Văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Đoạn mở đầu: Cắn em

-

Đêm khuya ở Lạc Thành, ngoại trừ tài xế vận hành tàu đêm và những đôi nam nữ đang tìm thú vui cho riêng mình, tất cả mọi người hầu như đều đã mệt mỏi trở về nhà, chỉ ngoại trừ Tiêu Mặc Tồn.

-

Trên chiếc giường chật hẹp, một thanh niên thanh tú thon gầy đang mỏi mòn chờ đợi, thống khổ mà trằn trọc trong đau đớn. Cậu thoạt nhìn trông chỉ khoảng tầm hai mươi bốn hoặc hai mươi lăm tuổi, da dẻ nhợt nhạt, đôi lông mày nhíu chặt và mồ hôi đang tuôn rơi đầy khắp mặt.

Thật khó để có thể chịu đựng được, cậu đem môi mình cắn đến nỗi rách cả da, máu tươi thuận theo vết nứt mà chảy xuống, mười ngón tay nắm chặt tấm ga trải giường ướt át bên dưới.

"Ưm... Ha.."

Tiếng rên rỉ bất lực lại khó lòng nhịn nổi tràn ra từ hàm răng đang nghiến chặt của cậu, giống như một con dao cùn đang thiết tha mài xương bên trong căn phòng quá đỗi im lặng, khiến người nghe nó dựng hết tóc gáy.

Cậu tên là Du Niệm, là một Beta, pheromone của cậu vốn dĩ có mùi giống như hoa gừng, vậy nên nếu ai có khứu giác tốt hẳn là vẫn sẽ ngửi thấy. Từ mười giờ tối đến bây giờ bất quá mới có hai tiếng đồng hồ trôi qua, vậy mà cậu đã lao vào nhà vệ sinh đau đớn nôn tới ba lần, mãi đến khi trong dạ dày rốt cuộc không còn cái gì để cậu có thể phun ra được nữa.

Kể từ ba năm trước, cách một khoảng thời gian anh lại giống như cá thiếu nước, cơ thể tự động phát ra tín hiệu cần pheromone mã A10859. Nếu như không được thỏa mãn, cơn đau sẽ thiêu đốt Du Niệm như ngọn lửa đang cuồng nộ, khiến cậu cả đêm phải trằn trọc không sao nhắm mắt được.

So với Omega khi phát tình, cái này càng giống một loại tra tấn thuần túy, cùng dục vọng không có điểm tương đồng gì.

Điện thoại lại vang lên lần nữa, Du Niệm úp mặt vào ga giường, nặng nề khóc nấc lên.

"Mặc Tồn, khi nào anh mới có thể về đến nhà... Em, em đau quá, chịu không nổi nữa."

Trước mắt Du Niệm từng trận biến đen, cơ thể phủ nhiều lớp mồ hôi dày đặc, cảm giác như có hàng triệu con kiến ​​đang cắn vào máu thịt, khiến cậu muốn dùng đầu dao đâm thủng làn da của chính mình.

Đầu bên kia điện thoại không có ai nói chuyện, sự im lặng đến mức làm con người ta cảm thấy tuyệt vọng. Đúng vào thời điểm Du Niệm đang định bỏ cuộc, cánh cửa hi vọng đột nhiên ầm lên một tiếng vang lớn mở ra, sau đó là những tiếng bước chân không nhanh không chậm hướng vào phòng ngủ truyền đến.

Một lát sau, một bóng người cao lớn bước vào phòng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Du Niệm đang nằm trên giường nhỏ, đôi môi mỏng khẽ động.

"Sao thế, lại cần pheromone của tôi nữa à?"

"Ưm..." 

Ánh mắt Du Niệm mơ hồ, khóe mắt tràn đầy nước mông lung nhìn Alpha của mình, gượng cười như được tìm thấy cứu trợ.

"Mặc..."

Du Niệm run rẩy dùng tay phải kéo mở cổ áo ngủ của mình ra, để lộ ra tuyến thể mỏng manh yếu đuối.

"Mặc Tồn... cắn em đi..."

Nỗi đau khủng khiếp trong cơ thể hành hạ cậu đến mức phải từ bỏ cả phẩm giá lần tôn nghiêm của mình, Du Niệm thấp kém cầu xin người đàn ông mà mình đã yêu suốt bốn năm hãy ban phát lòng thương hại, nhanh chóng cho tuyến thể của cậu một chút đau đớn, lại dùng chút đau đớn đó để cứu vớt tất cả nỗi đau ở trong mình.

"Mặc Tồn...Mặc Tồn...Làm ơn..."

Nhìn thấy người đàn ông thờ ơ không động lòng, Du Niệm từng chút từng chút một nhích người bò tới bên cạnh giường, ga trải giường bên dưới thân cũng bị vò thành một khối nhàu nhĩ.

Du Niệm ngẩng đầu lên, dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay áo người đàn ông không buông ra, liên tục gọi tên người đàn ông đó, nghe tội nghiệp và thê lương.

"Mặc Tồn... Ôm em... cắn em..."

Người đàn ông bên giường có vẻ như đang chiêm ngưỡng một cuộc vui được tạo ra bởi một người xa lạ nào đó. Chờ đến khi nhìn đủ, hắn mới tách từng ngón từng ngón tay của Du Niệm mở ra, rút ​​tay mình ra rồi dùng sức bóp mạnh cằm Du Niệm, dường như cuối cùng cũng bằng lòng ban cho cậu một cái chết sảng khoái.

Khi đôi môi càng ngày càng gần, hơi thở phả tới tuyến thể cũng nóng bỏng đến cực điểm, hắn liền đổi ý đem người từ bên vách núi ném xuống vực.

"Du Niệm, cậu như vậy thật sự làm tôi chán ghét."

Người đàn ông hất cằm cậu và lau lấy lau để những ngón tay đã chạm vào cậu lên quần áo vài lần, như thể hắn nghĩ rằng Du Niệm đã làm ô uế tay của mình.

"Mặc Tồn..." Ánh mắt Du Niệm chợt tan rã, trên lông mi mang theo một tầng nước mắt đau đớn chảy ra, thấp giọng khẩn cầu. "Anh, anh không muốn đánh dấu em nữa sao?"

Nguyên bản là đang quỳ trên giường, hắn dùng đầu gối chống người lên, tiếp đó cất giọng nói lạnh như sương.

"Mỗi lần đánh dấu cậu, tâm lý tôi liền cảm thấy buồn nôn, tôi đã sớm chịu hết nổi rồi, tương lai sau này sống hay chết cậu cũng đừng tìm tới tôi nữa."

Không, làm sao mà Alpha của cậu lại có thể bỏ cậu mà đi? Trái tim Du Niệm đột nhiên co rút lại, suýt chút nữa đã rơi vào hôn mê.

"Mặc Tồn, anh giúp em một chút..."

"Mặc Tồn..."

"Mặc Tồn——!"

Sau một tiếng hét lớn là một chuỗi thầm lặng, Du Niệm tỉnh dậy từ sau cơn ác mộng và phát hiện mình mới vừa ngủ quên trên bàn làm việc, tai nghe bên tai trái đã hoàn toàn rơi ra ngoài.

Cửa sổ hé mở một khe hẹp, làn gió buổi chiều ấm áp thổi chậm rãi đi vào trong, vén lên tấm rèm màu be dịu dàng.

May mắn thay, đó chỉ là một giấc mơ. Du Niệm bưng trái tim đang đập thình thịch của mình, từng hơi thở phào ra nhẹ nhõm. Giấc mơ thường ngược lại với hiện thực, Tiêu Mặc Tồn hẳn sẽ luôn ở bên cạnh cậu thật lâu.

Trong giờ nghỉ trưa, các đồng nghiệp xung quanh cậu cũng đang nghỉ ngơi. Một số đang ngủ trưa và một số đang đeo tai nghe chơi game.

Không ai chú ý tới tình hình của Du Niệm trông không đúng lắm. Cậu lấy tờ khăn giấy lau đi mồ hôi lạnh trên trán mình, giơ tay lật một trang lịch để bàn rồi ngẩn ra sững sờ.

"Những gì bạn mơ thấy trong ngày sẽ là những gì bạn cần để ý. Hôm nay thực sự là một ngày cần được ký hiệu tạm thời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo