CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cô ấy là Hàn Tiểu Vy. Cô có một gia đình, một mái ấm tình thương, có bạn tốt, người yêu chung thủy. Cô là một người có thân hình chuẩn, mái tóc quăn rong biển, dài xõa chấm ngang hông, và có đôi mắt xanh biếc như mặt nước hồ thu. Tất cả trên người cô đều là vẻ đẹp của tạo hóa ban tặng, có đôi mắt xanh do di truyền của người cha người Mỹ và mái tóc cùng thân hình thướt tha yêu kiều của người mẹ Việt Nam. Cô có đầy đủ về cả vật chất lẫn tinh thần… Nhưng người ta thường nói, con người không ai là toàn diện, khi mình đã có một thứ thì lúc nào cũng muốn mình có hai, có ba, vô số điều khác. Bản tính con người là vậy, ý muốn chiếm hữu, đoạt được tham vọng luôn luôn tồn tại trong mỗi con người. Và Hàn Tiểu Vy cũng vậy, cô có tất cả những điều tốt nhất mà người khác mong có được nhưng không bao giờ cô cảm thấy là đủ. Và rồi, kết quả cuối cùng cô đã dùng chính đôi tay của mình phá hoại hạnh phúc trước mắt. Mọi chuyện phải bắt đầu kể từ cái ngày định mệnh đó…

“Rầm!” “Xoảng…”  Tiếng động mạnh và tiếng đập vỡ thứ gì đó bằng thủy tinh ngày càng lớn phát ra từ ngôi nhà sang trọng và quý phái đắt tiền của nhà họ Hàn, họ kinh doanh bất động sản, cả gia đình đều giàu có từ năm hai vợ chồng ở đây đều ở mức tuổi còn rất trẻ. Người cha Mỹ 34 người vợ Việt Nam thì 32, và có cô con gái xinh đẹp mang đậm phong cách lai của cả hai nước. Ai nhìn thì sẽ cứ tưởng ngôi nhà này có đầy đủ mọi thứ về cả vật chất lẫn tinh thần, và thầm ngưỡng mộ ghen tị… thế nhưng nếu quen biết rõ hơn thì nhất định sẽ không vội vàng kết luận như thế. Thật ra thì, tiếng động âm thanh nhức nhối của đồ đạc bị đập vỡ thế này là việc xảy ra thường ngày ở huyện…

“ Xin lỗi cô chủ! Tôi … tôi …” Cô gái giúp việc đeo mắt kính cận, thắt tóc hai bím run rẩy nói, liên tục cúi đầu xin lỗi, tay thì không ngừng nhặt những mảnh vỡ dưới sàn lên, bàn tay chảy máu không ngừng vì bị những mảnh vở thủy tinh làm sướt.

Bốp!

Một cái bạt tai nhanh chóng được in trên mặt           cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, lúc này cô gái đã lả chả nước mắt, một tay ôm mặt một tay tiếp tục thu nhặt những mảnh vỡ, dường như cô gái này không hề dám hó hé một câu gì, cứ việc ngậm bù hòn làm ngọt…

“ Mày làm ăn kiểu gì mà làm đổ hết ly nước vô người tao thế hả? Có biết cái đầm này đắt lắm không? Hai chị em của mày cật lực kiếm  tiền, lương cả năm cũng không đủ trả đó có biết không hả???”

Giọng nói cay nghiệt phát lên từ một cô gái trẻ trung xinh đẹp mang đậm nét của cả hai hương Đông và phương Tây, đôi mắt xanh       biếc như biển cả, và mái tóc đen mượt quăn quăn như rong biển… không ai nghĩ rằng vẻ đẹp như thiên thần này khi trợn mắt lên lại ác độc và cái miệng cay nghiệt như thế.

“Vy Vy! Con để con bé đi đi! Nó chỉ vô tình làm đổ chứ đâu có cố ý. Con coi con bé nó chảy máu tay rồi kìa!” Người đàn bà trẻ đẹpmang vẻ đẹp dịu dàng quý phái bước ra từ cánh cửa, nhăn mặt nói, rồi lại quay qua nhìn cô gái giúp việc “ Con đi đi, rồi kêu đứa khác lên dọn cái đống này”

“ Mẹ mắc cười nhỉ? Không trừng phạt nó thì làm gì nó chịu nghe lời. Làm sao nó biết sợ con nữa! Ê ê cái con kia tao chưa nói xong mà màybỏ đi đâu thế hả?” Vy Vy trợn mắt lên nhìn mẹ nó tỏ vẻ bất cần, rồi lại chạy tới nắm áo cô gái đang cố gắng thoát khỏi bàn tay độc ác của Vy Vy.

“ Vy Vy!”

“ Anh Nhật!” 

Một chàng trai cao ráo, chân mày thanh tú xuất hiện từ lúc nào, đôi mắt đen tuyền nhìn Vy Vy âu yếm, che cả hai mắt cô lại bằng tay trái, tay phải làm dấu hiệu đi ra và nhìn cô gái giúp việc. Anh nói:

“ Đừng tức giận nữa! Xem anh đem gì đó đến cho em nè.”

Nói rồi anh buông tay ra, đưa ra từ trong túi quần một cặp nhẫn đôi thủy tinh trong suốt, lấp lánh ánh sang chói lòa… trên mặt cặp nhẫn có hình một con bướm. Vy Vy vừa nhìn thấy, đôi mắt đã sáng rỡ, vui mừng đến mức quên mất vụ việc vừa xảy ra với cô gái giúp việc tội nghiệp.

“ Oa! Nhẫn thủy tinh con bướm! Sao anh biết?!” Nói rồi Vy Vy xúc động ôm chặt lấy Hoàng Nhật.

“ Anh để ý em xem kĩ trong quầy bán nhẫn ở Parkson, lúc chúng ta đi mua đồ, anh thấy em rất quan tâm đến nó”

“ Thế là anh mua à? Ôi, em yêu anh quá đi thôi! Chụt!” Vy Vy lại xúc động lần nữa, cô hôn lên môi Hoàng Nhật một cái, rồi buông ra lập tức. Cô mê mẩn nhìn cái nhẫn cười toe toét.

Hoàng Nhật mỉm cười, nhưng dường như nụ cười đó không hẳn là vui sướng mà còn ẩn chứa một niềm chua xót nào đó. Anh thường hay tự hỏi.. Tình yêu là gì? Mà một cô gái ngoài vẻ đẹp bên ngoài và gia đình giàu có thế này lại thu hút anh đến thế. Anh yêu Vy Vy không vì tiền, cũng không phải vì vẻ đẹp bên ngoài… vậy thì ngoài hai việc này ra có gì để anh đáng phải yêu và chìu chuộng cô ròng rã suốt ba năm trời. Anh cũng không thể nào trả lời được cho câu hỏi này. Vì nhất định anh sẽ không yêu cô vì tiền, nhà anh kinh doanh tiệm vàng, nói chung cũng na ná gia đình của Vy Vy… và càng không phải vì sắc đẹp, chung quanh anh có biết bao là cô gái đẹp cơ chứ. Anh bất giác chợt cười lạ lung.

---------

Bước xuống cửa nhà, Vy Vy đã chạm trán ba nó, một người cha gốc Mỹ. Đôi mắt xanh biếc y như nó, và mái tóc vàng xoăn tít. Cha nó nhìn cứ như hai mươi mấy, trông trẻ vô cùng, và cái lúm đồng tiền thật duyên. Ấy mà nó lại không ưa cha nó, vì cái gì nó muốn làm cha nó đều phản đối. Nhiều lúc nó tự hỏi cha nó có phải là cha ruột của nó hay chỉ là cha dượng!?? Mà thôi, nó không them để ý tới nữa, nó muốn đi kím con bé giúp việc mà nó ghét cay ghét đắng. Thật ra, nó có người yêu đẹp về mọi mặt như Hoàng Nhật không những không thỏa mãn, mà còn muốn cua người con trai của con bé giúp việc. Nhỏ đó tên Mỹ Mỹ, và người bạn trai của Mỹ Mỹ là Lưu Thắng. Sở dĩ nó căm ghét con bé Mỹ Mỹ và đày đọa con bé là do nó đã từng cua anh chàng Lưu Thắng. Nhưng anh chàng này không những không rung động trước sắc đẹp của cô chủ nhỏ kiêu kỳ mà còn thẳng thắng từ chối chỉ vì lý do anh là bạn trai của Mỹ Mỹ. Đó! Một con người đầy cái tôi ích kỷ và tham vọng như Vy Vy thì việc này là một sự xúc phạm nặng nề của nó rồi.

“ Mày đi đâu đó?” Cha nó lên tiếng hỏi, đôi mắt xanh trợn lên nhìn nó rất dữ.

“Ai cha! Hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao mà người cha “vĩ đại” của tôi lại quan tâm lo lắng cho tôi thế này” – Vy vy nhấn mạnh hai từ vĩ đại bằng một cách khinh miệt, chân mày nhướng lên một cách sắc sảo.

“ Đứa con nghịch tử của tao có phải tính đi sinh sự? Nhìn cái bản mặt đầy sát khí của mày là tao biết rồi.”

“ Ông biết thì sao? Tránh ra cho tôi đi!”

Nó bắt đầu bực bội, trong long nó ngán lắm cái cảnh hai cha con đấu đá nhau rồi, có cãi tiếp càng mệt thêm thôi. Vy Vy hất mạnh ông cha người Mỹ ra, vì ông ta đang chắn ngang cửa ra vào của nó.

“ Tao cho mày biết, cái nhà này đã đủ phiền phức và nhục nhã vì mày rồi. Nếu mày còn đi sinh sự them lần nào nữa, thì mày chuẩn bị cuốn gói đồ đạc ra khỏi căn nhà này đi!!!!”

 Người cha tức giận la lên sau lưng nó, hơi thở hồng hộc như là chịu đựng hết nổi rồi, có lẽ là ông ta đang tức giận lắm. Nó không quay lại mà vẫn bước đi tiếp, trong long cười thầm nghĩ đến cái bản mặt tức giận của cha nó, hả hê khoái trá bật cười thành tiếng. Rồi nụ cười của nó vụt tắt khi trông thấy con bé giúp việc – Mỹ Mỹ.

“ Cô… cô chủ…” Mỹ Mỹ lúng túng cúi gập người chào cô chủ của mình. Khuôn mặt tỏ ra căng thẳng cực độ, mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên trán.

“ Ồ! Mày cũng biết chào cô chủ của mày sao? Tao cứ tưởng từ cái ngày mày biết tao cua thằng bồ của mày thì mày căm ghét tao lắm cơ chứ”

“…”

“ Sao. Có phải mày đang muốn chửi tao là đồ vô liêm sỉ, đồ hồ ly tinh cướp người yêu của người khác. Đồ con gái trơ trẽn hay không?”

“ Tôi nghĩ cô chủ hiểu lầm rồi!”

“ ???” Vy Vy giật mình, cô nhíu mày ngạc nhiên nhìn Mỹ Mỹ.

“ Tôi không hề có ý nghĩ cay độc như thế đối với cô chủ. Mà ngược lại tôi cảm thấy cô chủ thật tội nghiệp…” Mỹ Mỹ dừng lại một chút khi nhìn thấy vẻ mặt xanh như tàu lá chuối của Vy Vy. Rồi lại tiếp lời nói của mình “ Cô có một gia đình giàu có, có cha mẹ thương yêu, có vẻ đẹp trời phú, có người yêu chung thủy…cô có tất cả những thứ hoàn hảo nhất mà ai ai cũng muốn có, vậy mà không bao giờ cô cho là đủ. Cứ luôn muốn tìm mọi cách đạt được những mọi thứ không thuộc về mình. Cô chủ thật đáng thương!!!”

“ Mày! Mày…”

Vy Vy tức giận, gương mặt cô lúc này trông thật đáng sợ. Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám nói năng với cô như thế. Cho dù cô làm gì sai, cho dù cô có hung hăng đối xử cay độc với người khác như thế nào… thì họ cũng không dám hó hé buông lời như thế đối với cô. Ấy vậy mà một con bé giúp việc yếu ớt mỏng manh như thế này lại có thể quật cường lên số phận – dũng cảm đứng lên bộc lộ rõ thái độ của mình đối với một cô chủ quá đỗi tàn nhẫn và ích kỷ. Trong phút chốc, Vy Vy không nói được lời nào, bỗng cô thấy rằng mình là một ác quỷ xấu xa, còn cô gái Mỹ Mỹ nhỏ bé yếu ớt kia là một thiên thần trong sáng có đôi cánh trắng muốt với những sợi lông vũ bay lơ lửng trong không khí…

“ Mày là đứa giúp việc mà dám nói với tao thế à? Mày có biết tao có thể đuổi việc mày không. Mày và đứa em duy nhất của mày sẽ không có cái ăn cái mặc nếu như mất công việc này mày biết chứ?” Vy Vy gằn lên từng chữ, nghiến răng ken két, cô cố gắng không để giọng nói của mình quá lớn…

“ Tôi hiểu! Thế nhưng, tôi nghĩ trước khi mình đi tôi cần phải nói cho cô biết… hãy tôn trọng mình, và đừng để cho cha cô phải chịu sự tủi nhục nào nữa…”

“ Mày nói gì… cha tao… thế nào?”  Vy Vy ngạc nhiên tột độ, rõ ràng là cô không hiểu gì lời nói của Mỹ Mỹ.

“ Cô rõ ràng là không biết gì, cô nghĩ rằng cha cô luôn hung dữ không yêu chiều cô như mẹ cô thì cô có thế nghĩ là cha cô không yêu thương cô sao. Cô không biết rằng những lần cô đi sinh sự ngoài đường, cha cô luôn là người cúi gập người xuống xin lỗi từng người từng người một hay không. Một người đầy uy nghiêm và tự tôn như cha cô lại có thể ngày này qua ngày khác đến tận nhà từng người một mà van xin hối lỗi cho những gì cô gây ra trước đó. Cô quả thật là đứa con bất hiếu nhất trên đời!!!”

Vy Vy trợn to mắt lên nhìn Mỹ Mỹ trân trối, quả thật cô không hề tin rằng người cha lúc nào cũng chống đối với cô và không hề thể hiện tình thương với cô lại có hành động vĩ đại của một người cha đích thực như vậy…

“ Mày … mày nói dối.”

Vy Vy run run nói, rồi đôi chân tự lê bước đi ra khỏi nhà, băng qua đường mà không hề để ý rằng lúc này xe cộ tấp nập qua lại, những âm thanh kèn xe kêu lên inh ỏi, và rồi cô cảm thấy như bầu trời như sụp đổ, trước mắt cô là hình ảnh bóng dáng một người con gái mỏng manh yếu đuối ôm chặt lấy cô, cả thân người bê bết máu… thế là,mi mắt cô sụp xuống, cô không còn nhìn thấy cảm thấy bất cứ thứ gì nữa…

“ Ò í e! Ò í e!” Tiếng còi xe cứu thương chạy ngay đến, tiếng xì xào bàn tán xôn xao của người dân đi đường… tất cả như hòa thành một khúc nhạc bi ai cho hai cô gái trẻ cả người đều lấm lem màu đỏ tươi của máu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh