Chương 1: Vắng mặt ngày lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Tháng Tám, thứ sáu.

Nhân viên ở văn phòng tạp chí Viện Kiểm sát làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, ngày hôm nay cũng không phải ngoại lệ, còn mười lăm phút nữa thì đến năm giờ, mọi người trong phòng biên tập hoàn toàn không thể ngồi yên nổi nữa.

"Các cậu có kế hoạch cho buổi tối chưa?"

"Đón bọn trẻ lúc năm giờ rưỡi, về nhà ăn tối lúc sáu giờ, buổi tối thì dắt chó đi dạo a."

Người đặt câu hỏi dở khóc dở cười ngơ ngác.

"Hoàng lịch trong email cậu đâu rồi? Ai hỏi cậu cái này? Ý tôi hôm nay là thất tịch, sao không ra ngoài ăn tối rồi đi xem phim này kia a?"

"Thất tịch?!"

Khi nghe điều này, một số biên tập viên trong văn phòng liền trở nên có hứng thú.

"Tôi nói các cậu có được hay không, thất tịch mà cũng không biết. Trên đường có nhiều cặp đôi như vậy, các cậu tự mình đi ra xem đi."

"Thật là..." Một người trong số họ lật xem lịch trên điện thoại di động. "Chết tôi rồi. Tôi chưa chuẩn bị quà a... Quên đến sạch sẽ luôn."

"Vậy sao cậu không nhanh chóng tan sở đi? Bỏ lại thẻ của cậu, tôi sẽ giúp cậu quẹt. Để xem, hôm nay chúng ta có thể cứu được một mạng người trước khi cửa hàng đóng hay không ."

"Cảm ơn, cảm ơn. Ơn phước không lời nào nói cho hết. Tôi đi thu dọn đồ đạc đây."

Mọi người càng nói thì lại càng ồn ào, âm thanh lớn đến mức đứng ngoài hành lang vẫn còn có thể nghe thấy tiếng cười.

Đây chính là điều mà Du Niệm nhìn thấy sau khi mang bản thảo đến cho biên tập viên trở về. Cậu chững lại ở cửa, trên môi không khỏi nở nụ cười buồn.

"Tiểu Niệm, cậu xong chưa?"

Biên tập viên Lý liếc nhìn cậu, ngay lập tức ra hiệu cho cậu lại gần mình thêm một chút. Cả hai đều là Beta, vậy nên họ thân thiết với nhau hơn những người khác ở nơi làm việc.

"Hôm nay cậu với Alpha nhà cậu dự định làm gì?"

Vấn đề này vừa nói ra, sự chú ý của mọi người đều dời đến trên người Du Niệm.

Là Beta duy nhất trong văn phòng có mối quan hệ vợ chồng với Alpha, các đồng nghiệp của cậu liền có những cảm xúc rất phức tạp đối với bản thân Du Niệm, bao gồm ghen tị, tò mò và có thể là còn có một chút oán hận.

Một năm trước, vào thời điểm Du Niệm chuẩn bị ra ngoài làm việc thì cảm thấy thân thể không khỏe, các đồng nghiệp hốt hoảng sợ gọi cho số điện thoại ở trong danh sách đặc biệt của cậu, ngay sau đó thì Tiêu Mặc đã nhanh chóng đến và đưa người rời đi.

Từ đó trở đi, những người làm việc ở đó đã có thêm một cái hiểu biết mới:

Biên tập viên cấp thấp nhất trong văn phòng có tình trạng sức khỏe không tốt. Cậu đã kết hôn sớm và chồng cậu ta là một Alpha cực kỳ đẹp trai, có cái tên cũng rất giống với tính cách, Tiêu Mặc Tồn.

Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ xuyên vào phòng biên tập như dầu phô mai tan chảy được một nửa, tạo nên một tấm lọc mờ ảo trên khuôn mặt Du Niệm khi cậu bước về phía Lý Ngu, khiến toàn thân cậu đều tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.

Du Niệm có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột này, đôi mắt trong veo của cậu lặng lẽ truyền tải nghi vấn trong đầu.

"Cậu cũng quên à?!" Lý Ngu mở miệng, ngả người ra sau ghế dựa ngẩng đầu nhìn Du Niệm. "Hôm nay là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc đó!! Bọn họ quên thì không tính, cậu đã kết hôn ba năm mà còn không nhớ, con cái cũng chưa thấy đâu."

"Ngày lễ tình nhân của Trung Quốc... Thất tịch a..."

Du Niệm thật sự không biết cuộc đời mình cùng cái cụm từ này có liên quan ở điểm nào. Năm ngoái, Tiêu Mặc Tồn đã đi công tác vào ngày này, năm ngoái... Cậu thế nhưng đã quên mất chuyện năm ngoái rồi.

Du Niệm rời mắt khỏi mặt biên tập viên Lý, tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Văn phòng tạp chí quay mặt ra đường lớn, quả thực có những người qua đường đang cầm hoa trên tay. Họ đang bước nhanh trên vỉa hè, có lẽ là để đón bạn rồi cùng hẹn nhau đi ăn tối. Những ngày đặc biệt như thế này luôn được dự tính tốt ngay từ đầu khi lên kế hoạch, nhưng tiếc là nó lại phụ thuộc vào ý muốn của mỗi người.

"Hai chúng tôi thực sự không có tổ chức những ngày lễ này."

Dư Niệm cụp mắt xuống, nhàn nhạt nở nụ cười mỉm thật nhẹ.

Đồng nghiệp quên mua quà ban nãy lập tức tiếp nối cuộc trò chuyện.

"Đúng rồi, có ý nghĩa gì vậy? Đều là thói quen của doanh nhân cả. Hôm nay là Lễ tình nhân của thế giới, ngày mai lại là Lễ tình nhân của Trung Quốc, ngày kia là 520, sau đó lại là Giáng sinh. Tất cả số tiền lương ít ỏi tôi kiếm được đều phải đưa vào đó mất thôi."

"Cậu nghĩ hay như vậy, sao hôm nay không ấy đừng tặng quà đi?"

"Việc đó không được..."

"..."

Trong lúc mọi người đang trò chuyện, Du Niệm chỉ lặng lẽ đi về phòng làm việc, lưu tài liệu, tắt máy tính và uống ngụm nước cuối cùng trong cốc nước của mình, sau đó đóng chặt nắp rồi khóa ngăn kéo lại.

Khi vừa đến năm giờ, mọi người đang cười đùa trong văn phòng lúc nãy đột nhiên đồng loạt giải tán.

Du Niệm lấy từ tủ lạnh ra một gói bánh quy bơ được đồng nghiệp đưa cho, đeo lên tai nghe, đóng cửa văn phòng làm việc và đi bộ hướng đến ga tàu điện ngầm.

Đây là thời gian thư giãn đều đặn hàng ngày của Du Niệm. Dây đàn ghita đang được gảy, nắng xuyên qua từng kẽ lá, mỗi bước chân đều đặc biệt nhẹ nhàng.

Văn phòng tạp chí cách ga tàu điện ngầm không xa, tính cả vượt qua trạm soát vé, Du Niệm còn có thể nghe được hai bài hát hoàn chỉnh. Thật không dễ dàng để thưởng thức âm nhạc sau khi vào bên trong toa tàu điện ngầm. Tuyến số sáu luôn đông đúc trong giờ tan tầm, đến mức cậu sẽ luôn bị đè ép và dây tai nghe cũng có thể dễ dàng vướng vào túi xách của người khác.

Giữ trọng tâm ổn định và siết chặt các thanh sắt ở gần mình có thể được coi là một cách tập thể dục. Anh trai Du Viễn của cậu trước đây đã từng hỏi rằng cậu có muốn để anh mua một chiếc xe tay ga cho cậu hay không, thế nhưng rốt cục thì cậu không đồng ý. 

Lái xe trên tuyến đường này rất dễ bị ùn tắc và chỗ đỗ xe ở các tòa nhà gần văn phòng tạp chí rất chật hẹp. Đi tàu điện ngầm vừa thân thiện với môi trường và cũng vừa tiết kiệm tiền, đồng thời cậu cũng không cần phải lo lắng về những gì có thể xảy ra với kỹ năng điều khiển xe kém của mình.

Chiến thuật tiếp thị của các doanh nghiệp có vẻ rất hiệu quả. Ngày lễ này mặc dù chỉ mới xuất hiện vài năm gần đây nhưng đã hình như nó đã ăn sâu vào lòng của các cặp đôi. Ngay cả trên các toa tàu điện ngầm cũng có người cầm hộp hoa và quà tặng, trên tay không đeo nhẫn. Du Niệm nghĩ nghĩ với tâm lý của một người từng trải qua chuyện đó, chờ sau khi họ kết hôn, họ sẽ biết rằng chồng hoặc vợ của mình có thể thậm chí còn không nhớ ngày sinh nhật của mình nữa.

Các cặp đôi bình thường sẽ ăn gì trong ngày lễ Thất Tịch nhỉ?

Bữa tối hoành tráng hay món điểm tâm ngọt tráng miệng?

Cậu không thể ăn một bữa thịnh soạn khi chỉ ở nhà có một mình, nếu làm vậy sẽ chỉ tổ lãng phí mà thôi. Đối với món tráng miệng, túi bánh quy ở trong túi này còn không được tính vào sao? 

Nghĩ như vậy, Du Niệm cảm thấy mình cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị cho ngày hôm nay. Nếu Tiêu Mặc Tồn có thể về nhà trước khi cậu đi ngủ thì họ hoàn toàn có thể chia sẻ ngày lễ này bằng cách chia nhau một hoặc hai chiếc bánh quy, hẳn là vậy đi.

Sau khi xuống khỏi tàu điện ngầm, Du Niệm đưa tay nghịch nghịch mái tóc hơi rối của mình vài lần, tuyến thể đang yên tĩnh ngủ đông đằng sau gáy ẩn ẩn có cảm giác hơi đau nhức.

Căn hộ mà cậu và Tiêu Mặc Tồn ở cách khá xa ga tàu điện ngầm, chừng hai mươi phút đi bộ, có lẽ vì thế mà hầu hết mọi người sống trong khu dân cư này đều lái xe..

Trên thực tế, Tiêu Mặc Tồn cũng lái xe, chỉ có điều hắn chưa bao giờ đến đón Du Niệm cả.

Nhân viên bảo vệ trong tòa nhà của bọn họ là một người thú vị, mỗi lần gặp phải Du Niệm đều sẽ đứng thẳng chào hỏi cậu, hôm nay cũng như vậy. Du Niệm mỉm cười gật đầu với người đó, trong thâm tâm thì thầm oán tại sao khu dân cư bây giờ lại phải muốn hiện đại hóa cách thức quản lý an ninh.

"Chờ một chút." Nhân viên bảo vệ đột nhiên ngăn Du Niệm lại. "Tôi có thư đăng ký của anh. Tuần này bưu điện đã tháo hộp thư bình thường ra và định thay thế bằng hộp thư điện tử nên thư của anh đều đã chất đống ở đây rồi."

Du Niệm ngẩn ra, thư đăng ký là từ mà đã lâu cậu không còn nghe thấy.

Du Niệm nói tiếng cảm ơn, cầm qua nhìn một chút thì thấy là thư của Bệnh viện Trung ương gửi tới. Cột người nhận bị vết bẩn làm ố vàng, căn bản không rõ tên nhưng địa chỉ thì đúng là nhà cậu.

Du Niệm cũng đinh ninh cho rằng nó là báo cáo kiểm tra thể chất của chính mình, liền không trực tiếp mở ra mà cầm lá thư đi thẳng lên lầu.

Cửa vừa mở ra, Bánh Bao đã ngoan ngoãn chờ ở bên cạnh tủ giày. Nó đặt cái mông mềm mại ngồi trên sàn, thân trên thẳng đứng, kiêu ngạo nhìn Du Niệm đang thay giày, đuôi vung vẩy sau lưng đánh qua đánh lại đuổi đi những con muỗi không tồn tại.

Bánh Bao là một con mèo có đốm hổ, đã ở đây được hai năm rưỡi. Đôi mắt to của nó có màu xanh như hồ nước, hai cái lỗ tai dựng lên thẳng tắp, không có gò má phúng phính nhưng khi giả vờ nghiêm túc thì chỉ khiến người ta muốn nhào lên cắn một miếng vào mặt.

"Tao đã về rồi." Du Niệm lắc lắc cái túi trong tay hướng đến chỗ Bánh Bao, thành công thu hút sự chú ý của nó.

Bánh Bao suy nghĩ một lúc, đứng thẳng lên dùng móng vuốt chộp lấy chiếc túi, lười đến mức nhảy cũng không thèm nhảy lên.

"Ôi chao, mày rất là qua loa nha." Du Niệm cười nói. "Nhưng ngay từ đầu vốn không phải là để cho mày ăn đâu."

Sau khi thay giày xong, Du Niệm nhịn không được ngồi xổm xuống vò đầu nó hai cái.

"Hôm nay là ngày lễ, lát nữa sẽ mở cho mày một hộp đồ ăn nhẹ, có thấy vui không?"

Nhưng Bánh Bao giống như một đứa trẻ bị cha mẹ chiều hư, nhất thời chịu không nổi nữa mà bỏ chạy ra ngoài. Ban công là không gian riêng của nó. Nó chạy đến trước bát nước rồi dừng lại. Chờ sau khi uống nước xong thì thò luôn hai chân trước vào để rửa sạch.

Nó mới không sợ bẩn, Du Niệm mỗi ngày đều giúp nó thay nước đó.

"Thật là..." Du Niệm cười, lẩm bẩm nói: "Vừa chạm được hai cái thì bỏ chạy, mày nói xem mày có phải con ruột của tao không."

Du Niệm thay quần áo, cắt măng tây rồi bật bếp, Du Niệm làm tất cả mọi thứ một mạch. Ăn một mình là việc đơn giản nhưng cần phải có động lực. Tuy nhiên, cậu vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc ăn ngon một mình và luôn tự mình làm mỗi khi có thời gian.

Một miếng bít tết nhỏ được tẩm gia vị mua ở siêu thị được kết hợp với măng tây và chiên với bơ thơm lừng. Đó là một bữa ăn ngon và bổ dưỡng. Du Niệm cũng đã chần măng tây trước để không lo hàm lượng axit oxalic quá cao.

Du Niệm đã thực hiện việc ăn một mình này vô số lần trong suốt ba năm qua, và cậu không còn cảm thấy bất kỳ sự bất công nào còn đọng lại trong lòng nữa.

Sau khi ăn cơm và dọn dẹp nhà cửa xong xuôi thì đồng hồ đã điểm quá bảy giờ. Trong một ngôi nhà lớn như vậy, nếu không bật ti vi thì hẳn sẽ không có âm thanh nào nữa cả.

Du Niệm cởi tạp dề xuống, bắt đầu suy nghĩ tối nay nên sử dụng thời gian như thế nào. Tuần này cậu còn chưa đọc sách xong, có lẽ nên đọc tiếp. Bánh Bao hai tháng nay chưa tắm, hẳn là nên cho nó đi spa làm đẹp.

Bất quá trước đó, cậu quyết định gọi điện cho Tiêu Mặc Tồn, tuy rằng cuộc gọi này có thể sẽ không được bên kia hoan nghênh.

Tiếng chuông reo chín lần cuối cùng cũng có người nghe máy.

"Mặc Tồn?"

"Ai?" Tiêu Mặc Tồn hiển nhiên rất bận rộn, hắn không thèm nhìn màn hình mà ấn nút rồi trả lời một cách thản nhiên, sau đó lại có một câu nữa truyền đến trong điện thoại. "Chỉnh lại một chút rồi in cho tôi hai bản."

"Là em, Du Niệm. Khi nào thì anh về nhà? Có muốn em chuẩn bị gì cho anh không?"

Cậu chỉ hỏi thêm một câu nữa, và đáp án chắc chắn sẽ là không.

"Không, xong việc sẽ về. Cúp đây."

"Này——!"

Du Niệm vội vàng ngăn cản hắn.

"Làm sao nữa?"

Cho đến thời điểm này, giọng điệu của Tiêu Mặc Tồn cũng không tính là đến nỗi tệ. Du Niệm do dự một chút, cẩn thận hỏi.

"Hôm nay là thất tịch, anh có nghĩ sẽ về sớm hơn không?"

"Thất tịch?" Tiêu Mặc Tồn đáp với giọng điệu thờ ơ. "Có liên quan gì đến chúng ta?"

"Sao có thể nói như vậy?" Du Niệm ngượng ngùng. "Chúng ta đã kết hôn, cũng có thể coi là người yêu phải không?"

Trong văn phòng có người tựa hồ đang thúc giục hắn, Tiêu Mặc Tồn nói. 

"Có việc, không có thời gian nghe mấy cái này."

"Còn có —"

Cuộc gọi đã bị cắt đứt.

Bánh Bao đột nhiên từ trên nóc tủ lạnh nhảy xuống, tăng tốc chạy tới trước mặt cậu, ngậm lấy gậy trêu mèo trong miệng ra hiệu cho cậu chơi đùa cùng mình.

Du Niệm miễn cưỡng lấy cây gậy trêu chọc mèo ra khỏi miệng nó, và chiếc chuông trên đó động đậy kêu leng keng.

"Vẫn là vừa làm việc vừa chơi với nhau một lúc nhé?"

Cậu cố gắng mỉm cười với Bánh Bao.

Chiếc tua rua phía trước cây gậy trêu mèo đang phấp phới trước mắt nó khiến mắt nó lủng lẳng qua lại hai bên trái phải.

"Gọi anh trai Thạch Đầu ra đây, để anh chơi với mày."

Thạch Đầu là robot quét nhà ở nhà Du Niệm, Du Niệm dùng điện thoại di động của mình để khởi động nó chạy đến. Bánh Bao ngay lập tức nhảy lên và bắt đầu một chuyến đi chơi vui vẻ, dáng dấp cực kỳ hưởng thụ.

"Được rồi, mày đi chơi vui vẻ vậy thì tao cũng nên đi làm việc thôi."

Du Niệm lẩm bẩm điều đó một mình, quay người nắm lấy lá thư và trở về phòng. Nơi này cơ hồ rộng gần bằng phòng ngủ chính, trang bị bên trong cũng không kém gì phòng ngủ chính. Phòng tắm, phòng khách nhỏ, phòng thay đồ, mọi thứ đều có sẵn trong căn phòng này giống như đây là một thế giới độc lập, ý nghĩa tồn tại của nó là không làm phiền người trong phòng ngủ chính.

Trong thế giới nhỏ bé này, Du Niệm có rất nhiều việc để làm. Cậu có thể nghe nhạc, xây dựng mô hình, đọc sách, viết truyện, làm bất cứ điều gì mà cậu muốn. Cậu tốt nghiệp khoa tiếng Trung của Đại học Lạc Thành với bằng cử nhân. Sau khi tốt nghiệp, cậu trở thành biên tập viên của Tạp chí Viện Kiểm sát. Cậu cũng thích tự mình viết lách, bất kể chủ đề gì.

Anh trai Du Viễn thường nói rằng cậu giống như vẫn sống cuộc sống của một sinh viên đại học, không hề giống một người đã kết hôn được ba năm. Thực ra điều này không có gì sai cả, bởi vì ngay cả bản thân Du Niệm cũng không cảm thấy mình là người có bạn đời.

Alpha của cậu không thích cậu. Người ấy còn dành rất ít thời gian trên giường cùng cậu, cũng hiếm khi nói chuyện với cậu và cậu sống ngôi nhà này trong trạng thái giống như một người tàng hình vậy.

Bất quá mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó, Du Niệm cũng không trách hắn. Tất nhiên, một Alpha xuất sắc và thành công sẽ luôn muốn tìm cho mình một Omega có độ tương xứng cao với mình, có thể cùng nhau trải qua những kỳ phát tình thật lãng mạn, có thể sống trong một cuộc sống như mật ngọt, sau đó sinh con rồi cùng nuôi dưỡng chúng, trở thành một cặp đôi thần tiên được nhiều người hâm mộ.

Vậy mà cậu lại là một Beta bình thường, cực kỳ bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, mùi vị thì nhạt nhẽo, hoàn toàn không thể khơi dậy được chút hứng thú nào của Tiêu Mặc Tồn, càng không thể khiến Alpha của mình rơi vào thời kỳ mẫn cảm.

Nếu nói Omega là socola nhập khẩu số lượng giới hạn thì Beta giống như những viên kẹo được bày bán với số lượng lớn tính theo cân trong siêu thị. Mặc dù bao bì đa dạng nhưng hương vị không mấy hấp dẫn. Mỗi loại còn có nhiều mức giá khác nhau, nếu muốn mua thì liền có thể đóng gói mang đi, còn có loại được bày bán hỗn tạp, hoàn toàn không cần nhọc lòng chọn lựa.

Ở trong phòng đến mười giờ rưỡi tối, Du Niệm đi ra ngoài uống nước, khi đi ngang qua phòng khách, cậu nhìn thấy Bánh Bao tinh thần phấn chấn đang hăng hái đuổi muỗi cách một lớp cửa kính trên ban công, dùng miệng gâu gâu mấy tiếng tần số cao trợ uy.

Du Niệm suy nghĩ một lúc rồi bước tới bế nó lên, cậu ngồi xổm xuống nhìn nó, dùng hai tay giữ hai chân trước của nó và giáo dục nó một cách cẩn thận.

"Bánh Bao! Giơ tay, bộp, bộp!" Cậu múa tay với nó trước, sau đó cười rạng rỡ. "Baba muốn bàn bạc chuyện này với con, lát nữa chờ bố con trở lại, con phải nhỏ giọng thôi, không được làm ồn bố nhé, có hiểu không?"

Bánh Bao nhe răng nhìn cậu, cậu lại lấy chân nó đơn phương đập tay.

"Con phải nhớ nhỏ giọng, không được kêu, nếu không bố sẽ rất phiền, nói không chừng còn có thể sẽ đuổi chúng ta ra ngoài."

Vẻ mặt Bánh Bao bối rối, hiện rõ vẻ thờ ơ, làm cậu đại khái cũng cảm thấy rằng hành vi của bản thân mình bây giờ cũng thật phiền.

Du Niệm sợ nó tưởng thật, liền vỗ vỗ đầu nó an ủi.

"Tao chỉ đùa thôi, bố sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài."

Nếu muốn đuổi cậu và Bánh Bao đi, ba năm nay hẳn là Tiêu Mặc Tồn đã có vô số cơ hội, nhưng điều này chưa từng xảy ra nên cậu thiết nghĩ, chồng mình không thể làm ra được loại chuyện cực đoan như vậy.

Đây là nhà của cậu ấy, và cũng là nhà của Tiêu Mặc Tồn, ít nhất điều này không có sai.

Sau khi mang Bánh Bao trở về phòng, cậu rốt cục mới nhớ ra mình vẫn chưa đọc thư.

Cậu dùng một con dao rọc giấy đem xé mở phong bì, tìm thấy vài trang giấy mỏng bên trong, trông giống như một bản báo cáo khám sức khoẻ thật sự.

Vậy nhưng ngay khi tờ giấy được mở ra, trước tiên đọc đến tiêu đề, Du Niệm liền triệt để choáng váng tại chỗ.

Tám chữ "Báo cáo thay thế tuyến thể tương xứng" thật đáng sợ, nó giống như cái tên của một bộ phim kinh dị nào đó.

Trên đó thậm chí còn có mã báo cáo, được tổng hợp theo thời gian nộp hồ sơ và số lượng gửi thư. Nhìn thoáng qua sẽ thấy đây là mã báo cáo thứ hai trong năm nay.

Ứng cử viên có mã tuyến thể B10876 có tỷ lệ tương thích 75% với mã tuyến thể B10859. Các biến chứng lâm sàng có nguy cơ cao sẽ xảy ra sau phẫu thuật bao gồm: sưng tấy bắp chân, đau đầu, chuột rút, rối loạn nồng độ pheromone lâu dài và không có khả năng mang thai.

Kết luận xét nghiệm: Phẫu thuật không được khuyến khích.

Du Niệm từ trong lồng ngực hít một hơi thật sâu, bên tai vang lên tiếng ong ong tần số thấp, các ký tự được viết trên báo cáo gần như không thể đọc rõ ràng nổi nữa.

Thì ra, Tiêu Mặc Tồn vẫn luôn giúp cậu tìm ra tuyến thể để thay thế trong suốt ba năm qua. Nếu không phải là 75% mà là 95%, hoặc là 85%, có thể chính mình sẽ được thông báo để tiếp nhận phẫu thuật.

Trong chốc lát, cậu không thể nhận định được liệu rằng mình là người may mắn hay xui xẻo nữa. May mắn chính là, mã tuyến thể của cậu là B10859, một loại mã rất khó để tìm được một tuyến thể thay thế có độ tương xứng đủ cao. Xui xẻo chính là, chồng cậu vẫn luôn kiên trì, và có thể một ngày nào đó hắn sẽ đạt được điều mình mong muốn.

Buộc cậu phải thay thế tuyến thể, và hắn sẽ có thể vĩnh viễn thoát khỏi cậu.

Khả năng này đã nằm trong tính toán của cậu, nó được tái hiện nhiều lần như những buổi luyện tập trước khi công diễn chính thức, tựa như giấc ngủ trưa vậy, hiện tại cuối cùng cũng đã bị một bản báo cáo xác nhận.

Sắc mặt Du Niệm tái nhợt, ngơ ngác xuất thần nhìn tờ giấy.

Cậu biết, sớm hay muộn thì điều đó cũng sẽ đến. Nhưng vì cái gì lại nhanh đến thế? Có thể hay không trì hoãn thêm một chút, tha cho cậu thêm vài năm nữa được không?

Du Niệm mới hai mươi bốn tuổi, cuộc sống chỉ mới bắt đầu và cậu luôn muốn được ở bên chồng mình thêm nhiều năm nữa, kể cả là với cái tuyến thể này.

Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Bánh Bao lập tức cảnh giác, chạy về phía cửa lớn sủa to.

Alpha của cậu đã trở lại.

Du Niệm sửng sốt run lên, chỉ trong một giây liền lập tức phản ứng, vội vàng nhét báo cáo cất trở vào ngăn kéo.

Hoàn chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo