Chương 4: Ký hiệu lãng phí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Giường chiếu một mảnh ngổn ngang, trong không khí hỗn tạp, nồng nặc mùi tanh nồng cùng với vị sắt rỉ sét. 

Du Niệm bị thương.

Không lâu sau đó, máu trên tuyến thể rốt cục cũng đông lại, phía dưới có cảm giác như đã bị xé rách. Vào thời điểm khi vật thể đáng sợ kia được rút ra khỏi cơ thể, khoang sinh dục của Du Niệm đã co thắt một trận dữ dội và chất lỏng nhơn nhớt kia cũng theo đó tuôn chảy ra khỏi khoang.

Du Niệm khó chịu đến mức không ngừng hít vào, mất công tốn sức khó nhọc cúi đầu nhìn xuống, liền thấy máu tươi trộn lẫn với màu trắng sữa không ngừng chảy dọc theo lối nhỏ giữa hai cánh mông, nhìn thấy mà không khỏi giật mình rất sốc.

Tiêu Mặc Tồn thỏa mãn hồi lâu, từ trong cao trào tỉnh táo lại, cau mày nhìn khuôn mặt tái nhợt và ướt át của Du Niệm, biểu tình trên mặt rõ ràng có lộ ra ​​vẻ hối hận, tựa hồ chính mình cũng không biết vì sao vừa rồi lại như vậy mà không muốn thương tiếc gì cho Beta của mình.

"Đau?"

Du Niệm thành thật gật gật đầu, không hề có ý định cầu xin sự yêu thương vỗ về. Cậu ít nhiều đã quen với chuyện tình dục không hòa hợp như vậy, chỉ là thời khắc này trong lòng vẫn có chút sợ hãi dai dẳng. 

Vách thịt bên trong hậu huyệt dường như bị không nhẹ, khi dùng sức cố gắng khép chặt cái lỗ lại, một cơn đau như kim châm sẽ đột ngột phát ra từ đốt sống lưng.

"Để tôi xem."

"Không được!" 

Du Niệm vội vàng đặt hai tay vào giữa hai chân, đầu ngón tay có cảm giác nhớp nháp dính nị. Cậu cảm thấy bây giờ trông mình rất xấu hổ và không muốn để cho chồng mình nhìn thấy.

Tiêu Mặc Tồn không chạm được, liền không do dự ra lệnh cho cậu ngay lập tức buông tay ra, dang ra hai chân của cậu nhìn kỹ.

"Ở đây có đau không?" Một đầu ngón tay ấn vào chỗ gần lỗ huyệt.

"Ừm..." Du Niệm rên rỉ một tiếng khe khẽ. "Nhẹ, nhẹ một chút."

"Chảy máu, phải bôi thuốc."

Tiêu Mặc Tồn từ giữa hai chân cạu ngẩng đầu lên, vẻ mặt không còn giữ được nét bình tĩnh không gợn nổi cơn sóng như trước.

Du Niệm tránh ánh mắt của hắn, lo lo sợ sợ đáp.

"Ừm, lát nữa trở về em sẽ bôi, thuốc lần trước còn để ở trong phòng em, chưa dùng hết."

"Cậu muốn tự mình bôi?" Du Niệm khẽ gật đầu một cái. "Em sẽ tự làm."

"Cậu--"

Sự hối hận mới vừa tồn tại của Tiêu Mặc Tồn trong khoảnh khắc lại nháy mắt biến mất, trên mặt hiện lên thần sắc khó hiểu.

"Cậu như vậy là không muốn ở bên cạnh tôi sao?"

Dĩ nhiên là Du Niệm rất rất muốn ở lại đây.

Chỉ là tối nay cậu bị thương, còn sợ hãi, cậu không muốn bộ dáng xấu xí của mình bị Tiêu Mặc Tồn nhìn thấy và xem như trò hề. Vậy nhưng khi nghe Tiêu Mặc Tồn nói ra lời này, cậu căn bản không có cách nào phản bác được. 

Du Niệm mở tấm ga trải giường nhàu nát bên dưới, nhìn chằm chằm vào tay mình.

"Được rồi, để em lau qua trước. Anh cũng cần phải đi tắm đi. Mỗi người chúng ta sử dụng phòng tắm riêng, sau đó, sau đó em sẽ quay lại. Nhưng... thế nhưng.." Du Niệm cụp mi mắt xuống. "Nhưng sau này anh có thể đừng làm vậy nữa không... Em sợ đau... Mặc Tồn."

Ánh mắt Tiêu Mặc Tồn sâu thẳm nhìn cậu, chờ tới khi hắn lại lên tiếng, giọng nói tự nhiên có chút lạnh lùng đến đáng sợ.

"Cậu nghĩ tôi có hứng thú với cậu à?"

Ở điểm ấy thì Du Niệm đương nhiên vẫn có chút tự giác. Cậu im lặng lắc lắc đầu, nghe thấy một tiếng cười khẩy.

"Nếu không muốn làm tình với tôi, vậy thì đừng ngủ trong phòng tôi."

Lời nói rất khó nghe, ý đồ đuổi người đi rất rõ ràng.

Trong đầu Du Niệm ong một tiếng, vang lên một âm thanh nghèn nghẹn, cậu chậm rãi di chuyển đến bên giường, quay lưng lại với Tiêu Mặc Tồn mặc lại bộ quần áo ngủ của mình rồi đứng dậy định đi ra ngoài. 

Vừa bước được một bước, một cơn đau xé lòng liền dâng lên từ chỗ rách nát phía sau. Du Niệm hít một hơi rồi dừng lại, nghĩ mình có hay không nên đi chậm thêm một chút. 

Trong nháy mắt, thân thể của cậu đột nhiên bay lên không trung mà không điềm báo trước - Tiêu Mặc Tồn đi chân trần đem cậu bế ngang lên.

Du Niệm kinh ngạc lại sợ hãi mà kêu lên, hai tay theo phản xạ có điều kiện mà vòng qua ôm lấy cổ hắn.

"Anh làm gì thế?"

"Đưa cậu về phòng." Tiêu Mặc Tồn dùng ánh mắt lạnh như băng đảo qua cậu một cái. "Muốn rời đi thì mau cút khỏi đây."

Hắn ôm lấy đầu gối cậu bằng tay trái, dùng tay phải giữ lấy thắt lưng người trong lòng rồi vững chải sải bước về phía phòng ngủ phụ. Dọc theo đường đi, chân của hắn đạp lên sàn nhà liên tục gây ra nhiều tiếng động rất lớn, thời điểm khi đi ngang qua phòng khách, ngay cả bánh bao đang nằm úp sấp trên ghế sofa cũng phải đứng thẳng lên và cảnh giác nhìn bọn họ.

"Anh bước nhẹ chân chút..." Du Niệm thấp giọng nói. "Anh không mang dép, em sợ chân anh sẽ bị đau."

"Câm miệng."

Đây hẳn là loại đãi ngộ mà chỉ khi bị thương mới nhận được, Du Niệm thầm nghĩ. 

Nhìn đôi môi tiêm mỏng và hàng lông mày nghiêm nghị của Tiêu Mặc Tồn, cậu xuất thần ngây  nhất thời quên mất cơn đau trong cơ thể, không nhịn được hơi hắn.

"Mùi trên người anh rốt cuộc là của ai? Cảm giác như em đã từng ngửi thấy ở đâu đó rồi..."

Tiêu Mặc Tồn ôm cậu tiến vào phòng ngủ phụ, đứng lại ở trước cửa dùng khuỷu tay đập vào công tắc đèn. Nghe được câu hỏi này, hắn cúi đầu liếc nhìn người trong ngực.

"Đã nói là không có Omega, cậu xong chưa?"

Du Niệm không dám hỏi thêm nữa.

Tiêu Mặc Tồn làm sao có thể hiểu được loại tâm lý bất an tồn tại ở trong lòng Beta? Trên thực tế, Du Niệm vẫn luôn lo lắng Alpha nhà mình bỗng dưng một lúc nào đó đột nhiên sẽ tìm được một Omega phù hợp khác, có thể là khi xuống lầu mua cà phê, có thể là lúc ăn cơm trong nhà hàng, tóm lại là bất cứ lúc nào cũng có thể, chỉ cần có một Omega như vậy xuất hiện, gia đình nhỏ bé bấp bênh của bọn họ liền có thể nhanh chóng sụp đổ.

Huống chi, bây giờ trước mặt cậu còn có một bản báo cáo xét nghiệm, cũng may mắn là kết quả tạm thời không như mong đợi của đối phương.

Đến trong phòng, Tiêu Mặc Tồn đặt Du Niệm xuống rồi xoay người rời đi. 

Du Niệm nhìn thấy món quà mình chuẩn bị tặng Du Viễn đã để sẵn trên bàn, chợt nhớ ra mình hình như đã quên mất cái gì đó.

"Mặc Tồn, ngày mai là sinh nhật anh trai em, anh về nhà với em nhé."

Vẻ mặt Tiêu Mặc Tồn thay đổi.

"Sinh nhật anh trai cậu liên quan gì đến tôi?"

Giọng điệu hắn không tốt, khiến Du Niệm co rúm lại, ấp a ấp úng nói tiếp.

"Chúng ta kết hôn đã lâu như vậy, anh vẫn luôn không chịu về nhà với em. Người nhà em sẽ nghĩ thế nào? Lần trước anh trai em đã hỏi em, tại sao đó giờ anh đều không đến, muốn em tìm cơ hội đưa anh về ăn cơm."

Sau một tiếng cười lạnh, Tiêu Mặc Tồn làm động tác phất phất tay, sự chăm sóc xa hoa trong vòng tay vừa nãy cũng biến mất.

"Các người là các người, tôi là tôi. Tôi sẽ không bao giờ đến nhà cậu vì chúng ta không cùng một loại người."

Tiêu Mặc Tồn vẫn thường hay nói câu này: "Chúng ta không phải là cùng một loại người."

Du Niệm đã nghe nó nhiều hơn một lần trong suốt ba năm qua, và lần nào cũng chói tai giống như lần đầu tiên cậu nghe thấy. Du Niệm không hiểu tại sao chồng cậu luôn phải nhấn mạnh điều này, dường như đối với hắn, việc bọn họ cùng nhau trở thành người một nhà là một điều không thể chịu đựng được.

Hai người không hề tạo ra tiếng động nào, nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Du Niệm phá vỡ sự im lặng trước.

"Lúc bình thường anh không đi cũng không sao. Nhưng ngày mai là sinh nhật ba mươi lăm tuổi của anh trai em, là một nửa số chẵn. Mọi người đều mong được gặp anh. Nếu anh có chút thời gian, tốt nhất là nên đi—— "

Du Niệm còn chưa nói xong, Tiêu Mặc Tồn đã đột nhiên vòng tay ôm lấy cậu, kéo cậu sát lại gần hắn không chút do dự.

Một giây tiếp theo tuyến thể liền truyền đến cảm giác đau nhói.

"A——"

Vết thương vừa ngưng chảy máu ở cổ lại bị cắn xuyên qua, trong lồng ngực giống như bị một bức tường đá đè nặng xuống chặn lại. Pheromone mạnh mẽ của Alpha điên cuồng lẫn trốn bên trong mạch máu cậu, gần ngay lập tức khiến cậu thở gấp và tim đập dồn dập. Hai chân cậu mềm nhũn ra, cơ hồ sẽ không kiềm được mà ngã nhào xuống đất.

"Mặc Tồn...dừng lại..." 

Hai gò má cậu ửng hồng xin tha.

Chờ dằn vặt đủ rồi, Tiêu Mặc Tồn mới buông người ra, lại nâng cằm cậu lên nói từng chữ từng chữ.

"Sau này không được phép nhắc đến người nhà trước mặt tôi, đặc biệt là anh trai cậu."

-

Sau khi rửa sạch sẽ vết thương, Du Niệm tự bôi một ít thuốc lên người. Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên cho nên động tác của cậu rất thành thạo. 

Kế đó, cậu vội vàng chạy đi xách chuồng mèo cùng bánh bao mang vào phòng mình trước khi phòng ngủ chính tắt đèn.

Banh bao là bị cậu chiều hư, đến mức mỗi đêm nó đều phải lên giường ngủ, hai chân trước sẽ đặt trên cánh tay cậu, chồng từng lớp giống như bầu bạn với nhau. Tắt đèn xong, cậu đặt bánh bao nằm hướng lên trên vai, dùng tay phải vuốt ve lưng nó, nghe nó phát ra tiếng gừ gừ dễ chịu sảng khoái.

"Vẫn là phòng của tao thoải mái đúng không?" 

Cậu ngoắc ngoắc khóe miệng.

Bên trong căn phòng yên tĩnh, bên ngoài cũng không có một tiếng động nào, đèn trong phòng khách đã tắt. Có vẻ như Tiêu Mặc Tồn đang chuẩn bị đi ngủ. Trong phòng Du Niệm mở một chiếc đèn bàn màu vàng ấm áp, nó có hình cầu, khi chiếu sáng lên trông sẽ giống như mặt trăng. Cậu rất thích nó.

Lúc mới vừa mua được, cậu cảm thấy hiệu quả rất tốt, còn nghĩ đến việc hay là mua cho Tiêu Mặc Tồn một cái, thế nhưng bị đối phương từ chối. Tiêu Mặc Tồn đương nhiên không thích những thứ nhàm chán như vậy, cũng giống việc hắn không thích Du Niệm. Hắn chỉ thích những thứ mạnh mẽ, tình yêu mạnh mẽ, sự căm ghét mạnh mẽ và nỗi đau mạnh mẽ.

Sau này, Du Niệm dần học được cách không tự đi chuốc lấy nhục nhã, cuộc sống của bọn họ cũng theo đó dường như bị chia cắt, anh là anh mà tôi là tôi.

Bánh bao ngáy khò khè một hồi, dụi đầu cà cà vào cánh tay cậu, lại đổi thành một tư thế khác thoải mái hơn. Du Niệm khẽ thì thầm với nó.

"Mày thì sướng rồi, ngủ thật yên bình, không giống tao..."

Không như cậu, mặt sau lưng cậu vẫn đau rát nên chỉ có thể nằm nghiêng trên giường.

May mắn thay, sớm nhất là sáng mai và muộn nhất là ngày kia, vết thương sẽ không còn là vấn đề, ít nhất về mặt thể chất, cậu sẽ không còn cảm thấy gì nữa.

Còn trái tim thì sao?

Du Niệm tự nhủ với mình không được nghĩ tới chuyện đó.

Bánh bao thấp giọng mà kêu meo một tiếng, giống như là đáp lại cậu. Cậu dùng ngón tay mình chậm rãi xoa xoa thành những vòng tròn trên lưng nó, và vì không thể ngủ được nên cậu bắt đầu nói chuyện với nó.

"Tao vừa rồi lại nói bậy, chọc anh ấy tức giận, anh ấy bảo tao cút ra ngoài. Tao cảm thấy tính tình của anh ấy càng ngày càng nóng nảy, ít nhất trước đây anh ấy sẽ không khiến tao đau lòng như vậy. Có phải là vì anh ấy đã quyết định chia tay với tao phải không?"

Nghĩ đến bản báo cáo trong ngăn kéo, Du Niệm liền cảm thấy khó thở, ngay cả không khí xung quanh mình cũng dường như không thể lưu thông được nữa. E rằng nếu cậu muốn Tiêu Mặc Tồn cho mình ở lại, cậu chỉ có thể hy vọng tin tức xấu sẽ không bao giờ truyền đến đây từ bệnh viện.

"Khi nào thì tuyến thể thích hợp sẽ xuất hiện? Tao còn có cách nào để giữ anh ấy lại không?"

Đây là một vấn đề càng khó hơn.

Vốn dĩ, cậu cho rằng chỉ cần ở bên nhau đủ lâu, Tiêu Mặc Tồn sẽ tự khắc đem cậu bỏ ở trong lòng. Cũng giống như việc bất cứ ai cũng có thể phát triển hình thái tư duy của mình, bây giờ cậu đã hai mươi bốn tuổi, và nếu có thể thuận lợi sống đến tám mươi tuổi, chắc hẳn cậu sẽ có hàng trăm cái ký hiệu tạm thời.

Sau nhiều lần lặp lại như vậy, chẳng phải Tiêu Mặc Tồn sẽ không còn cần ai đó nhắc nhở sao? Có thể đến một thời điểm nhất định nào đó, Tiêu Mặc Tồn sẽ nghĩ: "Beta của tôi đang ở nhà chờ tôi ký hiệu, tôi phải đi về nhà thôi."

Điều đó là có thể, đúng vậy.

Nhưng bây giờ xem ra cậu không còn nhiều cơ hội như thế nữa. Mọi thứ đều có khả năng dừng lại một cách đột ngột, song song với sự ra đời của các tuyến thể chuyển đổi tương thích với tuyến thể của cậu.

"Có phải là tao đòi hỏi nhiều quá phải không?" 

Du Niệm dựa sát vào cái đầu nhỏ của bánh bao, tựa trán vào trán nó. Cậu cảm thấy thú cưng của mình có bộ lông thật mềm mại, hơn nữa còn sẵn sàng lắng nghe lời mà cậu nói.

"Vừa yêu cầu anh ấy ở lại bên cạnh tao, vừa yêu cầu anh ấy yêu tao, nhiều như vậy, hèn gì anh ấy không làm được nên muốn rời đi, cũng là điều bình thường đúng không."

Chúa đã ban cho Du Niệm mã số pheromone B10859, lại đồng thời đem ban Tiêu Mặc Tồn thành A10859, giống như việc kết sai dây tơ hồng. 

Cậu giống với Omega, đều cần cho mình một Alpha định mệnh, nhưng cậu lại cũng vĩnh viễn không bao giờ giống Omega, bởi vì cậu không thể thực sự được ký hiệu. 

Điều này thật không công bằng với Alpha. 

Bởi vì Alpha của cậu lẽ ra có thể chọn một Omega tốt hơn, phù hợp hơn, nhưng lại buộc phải từ bỏ lựa chọn của mình và kết hôn với cậu, hết lần này đến lần khác cho cậu những ký hiệu tạm thời, vô dụng mà lãng phí.

Ở một mức độ nhất định, sự tồn tại của Du Niệm hẳn đã tước đi sự tự do của Tiêu Mặc Tồn.

Các triệu chứng đột ngột xuất hiện sau khi lần phân hóa thứ hai, chúng phát ra vào năm đó và không có cơ hội nào để thay thế tuyến thểm chỉ có thể để Tiêu Mặc Tồn phải cứu cậu.

Nhưng sau đó tình hình nhìn chung là vẫn có thể thay đổi, Du Niệm có thể đi tìm kiếm tuyến thể thay thế, cũng không phải là cậu không nghĩ tới. Nhưng sau nhiều lần do dự, trong tình huống tiến thoái lưỡng nan, cuộc hôn nhân của bọn họ vẫn như thế tiếp tục duy trì.

Tiêu Mặc Tồn không nói gì, Du Niệm chính mình cũng càng không nghĩ tới nữa. Cậu chưa bao giờ dám hỏi về những suy nghĩ sâu kín nhất của hắn, giống như một con đà điểu đem vùi đầu vào đất suốt ngày loay hoay.

Du Niệm đã đọc các bài báo liên quan trên tạp chí. Chỉ số hạnh phúc của đà điểu rất cao, được xếp vào top ba trong số các loài chim. Vui vẻ như vậy có lẽ liên quan đến khả năng tự lừa dối và chủ động che chắn của chúng đi.

Nghĩ đến đây, Du Niệm không nhịn được hôn Bánh bao đại nhân đã ngủ say.

"Cuộc sống của bây giờ cũng không tệ lắm a. Có mày, có Mặc Tồn, có công việc, chỉ cần tuyến thể không xuất hiện thì tao sẽ ổn thôi."

Đương nhiên là Bánh Bao sẽ không để ý tới cậu. Du Niệm không cảm thấy tự mình nói chuyện có gì không ổn, tâm tình cũng trở nên sáng suốt hơn một chút. Cậu đưa tay tắt đi đèn để bàn, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người, bắt đầu lo lắng cho Tiêu Mặc Tồn ở phòng bên kia, sợ anh tức giận sẽ ngủ không ngon.

Chắc chắn rằng Tiêu Mặc Tồn, người bị tước đoạt tự do, sẽ không bao giờ cảm thấy hạnh phúc giống như chính mình, nhưng cậu không còn cách nào khác ngoài việc để hắn chịu oan ức.

Nghĩ đến đây, Du Niệm chắp tay dưới chăn, lặp lại những câu nói quen thuộc:

"Lạy Chúa, Đấng nhân từ với thế giới, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của con, tha thứ cho con vì mộng tưởng trong ba năm qua, và tha thứ cho con đã cầu nguyện nhiều lần với Chúa. Chung quy, con hy vọng Người có thể tha thứ cho tất cả sự ích kỷ của con."

Hoàn chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abo