Tôi không đánh phụ nữ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ?" Lúc Lee Min Hyeok nói chuyện với những người đang chuẩn bị điểm tâm liền lưu ý đến không thấy người bên cạnh Joo Seok Hoon, nghĩ đến lúc nãy còn nhìn thấy Lee Hwa Jin ở đây, không nhịn được hỏi: "Hwa Jin đâu?"

"Đi vệ sinh" Joo Seok Hoon nhàn nhã tựa trên ghế sofa, ngón tay thon dài sạch sẽ kẹp điếu thuốc, có chút hờ hững đáp.

Sau đó làm như nhớ lại cái gì, lúc chuyển điếu thuốc xuống gạt tàn, lại dừng lại.

Cô nói đi vệ sinh, hắn cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà chuyến này... đi đã lâu rồi sao còn chưa quay lại...

Joo Seok Hoon nghĩ, hắn vỗ túi, lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ trong điện thoại.

Không ngờ lúc hắn không để ý đã đi bốn mươi phút.

Nếu không phải Lee Min Hyeok nhắc, hắn còn quên hôm nay mình đến đây cùng cô.

Joo Seok Hoon ngồi thẳng lên, mặt không chút biến sắc nhìn một vòng phòng khách sa hoa lóa mắt, càng không nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ kia, không nhịn được cau mày.

Lâu như vậy còn chưa trở về, cũng không có trong đại sảnh, cô lại tiếp tục né tránh hắn sao?

Đáy lòng Joo Seok Hoon lại cảm thấy khó chịu, hắn theo bản năng cầm điếu thuốc lên định châm lửa, nhưng ngọn lửa chưa đốt được thuốc, hắn lại cảm giác có gì đó không ổn, Joo Seok Hoon bỗng nhiên đem bật lửa quăng lên bàn, bỏ điếu thuốc trên miệng xuống, điếu thuốc bị hắn dùng đầu ngón tay bắn ra, rơi vào trong gạt tàn thuốc, hắn đứng dậy đi về phía đại sảnh.

"Anh Seok Hoon, anh làm gì vậy?" Joo Seok Hoon vừa đi, trên bàn chỉ còn lại một mình Lee Min Hyeok, hắn hô một tiếng, liền đứng dậy đuổi theo Joo Seok Hoon.

Joo Seok Hoon không để ý đến hắn, đi đến nhà vệ sinh nhìn chung quanh.

"Anh đang tìm Hwa Jin sao?" Lee Min Hyeok lúc này mới nhận ra được sau đó nhìn chung quanh một vòng, nói: "Hwa Jin cũng không có ở đây!"

Joo Seok Hoon không đợi đến khi Lee Min Hyeok nói hết, mặt không cảm xúc quay đi.

Lee Min Hyeok gấp rút đuổi theo: "Nếu không chúng ta hỏi xem có ai nhìn thấy Hwa Jin không?"

Lee Min Hyeok vừa nói vừa nhìn chung quanh một lần, sau đó tìm một người quen biết Lee Hwa Jin, vừa mới chuẩn bị tới hỏi, Joo Seok Hoon liền đẩy cửa bắc của phòng khách, đi vào.

Lee Min Hyeok gấp rút đuổi theo, vừa gọi một chữ "Anh", liền nhìn thấy Joo Seok Hoon đứng ở bậc thang, đưa lưng về phía hắn, một tay giơ lên miệng ra hiệu cho hắn im lặng.

Lee Min Hyeok vội ngậm miệng, nhìn theo tầm mắt Joo Seok Hoon, nhìn thấy dưới bậc thang có một ban công, ở đó có rất nhiều người đang đứng.

Bị vây quanh ở giữa chính là người mà bọn họ đang tìm, "Lee Hwa Jin"

Cô đang nói chuyện, âm thanh không lớn, nhưng tiệc rượu trong đại sảnh lại quá ồn, khiến cho bọn họ không nghe rõ cô nói gì. Thế nhưng dựa vào hai ngọn đèn ban công mờ nhạt có thể nhìn thấy ánh mắt điềm đạm của cô, sắc mặt bình tĩnh, so với những người xung quanh đang phẫn nộ, biểu hiện của cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều, cả người toát lên một luồng khí kỳ lạ.

Lời của cô vừa mới nói xong, cô gái ngay trước mặt cô lại giật một ly rượu khác, hất về phía người của Seok Kyung.

Lee Min Hyeok hít vào một hơi, theo bản năng quay đầu nhìn Joo Seok Hoon, sau đó nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy nói: "Hwa Jin nói gì mà không nhanh không chậm cũng có thể làm người ta tức giận như vậy ha!! Tôi phát hiện gần đây Hwa Jin thông minh hơn trước rất nhiều, giữ bình tĩnh rất tốt!"

Joo Seok Hoon như không nghe những gì Lee Min Hyeok nói, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám phụ nữ dưới ban công kia, khuôn mặt hắn lạnh lùng nhưng hoàn toàn không lộ ra cảm xúc gì, nhưng lông mày rõ ràng lộ ra vẻ lạnh lùng khó chịu.

Lee Min Hyeok vốn cho rằng Lee Hwa Jin bị hất nước như vậy nhất định sẽ nổi giận, nhưng chờ trong chốc lát cũng không nhìn thấy Lee Hwa Jin có bất kỳ âm thanh của sự phẫn nộ nào, hắn tiếp tục quay sang phía những người phụ nữ kia.

Vẻ mặt của Lee Hwa Jin vẫn luôn bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn đường phố bên dưới, không biết đang suy nghĩ gì, một lát sau, cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ vừa mới hất rượu lên người mình, môi cong lên, không nhanh không chậm chuyển động, từng câu từng chữ trôi chảy từ miệng cô thoát ra.

Cũng lúc đó, Lee Min Hyeok không nghe rõ bên dưới đang nói gì, nhưng người vừa mới tạt rượu Seok Kyung lại bỗng nhiên đem ly rượu vứt xuống đất, giơ tay lên, vung về phía mặt của Seok Kyung.

"Mẹ nó!" Lee Min Hyeok nhịn không được chửi tục một câu, đây là hành động muốn đánh người?

Ngay lúc hắn còn do dự có nên xuống cầu thang ngăn cản hay không, vẫn chưa nhúc nhích thì Joo Seok Hoon đứng bên cạnh hắn đột nhiên đu một tay trên cầu thang, vươn mình, nhảy xuống ban công nhỏ.

Vãi luyện, ba mét đó? Anh Seok Hoon muốn nhảy liền nhảy?

Lee Min Hyeok nhổ nước bọt trong lòng, liền nhìn thấy Joo Seok Hoon mạnh mẽ nắm chặt tay đang vung xuống của người phụ nữ kia, một cái xoay người, cả người đã đứng chắn trước mặt Lee Hwa Jin.

Một đám phụ nữ hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có thêm một người xuất hiện, nhìn thấy hình ảnh như vậy đều đồng loạt choáng váng.

"Anh Seok Hoon?" Sau khi xuất thần, Lee Joo Young vẫn không nghĩ người sẽ xuất hiện ở ban công nhỏ này lại có thể là Joo Seok Hoon, cô mở miệng gọi đầy kinh ngạc.

Tiếng nói của Lee Joo Young vừa dứt, Lee Min Hyeok đã từ trên lầu leo xuống, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Joo Seok Hoon không lên tiếng liếc mắt nhìn Lee Min Hyeok, chỉ tàn nhẫn bỏ tay của Shary ra, bởi vì sức của hắn quá lớn, Shary bị hất nghiêng người qua một bên, va vào người Lee Joo Young, thân thể Lee Joo Young lay động, đỡ Shary đứng vững, sau đó nhìn Joo Seok Hoon một chút, lại nhìn Seok Kyung, nghĩ đến lúc trước chính mình đã thấy Seok Kyung bị Joo Seok Hoon cho đứng ngoài đường phơi nắng ba tiếng đồng hồ, nhất thời liền mở miệng nói trước: "Anh Seok Hoon, anh Min Hyeok, là chị Hwa Jin, chị ấy đụng phải Shary, còn bắt nạt Shary."

Seok Kyung nhìn thấy cánh tay của Shary vung lên, còn nghĩ là sẽ tàn nhẫn va vào mặt mình, liền theo bản năng nhắm mắt lại.

Nhưng đau đớn theo dự tình hoàn toàn không tới, lại nghe tới một câu "Anh Seok Hoon" của Lee Joo Young.

Anh Seok Hoon? Joo Seok Hoon sao?

Seok Kyung theo bản năng cho rằng mình nghe nhầm, mãi đến lúc Lee Min Hyeok mở miệng, cô mới từ từ mở mắt, liền thấy người đứng trước mặt mình, đem cô che chắn phía sau lưng, là Joo Seok Hoon.

Đúng là hắn a... Sao hắn lại có thể đến đây?

Seok Kyung còn không kịp kinh ngạc, đã nghe thấy lời nói của Lee Joo Young.

Lee Joo Young biết Joo Seok Hoon không thích Seok Kyung, nên mới trắng trợn không kiêng dè nói sai sự thật trước mặt hắn đúng không?

Seok Kyung dựa vào lan can, bởi vì quá đau bụng, cô không mở miệng nói chuyện, chỉ hơi mím môi, ánh mắt lẳng lặng nhìn Joo Seok Hoon.

Bọn họ chờ một hồi lâu cũng không thấy Joo Seok Hoon có quay lại hỏi Seok Kyung: "Cô ta nói có đúng không?"

Trên mặt hắn hoàn toàn bình thản, không biết là tin lời của Lee Joo Young, cho rằng cô trêu chọc Shary hay không.

Lee Joo Young vừa nói một câu thăm dò, sau khi nói xong liền nhìn chằm chằm Joo Seok Hoon không chớp mắt, nhìn thấy người đàn ông này một chút tức giận cũng không có, nhất thời liền đắc ý.

Xem ra cô nghĩ không sai, Joo Seok Hoon không thích Seok Kyung, chỉ cần cho hắn biết Lee Hwa Jin là người gây ra phiền phức, hắn nhất định sẽ không che chở cho vợ.

Lee Joo Young có niềm tin, liền nói lại toàn bộ sự việc, chỉ kể những yếu tố khiến các cô thắng thế, đổi trắng thay đen: "Ban đầu Shary cũng không nghĩ cãi nhau với chị Hwa Jin, Shary bị chị Hwa Jin đụng trúng, có chút nghiêm trọng, nhưng mà chị Hwa Jin lại không xin lỗi cô ấy, Shary mới nói đụng người sao lại không xin lỗi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, liền chọc chị Hwa Jin tức giận, nói chuyện khó nghe, sau đó Shary liền..."

Lee Joo Young nói vậy, Joo Seok Hoon nghe từ đầu đến cuối mí mắt cũng không động, lúc cô ta nói đến đây, người đàn ông bỗng ngẩng đầu lên, nhìn Lee Joo Young, như là bắt được trọng tâm của câu chuyện, hỏi ngược lại một câu: "Xin lỗi sao?"

Lee Joo Young không hiểu ý tứ của hắn, ngoan ngoãn gật gù, lặp lại một lần: "Phải, anh Seok Hoon, ban đầu Shary chỉ thật sự muốn chị Hwa Jin xin lỗi..."

Nghe xong lần thứ hai, Joo Seok Hoon bỗng nhiên quay đầu về phía Shary, trong mắt hắn trở nên lãnh đạm.

Hắn mở miệng nói rất nhỏ, nhưng mang theo sự tàn độc: "Cô muốn cô ấy xin lỗi cô?"

Nghe lời hắn nói, hắn lại hướng về phía Shary một bước, bộ dạng ác liệt như muốn đem Shary xé thành trăm mảnh.

"Cũng bởi vì cô ấy không xin lỗi? Vì cô ấy không xin lỗi thôi mà các người con mẹ nó hất rượu lên người cô ấy, còn muốn tát cô ấy?"

Hơn ai hết, Shary có thể cảm nhận được sự dọa dẫm đáng sợ của Joo Seok Hoon, sợ đến thở cũng không dám thở mạnh.

Lee Joo Young hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ tiến triển theo hướng này, bị chấn động đến mức ngẩn ngơ.

Lee Min Hyeok lo Joo Seok Hoon sẽ động tay động chân với tiểu thư nhà người ta, đến lúc đó mọi chuỵên sẽ rất ồn ào, huống chi mọi người thường xuyên gặp nhau, cũng không cần làm dữ đến huyên náo giống như thâm thù đại hận vậy, vậy nên đi cậu ta đi lên trước kéo Shary ra phía sau một chút: "Được rồi, chỉ là vài người phụ nữ có chút mâu thuẫn với nhau thôi mà, cũng không có nghiêm trọng như vậy, anh xem Hwa Jin đụng phải Shary, Shary cũng đã hất nước lại Hwa Jin, bàn tay kia cũng chưa hạ xuống, việc này coi như xong, ha..."

Nói xong, Lee Min Hyeok liền nhìn về phía Lee Joo Young và Shary, làm vẻ mặt ý bảo hai người họ đi mau.

Lee Joo Young và Shary trong nháy mắt hiểu, các cô kéo nhau đứng một bên giống như chị em tình thâm, vừa mới định quay người đi, Joo Seok Hoon liền giơ chân lên, đá bay bàn gỗ nhỏ: "Xong? Ai nói với các người như vậy là xong?"

"Nếu không, Shary, cô nói xin lỗi với Hwa Jin, việc này coi như..." Nói tới đây, Lee Min Hyeok còn nhìn về phía Joo Seok Hoon, ngữ khí có vẻ thưong lượng nói tiếp: "...Qua?"

Biểu hiện trên mặt Joo Seok Hoon không có chút dấu hiệu nào của sự nguôi giận, Lee Min Hyeok bước lên trước hai bước, đến trước mặt Joo Seok Hoon, nhỏ giọng khuyên bảo: "Nói xin lỗi là được rồi chứ? Đây đều là một đám nữ nhân, cũng không cần anh phải động thủ chứ?"

"Đám nữ nhân?" Joo Seok Hoon nghe như một được cảm thấy chuyện này thật sự buồn cười, giống như chuyện hài, cười lạnh một tiếng, sau đó liền tàn nhẫn nói với Shary: "Tôi không đánh phụ nữ!"

Joo Seok Hoon vốn đang đứng yên, nói vài chữ, liền giơ tay ra, bắt đưọc Seok Kyung đang đứng phía sau, đưa cô đứng vào giữa lồng ngực mình, sau đó liền nắm cổ tay của cô, hướng về phía mặt Shary quất tới.

Phản ứng của Joo Seok Hoon thật sự rất nhanh, khiến cho toàn bộ những ngừoi chung quanh chưa kịp nghĩ tới ý định của hắn, tất cả mọi người còn đang suy nghĩ câu nói: "Tôi không đánh phụ nữ" kia là có ý gì, ban công nhỏ đã vang lên một tiếng pháo tay, sau đó hắn lại kéo tay Seok Kyung về, đem cô giấu về phía sau hắn lần nữa.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong phòng đều giống như bị điểm huyệt, kinh ngạc đến ngây người.

Không khí trên ban công vô cùng căng thẳng.

Toàn bộ cảnh tượng giống như một bức tranh tĩnh vật.

Lòng bàn tay Seok Kyung truyền đến cảm giác đau rát, cô mới tỉnh táo lại.

Tát này, là Joo Seok Hoon cầm tay cô đánh, cô căn bản không có sức lực, tất cả đều là sức của hắn.

Lòng bàn tay của cô đau thành rát lên, vậy...

Seok Kyung chuyển con ngươi nhìn về phía Shary, nửa bên mặt của cô ta đều sưng lên, khóe môi còn có vệt máu.

Cô bị đánh đến choáng váng, vẻ mặt vẫn còn kinh ngạc đến nỗi chưa khóc ra.

"Tôi không đánh phụ nữ!" Joo Seok Hoon nói lại câu đó một lần nữa, sau đó liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Lee Min Hyeok nói từng chữ: "Thế nhưng cô ấy là phụ nữ, có, thể, rồi, chứ?"

Nói xong, hắn liền nuốt một ngụm nước bọt, như là không muốn ở lâu thêm một khắc nào nữa, lôi tay Seok Kyung đi vể phía cầu thang.

Lúc đi ngang qua Shary, Seok Kyung nhìn cô ta một chút, cô bị câu nói kia của Joo Seok Hoon làm cho tỉnh táo lại, nước mắt như một chuỗi trân châu bị đứt từng viên từng viên, cuồn cuộn rơi xuống.

Xem ra rất oan ức đáng thương...

Lee Joo Young đứng bên người Shary, đang làm điểm tựa cho cô ấy, lúc Seok Kyung thu lại tầm mắt, lại vô tình nhìn thấy ánh mắt của Lee Joo Young, cô rõ ràng nhìn thấy được ánh mắt của cô ấy chỉ có thù hận mãnh liệt và sắc bén.

Ánh mắt như vậy làm cho lưng Seok Kyung phát run, cả người đều hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô bị một nhóm người của Lee Joo Young gây khó dễ, cho dù Lee Joo Young đổi trắng thay đen nói gì với Joo Seok Hoon đi chăng nữa, nhưng Joo Seok Hoon chỉ giúp cô hả giận...

Trong chớp mắt, cô bỗng nhớ lại tám năm trước, ở trong nhà hàng Tây, cũng là chuyện xin lỗi hay không xin lỗi mà Joo Seok Hoon vì cô mà đánh anh trai của Lee Joo Young một trận.

Tám năm trước hắn che chở cho cô, tám năm sau, hắn vẫn che chở cho cô...

Tim Seok Kyung bỗng nhiên đập mạnh, còn nhớ lúc trẻ cô nhìn thấy hắn đánh nhau đều "Ầm ầm ầm!!". Mỗi lần đều có âm thanh rất mạnh vang lên.

Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng lưng Joo Seok Hoon.

Hắn đi trước cô, cũng không quay đầu nhìn cô một cái.

Sức hắn cầm tay cô thật sự rất lớn, bước đi cũng rất nhanh, cho dù cô không nhìn thấy khuôn mặt của hắn nhưng cũng có thể cảm giác được lúc này hắn đang rất tức giận.

Lúc đi qua tiệc rượu ở đại sảnh, chạm mặt không ít người, họ nhìn thấy bộ mặt này của Joo Seok Hoon, cũng quan tâm hỏi: "Sao vậy?", cũng có người tò mò lên tiếng: "Xảy ra chuyện gì?", Joo Seok Hoon đều giống như không nghe thấy, hờ hững lôi Seok Kyung đi về phía trước.

Đi vào thang máy, sắc mặt của Joo Seok Hoon vẫn khó coi đến đáng sợ, Shary cũng đã bị hắn gián tiếp đánh một bạt tai, cũng không biết hắn còn khó chịu cái gì, lúc bấm nút đóng thang máy cực kỳ thô bạo.

Trong thang máy chỉ có cô và hắn, hắn vẫn không buông tay cô ta.

Sức hắn nắm cổ tay của cô khiến cô có chút đau.

Cô đã nhiều lần nhìn thấy hắn tức giận, chỉ lo không cẩn thận lại làm hắn nổi điên, trốn cũng không kịp, làm sao còn dám nhắc hắn buông tay mình ra, vì vậy nên Seok Kyung vẫn cố nén đau, đứng một góc trong thang máy.

Lúc thang máy đến lầu một, Joo Seok Hoon bỗng nhiên giơ tay tháo ca ra vat ra, ném xuống đất.

Seok Kyung bị hành động của hắn làm cho sợ đến không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm ca ra vat một lúc lâu, cố gắng khống chế bụng đang đau lăn lộn, khom người nhặt lên.

Động tác nhỏ của cô như vậy không biết làm sao đã khiến hắn quay đầu, trừng mắt nhìn cô một chút, khiến cô sợ đến mức động tác nhặt ca ra vat dừng một nửa, động cũng không dám động.

Joo Seok Hoon hừ mũi một tiếng, liền quay lại, nhìn chằm chằm vào thang máy, lại buồn bực cởi tiếp hai khuy áo trước cổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro