Định mệnh của chúng ta... là tàn tro sao? (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tuyết năm nay rơi sớm, từ trên cao tuyết rơi xuống thật nhiều. Sắc trời vừa chuyển, căn nhà cũ nát, chất hẹp liền hiện ra. Mái nhà bằng gỗ lim mục gãy nay còn bị lớp bông tuyết dày cộm đè lên, nước tan ra từ lớp tuyết xuyên qua các lỗ hỏng mà chảy vào bên trong.

Từng giọt, từng giọt lại bị lực lực hút của trái đất kéo xuống, thấm ướt lên cơ thể gầy yếu, đang vô lực ngã trên nền đất lạnh lẽo. 

Bỗng một lực đạo mạnh mẽ bật tung cánh cửa duy nhất của căn nhà, sau đó là thân ảnh thản thốt chạy vào. Cô đến bên chị, đứng đó, sững sờ, bẽ bàng nhìn chị. 

Đang trong con mê man, chị đột nhiên lấy lại ý thức do tiếng động kia, chị nằm dưới đất yếu ớt đưa ánh mắt nhìn người kia, chị tủi hổ.

Cô căm phẫn nắm lấy đôi vai gầy gò của chị, lây mạnh. Khóe mắt cô đọng lại một hạt nước, không lâu sau lại vì càng nhiều nước đẩy lên, cuối cùng rơi ra ngoài, lăn trên gò má hồng nhuận của cô.

"Im Nayeon, chị muốn chịu đựng cho đến chết mới được đúng không?" Yoo Jeongyeon phẫn uất thét lớn, âm vực của cô cực kì to, làm chị có chút khó chịu nhíu mày.

"Em lại đến rồi... Chị không sao" Im Nayeon kéo khóe môi nhẹ mỉn cười, rồi lại thu hồi vẻ lười biếng như trước, chị sớm đã quên cách nở nụ cười một cách trọn vẹn.

"Chị..." Con người này, làm sao bao nhiêu năm qua đi vẫn có thể sống được như vậy. Cô thật sự không còn cách nào có thể cứu vãn được chị, cô vẫn luôn vì điều này mà khổ sở vô cùng.

Cuối cùng, chị vẫn như thế, chưa bao giờ chị nghe theo lời cô, chị rất cứng đầu, nhưng suy cho cùng cô mới là người cứng đầu nhất, không một khắc từ bỏ quan tâm chị.

Cô buông vai chị ra, cởi bỏ áo khoác của mình, nhẹ nhàng choàng qua vai chị, đem chị bọc ở trong lòng, ấm vù vù. Chị thoải mái tựa vào vai cô, an nhàn khép lại đôi mắt phượng.

Lại một giọt nước rơi xuống tóc cô, lại lăn xuống sóng mũi cao, dừng lại khi đã chạm đến trán chị. Cô giật mình, lau nhẹ đi nước mắt trên má rồi bế chị đến giường.

Đồ chị ướt quá, cô đỏ mặt tháo từng lớp vải trên người chị xuống. Cơ thể chị rất đẹp, sẽ thật quyến rũ khi không có những vết bầm kia, cô dùng ngón tay thon dài lướt nhẹ qua từng tất thịt trên người chị, lòng nhói lên, đau lắm.

Rốt cuộc chị đã chịu đựng những gì vậy? 

Cô chỉnh lại vị trí của chị, thấy chị có vẻ thoải mái nằm trên giường mới an tâm đi tìm kiếm đồ cho chị mặc. Cô nhíu mày khi tiếng sắt gỉ phát ra từ cái tủ mà chị dùng để đựng đồ. Cô vứt lung tung đồ của chị, vẫn không tìm được chiếc áo nào còn nguyên vẹn, tất cả chúng đề đã bị xé, đều tả tơi nằm ngổn ngang trong tủ.

Vành mắt cô nóng bừng, lại sắp rơi nước mắt.

Chị sống như vậy sao?

Dù sao mấy lớp vải kia cũng không ấm bằng cô, áo khoác cô dày lắm lại dài nữa, bọc chị ở bên trong rồi lại ôm chị bên ngoài, chị sẽ không sao cả.

Được một đoạn thời gian, bụng chị kêu ầm lên, làm chị không thể ngủ tiếp được nữa. Chị ở trong lòng cô dùng ngón tay ngượng ngùng chọt nhẹ vào má cô, lại chỉ vào đầu mũi đỏ hỏn của cô, chị hôn nhẹ lên mí mắt cô.

"Làm sao?" Cô vẫn chưa mở mắt, nhưng khóe miệng lại không giấu được mỉn cười, cố gắng làm lạnh nhạt đối với chị, miệng thốt ra chỉ có hai từ không đầu không đuôi.

"Người ta đói bụng lắm" Chị nhìn biểu hiện của cô, bĩu môi, hờn dỗi phun một câu, rồi lại quay đi, chui vào trong áo khoác.

Đợi một chút vẫn không thấy người kia phản ứng gì, chị lại rón rén chui chui đầu ra ngoài.

A... Người kia vẫn không để ý đến chị, chị sụt sịt mếu máo, chị oa oa ba tiếng.

Nghe chị mếu, cô bật cười nhìn chị, đưa tay sờ sờ vành tai chị.

"Trong nhà còn đồ ăn không? Em nấu cho chị" Yoo Jeongyeon dù thế nào thì đối với chị vẫn không nhẫn tâm nhìn chị chịu một chút ủy khuất được.

Im Nayeon đưa tay lên cằm làm bộ dạng xoa xoa, lại như nhớ ra cái gì, nhướng mày nói: "Để xem... Hình như còn một ít gạo" 

"Vậy được rồi, chị đợi một chút nhé" Cô khẽ rút cánh tay đang ôm lấy vai chị ra, bước xuống giường rồi đi vào bếp.

Loay hoay một lúc mới tìm thấy một ít gạo mà chị nói, còn có hành lá. Cô quyết định nấu cho chị một bát cháo. Đang tất bật chuẩn bị lửa củi lại nghe đằng sau có tiếng của chị.

"Hôm nay em không đi làm sao?" Chị lọt thỏm trong cái áo khoác của cô, ngồi bên bàn ăn dùng hai tay đỡ lấy cằm của mình, tùy tiền hỏi một câu.

Yoo Jeongyeon giả vờ nghe như không nghe, dùng tay lau nhẹ mồ hôi trên mũi, tiếp tục chăm chú vào việc của mình. 

Chuyện đó còn phải hỏi sao?

So với công việc phức tạp kia thì chị quan trọng hơn gấp 6969 lần.

"Này... Chị đang hỏi em đó" Chị lần thứ hai trong ngày bị cô làm cho xấu hổ, khó chịu nói tiếp, nếu không muốn trả lời chị thì cũng có thể gật đầu một cái mà, làm mặt lạnh như vậy, chị buồn.

Chị cứ như vậy nắm chặt vạt áo đi đến chỗ cô, khom lưng xuống lườm cô một cái, đuôi mắt chị ủ dột lại treo lên tươi cười.

Yoo Jeongyeon bây giờ nhìn rất buồn cười, gương mặt bình thường trắng như cục bột lại lấm lem toàn là bụi đất, đầu mũi thì đen xì xì, trông vô cùng bắt mắt.

"Có cái gì mà cười" Cô bực bội, đem chị đẩy trở về bàn, dùng tay ấn chị ngồi xuống, trước khi quay lại làm nốt phần việc còn dang dở, cô chèn thêm một câu: "Ở yên đây, nếu không đến tối cũng chưa có đồ để ăn đâu"

"A... Chị biết rồi" Nhắc đến đồ ăn, chị lại ngoan ngoãn như cún con, khép nép ngồi trên cái ghế nhỏ, trật tự nhìn cô chuẩn bị cho mình đồ ăn.

Nhờ sự yên lặng của chị mà cô hoàn thành xong mọi việc một cách nhanh chóng. Đem bát cháo nghi ngút khói đặt trên bàn. Nhìn vẻ mặt chị, rất ư là mãn nguyện hít hà mùi thơm từ bát cháo. Nhận lấy thìa từ cô, chị nhanh một chút đưa lên miệng ăn.

"Chậm một chút, còn nóng" Cô ngăn chị lại, sợ chị bị phỏng.

"Hì hì... Không sao cả, nhìn ngon quá, chị không ngăn được muốn ăn" Ánh mắt chị tha thiết nhìn cô. 

Cô thở dài nhìn chị, chị đáng yêu quá, thật muốn ôm chị.

"Chỉ là cháo trắng, ngon chỗ nào?" Dù lòng đang cực kì hưng phấn nhưng đâu thể dễ dàng khoe ra như vậy. Yoo Jeongyeon không phải là một cô gái dễ dãi đâu.

Nghe cô nói vậy, chị hơi tức giận lườm cô, còn lên tiếng phản bác: "Cháo trắng thì không ngon sao? Chỉ cần là đồ em làm, cái gì chị cũng thấy ngon"

"Vậy sao? Em còn nghĩ rằng chị không thích em" Cô tròn xoe mắt nhìn chị.

Chị hoảng hốt, như thế nào có thể quên lúc trước chị và cô từng rất ghét nhau. Chỉ một bát cháo đã có thể khiến chị nói lung tung như vậy, chị thật hối hận.

Im Nayeon lúc trước đã gọi Yoo Jeongyeon là *con khốn*

Định mệnh thật trớ trêu. Đến cuối cùng *con khốn* kia lại là người quan tâm đến chị nhất.

Nhìn vẻ mặt chị từ xanh đến tím, cô bật cười, xoa nhẹ đầu chị: "Chuyện cũ, không cần nghĩ đến"

"Em cũng ăn một chút đi" Chị múc một thìa cháo, dùng miệng thổi nhẹ vài hơi, lại đưa đến trước mắt cô.

Cô khom người há miệng ăn hết số cháo kia, sự ấm áp theo lưỡi của cô trôi tuột vào bụng, thật thoải mái.

Thìa vừa được lấy ra khỏi miệng của cô, chị liền đưa vào miệng mình khẽ mút, vẻ mặt chị lúc đó thật vô tư.

"Ngọt" Chị nhắm tịt mắt, gật gật cái đầu nhỏ, lại nói một từ khiến cô cực kì khó hiểu.

Cô đảo mắt nhìn chị chằm chằm "Cái gì ngọt?"

"Em nghĩ chị vừa ăn cái gì" Ánh mắt chị thật tinh ranh, chỉ muốn ôm chị vào lòng, cắn lên gò má chị một ngụm.

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, có chút bất đắc dĩ xem chị đùa bỡn mình.

Im Nayeon thật đáng ghét.

Đợi đến khi chị lấp đầy cái bụng trống, cô lại đè chị xuống giường. Cẩn thận xem xét vết thương trên người chị, có những nơi sẹo chằng chịt, còn có nơi miệng vết thương chưa được kép lại, vết cũ có, vết mới càng nhiều, nhưng cô lại cảm nhận chị như thế này mới vô cùng hấp dẫn.

Yoo Jeongyeon từ khi nào lại biến thái đến như vậy.

"Em đừng nhìn, rất xấu" Chị bận rộn che đông che tây, sợ cô cười, sợ cô khinh thường mình.

Cô dùng lực ghì chặt tay chị lại. Tại sao lại xấu, chị lúc nào cũng thật xinh đẹp, ngay cả hoa hồng cũng đều vì chị mà ngượng ngùng không dám khoe sắc.

"Em có mang theo một ít thuốc, bôi lên mấy vết sẹo này liền sẽ đẹp" Cô nói, đem ra từ trong túi áo một lọ thuốc nhỏ, mặc dù nói như vậy, nhưng mấy loại thuốc rẻ tiền thế này chỉ có thể làm vết thương trên người chị nhanh lành lặn.

Chị im lặng, hơi mín môi, như muốn nói cái gì, rốt cuộc thả lỏng hai tay, phó thác thân thể cho cô.

Quái... Rõ ràng muốn nói chuyện, lại im lặng như vậy.

"Chị có điều gì muốn nói với em sao?" Cô nghiêng đầu nhìn chị, thật muốn nhìn chị như thế này, mãi mãi.

Chị lại mím môi, như hạ quyết tâm, đôi mắt chị sáng ngời nhìn cô: "Em còn muốn bên chị không?"

Cô cứng đờ người, chị làm sao vậy?

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Cô gượng gạo gãi đầu, đi ra ngoài cửa lén lút nghe máy.

Đến khi trở lại, chị nhận thấy sắc mặt cô không còn tốt như lúc trước, chị sinh nghi, lại không có can đảm hỏi cô, chị lựa chọn im lặng.

"Em có một chút việc cần giải quyết, bây giờ không tiện giúp chị bôi thuốc, tối nay em sẽ đến" Cô cố nặn ra nét mặt vui vẻ nhất, nhưng lại càng khiến chị khó chịu, chị rất ghét mỗi khi cô bày ra bộ mặt thế này đối với chị.

Cô đi mất, căn nhà lại trở về sự lạnh lẽo vốn có của nó, chị bó gối xiết chặt áo khoác của cô, yên lặng cảm nhận mùi hương của cô xông thẳng vào khoang mũi, thật bình yên.

Tiếng bước chân nặng nề dồn dập, chị lẳng lặng thở dài.

Lại đến rồi...

"Con gái ngoan của bố" Một người đàn ông độ tuổi trung niên, trên người nồng nặc mùi rượu, loạng choạng đi đến ôm lấy chị vào lòng.

"Con quên nhiệm vụ của mình sao?" Lão ta phả hơi rượu vào mặt chị.

Chị muốn khóc.

Trước mắt chị hiện lên từng mảng kí ức trước đây, chỉ có chị và cô, thật hạnh phúc. Trái tim thôi thúc chị phản kháng, chị không thể tiếp tục trơ trẽn như vậy, chị chịu đựng quá đủ rồi.

"Còn dám không nghe lời, để xem bố dạy con gái hư như thế nào" 

'

'

'

'

Chúc mừng sinh nhật của cục cưng ^-^ 

Tình yêu to bự dành trọn cho Yoo Jeongyeon ^_^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro