ thi đại học kết thúc, Hyo Shin và Yoo Rachel yêu nhau giờ chính thức trở thành tình nhân.

Bất kể là nam hay nữ, khi còn trẻ, tình yêu đều chiếm một phần rất quan trọng trong sinh mệnh của mỗi người.

Vì lẽ đó, không chia tay mà phải tách ra khỏi Hyo Shin, đối với bọn họ là một chuyện vô cùng đau khổ.

Đoán chừng là do tâm tình không tốt, đêm đó hai người họ mượn rượu làm ầm ĩ một trận, rất nghiêm trọng, Yoo Rachel khóc lóc bỏ chạy, Seok Kyung vội vàng đuổi theo sau.

Yoo Rachel và Seok Kyung vừa mới ra khỏi KTV, còn chưa kịp gọi xe, Hyo Shin đã theo kịp bọn họ, kéo Yoo Rachel lại.

Hai người giống như đang đóng phim thần tượng, dây dưa một trận, sau đó Hyo Shin không quan tâm Seok Kyung còn đứng bên cạnh, thô bạo cúi đầu chặn môi của Yoo Rachel lại, mà Yoo Rachel cũng quên sự tồn tại của Seok Kyung, ôm cổ Hyo Shin, một đôi nam nữ cứ như vậy đứng trên đường hôn nhau nồng nhiệt.

Đó là lần đầu tiên Seok Kyung nhìn thấy người ta hôn môi, khiến cô bị chấn động, đợi đến khi cô hoàn hồn, ý nghĩ đầu tiên là phải trả lại không gian riêng cho bọn họ.

Không ngờ xoay người, lại nhìn thấy Joo Seok Hoon.

Không biết hắn đã đi theo ra bên ngoài từ lúc nào, tựa như một cây cột điện đứng cách cô không xa, ngậm một điếu thuốc lá, mặt hứng thú nhìn Hyo Shin đang hôn Yoo Rachel khí thế ngất trời, sau đó còn không nghiêm chỉnh hướng về phía Seok Kyung bình luận một câu: "Kỹ thuật bình thường quá."

Làm gì có ai như vậy, nhìn người ta hôn nhau, lại còn bình luận... mặt Seok Kyung ngơ ra.

Joo Seok Hoon không chút xấu hổ nhìn người ta hôn môi, sau đó liền quay đầu nhìn Seok Kyung, hắn nhìn vào mắt cô, cười khúc khích, vừa phun khói thuốc vừa hỏi: "Không tin sao? Có muốn thử..."

Seok Kyung biết sau đó hắn sẽ nói: "cùng tôi hôn môi không", nhưng không biết tại sao hắn lại ngừng lại, trên mặt không còn nụ cười, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó liền dập thuốc, nói sang chuyện khác: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."

Đó là lần đầu tiên Seok Kyung một mình ngồi trong xe của hắn, dù hắn đang chở cô, nhưng tốc độ vẫn nhanh như một cơn gió.

Lúc ở trong KTV chơi, bên ngoài trời đổ mưa, không khí trong xe mang độ ẩm cao.

Seok Kyung ngồi ở ghế sau, nghĩ mình đang nằm mơ.

Sau khi xe của Joo Seok Hoon dừng lại, Seok Kyung mới phát hiện xe đã đến trước cửa nhà mình.

Seok Kyung xuống xe, Joo Seok Hoon cũng không chờ câu "cảm ơn" của Seok Kyung đã đạp chân ga phóng đi.

Lúc xe của hắn còn chưa đi, cô không nói cho hắn biết cô ở đâu, làm sao hắn biết được nhà mà đưa cô về?

Seok Kyung kích động, Joo Seok Hoon... hắn có thể vì cô mà thay đổi không?

Một đêm nọ, Seok Kyung không biết lấy dũng khí ở đâu ra, gọi hắn: "Joo Seok Hoon."

Joo Seok Hoon dừng xe, quay đầu nhìn cô.

Seok Kyung nắm chặt vạt áo của mình, mắt nhìn xung quanh, trong miệng khó khăn hỏi: "Anh, anh ngày mốt có rảnh không? Em, em, em muốn mời anh đi xem phim..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro