Chương 17: Nhà mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười ngày sau Seok Kyung và anh xách theo hành lý lần nữa bước vào căn phòng này, bây giờ đã cùng lần đầu nhìn thấy hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.

Anh đã thành công giúp Seok Kyung xác nhận câu nói "tiền là vạn năng".

Sàn nhà vốn lát đá cẩm thạch được lau đến mức có thể dùng để soi gương.

Trên cửa sổ sát đất được treo rèm màu xanh dương, trong phòng khách bày ghế sa lon hai người ngồi màu xanh đen và ghế dựa nhỏ màu đen hình ly trà, trên tường treo một cái tivi màn hình phẳng 32 inch.

Kế bên phòng khách là phòng ăn nhỏ bày một bàn cơm nhỏ đủ cho bốn người ngồi, tủ lạnh màu xám bạc đứng thẳng dựa vào tường, phòng bếp vốn là rỗng tuếch thì giờ lại bày toàn là đồ làm bếp.

"Seok Kyung lên phòng ngủ của em một chút xem có thích hay không"

Anh đẩy cửa phòng bên trái ra. Trên vách tường màu vàng nhạt là màu cửa sổ treo rèm mỏng trong suốt màu vàng nhạt và tủ quần áo màu trắng sữa, bàn trang điểm, giường, tất cả đều thật sự rất xinh đẹp.

Seok Kyung đi ra phòng ngủ đẩy cửa phòng bên phải ra, như Seok Kyung đã đoán, căn phòng này không có làm thành phòng ngủ, giá sách màu đen, bàn học và bàn làm việc màu đen, thảm trải sàn màu trắng, là một gian phòng rất có phong cách phòng sách mà anh tự mình sắp xếp.

Anh ôm Seok Kyung đến trên ghế sofa tựa vào trong ngực anh, tay nhè nhẹvuốt ve mặt của Seok Kyung "Seok Kyung, đây là nhà chúng ta, là nhà riêngcủa chính chúng ta."

Seok Kyung nhắm mắt lại không dám đi suy nghĩ sâu xa đằng sau căn nhà này sẽ mang đến cho Seok Kyung loại tương lai gì. ...

Quá nhiều chuyện xảy ra cộng thêm lắp đặt thiết bị phòng ở mà chờ đến khi Seok Kyung có tâm tư muốn đi vòng quanh Seoul tham quan phong cảnh và đi chơi, thì là đã đến ngày Seok Kyung đi báo danh nhập học.

Hôm nay là ngày đến trường báo danh mà trên thông báo nhập học viết, Seok Kyung ngồi ở trước bàn trang điểm chải tóc.

"Seok Kyung, em sửa soạn xong chưa? Anh mua đồ ăn sáng về rồi đây!" Seok Kyung nghe thấy tiếng mở cửa và mùi thơm thức ăn sáng.

"Em xong rồi." Seok Kyung buông cây lược trong tay xuống, soi gương quan sát quần áo hôm nay, đầm màu vàng nhạt ngắn đến đầu gối và thắt lưng nhỏ ở eo làm nổi bật lên da thịt vốn là trắng nõn càng thêm trong suốt, tóc dài xõa đến eo phủ kín sau lưng và vai, trong gương mình bây giờ hình như cùng mình trong trí nhớ không giống nhau, trước đây Seok Kyung giống như một quả táo xanh, nhưng bây giờ Seok Kyung lại giống như đã trở nên có chút đỏ thắm lộ ra mùi táo thoang thoảng mê người.

Đi ra phòng ngủ, trên bàn cơm đặt hai cái bát, nghe mùi thơm hẳn là mìthịt bò. Seok Kyung ngồi trên ghế cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.

"Seok Kyung ăn từ từ thôi, thời gian vẫn còn sớm. Ăn mì xong lại uống sữa tươi." Anh lấy sữa tươi từ trong tủ lạnh ra rót một ly đặt ở trước mặt của Seok Kyung.

Seok Kyung nhìn chằm chằm ly sữa tươi cau mày, Seok Kyung cảm thấy Seoul bán sữa tươi có mùi vị là lạ.

Ăn mì xong, Seok Kyung cau mày uống hết ly sữa tươi. Mặc kệ uống bao nhiêu lần vẫn cảm thấy mùi vị là lạ.

"Đã đến lúc nên đi rồi, em mang đồ đủ chưa?" Anh cúi đầu hôn sữa tươi dính trên môi Seok Kyung, vuốt vuốt tóc của Seok Kyung.

"Em mang đủ rồi" Seok Kyung mở túi đang ôm ra kiểm tra, giấy căn cước, thông báo nhập học, thông báo đóng tiền. . . . . . Một loạt giấy tờ.

Lúc này anh mới kéo Seok Kyung ra khỏi cửa, rồi xoay người khóa cửa kĩ càng.

Trường học cách chỗ ở cũng không phải quá xa, đi bộ cũng chỉ hai mươi mấy phút.

Đứng ở trước cổng học viện kinh tế số 9, cổng chính này thoạt nhìn liền giống nhiều năm không tu sửa, chúng tôi theo bảng hướng dẫn học sinh mới đi tới ký túc xá của giáo sư làm thủ tục nhập học.

Có lẽ là chúng tôi tới đây hơi sớm, người đã thức dậy không coi là nhiều, Seok Kyung đưa những giấy tờ liên quan mà trên thông báo nhập học viết lên.

Giáo sư nhận ghi danh nhìn lướt qua giấy tờ cũng không hỏi hay đối chiếu xem có đầy đủ hay không liền lấy một chồng bảng kê khai từ trong ngăn kéo ra ném ở trước mặt Seok Kyung.

"Điền toàn bộ bảng kê khai sau đó đến phòng làm việc sát vách đóng tiền."

Seok Kyung cầm một chồng bảng kê khai tìm một bàn trống ngồi xuống.

Thật đúng là nhiều, tính luôn mấy phần của cả 2 mặt giấy thì xấp xỉ gần mười mấy đơn phải điền.

Seok Kyung nắm bút gần nửa ngày cũng không viết được một chữ, bút máy cầm ở trong tay như thế nào cũng thấy khó chịu.

Seok Kyung nhét bút vào tay anh đang ngồi ở bên cạnh, rồi đẩy bảng kê khai tới trước mặt anh.

Sau đó nũng nịu dán đầu lên cánh tay anh cọ cọ. Anh đưa tay vỗ vỗ đầu SeokKyung sau đó mở nắp viết ra bắt đầu điền mặt đầu tiên.

Seok Kyung nghiêng đầu nhìn mặt đầu tiên anh điền. Nội dung của bảng kê khai không gì khác ngoài tên họ, tuổi, mã số căn cước, địa chỉ liên lạc và người liên lạc khẩn cấp.

Anh viết chữ bằng bút máy thật sự rất đẹp, không hổ là từ năm tuổi liền theo ông nội học thư pháp, so với Seok Kyung chỉ có thể xem người khác viết chữ bằng bút máy thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Seok Kyung lấy bảng kê khai đã điền xong đến phòng làm việc sát vách đóng tiền, giáo sư thu lệ phí cầm hóa đơn nói cho Seok Kyung biết học phí bao nhiêu, giá sách bao nhiêu, quỹ lớp, phí tạp chí, tài liệu.v.v... tất cả là bao nhiêu tiền, chi phí không nhiều lắm, tổng cộng cũng chỉ hơn ba trăm ngàn một học kỳ.

"Joo Seok Kyung, chuyên ngành thư ký, em muốn xin không trọ ở trường thật sao?"

Giáo sư thu lệ phí cầm bảng kê khai dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chữ viết ở trên một chút lại ngẩng đầu nhìn Seok Kyung hình như không quá tin tưởng đây là do Seok Kyung điền.

"Vâng" Seok Kyung nhìn anh đứng bên cạnh một chút, gật đầu một cái.

"Trường học quy định học sinh mới là phải ở trường, nhưng bởi vì kí túc xá cho học sinh của trường không đủ nên học sinh mới của năm nay đổi thành rút thăm ở trường, nếu như rút được ở trường thì nhất định phải ở có biết không?"

"Em đã biết" Seok Kyung đứng ở trước một giấy hộp lớn đựng tờ sâm, lấy tờ giấy được xếp lên mở ra.

Phía trên là dùng bút marker viết một chữ " Không ".

"Em không rút được giường ngủ cho nên không trọ ở trường, mặc dù nói không trọ ở trường nhưng cũng không thể ở bên ngoài làm bừa, cũng không thể cúp cua hay đi học trễ. Em cầm mấy bảng kê khai này giao cho giáo sư ở phòng làm việc sát vách, ông ấy là giáo sư chủ nhiệm lớp các em "

Seok Kyung cầm lấy biên lai đóng tiền, cầm theo mấy bảng kê khai và cái tờ giấy rút thăm kia lại chuyển tới phòng làm việc sát vách.

Phòng sát vách thật nhiều người, nam nam nữ nữ mấy chục người toàn bộ chen chúc trong phòng làm việc không lớn.

Seok Kyung nhìn mấy người nam nữ ngồi ở trước bàn làm việc giống giáo sư, ai mới là giáo sư Lee đây?

"Xin hỏi, ai là giáo sư Lee vậy!" Seok Kyung kéo một người vừa đi vào phòng làm việc thoạt nhìn giống như nam sinh.

"Là tôi, em là học sinh mới của năm nay sao?" Anh ta nhìn từ trên xuống dưới quan sát Seok Kyung một lần.

"Vâng!" Seok Kyung gật đầu một cái đưa bảng kê khai cầm trên tay tới trước mặt anh ta.

Anh nhận lấy bảng kê khai nhìn một chút "Joo Seok Kyung, Busan, không rút được giường ngủ, em có chỗ ở chưa? Người này là. . . . . ."

"Em có chỗ ở rồi, đây là anh trai em, anh ấy theo em tới đây báo danh."

"À, bây giờ em đến khu 4 lầu 3 phòng 305 gặp bạn học của em đi, sau đó chờ thầy phát tài liệu, khu bốn là từ đây đi thẳng ra ngoài, dãy lầu màu trắng."

"Em hiểu rồi, cám ơn thầy." Seok Kyung gật đầu một cái xoay người rời khỏi phòng làm việc càng ngày càng chen lấn ngột ngạt này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro