Chương 3: Xâm phạm hung ác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

Tiêu Mặc Tồn hạ răng không chút lưu tình, ký hiệu giằng co kéo dài gần một phút mới kết thúc.

 Lúc môi Tiêu Mặc Tồn hoàn toàn rời khỏi tuyến thể, toàn thân Du Niệm đều đã ướt đẫm mồ hôi, ngã gục trong vòng tay hắn không thể cử động nổi.

Việc đánh dấu một người không cần tốn nhiều công sức, nhưng người mang lên mình dấu ấn đó thì sẽ phải trải qua rất nhiều kích thích cũng như tra tấn, Beta càng không phải ngoại lệ. Tiêu Mặc Tồn đặt hai tay dưới cánh tay cậu, kéo thân mình cậu từ mép giường đến bên giường, tiện tay vứt dép lê sang một bên, bình tĩnh hỏi.

"Ngất?"

Đợi một lúc lâu sau, Du Niệm mới hơi hé mắt ra. Cậu chật vật chống khuỷu tay lên giường, lắc lắc đầu.

"Không sao đâu, anh nghỉ ngơi cho tốt, em về phòng."

Mặc dù không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào pheromone của Alpha, nhưng trong xương cốt cậu vẫn giữ vững lòng tự trọng vốn có của một Beta. Sau khi chống đỡ thân thể ngồi dậy, cậu thoáng thấy vẻ mặt không vui của Tiêu Mặc Tồn, kèm theo đó là đôi môi mỏng khẽ nhếch lên từ khóe mắt.

"Tôi đã giúp cậu, cậu không phải cũng nên báo đáp tôi sao?"

Du Niệm nhìn hắn, cảm giác mùi gỗ mun trong không khí dường như có chút nồng nặc hơn trước, trong lòng khẽ động.

"Anh là muốn..."

Tiêu Mặc Tồn đột nhiên nổi nóng, giơ tay cởi xuống hai cúc áo.

"Không phải cậu nói chúng ta là phối ngẫu hợp pháp sao? Bây giờ tôi muốn sử dụng quyền lợi của mình."

Con người luôn tồn tại một thứ gọi là dục vọng. Sau khi Tiêu Mặc Tồn kết hôn với Du Niệm, ngoài việc đi quá trớn,  hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng cưỡng ép mình lên giường với cậu. Chính vì biết rõ điều này nên cậu cũng chỉ đành tận lực phối hợp với hắn. 

Chỉ là đêm nay Du Niệm có chút sợ hãi, cơ thể có chút yếu ớt sau một quãng thời gian dài không cách nào chịu đựng được kích thích mạnh mẽ từ pheromone của Alpha, chỉ vừa trải qua một cái ký hiệu tạm thời đã làm cậu cảm thấy toàn thân như muốn nhũn ra, vậy nên cậu e sợ có lẽ mình sẽ không chịu nổi sự dày vò của hắn tới phần sâu nhất trong cơ thể mình.

Du Niệm nghiêng đầu cầu xin sự tha thứ.

"Ngày mai thì sao? Hôm nay em hình như không được thoải mái lắm."

Chồng cậu chau mày.

"Cậu có phải cho rằng tôi giúp cậu là nghĩa vụ của tôi, dùng xong rồi là có thể ném tôi sang một bên được sao?"

"Anh biết ý em không phải như vậy, em chỉ sợ hôm nay mình không thoải mái liền không thể phối hợp tốt với anh, lúc đó sẽ lại khiến anh không vui."

Cậu biết rõ ràng Tiêu Mặc Tồn muốn tách ra khỏi mình, chẳng lẽ còn dám không phối hợp sao? Chỉ cần cậu có thể kiên trì, Tiêu Mặc Tồn nhất định sẽ thấy thoải mái hơn.

Chỉ là kết cấu cơ thể của Beta không tốt bằng Omega, họ không thể chủ động tiết ra pheromone gợi tình, nồng độ trong pheromone cũng thấp, khoang sinh sản thì thoái hóa héo rút, lối vào bên trong cũng chật hẹp. Trừ khi cả hai bên hợp tác tốt và Alpha kiên nhẫn mở rộng cũng như dẫn dắt cuộc yêu, Beta giống như cậu sẽ khó có thể chủ động cởi mở, đem thân thể mình bày ra trước mắt đối phương được.

Vậy nhưng đêm nay Tiêu Mặc Tồn không chịu nói lý, càng ngày càng bướng bỉnh. Hắn lạnh lùng liếc nhìn, sau đó xoay người ấn Du Niệm xuống, chấn động đến mức khiến đầu giường đập mạnh vào tường gây ra một tiếng vang lớn.

"Du Niệm, cậu cho rằng mìnhcó tư cách cùng tôi thương lượng sao?"

Hai cánh tay Du Niệm bị hắn gắt gao kiên quyết áp vào tấm ga trải giường thêu hoa mỏng nhẹ, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã cảm nhận được một cái đầu lưỡi mềm mại liếm vào chỗ chảy máu sau gáy, cơ thể cậu chấn động, đột nhiên thấy đau nhức và tê dại châm chích.

"Mặc... Mặc Tồn, đừng chạm chỗ đó."

Tuyến thể mới bị tổn thương rất mỏng manh, yếu đuối. Chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng có thể khiến cậu cảm thấy không khỏe cực kỳ. Cậu muốn quay trở về phòng và dán lên đeo lên miếng che chắn bảo vệ gáy, thế nhưng cổ cậu vừa nghiêng sang một bên đã bị một bàn tay với một lực lớn kéo lại.

"Tôi có thể chạm vào bất cứ nơi nào tôi muốn trên cơ thể cậu." Tiêu Mặc Tồn nói với ánh mắt tăm tối.

"Không phải bây giờ. Em không nói dối, em thực sự không thoải mái."

Một ánh mắt khác lạnh lùng quét qua, tựa hồ có chút thất vọng về cậu.

"Sao cậu cứ mang cái bộ dạng ngu ngốc như vậy?"

Khi hai người bọn họ phát sinh quan hệ, Tiêu Mặc Tồn thường xuyên nói cậu luôn làm bộ mặt của người chết, nói cậu không chịu hợp tác, giống như bị ép buộc. Bản thân Du Niệm đương nhiên muốn hai người bọn họ có thể thoải mái trong việc làm tình, nhưng cậu là Beta, cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng, nhưng Tiêu Mặc Tồn hiển nhiên không có dư thừa kiên nhẫn cho cậu, cho nên luôn luôn là vừa vào trận đã đụ vào bên trong cậu cùng với gậy thịt của mình. 

Thậm chí là không có màn dạo đầu.

Còn chưa kịp tới mức phản kháng, vạt áo ngủ của Du Niệm đã bị vén lên, ánh sáng trước mặt đều bị thân hình cao lớn này hoàn toàn chặn lại, tầm mắt cậu bỗng trở nên tối sầm, cả thế giới dường như chỉ còn lại sức nặng của bờ ngực hắn cùng mùi gỗ mun, một loại mùi ủ dột và ngột , gần giống với tính cách của Tiêu Mặc Tồn, vậy nhưng thực ra Du Niệm vẫn rất thích nó, đáng tiếc là khứu giác của cậu không quá nhạy.

Du Niệm quyến luyến mà khịt khịt mũi hoài niệm, muốn lợi dụng sự kích động của Alpha để được ngửi nó nhiều hơn. Nhưng dần dần, một mùi lạ khác đột nhiên lại tỏa ra từ đó, mờ nhạt đến mức khó có thể nào ngửi thấy nếu như không tập trung ngửi cho kỹ.

Nó có mùi thơm ngọt ngào thuộc về trái cây, bao bọc quấn mình trong mùi hương pheromone của Tiêu Mặc Tồn, nó có chút quen thuộc, là mùi hương vốn thuộc về Omega.

Du Niệm nhất thời từ điểm này tìm lại chút cảm giác cảnh giác, tái tim trong lòng đột nhiên thắt lại.

"Trên người anh có mùi Omega, từ đâu tới?"

Tiêu Mặc Tồn dừng lại một chút, dùng ánh mắt bình tĩnh không gợn nổi cơn sóng nhìn cậu, rồi im lặng một lúc.

"Mùi Omega là mùi như thế nào? Đừng có gây sự."

"Không, thực sự có."

Du Niệm thừa nhận sự thật, đưa tay dùng sức muốn đẩy mạnh hắn ra, vậy nhưng lại đẩy không được, ngược lại còn bị Tiêu Mặc Tồn cậy mạnh tùy ý nắm lấy cổ tay.

"Muốn tìm cớ chạy trốn?"

"Không phải..." Cổ tay gầy gò của Du Niệm bị siết đau đến mức dù muốn rút ra cũng không thể. "Anh buông ra trước, anh làm em đau quá."

Tiêu Mặc Tồn cứ như vậy chỉ đứng phía trên người cậu, nhìn cậu giãy giụa yếu ớt chừng khoảng mười giây, sau đó hung hăng như kiểu núi lửa phun trào mà cố định hai cổ tay cậu lên trên đầu, dùng tay trái giữ chặt, còn tay phải thì mạnh bạo đem cởi bộ đồ ngủ ra.

Chẳng mấy chốc, phần thân dưới của Du Niệm đã bị hắn lột sạch sành sanh, gương mặt cậu đỏ bừng lên vì xấu hổ. Cậu vô cùng sợ Tiêu Mặc Tồn lại đột nhiên hung hăng xâm phạm mình, hoảng loạn kêu lên.

"Anh có thể buông tay ra được không? Em hứa sẽ không chạy trốn."

Tiêu Mặc Tồn cong chân phải, chui vào giữa hai chân, ép hai đùi cậu tách ra, không nói lời nào mà cưỡng chế đem thọc ngón tay vào đấu đá lung tung trong hậu huyệt khô khốc.

"Ưm..." Lưng Du Niệm đột nhiên căng thẳng, từ xương cụt truyền đến một cỗ khó chịu mãnh liệt đang không ngừng dâng trào. "Chậm... lại...chậm lại..." 

Du Niệm chỉ có thể cầu xin Tiêu Mặc Tồn dịu dàng hơn một chút bằng giọng nói run rẩy của mình.

Tiêu Mặc Tồn nhíu mày nhìn xuống cậu từ phía trên, động tác ở ngón tay nửa điểm cũng không ngừng.

"Làm nhiều đến vậy mà lần nào cũng không nhét vào được. Du Niệm, cậu đến cùng là chán ghét tôi tới mức nào? Mẹ kiếp."

Ngay lúc Du Niệm đang định phản bác, ngón tay trong lỗ nhỏ của cậu đột nhiên rút lui ra, mắt chỉ kịp thấy Tiêu Mặc Tồn vội vã dùng một tay kéo quần và cả quần lót xuống, để lộ ra gậy thịt màu tím đen đã sưng tấy thành cái ống trụ lớn, lập tức khiến cậu nhớ đến nỗi đau trong quá khứ, và gần như ngay lập tức bị dọa cho sợ hãi đến mặt mũi đều trắng bệch.

Nếu cậu là Omega, e rằng cậu sẽ bị mùi hương gỗ mun nồng nặc trong phòng xông cho thần trí mơ hồ, nhưng đáng tiếc cậu lại đúng là một Beta thiếu mẫn cảm, dù cho pheromone của Alpha nồng hay nhạt đi mấy phần, đối với cậu mà nói cũng không có gì khác nhau.

"Mặc Tồn... Đừng trực tiếp đi vào, xin anh..."

Sinh hoạt tình dục giữa bọn họ luôn dựa vào chất bôi trơn để có thể tiến triển thuận lợi, nếu không sẽ vô cùng thống khổ.

Có lẽ là bởi vì thanh âm của cậu quả thực nghe qua quá sức run rẩy, Tiêu Mặc Tồn nhất thời tạm thời dừng động tác, bất động nhìn cậu với đôi mắt đỏ ngầu vì kiềm nén dục vọng. 

Sau vài giây, hắn rốt cuộc chịu mở ngăn kéo đầu giường, hết sức thiếu kiên nhẫn mà lấy ra bình bôi trơn chỉ còn lại một nửa, xoa lên gậy thịt làm cho côn thịt thô to nháy mắt trở nên bóng lưỡng.

"Lần này cậu còn muốn nói gì nữa?"

Tiêu Mặc Tồn xác định rằng sự khó chịu và đau đớn của Du Niệm đều xuất phát từ lý do từ chối quan hệ làm tình với mình.

Du Niệm nằm ở trên giường, hai tay vẫn giơ cao quá đỉnh đầu, trong mắt có chút ươn ướt không rõ nguyên nhân, nhìn chồng mình hồi lâu, sau đó giống như đã từ bỏ mà từ từ mở rộng hai chân.

Giây tiếp theo, Tiêu Mặc Tồn nhấc cao chân trái của cậu, ôm vật thể trơn trượt có kích thước đáng sợ của mình mạnh mẽ đâm thẳng vào lỗ huyệt, không chút do dự mà dùng lực đẩy thắt lưng của mình tiến về phía trước và dùng sức dập vào.

"A!"

Cơn đau sắc bén truyền đến từ nơi giao hợp giữa hai người, dương vật nhỏ dưới thân ngay lập tức trở nên căng cứng. Lưng Du Niệm gần như cong thành hình vòng cung, không nhịn được hét lớn một tiếng, trên khuôn mặt tái nhợt chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu.

"Đau, Mặc Tồn, em đau..."

Hông Du Niệm bị Tiêu Mặc Tồn ép nâng lên, đôi tay đặt trên đùi dùng sức giữ chặt nó.

"Cậu đang đổ mồ hôi."

Giọng nói của Tiêu Mặc Tồn dường như trôi nổi tung bay ngoài vùng ý thức của Du Niệm, hư vô lại trống rỗng, mang theo một loại dáng vẻ thờ ơ không chút thương hại nào. 

Hắn không kịp chờ đợi cúi người hôn lên má người bên cạnh, hôn cẩn thận từ trán đến cằm, không chừa lại dù chỉ là một tấc da thịt nhỏ. Du Niệm đã nhắm mắt lại kể từ khi được hôn, như thể cậu đang thật sự rất tận hưởng sự thân mật, cũng như thể cậu đã nếm được thứ gì đó ngọt ngào vô cùng.

Hung khí lớn khủng khiếp chôn trong cơ thể Du Niệm đã căng cứng trở thành một cái trụ tròn, sừng sững mà dính chặt ở lối vào, kéo căng các nếp nhăn nheo xung quanh lỗ nhỏ. Tất cả đều bị căng to.

Đợi đến từng tấc da thịt trên mặt Du Niệm đều bị hắn hôn qua, hai cánh môi mỏng cuối cùng cũng chịu thỏa mãn rời đi, chỉ là lời nói ra nghe như uy hiếp. 

"Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, ngoại trừ tôi thì không ai có thể cứu được cậu."

"Em không chạy, anh tin em..." 

Du Niệm dùng đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin Tiêu Mặc Tồn.

Hai cánh tay được thả ra, giống như sợi mì mà buông thõng xuống. Dương vật trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch cựa quậy, hướng vào nơi sâu hơn của cậu cắm vào thêm một chút. Du Niệm không chịu nổi rên rỉ trong đau đớn, trên mặt không còn chút huyết sắc nào.

Tiêu Mặc Tồn dùng sức xoa bóp cái mông của cậu một cái như muốn trút giận.

"Thả lỏng, có làm được không?"

"Được, được , em thả lỏng, anh đừng vội..."

Du Niệm đau đến mức răng cũng nghiến vào lợi, run rẩy đau đớn, lại cắn cắn môi dưới dùng sức hít thở sâu thêm mấy hơi, mồ hôi lạnh chảy xuống bên má thuận thể tiến đến lỗ tai đều bị Tiêu Mặc Tồn liếm sạch.

Qua chừng một phút, thứ vũ khí giết người trong cơ thể Du Niệm hình như lại bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn và tiếp tục tăng nhanh tần suất thúc đẩy. Động tác cắm rút ra vào quá nhanh và sâu, tiếng xì xụp từ trong lỗ cũng không ngừng truyền đến.

Tuy nhiên, vách ruột chật chội, dù thế nào cũng không đủ sức để đón tiếp vật lạ vậy nên liền từ chối theo bản năng. Sau vài cú thúc, Tiêu Mặc Tồn giống như không thể nhẫn nhịn nổi nữa, số nhịp đẩy ở hông hắn cũng thường xuyên hơn, lực đẩy cũng trở nên mạnh mẽ hơn và một số âm thanh lộp bộp phát ra việc bao thịt của hắn đánh vào mông Du Niệm cũng vang lên.

"A..." 

Du Niệm không chịu nổi đau đớn, nơi cổ họng phát ra tiếng rên rỉ như mèo, nhỏ thấp mà nghẹn ngào.

Bất luận là muốn hay không muốn, mùi hương hoa gừng từ tuyến thể sau gáy Du Niệm vẫn dần dần tỏa ra, rất mờ nhạt và nông cạn, vừa xuất hiện đã bị mùi gỗ mun che khuất. 

Cơ thể gầy gò như tờ giấy của Du Niệm bị hắn ép vào giường, hơi chìm xuống, thắt lưng bị kẹp chặt nâng lên, trên lưng lấm tấm từng lớp mồ hôi, ý thức lơ lửng như cây trôi trên biển.

Du Niệm biết, mọi chuyện trước mắt xảy ra là xuất phát từ bản năng sinh lý, Tiêu Mặc Tồn là đang dùng sự phấn khích cùng kích động của mình, hung hăng va chạm cậu, đến tột cùng là yêu cậu hay ghét cậu, làm tổn thương cậu hay cứu rỗi cậu, cậu cũng không nói rõ được. 

Bọn họ vướng mắc nhưng xa lánh, im lặng nhưng cãi vã, suốt khoảng ba năm rưỡi đã trôi qua cho đến hôm nay vẫn chưa biết đâu là điểm dừng.

Tính cụ cứng răn và  nóng hổi vẫn không ngừng ngày càng đâm vào sâu hơn, với sự hỗ trợ của bôi trơn, Tiêu Mặc Tồn rất nhanh chóng đã tìm thấy và chạm tới lối vào chật hẹp ẩn khuất bên trong. 

Tiêu Mặc Tồn chậm rãi dừng lại, hơi lấy chút bình tĩnh, sau đó lại dùng sức đẩy vào, rõ ràng là đang muốn xé mở ra cái miệng nhỏ nằm trong cơ thể Du Niệm.

"Không! Ưm... Đợi đã!" 

Du Niệm lập tức phản ứng lại từ trong hỗn loạn, thân thể cũng run lên. Lần trước, khi Tiêu Mặc Tồn cưỡng ép xâm nhập vào khoang sinh sản của cậu, ngày thứ nhất cậu liền đau đến mức cả đêm đều không thể ngủ được, ngày thứ hai ngay cả cúi người xuống cũng vẫn rất khó khăn, để lại một bóng tối tâm lý cực kỳ sâu sắc.

"Đừng, Tiêu Mặc Tồn, anh đừng vào, anh bắn ở ngoài, có được không?"

Đáng tiếc Tiêu Mặc Tồn căn bản không quan tâm tới cậu, càng đừng nói chi thương tiếc cậu. Alpha nằm đè lên Beta của mình, giống như một con thú hoang cứ không ngừng cắm rút dương vật, liên tục nhiều lần phá tan hậu huyệt khô khốc và chật hẹp,mang theo một loại quyết tâm nếu không đạt được mục đích thì không từ bỏ, thô bạo mà quất Beta một cách tàn nhẫn, cùng với sự hung ác không ngừng nghỉ, sau mấy chục lần thử nghiệm, rốt cục cũng dùng được sức lực man rợ mà vọt vào trong cái lỗ nhỏ bí mật kia.

"A!!" 

Trong nháy mắt, Du Niệm có cảm tưởng mình đau đến mức gần như tắt thở, tầm mắt từng trận tối sầm.

Lối vào khoang sinh sản bắt đầu co lại giống như sợ sệt mà không thể kiểm soát được, hút Tiêu Mặc Tồn càng thêm mất khống chế. Hắn không chút nào để ý đến tiếng kêu đau đớn của người bên dưới, ôm lấy eo Du Niệm và tiếp tục tấn công bừa bãi. 

Cuối cùng, hắn cũng vào được bên trong cái khoang chật chội này. Hắn thỏa mãn đem quy đầu cắm vào lỗ, phồng lên thành một nút kết đem phóng hết tinh dịch của mình bắn thẳng vào thành ruột bên trong.

Hoàn chương 3

Editor: Man rợ quá nhưng mình thấy thích chứ k thấy thương Du Niệm ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo