Chương 38: Tin đồn "bao nuôi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seok Kyung nhận lại thẻ và hóa đơn để vào túi, vừa định xách đồ chào quản lý Kim và chị Gae đi về thì nghe thấy tiếng điện thoại trong túi xách vang lên.

"Seok Kyung, đã trễ vậy rồi còn chưa về nhà, ở lại làm thêm giờ sao?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Em đang ở khu thương mại, vừa thuận tiện mua áo sơ mi cho anh luôn." Seok Kyung nhìn cái áo sơ mi trong tay nói.

"Đang ở khu thương mại sao? Vậy để anh qua đón em, muộn vậy rồi một mình em không an toàn."

"Khu thương mại XXX ở đường YYY nhé." Seok Kyung nhìn thông tin trên tờ giấy ghi khuyến mãi thật to của khu thương mại.

"Anh cũng đang ở gần đó, chừng mười phút nữa sẽ đến, em ở chỗ nào?"

"Khu đồ nam tầng ba." Seok Kyung nhìn nhãn hiệu cái áo sơ mi rồi nói tên quầy hàng chuyên doanh.

"Ngoan ngoãn ở đó chờ anh, không được chạy loạn." Trước khi ngắt điện thoại hình như Seok Kyung nghe thấy giọng anh nói với tài xế.

Vốn muốn đi nhưng bây giờ thì không được rồi, anh tới vừa đúng lúc có thể thử áo sơ mi, không thích hợp còn có thể đổi.

Seok Kyung đứng trong quầy chuyên doanh mắt to trừng mắt nhỏ với bọn họ.

"Joo Seok Kyung, bạn trai em muốn tới đón em sao?" Chị Gae cầm một cái áo sơ mi màu trắng, mắt lại nhìn Seok Kyung chằm chằm.

Seok Kyung không muốn giải thích quá nhiều gật đầu một cái.

"Cái áo sơ mi này là mua cho cậu ta? Em cũng thật có lòng, tiêu nửa tháng tiền lương mua một cái áo sơ mi." Những lời nói ra sặc mùi thuốc súng, Seok Kyung có ở đâu trêu chọc gì chị ta sao?

"Em cảm thấy màu này không tệ." Seok Kyung đi làm hơn mười ngày, tiền xe tiền cơm trưa, tiền mua đồ đều là anh cho, nhiều nhất Seok Kyung chỉ chọn một cái áo cho anh mà thôi.

"Joo Seok Kyung, chút nữa có người đón cậu vậy mình không ở lại nữa, mình đi trước!" Kim Gong Ae nhìn Seok Kyung rồi nhìn quản lý Kim và chị Gae.

"Ừ, cậu đi trước đi, mình chờ người đến đón." Seok Kyung khoát tay với cô ấy.

Không mua đồ mà cứ đứng trong cửa hàng thì cũng không ổn, Seok Kyung xách đồ ra khỏi cửa hàng đi qua bên lan can đối diện.

Quản lý Kim và chị Gae cũng đi theo đứng cách đó không xa, bộ dạng giống như là trước khi chưa được nhìn thấy người đến đón Seok Kyung có dáng dấp như thế nào thì sẽ không chịu đi.

Seok Kyung đứng cạnh lan can có chút nhàm chán lấy điện thoại ra chơi trò chơi.

"Seok Kyung, sao hôm nay lại nghĩ đến mua quần áo?" Trên tay chợt nhẹ đi, túi trong tay bị lấy mất, giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh.

"Đồng nghiệp của em muốn đi dạo khu thương mại nên em theo cô ấy đi một chút, vừa hay thấy cái áo sơ mi này thích hợp với anh." Seok Kyung chỉ chỉ túi hàng trong tay anh.

"Không chọn được cái mình thích sao?" Anh nhìn trong túi đồ chỉ có một chiếc sơ mi.

"Không có, quần áo mấy ngày trước em mua còn chưa mặc hết đây này."

"Cũng không biết Yoo Jenny đi mua quần áo với em ở đâu, trông già muốn chết." Anh cau mày nhìn lướt qua quần áo Seok Kyung mặc hôm nay.

"Em đi làm mà, đương nhiên không thể mặc giống như khi đi học được."

Ở trường muốn mặc thế nào cũng được, nhưng đi làm rồi thì Seok Kyung không muốn chuyện lần đó xảy ra nữa.

"Cậu là bạn trai Joo Seok Kyung?" Chị Gae và quản lý Kim không biết từ lúc nào đến bên cạnh chúng tôi.

Anh nhìn Seok Kyung một cái rồi gật nhẹ đầu.

"Joo Seok Kyung rất chịu khó đó, tiêu nửa tháng tiền lương mua áo sơ mi cho cậu." Chị Gae ngăn trước mặt chúng tôi chỉ cái áo sơ mi trong tay anh.

"A, thật sao?" Anh giơ tay vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai Seok Kyung.

"Cậu vẫn còn là sinh viên đúng không?" Chị Gae chỉ chỉ sách kẹp trong tay anh.

"Phải!" Anh gật đầu một cái.

"Mới rồi Joo Seok Kyung quẹt thẻ vàng trả tiền." Nói xong ngay cả chào tạm biệt cũng không có liền xoay người kéo quản lý Kim hướng phía khác rời đi.

Seok Kyung có chút buồn bực, quẹt thẻ hay trả tiền mặt thì khác nhau chỗ nào chứ, không phải đều là tiền sao.

Chị ấy làm gì mà ở trước mặt anh cường điệu Seok Kyung dùng thẻ trả tiền chứ?

"Seok Kyung, có muốn đi dạo một chút rồi về không?" Chúng tôi xuống chỗ đồ nữ dưới tầng hai.

"Không cần đâu, về nhà thôi, em hơi đói bụng muốn về nhà nấu chút đồ ăn." Bữa tối xem ra vẫn phải ăn cơm mới được, Hamburger và cola căn bản không thể chống đói.

"Ừm, vậy về nhà thôi......"

.....

Trong khoảng thời gian này Seok Kyung cứ có một loại cảm giác kỳ lạ không tả được.

Trong lúc Seok Kyung đang cắm cúi viết đơn đặt hàng hôm nay phải giao thì hai nhân viên giao hàng ở bên trái đằng trước cách đó không xa rất ăn ý cùng nhau liếc Seok Kyung một cái sau đó bắt đầu xì xầm bàn luận, đến khi nhìn thấy Seok Kyung nhìn bọn họ, sắc mặt bọn họ mới có chút không được tự nhiên chuyển sang chỗ khác, có chút tư vị giấu đầu lòi đuôi.

Kim Gong Ae cũng là một bộ giống như có điều muốn hỏi Seok Kyung, nhưng luôn là lời đến khóe miệng đều nuốt xuống.

Gần đây không thấy quản lý Kim đến nữa, nhưng chị Gae thì luôn nhìn Seok Kyung bằng ánh mắt có chút miệt thị và đố kỵ.

Tan việc, Seok Kyung gọi Kim Gong Ae đang muốn xách túi rời đi. "Kim Gong Ae, tan việc cậu có bận gì không, có thể đợi mình một lát không?"

Cô ấy nhìn Seok Kyung một lát, lại có chút do dự nhìn chị Gae: "Không có bận gì."

"Vậy chờ mình một chút, chúng ta cùng đi." Seok Kyung cũng không thèm quan tâm tới việc dọn dẹp cái bàn, cầm đơn đặt hàng ném vào trong tủ sau đó liền xách túi, khoác tay cô ấy đi ra ngoài.

Ra khỏi công ty, Seok Kyung tìm một quán cà phê tương đối an tĩnh kéo Kim Gong Ae đi vào, chọn vị trí tương đối khuất và an tĩnh sau đó gọi hai ly nước trái cây và hai phần thức ăn.

"Gần đây mình cảm thấy hình như cậu luôn muốn hỏi mình gì đó, nhưng lần nào lời đến khóe miệng cũng đều dừng lại?" Seok Kyung cũng không muốn vòng vo dài dòng nên trực tiếp hỏi thẳng vấn đề Seok Kyung muốn hỏi.

"Mình không có gì cũng muốn hỏi." Cô ấy ngẩng đầu nhìn Seok Kyung mộtcái lại cúi đầu xuống há to miệng ăn cơm.

"Cậu có cảm thấy gần đây ánh mắt của mọi người trong công ty nhìn mình làlạ hay không?" Seok Kyung tiếp tục uông một ngụm nước.

"Mình không cảm thấy như vậy...." Cô ấy tiếp tục cúi đầu ăn ngồmngoàm.

"Gần đây hẳn là trong công ty đang truyền nhau nói một chút gì đó về mìnhđúng không." Seok Kyung đẩy ly nước đã uống xong ra trước mặt rồi tựangười vào trên ghế salon.

Cô ấy có chút do dự: "Mình nói cái này cậu đừng giận mình nha, mình cũng chỉ là nghe nói thôi."

"Ừ, mình sẽ không giận, cậu nói đi." Seok Kyung gật đầu một cái ngồi thẳng người lại.

"Mình nghe chị Gae nói với những người khác, cậu là được người có tiền bao nuôi, sau đó lại đem đống tiền kia đi nuôi một tên tiểu bạch kiểm." Cô ấy có chút xấu hổ nói.

"Tại sao chị Gae lại nói như vậy?" Seok Kyung có chút ngoài ý muốn, tại sao có thể có lời đồn như vậy.

"Bởi vì lần trước cậu mua áo sơ mi chính là dùng thẻ vàng đài thọ, chị Gae nói một sinh viên mới vừa tốt nghiệp làm sao có thể có thẻ vàng, nhất định là có người bao nuôi, sau đó còn nói bạn trai cậu mới là người sinh viên gì đó kia."

"Còn gì nữa không?" Hẳng là không chỉ nói có những thứ này thôi.

"Còn có lúc trước có người thấy cậu mấy ngày đi làm đều là bắt taxi, còn có một hôm có xe của lãnh đạo Busanới đón cậu, chị Gae nói cậu cũng không phải là người của Seoul, làm sao có thể quen biết loại lãnh đạo thành phố này, nhất định là người bao nuôi của cậu, sau đó...chỉ vậy thôi. Nhưng mình lại cảm thấy cậu không phải là người như vậy, mình muốn hỏi cậu nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào." Cô ấy một hơi toàn bộ nói xong những gì muốn nói.

"Tại sao chị Gae phải nghĩ như vậy chứ mình có thẻ vàng, bắt taxi đi làm tại sao không thể nghĩ là vì bởi gia cảnh của mình không tệ?" Seok Kyung có chút vừa buồn cười vừa tức giận khi nghe được lời đồn gần đây trong công ty.

"Bởi vì chị Gae nói nếu như gia cảnh của cậu rất tốt thì cũng sẽ không tốt nghiệp ở cái trường học kia, cũng sẽ không mặc quần áo chỉ đáng mười mấy đồng tiền." Cô ấy chỉ chỉ bộ váy mà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là cục rẻ tiền trên người Seok Kyung.

"Chỉ là chút nguyên nhân này thôi sao?" Seok Kyung đã không còn cảm giác tức giận như vừa rồi nữa mà chẳng qua là cảm thấy tức cười, mặc quần áo quá đắt thì không tìm được việc làm, mặc đồ quá bình dân thì lại đưa tới những lời đồn như vậy.

"Chắc vậy, thôi....Mình còn có chuyện, mình đi trước." Có lẽ vì nói cho Seok Kyung biết những điều này mà cô ấy có chút không được tự nhiên, liền xách túi muốn đi.

Seok Kyung khe khẽ gật đầu không có ngăn cô ấy. Đợi sau khi cô ấy về, Seok Kyung mới ngồi trên ghế salon ở quán cà phê nhớ lại những lời cô ấy vừa nói.

Bắt taxi đi làm là bởi vì buổi sáng đợi xe buýt tới tương đối lâu, mà Seok Kyung lại sợ trễ nên mới bắt taxi.

Mà xe của lãnh đạo Seoul tới đón là bởi vì ngày đó Choi Dae Hin hẹn mọingười đến nhà cậu ấy ăn cơm, nhưng Seok Kyung tan việc tương đối trễ cậu ấy mớilấy xe của ba cậu ấy tới đón Seok Kyung tan việc đến nhà cậu ấy mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro