Tôi không đánh phụ nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng rất nhiều lúc, thường có những sự cố phát sinh.

Seok Kyung chỉ uống được một phần ba chén nước nóng, bụng dưới đã căng thẳng khó chịu.

Cô biết đây chính là dấu hiệu đau bụng hành kinh.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bụng cô liền đau quặng lên một cái.

Rất nhanh quặng lên, đau đến nỗi tay cô run lên, nước nóng từ trong ly bắn tung tóe, rơi vào cánh tay cô.

Seok Kyung không để ý tay mình bị phỏng, lập tức buông ly nước, cầm một cái gối ôm vào bụng.

Không bao lâu sau, trong bụng của cô lại quặng lên từng cơn, lúc ngắn lúc dài.

Seok Kyung đau đến nhắm mắt lại, co rút trên ghế salon, không nhúc nhích.

Cũng không biết đã qua bao lâu, có tiếng chuông cửa.

Seok Kyung từ từ mở mắt ra, hít sâu hai cái, cắn răng cố gắng đứng lên, đi tới trước cửa.

Chính là Tài xế Yun gõ cửa, trong tay mang theo một cái túi: "Tiểu thư, lễ phục của cô."

Seok Kyung gượng cười, chờ bụng từ từ bớt đau, mới đưa tay ra nhận túi, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."

"Lee tiểu thư, tôi đã nói với thiếu gia, cô thay lễ phục trước đi, chờ chút Thiếu gia sẽ lên đón cô."

"Được." Seok Kyung vẫn cố gắng mỉm cười, bình tĩnh dịu dàng đóng cửa, sau đó liền dựa vào cửa, thở dốc.

Seok Kyung chờ đến khi bụng dễ chịu một chút, mới cầm quần quần áo nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, thay đồ xong, cô chỉnh lại tóc tai toán loạn, mới mở cửa nhà vệ sinh đi ra.

Seok Kyung ngồi trên giường cố gắng ấn bụng, nhắm mắt trong phút chốc, trong phòng lại vang lên tiếng chuông cửa.

Lần này cô biết người bấm chuông là Joo Seok Hoon.

Seok Kyung nuốt một ngụm nước bọt, cầm xắc tay, gắng gượng đôi chân đang nhũn ra, đi tới trước cửa.

Cô chưa mở cửa gấp mà nhìn liếc mình trong gương một cái.

Bởi vì trang điểm, sắc mặt cô cũng không đến nỗi khó coi, chỉ là trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi.

Cô giật giấy ăn, thấm mồ hôi, xác định mình có vẻ bình thường, mới mở cửa.

Joo Seok Hoon bấm chuông cửa đã lâu mới có người mở, hắn có chút thiếu kiên nhẫn.

Tài xế Yun mua cho Seok Kyung một cái áo tay dài, quần dài, nhìn từ trên xuống dưới không lộ chỗ nào, biểu hiện của hắn mới tốt hơn một chút, nhàn nhạt nói: "Đi thôi." Liền quay người đi về phía thang máy.

Seok Kyung theo sau từ từ đi, bụng lại càng đau hơn, cô sợ ở trước mặt Joo Seok Hoon sẽ bị hắn phát hiện, vẫn luôn cố gắng tỏ ra thong dong hào phóng, vì vậy đi khá chậm.

Joo Seok Hoon lần này không hối thúc cô, đúng là một sự kiên trì hiếm có, cũng không có dấu hiệu thiếu kiên nhẫn nào, thậm chí nhìn thấy cô chưa đến còn bấm nút lúc thang máy sắp đóng cửa, đợi đến khi cô bước vào, hắn mới theo vào.

Dạ hội tổ chức ở tầng trệt, Joo Seok Hoon vẫn để cô đi ra trước, lần này hắn không vội giống như lần trước, chỉ từ từ đi phía sau cô, không nhanh không chậm bước vào dạ tiệc.

Dạ tiệc có nhiều thương nhân, không thiếu được xã giao.

Joo gia ở Seoul trong giới kinh doanh đều rất có tiếng, cho nói người tới chào hỏi Joo Seok Hoon nối liền không dứt.

Seok Kyung sợ mình không cẩn thận lại để lộ ra chuyện gì, khiến Joo Seok Hoon lúng túng, sau đó sẽ lại làm hắn tức giận, cuối cùng người gặp xui xẻo chính là mình, vì lẽ đó mặc kệ bụng đau như thế nào, trên mặt cô trước sau đều mỉm cười, có tri thức, hiểu lễ nghĩa đứng bên cạnh hắn, khoác tay hắn, đóng vai một người vợ hoàn mỹ.

Thậm chí lúc đang cùng người khác nâng ly, cho dù rượu có nước đá lạnh, cô cũng sẽ nhấp môi hai cái đầy tự nhiên.

Joo Seok Hoon sợ là chào hỏi như vậy thêm một chút nữa sẽ mệt mỏi, cũng cảm thấy phiền chết đi được, cho nên hắn trò chuyện với Han tổng xong liền vòng tới khu có Lee Min Hyeok và mấy người nữa đang ngồi nghỉ ngơi, chậm rãi ngồi xuống.

Trên bàn này hội tụ không ít người, nam có, nữ có.

Ngoại trừ Lee Min Hyeok và Hyo Shin, những người còn lại Seok Kyung cũng quen biết, là những người ngày thường hay đi cùng một nhóm với Joo Seok Hoon.

Sau khi Joo Seok Hoon ngồi xuống liền lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, sau đó mới tìm bật lửa.

Bật lửa cách hắn khá xa, hắn không với tới, Seok Kyung ngồi bên cạnh lấy được, lúc đưa cho hắn, hắn lại không nhận, ngược lại ngậm thuốc nhìn về phía cô một hồi.

Seok Kyung hiểu ý hắn, bật lửa, nhưng vì đau bụng, cô phải bật mấy lần mới được, sau đó châm thuốc cho hắn.

Hắn hút một hơi, thuốc cháy, Seok Kyung mới dẹp bật lửa, đặt trên bàn, cô lúc này thật sự đã đau không thể chịu nổi, cô sợ nếu cứ tiếp tục ngồi như vậy, lát nữa hắn sẽ phát hiện ra kẽ hở, liền nhẹ giọng nói bên tai hắn: "Em đi vệ sinh một chút."

Joo Seok Hoon đang hút thuốc, gật đầu, tay kẹp thuốc hạ xuống, thở ra một làn khói, sau đó hướng về phía cô nói: "Đi đi."

.......

Lúc Seok Kyung theo Joo Seok Hoon đi xã giao, có lưu ý đến ở phía bắc đại sảnh có một cánh cửa, sau khi rời khỏi đó, đi xuống mười bậc thang, có một ban công nhỏ.

Bây giờ là mùa hè, bên ngoài hơi nóng, nơi đó không có ai đi ngang qua, vì vậy sau khi được Joo Seok Hoon cho phép, trước tiên giả vờ đi đến nhà vệ sinh, đợi đến khi Joo Seok Hoon không thể nhìn thấy cô, liền quẹo về phía ban công nhỏ kia.

Trên ban công có một chiếc xích đu, Seok Kyung đến gần liền không còn gắng gượng nổi nữa, ngồi co quắp trên xích đu.

Cô dùng sức cầm lấy dây thừng treo xích đu, tựa đầu vào cánh tay, cả người đều run rẩy.

Cô hít thở nặng nề, vì đau đớn mà thở dốc, cuối cùng, cô phát ra tiếng rên nho nhỏ, trong dạ dày dâng lên một cảm giác muốn nôn.

Bởi vì không có thuốc uống, lại cùng Joo Seok Hoon uống rượu lạnh, chịu dày vò một lúc lâu, Seok Kyung mới lấy lại sức được.

Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, cả người giống như từ cõi chết trở về, suy yếu vùi đầu trên xích đu, nhắm mắt lại hít thở nặng nề.

Chỉ là sau một quãng thời gian khá thoải mái, còn chưa được bao lâu đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Không,không phải một mà là một vài người.

.......

Lee Joo Young cũng đến dạ tiệc hôm nay, chỉ là lúc Seok Kyung và Joo Seok Hoon tiếp rượu, cô và mấy tiểu thư kia ở trong nhà vệ sinh trang điểm lại, đợi đến lúc ra ngoài, Seok Kyung đã ra ban công nhỏ ngồi.

Là một người em gái nói cho Lee Joo Young biết Lee Hwa Jin ở đây: "Em vừa đi đến ban công phía Bắc hút thuốc, thật giống như nhìn thấy chị họ ngồi ở dưới."

Lee Joo Young khi nghe xong kinh ngạc một hồi, sau đó bỏ đi chuyện cũ liếc mắt nhìn, phát hiện Lee Hwa Jin đúng là đang ngồi ở ngoài ban công như lời của cô bé kia nói, không biết đang làm gì, cô bưng ly rượu chuyển động con ngươi, liền nảy ra ý hay, sau đó tụ mấy vị tiểu thư kia lại thì thầm một lúc, sau đó mọi người cưới đắc ý đi ra sảnh, xuống cầu thang, đi tới chỗ Seok Kyung.

Mấy người phụ nữ trang phục lộng lẫy đến, vốn là một ban công nhỏ yên tĩnh, giờ phút này bỗng trở nên ồn ào.

Seok Kyung nhíu mày, ngẩng đầu lên, nhìn Lee Joo Young một giây, cô không chút do dự từ trên xích đu đứng lên.

Cô bây giờ không khỏe, chạy là thượng sách.

Mấy người đi ra bên ngoài ban công, Seok Kyung bước vào bên trong, cô đã cố hết sức tránh bọn họ, nhưng là lúc đi qua, có người cố gắng lách vai ngăn cản, khiến vai cô đụng đau.

Seok Kyung vốn đang đau bụng, thân thể rất yếu, cả người suýt nữa té ngã, cũng may cô kịp thời lui về phía sau hai bước, tựa vào hàng rào ban công.

Người bị cô đụng trúng kia mở miệng: "Ây da" một tiếng sau đó liền thiếu kiên nhẫn nói với Seok Kyung: "Cô làm sao vậy? Cô có mắt không? Có thể đi không vậy?"

Đợi được lời nói của cô ta kết thúc, Seok Kyung mới chậm rì rì mở mắt ra, liếc mắt một cái nhìn cô gái kia.

Nếu cô nhớ không lầm, cô ta tên là Shary, có mối quan hệ rất tốt với Lee Joo Young, cùng một ruột với cô ta.

Hiển nhiên là Shary này cố ý va chạm, chính là muốn gây chuyện với cô, hơn nữa hành động này của cô ta tám chín phần là do Lee Joo Young đã thương lượng với bọn họ trước hết rồi.

Vì vậy, chỉ là mới bắt đầu, chờ chút nữa mới thật sự có kịch hay để coi.

Seok Kyung hiểu rất rõ, lúc này làm gì mới có lợi cho mình nhất, không để ý rời đi mới là thượng sách.

Nhưng cô vừa mới đứng thẳng người, còn lộ ra bộ dạng không đếm xỉa tới bọn họ, những người phụ nữ kia cũng đã đứng bao vây cô lại.

Đây là cố ý không cho cô đi rồi?

Đừng nói là lúc bình thường cô đối chọi với một đám người là chuyện không thể rồi, hôm nay lại còn bị hành kinh, giống như đã mất đi nửa cái mạng.

Nếu không đi được, Seok Kyung liền đơn giản xoay lưng, đưng lưng về phía bọn họ, nhìn về bóng đêm trước mặt.

Nhắm mắt làm ngơ, cô muốn thử xem cô giả vờ như không nghe thấy thì bọn họ có thể làm những trò gian xảo gì.

Mấy người đó theo chỉ thị của Lee Joo Young mà gây rắc rối cho Seok Kyung, ai ngờ Seok Kyung lại giống như không hề xảy ra chuyện gì. khiến cho bọn họ đều sững sờ, sau đó nhìn về phía Lee Joo Young, ánh mắt Lee Joo Young lại đánh tới, Shary lại lên tiếng, lời này không phải nói về phía Seok Kyung, mà là nói với em của cô ta: "Bây giờ hình như mọi người đều như vậy phải không? Đụng vào người, một tiếng xin lỗi cũng không có sao?"

"Cô cho rằng ai cũng có giáo dục sao? Rất nhiều người căn bản còn không biết chữ giáo dục viết như thế nào."

"Người như thế có nhiều mà..."

......

Một đám người nói theo Shary.

Seok Kyung vẫn tỏ ra thờ ơ, phảng phất như không nghe bọn họ đang nói gì.

.......

"Có thể cô ta cũng biết mất mặt nên mới quay lưng đi."

"Cô nói xem, loại người như vậy, sẽ có người yêu thích sao?"

"Sao có thể được yêu thích chứ? Sợ là còn bị chồng ghét bỏ đó chứ?"

"Cũng không sao a, cô ta sẽ chủ động bò lên giường..."

......

Mấy người đó coi như Seok Kyung không để ý tới, càng nói càng quá đáng, đến cuối cùng nói những lời ghê tởm.

"Cô nói xem, có phải cô ta ở trên giường rất lợi hại không..." Những lời này nói xong, bọn họ đều che miệng lại cười.

Seok Kyung vốn cho rằng bọn họ nói một lúc sẽ thấy tẻ nhạt lảng đi, không nghĩ lại nói thiên thu bất tận như vậy.

Cô nhìn chằm chằm con đường đông đúc xe cộ đang không ngừng vụt qua, nhẫn nhịn đau đớn trong bụng, liếc nhìn bọn họ: "Các người nếu có giáo dục, tố chất hơn người sao? Thật ra chỉ là những con người ba hoa không sợ nói nhiều một hồi sẽ cắn trúng lưỡi à?"

Seok Kyung nhàn nhạt nói một câu, làm cả đám người trên ban công đều ngớ ra.

Bởi vì đau bụng, động tác xoay người của cô rất chậm, cô dựa vào lan can, không hề liếc nhìn đám người trước mắt, tiếp tục bổ sung một câu: "Theo tôi biết, muốn nói xấu người khác đều nên nói sau lưng, mà các người lại lải nhải ngay trước mặt tôi..." Seok Kyung nói được phân nửa liền ngừng lại.

Qua khoảng mười giây, Shary lại mở miệng: "Lee Hwa Jin, cô nói ai nói xấu sau lưng?"

Mấy người còn lại cũng phản ứng theo Shary, "Lee Hwa Jin muốn uy hiếp người khác, người thường đều nói xấu sau lưng người khác, mà cô ta lại nói bọn họ đang chửi trước mặt, không phải là đang mắng các cô không có giáo dục sao?"

Sắc mặt mấy người đó liền trở nên khó coi, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn mở miệng chống trả.

Seok Kyung làm sao có thể dễ dàng để cho bọn họ có cơ hội này, ánh mắt thờ ơ nhìn ra ban công từ đầu đến cuối, đều chưa từng nghe thấy tiếng của Lee Joo Young, sau đó liền nhìn Shary, mở miệng cướp lời: "Tôi cũng không có nói các người không có nói các người không có giáo dục, bốn chữ không có giáo dục này là do Shary tiểu thư nói."

"Cô..." Shary bị Seok Kyung làm cho tức nghẹn đến trợn mắt lên.

"Xem ra Shary tiểu thư thật sự rất biết người biết ta nha!" Seok Kyung nhợt nhạt cười với Shary, bù lại một cái hít vai của cô ta.

Vừa rồi là cô đụng trúng cô ta trước sao?

Mọi người vừa rồi cùng nhau nói xấu cô, không phải là nói những lời khó nghe nhất sao?

Được thôi, cô liền lấy lại hết mấy thứ đó, làm cho cô ta chịu không nổi!

Seok Kyung yên lặng trong chốc lát, lại lên tiếng: "... Nếu Shary tiểu thư có thể tự mình biết ta, không biết tiểu thư có chú ý tới làm da của mình bị lệch tone màu không, mà phấn lót này hoàn toàn không phù hợp với cô, khiến cô càng thêm đen..."

Những thiên kim đại tiểu thư này từ nhỏ đã được người trong nhà làm hư, ỷ vào có tiền có thế không coi người khác ra gì quen thói, hiện tại bỗng nhiên bị người khác vạch trần khuyết điểm của mình, sợ là một lát nữa khí chất sẽ không còn vững vàng như lúc này nữa.

Như Seok Kyung suy nghĩ, lần này Shary hoàn toàn không nói được gì, chỉ tay về phía cô: "Cô cô cô" vài tiếng, cũng không nói nổi một câu đầy đủ, thẹn quá hóa giận trở mặt, quay người giật chén rượu trong tay một người bên cạnh, tạt về phía Seok Kyung.

Tốc độ của cô ta rất nhanh, Seok Kyung không khỏe, tất nhiên không thể né được, chỉ có thể quay đầu một chút, rượu lạnh lẽo đều hất vào người cô, theo cổ áo chảy tí tách xuống người.

Cảm giác lạnh lẽo lại càng làm cho bụng Seok Kyung đau dữ dội, cô ngoẹo cổ, cố gắng bình ổn lại hô hấp, đợi được cơn đau qua, sau đó mới từ từ quay đầu, ánh mắt lạnh lạnh quét qua từng người trước mặt, âm thanh thấp lạnh nói: "Các người không cảm thấy các người nên gọi điện thoại cho 120* sao?"

*120 là số gọi cấp cứu.

"A" Shary nghe thấy hài hước, liền cười nhạo: "Sao chứ? Hất một ly rượu cần phải gọi 120? Chẳng lẽ một ly rượu có thể khiến cho cô bị thương sao? Cô là búp bê sứ hả?"

"Không" Seok Kyung ôn hòa cắt đứt lời của Sharry, cô nhìn cô ta bằng ánh mắt trầm tĩnh như nước, nhẹ giọng nói, nhưng lại tạo cho người nghe rất nhiều áp lực: "Tôi là nói cô gọi 120 cho chính mình, bởi vì tôi thật sự thấy cô nên đi khám bệnh thần kinh đi, dù sao đầu óc có vấn đề thì phải trị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro