1.6. Shin Yuna

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực chất Yuna vẫn luôn ngờ ngợ Ryujin đang giấu giếm bản thân một điều gì đó.

Tỉ như việc thời điểm nhìn thấy cổ tay của cô xuất hiện rất nhiều dấu răng, có vết còn bầm tím đau điếng đến mức đáng sợ, khi ấy em không ngừng lo lắng gặng hỏi, đối phương chỉ thi thoảng mỉm cười hôn lên trán em, bảo rằng chẳng sao cả, chỉ là chị căng thẳng quá mức cho nên mới dùng cách này để trấn an bản thân mà thôi. Một vài lý do ngu ngốc được biên soạn ra để che giấu một bí mật nào đó, Yuna nhận ra hết thảy, thế nhưng lại không quyết định vạch trần.

Chỉ là khi toàn bộ những manh mối kia càng lúc càng trở nên rõ ràng, Yuna thật sự không thể nào làm ngơ được nữa.

Giống như cho dù thật sự có một chiếc thuyền nào đó cứng cáp và kiên cường đến đâu, chỉ cần tồn tại lâu ngày ở trên biển rồi cũng sẽ có lúc bị đại dương xối mòn, suy cho cùng thứ duy nhất có khả năng quyết định hết thảy chỉ là thời gian mà thôi, và Yuna luôn hiểu rằng thời gian thích hợp nhất của bản thân chính là vào khoảnh khắc này.

Em cẩn thận sửa lại chăn cho Ryujin, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó nhẹ nhàng rời giường.

Trong bóng đêm mịt mù không thể xác định rõ phương hướng, Yuna thoăn thoắt mở đèn pin điện thoại lên, động tác nhẹ nhàng hết mức có thể để không gây ra bất kỳ một tiếng động nào. Từ vị trí hộc tủ đầu tiên cho đến cái cuối cùng, thực chất chẳng có thứ gì trông quá đỗi đặc biệt hay kỳ lạ, em chăm chú quan sát một hồi lâu, đôi mắt xinh đẹp thoáng dừng lại ở chỗ của những hộp thuốc rỗng.

Ryujin bị bệnh sao?

Nếu cô bị bệnh tại sao lại không nói cho em biết?

Yuna lo lắng quay đầu nhìn bóng lưng của Ryujin, cô vẫn nằm yên lặng trên giường, tiếng thở đều đều là thứ duy nhất mà em có thể dựa vào đó để xác định rằng đối phương đã ngủ say hay chưa, có bất chợt tỉnh dậy trong khi em đang lén lút lục lọi đồ đạc như thế này không.

Người nhỏ hơn thở dài, cẩn thận lấy một chiếc hộp rỗng từ trong đống lộn xộn đó ra. Trên vỏ hộp được ghi rất nhiều thông tin, đa số đều là tiếng anh và những từ ngữ chuyên ngành khó hiểu, Yuna nhìn sơ cũng mù tịt, chỉ có thể lẩm nhẩm đọc lên dòng chữ to nhất xuất hiện ở trên đấy, có vẻ đó là tên của loại thuốc mà Ryujin đang dùng.

Risperidone?

Yuna chưa từng nhìn thấy loại thuốc này bao giờ, em cẩn thận gõ tìm trên mạng, vừa lướt đọc vừa ngẩng đầu nhìn về phía của Ryujin. Lúc này cô đã xoay người lại không biết từ lúc nào, em khẽ giơ cao điện thoại lên, dựa vào một chút ánh sáng hiu hắt từ đèn pin điện thoại để xác định xem người kia vẫn còn đang ngủ hay đã thức, rốt cuộc chỉ có thể trông thấy đôi mắt nhắm nghiền không có ý định tỉnh giấc kia.

May thật.

Yuna trở về giường, nghiêng người cẩn trọng đọc những dòng thông tin về loại thuốc vừa rồi, từ ngày tháng sản xuất cho đến cơ sở chịu trách nhiệm quản lý nó. Em có chút mất kiên nhẫn với mớ thông tin này, lập tức kéo xuống bên dưới, tìm kiếm dòng công dụng điều trị, đây mới thật sự là thứ mà em cần biết.

Chỉ là trong khoảnh khắc suýt chút nữa có thể biết được Ryujin hiện tại đang chữa trị căn bệnh gì, cánh tay của người kia đột nhiên ôm lấy eo Yuna, bàn tay mát lạnh mò mẫm vào bên trong áo, dịu dàng xoa nắn cơ thể của em.

"Ryujin?" Yuna thì thầm, muốn xoay lưng đối mặt với người nằm ở phía sau, lại cảm nhận được đối phương quyến luyến hôn lên gáy của mình, ngón tay càng lúc càng càn rỡ, lả lướt thả lửa trên khắp da thịt.

"Chị yêu em, Yuna."

Ryujin xoay người, nhẹ nhàng nằm đè lên cơ thể của em, thuận lợi gạt bỏ chiếc điện thoại vẫn còn đang sáng màn hình trên tay của Yuna xuống, chóp mũi dịu dàng cọ vào môi đối phương.

"Em có yêu chị không, Yuna?"

Vẫn không để cho em có thể trả lời, Ryujin thành thạo cởi áo của Yuna ra, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng đỏ kia.

"Em có yêu chị không, Yuna?"

Vẫn là câu hỏi kia, liên tục lặp đi lặp lại bên tai.

Yuna mò mẫm vạt áo của Ryujin, cẩn thận cởi chúng ra, sau đó đặt lên xương quai xanh của người phía trên một nụ hôn mãnh liệt, thỉnh thoảng còn nghiến răng một chút, thành công tạo nên một vết hickey đỏ đậm mà có lẽ là ngày mai cô phải tốn sức lắm mới có thể che giấu được.

Nhưng không sao.

Miễn là nó được tạo ra bởi em mà không phải bất kỳ một ai khác.

Yuna xoay người thành công đặt Ryujin nằm bên dưới cơ thể của mình, ngón tay nóng như lửa luồn sâu vào trong mái tóc ngắn vừa được nhuộm thành sắc tím của cô, đôi môi ve vãn trên chiếc cằm xinh đẹp tinh tế kia, cứ một lúc lại vươn lưỡi liếm lấy, ướt át đến mức khiến cho người lớn hơn rùng mình, cố gắng giấu đi khuôn mặt đỏ ửng vì kích thích bên dưới làn tóc dài rũ rượi của Yuna.

Nhìn xem.

Ryujin thật sự quá đỗi xinh đẹp và quyến rũ trong giờ phút này.

Cảm giác hưng phấn khi có thể độc chiếm một người hoàn mỹ như vậy khiến Yuna không nhịn được run lên, mọi giác quan mà bản thân sở hữu gần như hoàn toàn tan rã, tất cả đều được thay thế bằng hương vị của Ryujin, bằng hơi thở của cô, bằng những môi hôn gấp gáp và dồn dập không thể nào khỏa lấp được.

"Em yêu chị, Ryujin."

Giữa những thanh âm rên rỉ vang vọng bên tai, Yuna đoán rằng Ryujin đã thành công, ít nhất là trong việc khiến em say mê cô đến mức không thể suy nghĩ được gì thêm nữa, và cố gắng để em không đọc được thông tin của loại thuốc bí ẩn kia. Có thể là vì cô chưa muốn đối mặt sự thật trong lúc này, hoặc là không nỡ để cho em biết.

Suy cho cùng sẽ không ai có can đảm phá hỏng hạnh phúc hiện tại của bản thân, không-một-ai, bao gồm cả Ryujin.

Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.

.

Karina và Ryujin vẫn còn giữ liên lạc, thậm chí là tương đối sâu sắc.

Yuna có suy nghĩ này ngay khi em nhìn thấy tin nhắn của Karina gửi đến, vào lúc Ryujin đang say mê hôn lên cổ của em. Những dòng tin nhắn tới tấp ào ạt hiện lên trên màn hình, tốc độ của nó quá nhanh, Yuna chỉ kịp thời đọc được dòng chữ có nội dung "em điên rồi Ryujin", sau đó cũng không còn gì khác.

Em nghiêng mặt nhìn cô, người lớn hơn trông thấy động tác khác thường của em, ngay tức khắc nhíu mày.

"Hửm, làm sao đó?"

"Chị có giấu em chuyện gì không?"

Ngay sau câu hỏi kia là một vẻ mặt bất ngờ. 

Ryujin không trả lời ngay, cô duỗi thẳng lưng, không hề bận tâm đến mái tóc ngắn màu tím trở nên rối xù vì hai người vừa đùa giỡn với nhau trên ghế sô pha. Yuna thoáng bật cười, tiện tay chỉnh sửa lại tóc tai của người yêu, ánh mắt tràn ngập vẻ chờ đợi.

Người lớn hơn nghiêng mặt nhìn em, ngón tay xấu xa chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, vừa hôn vừa trêu chọc.

"Chị chỉ giấu ngón tay của mình vào trong Yuna thôi, có được không?"

"Đứng đắn trả lời em nào."

Ryujin bĩu môi, dịu dàng ôm lấy em vào lòng, nhiệt độ cơ thể của cả hai va vào nhau, vốn dĩ ban đầu chẳng ai khoác thêm một lớp áo dày cộm nào, thời tiết ở bên ngoài cũng lạnh lẽo đến mức kêu gào đòi mạng, vậy mà cả hai vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng.

"Chị sẽ không giấu Yuna bất kỳ điều gì cả. Sẽ không."

Vốn dĩ Yuna muốn hỏi rằng có thật là như vậy không, thế nhưng rốt cuộc vẫn không đủ can đảm để mở miệng.

Chỉ cần nghĩ đến việc người này hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của mình, lại không nhịn được cam tâm tình nguyện bị lừa dối.

Chỉ cần Ryujin vẫn luôn ở đây.

Chỉ cần là Ryujin.

Một nụ hôn trượt dài trên gò má của Yuna, và em biết rằng mình có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, vì cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro