Mật Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái gì chứ? Cả đời này hắn chưa bao giờ tức giận như vậy.

Bao nhiêu người bao vây cô, còn nói với hắn cái gì mà chỉ là mâu thuẫn chuyện phụ nữ?

Bộ tưởng hắn không thấy đường sao? Mâu thuẫn nhỏ mà một đám người đối phó với một người phụ nữ hả?

Còn gì nữa? Nói xin lỗi thì xong? Cái rắm ấy! Tư thế kia muốn xin lỗi là xong sao? Không ra đạo lý gì cả, muốn đùa hắn sao?

Người phụ nữ đi bên cạnh hắn mà bọn họ cũng dám bắt nạt? Đây chẳng phải là đang dằn mặt hắn sao?

Joo Seok Hoon càng nghĩ càng tức, thang máy vừa dừng lại, cửa từ từ mở ra, hắn đã giơ chân lên tàn nhẫn đá cửa.

Thang máy cuối cùng cũng mở hẳn ra, hắn liền dùng một lực lớn kéo Seok Kyung vào bãi đậu xe dưới đất.

Bụng của Seok Kyung bỗng nhiên bén đau, hắn đi nhanh như vậy, cô theo không kịp, bước chân đến khúc quanh lảo đảo một hồi, suýt nữa té, cũng may Joo Seok Hoon phản ứng nhanh, lôi một cái, sau đó bước đi của hắn cũng từ từ chậm lại một chút, đi vài bước, trong ngực hắn lại khó chịu, bỗng nhiên dừng hẳn, quay về phía Seok Kyung dạy dỗ: "Có phải cô rất ngu xuẩn không? Người khác bắt nạt cô, tay cô không dài chân vẫn rất dài mà, đánh không lại sao lại không bỏ chạy chứ? Cô cứ đứng ở đó cho bọn họ bắt nạt sao?"

"Tôi thật sự bị cô làm cho tức chết đi được, tôi có phải là não tàn không, tự nhiên hôm nay lại kéo cô ra khỏi đó, tôi cho cô biết, lần sau lại xảy ra chuyện này, tôi không phải đánh cái tát lúc nãy về phía người khác mà là về phía cô đó!"

Sau khi mắng xong, Joo Seok Hoon cảm thấy bớt giận hơn một chút, biểu hiện hơi chậm một chút, giơ tay lên tháo hai nút trên cổ áo, lộ ra xương quay xanh tinh xảo, sau đó liền giận dữ nói: "Cả ngày đều để tôi tức giận, thật không thể chịu nổi!" Lúc này, hắn mới cầm tay Seok Kyung quay người đi đến xe đậu cách đó không xa.

Một trận đau đặc biệt khó chịu, cơ thể Seok Kyung phát run, cô không nhấc nổi bước chân, bị Joo Seok Hoon kéo đi một cái, trong dạ dày lại quặn lên, liền phát ra tiếng nôn.

Joo Seok Hoon nghe thấy âm thanh này, liền dừng bước quay đầu lại nhìn về phía cô.

Dựa vào ánh sáng yếu ớt của bãi đậu xe, hắn nhìn thấy sắc mặt của cô trắng như tờ giấy, trán đổ đầy mồ hôi hột, thân thể không ngừng run rẩy.

Joo Seok Hoon nheo mày một hồi, kéo cả người Seok Kyung đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm mặt cô, trong người nổi lên một sự căng thẳng mà chính hắn cũng không nhận ra được: "Làm sao vậy?"

Seok Kyung nhắm mắt lại, khoác tay một cái, yếu ớt nói: "Không... không có gì..."

"Không có gì? Như vầy mà còn nói không có gì?" Joo Seok Hoon nói hơi lớn tiếng một chút, giây sau liền nổi nóng, nói với Tài xế Yun đứng cách đó không xa: "Tài xế Yun, chuẩn bị xe, đi bệnh viện!!"

Seok Kyung nghe hắn rống đến nỗi không chịu được, bụng lại không quặn lên khiến cô rên rỉ, qua một lát, cô mới đưa tay kéo tay áo của Joo Seok Hoon, sau đó nhịn xuống nhỏ giọng nói: "Không cần đi bệnh viện, về nhà là được rồi, mỗi tháng em đều như vậy... Kinh nguyệt đến rồi... Đau bụng kinh..."

Đến cuối cùng cô vẫn có chút ngại ngùng, những chữ cuối cùng kia... trở nên nhỏ đến mức đáng thương.

Joo Seok Hoon không nghe rõ "Hả?" một tiếng, liền nghiêng đầu về miệng Seok Kyung.

Bởi vì nghiêng quá nhanh, tai hắn sượt đến môi cô.

Một luồng điện trong nháy mắt truyền đến toàn thân cô, thân thể Joo Seok Hoon cứng đờ một hồi, nhưng lại không nhúc nhích, vẻ mặt nghiêm túc.

Seok Kyung đỏ mặt, e lệ dời môi ra xa một chút, rũ mắt, nhẹ nhàng lặp lại mấy chữ cuối cùng: "Đau bụng do hành kinh."

Joo Seok Hoon "a" một hồi, lát sau giống như hiểu rõ, lại "A" một tiếng, gật đầu một cái, đứng thẳng đầu.

Hắn vừa khom người ôm cô đi, chợt nhớ đến lúc hắn lên phòng trên tầng hai đón cô, lúc đến chỗ để băng vệ sinh trong phòng nhìn thấy thiếu một cái, liền đột nhiên quay đầu hỏi, nhìn chăm chú đôi mắt của Seok Kyung: "Lúc ở trong phòng thì tới sao?"

"Ể?" Seok Kyung kinh ngạc nhìn Joo Seok Hoon, sau đó liền rũ mi khẽ gật đầu một cái, "Ừ" một tiếng.

Vì vậy nên... Lúc đang ở trong phòng cô đã khó chịu rồi sao? Nói cách khác, cô ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn xã giao lâu như vậy, dù bên ngoài giống như không có gì nhưng kỳ thực vẫn luôn khó chịu sao?

Joo Seok Hoon nhìn chằm chằm Seok Kyung, lại cau mày, bỗng nhiên lên tiếng: "Tại sao lại không nói cho tôi biết?"

Tại sao lại không nói cho hắn? Chẳng phải hắn luôn chê cô phiền sao? Seok Kyung không biết nên trả lời thế nào, "Ừ" đại một tiếng.

Hả? Đây là kiểu trả lời gì? Joo Seok Hoon càng nheo mày.

Hắn chợt nhớ tới, lúc hắn tìm thấy cô, lúc cô bị bao vây ở giữa.

Vào lúc ấy, cô cũng rất khó chịu phải không? Cho nên mới không nhúc nhích đứng ở đó, mặc cho người ta hất rượu, mặc cho người ta vung ta lên chuẩn bị đánh, cũng không trốn nổi?

Hắn không phải ở ngay trong đại sảnh sao? Cô có thể gọi điện thoại cho hắn mà, cô cũng có thể kêu cứu mà... Nếu như là cô bị đau bụng thành như vậy, cũng có thể nói cho hắn biết, sau đó ở lại trong phòng nghỉ ngơi... Cô nói với hắn là đi vệ sinh, nhưng thật ra đã là lúc không thể chịu đựng thêm được nữa, mới một mình trốn ra ban công nhỏ sao?

Trong lòng Joo Seok Hoon bỗng nhiên nổi lên một nỗi đau không nói nên lời, so với lúc cô bị Shary bắt nạt, hắn còn khó chịu hơn, hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, sau đó liền nhìn thẳng mắt của cô, giọng điệu dữ dằn hỏi lại lần nữa: "Tôi con mẹ nó hỏi cô lần nữa, tại sao khó chịu lại không nói cho tôi biết?"

Seok Kyung theo bản năng lui về một bước, Joo Seok Hoon chợt đưa tay ra bóp lấy cằm của cô, khiến cô ngẩng mặt lên: "Câm rồi?"

Hắn cử động như vậy lại làm Seok Kyung đau thêm, cô nhíu nhíu mày, cảm giác được người đàn ông kia thật sự tức giận, cô nghĩ nếu cô không cho hắn một câu trả lời, hắn sẽ không bỏ qua đâu.

Seok Kyung mím môi một hồi, sau một lát mới từ từ khó khăn lên tiếng: "Chính là... sợ chọc giận anh... sợ anh thấy em phiền phức."

Cô nói xong câu đó, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng lên.

Lông mi của cô vừa dài lại vừa cong, bộ dạng cụp mắt như vậy, rất đáng thương.

Nhưng không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, trên mặt của cô còn có thêm mấy vệt tủi thân.

Hô hấp của Joo Seok Hoon trở nên căng thẳng, trong đầu hắn cứ vang vọng những lời nói đó.

Sợ chọc giận anh, sợ anh cảm ghấy em phiền phức... chọc giận anh... chọc giận anh... Đúng vậy, hắn lúc nào cũng tỏ vẻ cô rất phiền phức, cho nên cho dù cô có khó chịu đến chết cũng sẽ cứng rắn chống đỡ, không quấy rối hắn.

Bỗng nhiên giống như có một cánh tay vô tình phảng phất nắm chặt trái tim hắn, sau đó hắn đột nhiên buông Seok Kyung ra, bên ngực trái cảm thấy đau nhói.

Đau đớn khiến Joo Seok Hoon hoang mang xoay chuyển, sau đó liền đột nhiên buông tay Seok Kyung ra, liên tục lùi lại vài bước.

Xung quanh yên tĩnh lại, bầu không khí trở nên lúng túng.

Ngay lúc Seok Kyung nhắc nhở Joo Seok Hoon: "Có thể vể nhà không?" Tài xế Yun thấy xe cũng đã khởi động được một lúc lâu rồi cũng không thấy hai người họ đến, liền chạy tới: "Thiểu gia, tiểu thư."

Joo Seok Hoon đột nhiên tỉnh táo lại, hắn liếc nhìn Seok Kyung một cái, không hề nói gì, chỉ đi đến ôm ngang cô lên, sắc mặt lạnh lùng đi về xe.

Tài xế Yun thức thời chạy đến mở cửa xe.

Joo Seok Hoon nhét Seok Kyung vào trong xe, nhìn cô một chút, lại không ngồi vào mà đóng cửa xe, đi đến cạnh ghế tài xế ở phía trước.

Nhận thấy bầu không khí có vẻ không đúng, Tài xế Yun căng thẳng khởi động xe, ngoại trừ lúc nhìn đường, hắn hướng về phía kính chiếu hậu bên cạnh Joo Seok Hoon một chút, còn lại những thời điểm khác đều nhìn thẳng về phía trước.

Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe không bao lâu, Joo Seok Hoon liền bắt đầu hút thuốc.

Hắn hút thuốc không giống ngày thường, hút từng ngụm từng ngụm, một điếu lại một điếu, trong chốc lát, một hộp thuốc lá đã bị hút hết phân nửa, cho dù hắn có hạ cửa kính xe xuống, trong xe vẫn nồng nặc mùi thuốc lá.

Tài xế Yun chưa từng thấy Joo Seok Hoon như vậy, hắn liền sợ đến mức sặc mùi thuốc muốn ho vẫn không dám ho, nén lại, chỉ sợ động một cái, sẽ chọc cho người đàn ông kia nổi điên lên.

Lúc xe chạy được một nửa, Seok Kyung ngồi ở phía sau rầu rĩ ho khan hai tiếng.

Tuy rằng rất nhỏ nhưng Joo Seok Hoon và Tài xế Yun đều có thể nghe thấy được.

Tài xế Yun không nhịn được len lén nhìn Joo Seok Hoon một cái phát hiện hắn nhíu mày một hồi, ngước nhìn lên gương chiếu hậu một cái.

Tài xế Yun không nhịn được, âm thầm lau mồ hôi, hỏng bét, có khi Lee tiểu thư cũng sẽ bị dạy dỗ cho coi... Ý nghĩ của hắn còn chưa kết thúc,hắn lại thấy được một màn khiến mình trợn mắt há mồm.

Joo Seok Hoon thu hồi tầm mắt, giơ tay lên, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dập thuốc, sau đó ném vào gạt tàn.

Tài xế Yun không thể tin nổi, phải mất một lúc lâu mới có thể tiêu hóa được hành động đó của Joo Seok Hoon, sau đó lại len lén nhìn về phía Joo Seok Hoon.

Người đàn ông ngoẹo cổ không biết đang suy nghĩ gì, biểu hiện trên mặt rất khó chịu, hắn lại cầm một điếu thuốc khác trong tay nhưng lại không châm lửa.

Thiếu gia... thật sự vì Lee tiểu thư ho hai cái mà không hút thuốc nữa?

Hình như từ lúc hắn làm tài xế đến nay vẫn chưa bao giờ nhìn thấy Joo Seok Hoon vì người khác mà dập thuốc.

Xem ra, Joo Seok Hoon đối với Lee tiểu thư mà nói... Cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy ha... À không, hẳn là, Lee tiểu thư đối với thiếu gia mà nói, thật sự giống như là một người... đặc biệt!

Phải, đặc biệt!! Đặc biệt!!

Trong lòng Tài xế Yun thật vất vả mới nghĩ ra chữ này để hình dung nên đặc biệt nhấn mạnh hai lần.

.......

Sau khi xe dừng hẳn trước cửa biệt thự, Joo Seok Hoon xuống xe trước, kéo cửa xe phía sau, ôm Seok Kyung ra.

Trong nhà, quản gia còn chưa ngủ nên khi nghe được động tĩnh liền mở cửa, nhìn thấy Seok Kyung sắc mặt nhợt nhạt bị Joo Seok Hoon ôm, lập tức lo lắng hỏi: "Tiểu thư làm sao vậy?"

"Đau bụng." Joo Seok Hoon ôm Seok Kyung thay dép lê, mới trả lời hai chữ, sau đó hướng về phía quản gia, lại quay cằm hất về phía Seok Kyung, quản gia lập tức hiểu ý của hắn, giúp Seok Kyung cởi giày.

Seok Kyung không phải Lee Hwa Jin, từ nhỏ cũng không có người hầu hạ cho nên không quen, nhỏ giọng nói: "Em tự mình làm là được rồi!"

Joo Seok Hoon không để ý đến cô, quản gia cũng thức thời tiếp tục làm, còn giúp cô mang dép lê.

Lên lầu, Joo Seok Hoon đặt Seok Kyung lên giường, liếc mắt nhìn qua quản gia cũng đi theo lên, giơ tay chỉ Seok Kyung trên giường, làm một động tác giao việc cho quản gia, hắn cũng không hề nói gì quay người đi xuống lầu.

Trong chốc lát, đã nghe thấy tiếng xe bên dưới.

........

Quản gia là nữ, Seok Kyung nói chuyện với bà tự nhiên hơn rất nhiều, nói cho bà biết mình bị hành kinh, đau bụng, sau đó để quản gia giúp mình tìm thuốc giảm đau trong túi đựng đồ trang điểm.

Quản gia hơn 50 tuổi, trải qua những việc này, chờ Seok Kyung uống thuốc giảm đau xong liền đi vào phòng thay đồ cầm hai miếng dán làm ấm bụng dán cho Seok Kyung, phía sau cũng dán, sau đó còn pha một ly hồng trà gừng cho Seok Kyung uống.

Thuốc giảm đau có hiệu quả rất nhanh, cảm giác đau bụng dần biến mất, Seok Kyung cuối cùng cũng có một chút sức sống, cô nói "cảm ơn" với quản gia, liền nhắm mắt lại đắp kín mền, không cử động nữa.

Miếng dán và trà vào bụng làm cho Seok Kyung cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cả người thả lỏng, trong chốc lát liền nặng nề ngủ.

Lúc này quản gia mới giúp cô tắt đèn, rón rén rời khỏi phòng ngủ.

Đi xuống lầu, bà vừa mới chuẩn bị quẹo vào phòng mình chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhìn thấy gì liền dừng bước chân, lại từ từ quay đầu, nhìn thấy Joo Seok Hoon đứng trước cửa sổ sát đất nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, hút thuốc, nhìn hắn lúc này giống như một phần của bóng đêm vậy.

Lúc xe lái đi, Joo Seok Hoon còn chưa đi a... Quản gia có chút bất ngờ, sửng sốt một chút, mới mở miệng: "Thiếu gia?"

Joo Seok Hoon đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân mình, không biết đang suy nghĩ gì chỉ cầm thuốc lá rất lâu không nhúc nhích.

Lúc quản gia cho rằng Joo Seok Hoon sẽ không chú ý đến mình, người đàn ông đó lại quay đầu nhìn bà, không lên tiếng mà đem thuốc là ngậm lên miệng, hút một hơi, khiến khói thuốc lượn lờ, nhìn chằm chằm quản gia ở phía sau cầu thang một lúc, mới lên tiếng: "Cô ấy thế nào rồi?"

"Tiểu thư uống thuốc giảm đau, đã ngủ rồi." Quản gia biết "cô ấy" trong lời hắn là ai, thành thật đáp.

Joo Seok Hoon "Ừm" một tiếng, nhìn chằm chằm cầu thang yên ắng.

Trên mặt hắn không có biểu hiện gì, lúc khói thổi qua gò má hắn, khiến cho khuôn mặt đẹp trai lại khiến người ta cảm thấy hắn đang lúc ẩn lúc hiện.

Lúc hút hết thuốc, Joo Seok Hoon khom người đem tàn thuốc dập vào gạt tàn bên bệ cửa sổ, sau đó liền đi về phía quản gia.

Trong nháy mắt, quản gia cho là hắn muốn lên lầu, nhưng hắn đi tới khúc ngoặc của cầu thang, liền dừng lại.

Hắn đứng tại chỗ một lát, nói với quản gia: "Chăm sóc tốt cho cô ấy.", sau đó liền cất bước đi ra cửa trước, thay giày, ra khỏi nhà.

Qua khoảng một phút, trong ga ra truyền đến tiếng xe đang khởi động, ban đầu vang to, càng về sau càng nhỏ, cuối cùng cũng không còn âm thanh nào.

-

Ngày hôm sau, Seok Kyung ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.

Ngày thứ ba, Seok Kyung không còn đau bụng nữa.

Ngày hôm qua đột nhiên trời đổ mưa, cho nên không khí hôm nay trở nên mát mẻ.

Buổi sáng, Seok Kyung ra vườn hái một bó hoa lớn, tất cả các lọ hoa trong nhà đều cắm đầy hoa tươi.

Sau bữa cơm trưa, cô nghỉ ngơi nửa giờ, sau khi thức dậy, nghĩ đến mình gần nhất vẫn đang luôn dùng số điện thoại di động của Lee Hwa Jin, vài ngày qua đều chưa từng nhìn tới tin nhắn trong điện thoại của mình, liền lấy điện thoại di động của mình từ một ngăn đựng tiền đã cũ, sau đó mở máy, đợi một chút, tiếp theo là tiếng đinh đông, qua khoảng năm phút, điện thoại mới hoàn toàn được mở, Seok Kyung nhìn một chút, mẹ có gọi một cuộc điện thoại, em trai có nhắn vài tin nhắn, ngoài ra là tin nhắn của 10086 gửi tới dự báo thời tiết, cuối cùng là tin nhắn nhắc nhở cô có chuyển phát nhanh để ở chỗ bảo vệ ở trường cũ, mời cô tự đến lấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro