Chương 2: Một cuộc sống kỷ luật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Du Niệm trấn tĩnh lại, đứng dậy đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, chợt nhìn thấy Tiêu Mặc Tồn đang nghiêng người thay giày.

"Anh về rồi à?"

Du Niệm nhìn đồng hồ điện tử trong phòng khách, mười một giờ kém năm.

Tiêu Mặc Tồn không nhìn cậu, đem túi đựng máy tính trong tay đặt lên tủ giày, mở cửa lấy dép đi trong nhà.

"Chờ một chút, dép em mang đi giặt rồi."

Cậu vội chạy ra ban công lấy đôi dép đã được hong khô rồi quay lại phòng khách đặt trước mặt chồng, căn chỉnh mũi dép cho thẳng.

"Ừ."

Tiêu Mặc Tồn nhàn nhạt đáp lại.

Những việc còn lại Du Niệm không cần phải làm. Mắt thấy Tiêu Mặc Tồn tự mình treo áo khoác, cởi cà vạt, hết thảy đều biểu thị việc hắn chọn cách tự mình thực hiện mọi cử chỉ thân mật có thể xảy ra.

Căn cứ theo mong muốn của đối phương, tốt nhất là bọn họ nên giữ khoảng cách hơn một mét, mới có thể an toàn và yên tâm.

Du Niệm không biết hắn ghét bản thân cậu cái gì, rõ ràng trên người cậu cũng không ngửi thấy mùi pheromone hoa gừng, cho dù là làm tình thì hương vị kia cũng cực kì nhạt, thậm chí mùi mực trên giấy sách cũng có thể lấn át nó.

Về phần pheromone của Tiêu Mặc Tồn, Du Niệm biết đó là cây gỗ mun, có lẽ đối với gu ưa thích của công chúng thì nó cũng không tính là dễ ngửi.

Nhưng Du Niệm không cần lo lắng bản thân mình không thích mùi hương này, bởi vì giữa bọn họ còn không có cả cái gọi là độ khớp nhau.

Đúng vậy, không có.

Một Alpha và một Beta, căn bản cũng không có vấn đề gì để bàn về khả năng tương thích giữa bọn họ đi. Hơn nữa, giác quan và khứu giác pheromone của Beta còn kém tới mức cậu khó có thể nào ngửi thấy dù chỉ một chút mùi gỗ mun trên người Tiêu Mặc Tồn, ngoại trừ khi hắn không thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân. 

Có đôi lúc Du Niệm cũng tự hỏi, liệu có ai có thể khiến Alpha trước mặt không thể tự chủ và nóng nảy một cách bị động? Người đó trông như thế nào? Cao hay thấp, béo hay gầy, đẹp trai hay bình thường? Liệu Tiêu Mặc Tồn có mất trí khi đối mặt với một người như vậy? Liệu hắn có từ bỏ tất cả để ở bên người đó và đem một Beta vô dụng là cậu đẩy lên bàn mổ lạnh lẽo hay không?

Áo khoác bị ném lên tay vịn trên ghế sô pha, Tiêu Mặc Tồn ngồi ở phòng khách, lấy điện thoại di động ra, tựa hồ đang trả lời tin nhắn, hình như cũng không có vẻ nào là vội đi ngủ.

"Anh đói không?" Du Niệm nói. "Trong tủ lạnh có đồ ăn, là bánh quy tự tay làm của đồng nghiệp, em đi lấy nhé."

Không đợi đối phương kịp phản ứng, Du Niệm đã liền chạy vào bếp lấy bánh quy mang ra, còn chu đáo bưng ra thêm một bình trà hoa quả đã pha sẵn từ trước, vội vàng quay trở lại phòng khách. 

"Anh có muốn--"

Khi vừa ngẩng đầu lên, người chồng của cậu đã không còn dấu vết, chỗ hắn vừa ngồi lõm xuống trên sô pha đã trở về trạng thái ban đầu, giống như chưa từng có ai ở đó.

Đổi lại lúc bình thường hắn là Du Niệm sẽ im lặng chịu đựng và không gây rắc rối. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay cậu cần được gần gũi hơn với chồng mình hơn, như một nguồn nhiệt sưởi ấm, để chắc chắn rằng hắn vẫn luôn ở bên cạnh người mình.

Đi tới bên ngoài cửa phòng ngủ chính, Du Niệm gõ cửa cửa một cái.

"Mặc Tồn, anh đang thay quần áo à? Ra ngoài ăn chút đồ ăn nhẹ đi, Bánh Bao cũng sẽ ngồi với chúng ta."

Thời điểm cậu đưa tay gõ đến lần thứ năm, Tiêu Mặc Tồn mặc bộ đồ ở nhà mới chịu ra mở cửa, còn cau mày khó chịu.

"Muộn thế mà ăn vặt gì?"

"Ăn một ít thôi." Du Niệm nắm tay hắn. "Mới vừa ra khỏi lò, ngon lắm."

Tiêu Mặc Tồn không dấu vết mà tháo tay cậu ra, trực tiếp đi thẳng ra phía ngoài. Chờ đi được nửa đường thì quay lại nheo mắt nhìn cậu.

"Ở đâu?"

"Trên bàn cà phê." 

Du Niệm vội vàng đi theo.

Hộp đồ ăn vặt cho cún được đặt ở chân bàn, bánh bao đang vui vẻ ăn nó, lưỡi linh hoạt thè ra liếm láp, thậm chí còn không thèm nhìn đến hai người bố lấy một lần. Du Niệm ngồi trên sô pha, đem nâng đĩa bánh quy đưa đến trước mặt Tiêu Mặc Tồn, ra hiệu cho hắn cầm lấy một miếng.

"Anh thử đi, đồng nghiệp của em nói nó rất ngon."

Tiêu Mặc Tồn cũng cầm lên một miếng, mặt vô cảm ném vào trong miệng, tay vẫn không ngừng động tác lật xem hòm thư trên điện thoại.

Du Niệm cũng tự mình ăn một miếng, ngọt nhưng không béo ngậy, hương vị tự nhiên không có chất phụ gia. Cậu hài lòng mà híp mắt một cái.

"Thật ngon. Hôm khác em sẽ hỏi xem cậu ấy đã làm nó như thế nào. Lần sau sẽ tự tay làm cho anh, có được không?"

"Cái thứ nhàm chán này có gì hay mà làm?" 

Tiêu Mặc Tồn dùng một tay gõ chữ, cũng không ngẩng đầu lên. Đĩa bánh quy đã đưa tới cho hắn nửa chừng liền dừng lại, Du Niệm lúng túng nói.

"Nếu anh không thích ăn đồ em làm thì có thể nói thẳng với em, không học cũng được... Không cần phải nói những câu như thế đâu, thật sự sẽ làm người khác đau lòng."

"Như vậy đã là đau sao?"

"Ừm." Du Niệm chậm rãi gật đầu, sau đó vội vàng lắc đầu. "Thật ra cũng còn tốt."

Cậu đặt đĩa bánh quy xuống, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không dám nói quá rõ ràng.

"Em biết anh không thích em là Beta, nhưng cho dù có nói thế nào em cũng là phối ngẫu hợp pháp của anh, tương lai chúng ta sẽ còn sống với cùng nhau thêm nhiều năm nữa. Cứ tiếp tục như thế này không phải là biện pháp tốt."

Tiêu Mặc Tồn cất điện thoại, vẻ mặt mệt mỏi.

"Cậu muốn gì? Phối ngẫu hợp pháp của tôi?"

"Em không biết, nhưng em nghĩ chúng ta cần thực hiện một số thay đổi."

Lời tuy rằng đã nói như vậy, nhưng nên thay đổi như thế nào và nên thay đổi điều gì cơ chứ? 

Cậu không thể thay đổi quá khứ không mấy vui vẻ giữa hai người, lại càng không thể thay đổi sự thật rằng Tiêu Mặc Tồn không thích cậu, và đương nhiên cậu cũng không thể làm gì được cả.

Bầu không khí nhất thời trống rỗng, yên tĩnh đến mức khiến người ta có chút xấu hổ.

Lần này đến lượt Tiêu Mặc Tồn lên tiếng.

"Hôm nay cậu cư xử rất kỳ lạ." Hắn nói với vẻ giễu cợt. "Chúng ta kết hôn vốn cũng không phải là vì tình cảm. Đây cũng không phải là ngày đầu tiên, tại sao lại đột nhiên đòi thay đổi?"

"Nhưng--"

Nhưng Du Niệm vẫn ảo tưởng muốn sống một cuộc sống hạnh phúc hơn chứ không phải như những người xa lạ ở nhà như bây giờ.

"Không có nhưng đi." Tiêu Mặc Tồn đứng lên, tựa như đã nói đủ rồi. "Cho dù sau này có trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa, chúng ta vẫn sẽ giữ nguyên thỏa thuận ban đầu. Tôi sẽ cho cậu pheromone trấn an, ngoài ra, trong thời gian khác, chúng ta sẽ vẫn như cũ, nước sông không phạm nước giếng."

Nói dứt lời, hắn liếc nhìn túi hành lý trước mặt, sau đó thì quay đầu nhìn bánh bao một cái, cuối cùng thì đi về phía trước không thèm quay đầu lại.

Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Du Niệm mới giống như từ trong mộng tỉnh lại, lao tới nắm lấy tay hắn.

"Mặc Tồn, đợi đã!"

"Còn có chuyện gì?" 

Tiêu Mặc Tồn nghiêng đầu liếc nhìn cậu.

Những câu chữ bên trên báo cáo tìm tuyến thể tương xứng đang đảo quanh trong cổ họng cậu, nhưng dù thế nào cậu cũng vẫn không đủ can đảm để nói ra. Chờ cậu suy nghĩ một lúc lâu, rồi nói.

"Anh quên hôm nay là ngày gì à?"

"Chậc——" Tiêu Mặc Tồn cuối cùng cũng không nhịn được nữa. "Làm sao, sao cứ nhắc đi nhắc lại với tôi chuyện hất tịch vậy, hay là mong tôi mua quà cho cậu?"

"Không phải." 

Du Niệm mím môi, dùng ngữ khí lúng túng đáp, tựa hồ như có điều gì muốn nói mà không thể nói ra, đang chờ đối phương suy đoán. 

Thời gian từng giây từng giây một trôi qua, Tiêu Mặc Tồn nhìn chằm chằm vẻ mặt của cậu, đầu tiên là trầm mặc, sau đó thở dài mà ồ lên một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười khó chịu.

"Tôi nói, hôm nay sao đột nhiên cậu lại tới lấy lòng tôi a. Cái gì mà thất tịch, cái gì mà bánh quy, hẳn là vì cái này đi."

Vừa nói, Tiêu Mặc Tồn vừa dùng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái chụm vào với nhau, đầu nghiêng nghiêng rồi nhấc lên gõ nhẹ vào gáy cậu.

"Bánh quy là bánh quy, cái này là cái này, chúng không giống nhau." 

Du Niệm phủ nhận.

"Giữa chúng ta chỉ có cái này, từ đâu lại có hai việc khác nhau?"

Vừa nhắc đến chuyện này, Tiêu Mặc Tồn sẽ cảm thấy vô cùng khó khăn để giao tiếp tiếp với Du Niệm.

Bánh Bao đã ăn hết sạch sành sanh thức ăn, nhảy vào giữa hai người, kêu meo meo hai tiếng rồi dụi đầu vào bắp chân của Tiêu Mặc Tồn. Du Niệm trong lòng thầm kêu lên không ổn, duỗi chân phải mang dép của mình ra đẩy nó sang một bên. Không ngờ con mèo này vẫn coi mình là chủ, tiếp tục ôm lấy chân bố mà không chút sợ hãi.

"Đem nó ôm đi." Tiêu Mặc Tồn cúi đầu nhìn. "Làm chân tôi dính đầy lông."

Du Niệm vội vàng cúi xuống nhặt bánh bao lên, dùng đầu ngón tay nhanh chóng lau đi vết thức ăn còn sót lại trên quai hàm của nó, rồi nói với hắn.

"Để em lấy lăn tới giúp anh lăn quần."

Du Niệm không nghe thấy sự phản đối của đối phương, ngay lập tức liền nhanh chóng đem bánh bao vào phòng, sau đó lấy ra một cây lăn mang đến.

"Lăn một chút là sạch."

Cậu ngồi xổm dưới chân chồng, tay trái nắm lấy ống quần của hắn, tay phải lăn qua mấy cái, trông gương mặt cực kỳ tập trung. Căn phòng rất đỗi yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng giấy dính rít lên khe khẽ.

"Nửa tiếng sau đến phòng ngủ chính."

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía đỉnh đầu. 

Du Niệm kinh ngạc ngước mắt lên nhìn hắn, dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn trên cao chiếu xuống, cậu không khỏi nheo mắt lại. 

Tiêu Mặc Tồn có vẻ ngoài đẹp trai và là nhân vật nổi tiếng ở trường đại học Lạc Thành khi còn ở thời sinh viên. Dù có cố gắng ăn mặc đơn giản đến đâu, hắn cũng không thể nào che giấu được vẻ điển trai của mình. Sau khi bước vào xã hội, trải qua cuộc sống  phong phú hơn, hắn liền thay đổi dáng vẻ của mình, bỏ qua sự non nớt và ngây ngô lúc bấy giờ, thêm vào mấy phần trầm ổn và điềm tĩnh hơn, và sự thật là hắn dường như lại càng mê người hơn lúc trước nữa.

Mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào khuôn mặt hắn, động tác trên tay Du Niệm hơi dừng lại một chút. Tiêu Mặc Tồn khẽ cau mày, quay người trở về về phòng của mình.

Phòng ngủ rầm một tiếng đóng lại, Du Niệm cũng chậm rãi trở về phòng, nhỏ giọng dạy bảo con mèo.

"Con đã hứa không làm phiền bố mà? Con sao thế? Sao lại không nghe lời, cẩn thận baba sẽ nhốt con ra ngoài ban công như lần trước, không cho phép con ngủ trong phòng đó."

Có một lần, bánh bao lẻn vào phòng ngủ chính, lăn lộn mấy vòng trên giường của Tiêu Mặc Tồn. Sau khi bị phát hiện, hắn trực tiếp bế mèo ra ngoài ban công nhốt lại, cuối cùng vẫn là Du Niệm đi cầu xin mới đổi lại sự thương hại từ hắn, đem con mèo đang kêu thảm thiết ngoài ban công trở vào nhà.

"Con trước tiên tự suy nghĩ một chút, baba đi tắm." 

Du Niệm dùng tay sờ mũi nó, nghĩ tới vừa rồi Tiêu Mặc Tồn chỉ chạm nhẹ vào tuyến thể của mình mà cư nhiên cảm thấy có chút hiệu quả trấn an thật, quả là tuyệt diệu.

Bất cứ ai nhìn vào cuộc sống của họ đều có thể nghĩ rằng Tiêu Mặc Tồn rất tàn nhẫn và vô lý với cậu, nhưng bản thân cậu vẫn luôn cố gắng để tìm hiểu chồng mình. 

Du Niệm thường đặt mình vào vị trí của Tiêu Mặc Tồn. Nếu cậu là Tiêu Mặc Tồn, cho dù là vì lòng thương hại hay chủ nghĩa nhân đạo, hay đơn giản hơn nữa là sự bốc đồng, nếu như bản thân bị trói buộc với một Beta ốm yếu trong những năm tháng tốt đẹp của mình, vậy đồng nghĩa với việc cuộc đời cậu kể từ bây giờ sẽ khác, chính mình e rằng cũng không tránh khỏi tâm lý mất thăng bằng đi.

Vậy nhưng có thể làm được gì đâu? Cậu thực sự không thể sống thiếu Tiêu Mặc Tồn, cả về thể chất lẫn về tinh thần. 

Sự phụ thuộc pheromone đồng nhất, cái tên đầy đủ của căn bệnh, nhưng không thể tóm tắt hay mô tả toàn bộ căn bệnh. 

Cậu dựa vào Tiêu Mặc Tồn không chỉ vì pheromone. Chỉ có cậu là biết điều này, chính ngay cả anh trai Du Viễn của cậu cũng không biết.

Cho nên, sự tình về cái báo cáo tương thích tuyến thế, Du Niệm đành quyết định giả vờ không biết, giả cho đến cái ngày mà không thể giả vờ được nữa thì thôi.

Nửa giờ sau, Du Niệm thay bộ đồ ngủ cổ rộng và xuất hiện trong phòng ngủ chính đúng như lời Tiêu Mặc Tồn đã nói.

Tiêu Mặc Tồn đang ngồi ở đầu giường đọc tài liệu, thấy cậu đi vào liền hất cằm chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

"Lại đây."

Du Niệm có chút lo lắng ngồi xuống bên giường, khách khí nói tiếng cảm ơn. Ngược lại là Tiêu Mặc Tồn không thèm để ý chút nào.

"Cám ơn thì miễn đi. Nghe đến phát chán rồi."

Phòng ngủ chính được chiếu sáng rực rỡ, một chút cái gọi là không khí ám muội cũng không có, nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là một Alpha sắp đánh dấu một Beta khác, dù chỉ là tạm thời.

Trong lúc Du Niệm đang ngây người ngơ ngác thì Alpha, người luôn coi trọng hiệu suất trong công việc dường như đã xài hết kiên nhẫn.

"Kéo cổ áo ra."

Du Niệm định thần lại, thoáng nhìn qua thấy tay Tiêu Mặc Tồn vẫn đang cầm cuốn sách không đặt xuống, cậu không tự nhiên lắm đem nhích người lại gần chồng một chút, dùng tay phải kéo cổ vai trái xuống, để lộ ra nửa bờ vai trắng mịn.

"Em xong rồi." 

Du Niệm hạ mi mắt xuống.

Tiêu Mặc Tồn đến lúc này mới chịu đặt cuốn sách xuống, dùng vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi tiến đến gần cậu, sau đó thì dùng tay phải thô bạo ấn vào gáy, buộc cậu phải cúi đầu để sát vào trước mặt mình.

Ký hiệu tạm thời gần nhất cách đây một tháng trước, vết thương sau gáy Du Niệm cũng lành lại rất nhanh, bất quá các vết răng nông sâu trên da bị đâm vào nhiều lần trong suốt ba năm qua đã vĩnh viễn tồn tại như một loại dấu vết của dao cắt trên da thịt, nhìn qua giống như dấu ấn của tàn thuốc mãi mãi không bao giờ phai nhạt. 

Đây là thứ mà Tiêu Mặc Tồn mang lại cho cậu, đau đớn, an ủi, cứu rỗi và trói buộc.

Hơi thở trên cổ ngày càng rõ ràng, ấm áp mà ngắn ngủi, lòng bàn tay hắn cứ mơn trớn vuốt ve trên tuyến thể nhạy cảm của cậu. Tiêu Mặc Tồn dùng ngón tay phải nhéo vào cổ Du Niệm, ra hiệu cho việc đánh dấu sắp bắt đầu, cậu cũng ngầm hiểu được nó, do mấy chục lần lặp đi lặp lại hành động này trước đây đã để lại.

Ba giây qua đi, hàm răng sắc nhọn không thương tiếc cắn xuyên qua da thịt, xuyên thấu vào trong tuyến thể mỏng manh, pheromone cường thế thuộc về Alpha ồ ạt tràn vào từ nơi vết nứt, lập tức lấy đi sự bình tĩnh vốn có trong thân thể Du Niệm.

"A—" 

Du Niệm hít một hơi, mùi gỗ mun có phần nồng nặc vương lại trên chóp mũi.

Rất đau, nhiệt độ trong cơ thể đột nhiên cũng tăng lên, máu huyết khắp cơ thể dường như đều đang bốc cháy, lấy lý trí dùng làm nhiên liệu, đốt đến tim phổi không sót chỗ nào. Du Niệm không khống chế nổi liền rùng mình lên, giây tiếp theo mới run rẩy nắm chặt lấy bộ đồ ngủ của Tiêu Mặc Tồn, thấp giọng gọi "Mặc Tồn..."

Hoàn chương 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo