CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Vy Vy từ từ mở mắt, trước mặt cô là rất nhiều người đang nhìn lấy cô với đôi mắt lạ lung, người thì sợ hãi người thì lắc đầu, bỗng cô nhìn thấy người cha mà cô căm ghét nhất đứng trước mặt mình, đôi mắt rưng rưng nhòe nước, khuôn mặt hốt hoảng chạy đến gào thét, sà xuống nắm lấy cả người một cô gái lay thật mạnh :

“ Vy Vy con ơi! Con làm sao thế này! Tỉnh lại đi Vy Vy, con đừng làm ba sợ mà Vy Vy!”

Lúc này, cô nhìn thây người mẹ xinh đẹp của mình, đôi mắt thất thần nhìn vào người con gái đang nằm bất tỉnh dưới đất, và rồi bất tỉnh ngay tức khắc trước sự la hét của mọi người…

Vy Vy lúc này bắt đầu hốt hoảng thật sự, cả thân người cô run rẩy từ từ lê bước đến gần cô gái bất tỉnh kia trong cái đau đớn gào thét của người cha mà cô căm ghét nhất… và rồi, cô nhìn thấy được gương mặt của mình trước mắt, và người con gái nằm bất tỉnh bên cạnh mà cô nhìn thấy trước lúc ngất đi chính là Mỹ Mỹ… Cô như phát điên, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào cái xác của mình như không thể nào tin được hiện thực trước mắt…

Bóng dáng hai cô gái nằm la liệt dưới đất đã nhanh chóng được chuyển lên xe cứu thương và hút mất nhanh chóng giữa những biển người qua lại… Vy Vy lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô chỉ biết rằng cơ thể cô bỗng chốc nhẹ tênh, và khi giật mình kịp suy nghĩ điều gì trước mắt thì cả thân người cô đã đứng lơ lửng trên không trung rồi. Và tức khắc, cô nhanh chóng bay theo chiếc xe cứu thương màu trắng vừa mất hút …

“ Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức!”

Lời nói của vị bác sĩ nhẹ tênh như mây gió thoảng. Ông lắc đầu nhìn người cha Mỹ đau đớn vì đứa con ra đi đến mức không chảy một giọt nước mắt, nhưng ông có thể thấy được khuôn mặt của người cha có thể đau đến mức còn hơn cả việc chính ông rơi xuống vào địa ngục… còn người mẹ xinh đẹp kia khi nghe tin công bố mất đứa con độc nhất của mình thì hốt hoảng gào thét chạy đến bên xác con khóc ầm ĩ… Vy Vy lúc này đôi mắt như vô hồn, cô không thể nào tin nổi hiện thực trước mắt khi chính bản thân phải nghe tin là cô đã CHẾT, và hình ảnh cô gái khuôn mặt tái nhợt nhắm nghiền đôi mắt lại, đang nằm thanh thản bên chiếc giường trắng toát kia lại chính là bản thân mình. Và hiện giờ cô đã là một linh hồn – một linh hồn đã lìa khỏi cái xác…

“ Mẹ à! Con đây mà… cô ta không phải là con đâu mẹ à… mẹ nhìn đi! Con là Hàn Tiểu Vy của mẹ đây… con chưa chết… con vẫn còn sống đây thôi mà… Mẹ ơi!!!”

Vy Vy bước đến bên người mẹ khóc thét, cô cố gắng nắm lấy bả vai của người mẹ, cố gắng chuyển ánh nhìn của người mẹ về phía mình. Thế nhưng người mẹ dường như không nhìn thấy cô, cứ ngẩn ngơ nhìn người con gái nằm trên giường trắng mà bật cười điên dại.

Lúc này, ngoài cửa ra vào một bóng dáng của chàng trai tuấn tú lập tức xuất hiện, anh là Hoàng Nhật – người yêu của Vy Vy. Khuôn mặt anh lúc này đã trở nên tái mét, nước mắt anh rơi xuống hai bên gò má mỗi lúc mỗi nhanh, anh quỳ xuống bên cạnh xác cô. Run run nói:

“ Vy Vy! Em sao rồi Vy Vy! Em lại giỡn với anh có phải không? Anh không thích giỡn như vậy đâu nhé… em mở mắt ra đi em! Vy Vy à!!!!!!!!!!!!!”

Hoàng Nhật gào thét trong đau đớn, anh nắm lấy tay xác Vy Vy và khóc, và lay… Vy Vy rơi nước mắt, cô đau đớn nhìn anh, như người điên… cô hết sức ôm chặt lấy anh nhưng rồi lại xuyên qua người anh, cô lại một lần nữa ráng ôm lấy anh… nhưng không thể nào được nữa. Vì linh hồn, làm sao có thể …

“ Số phận đã cho con niềm hạnh phúc. Nhưng con không biết nắm giữ, giờ đây nỗi bất hạnh này là do hậu quả con tự gặt lấy.”

Vy Vy đang đau đớn trong điên loạn, thì nghe thấy tiếng nói phát ra từ sau lưng mình… cô quay lại, thì nhìn thấy một người đàn bà tóc xõa ngang vai, mặc quân phục màu đen, và điều bất ngờ là … cô ta đang lơ lửng trên không trung… có vẻ, cô ta đang nói chuyện với Vy Vy.

“ Cô… cô là ai!... Cô đang nói chuyện với tôi sao?” Vy Vy sợ sệt nói

“ Ta là sứ giả của thần chết…”

Vy Vy bắt đầu khóc lớn, cô run run hỏi:

“ Tôi đã chết phải không? Bây giờ cô đến để đưa tôi xuống địa ngục có phải không?”

“ Phải! Nhưng trước khi đi, ta cho con một đặc xá… con theo ta!”

Vị sứ giả của thần chết hươ tay, lập tức cô thấy mọi thứ xung quanh thay đổi, dường như cô đang được di chuyển đến một không gian khác… và trước mắt cô, là hình ảnh người cha Mỹ mà cô căm ghét nhất đang cúi gập người xin lỗi từng người từng người một, mà những người đó… chính là những người mà cô đã làm tổn thương, đã đối xử độc ác với họ. Vy Vy hốt hoảng tột độ, trước mắt cô là người cha luôn thể hiện ra mình là người uy nghiêm dũng mãnh và đầy tự tôn cao quý lại hành động như thế. Trong đầu cô bỗng hiện lên câu nói

“ Cô là đứa con bất hiếu nhất trên đời!!!”

Và rồi khung cảnh trước mắt bỗng méo xẹo rồi dần mất hút, thay vào đó là hình ảnh một người con gái đang nằm trên giường bệnh, với một chàng trai và một cô gái ngồi bên cạnh khóc thét đau khổ. Bước đến gần, Vy Vy nhận ra đây là người con gái mà mình vốn đã từng đày đọa – Mỹ Mỹ. Cô lúc này mới giật mình hoảng sợ, và cảm thấy bức bối trong long như bị thứ gì đó cầm nén tim cô lại.

“ Con không hiểu đúng không? Con đã từng đày đọa cô ta đến sống dở chết dở… hành hạ cô ta thật cay nghiệt…vậy mà… cô ta lại bất chấp cả mạng sống của mình lao ra đường cứu con. Nhưng không may, không những không cứu được con mà ngay cả cô ta cũng ở trong tình trạng nguy kịch. Không chết như con, nhưng hiện giờ cũng sống không bằng chết!!!”

“Tại sao? Tại sao… tôi không hiểu?”

Vy Vy khóc ngày một nhiều hơn, cô không rõ mình khóc cho bản thân mình hay khóc vì thương xót cho Mỹ Mỹ. Vị sứ giả nhìn cô mỉm cười, trả lời:

“ Con vẫn chưa hiểu sao? Từ trước đến giờ, chỉ có con ganh ghét và ganh tị với người khác. Còn những người khác thì chẳng bao giờ oán ghét gì con cả. Họ chỉ thương hại con thôi! Vì con đã có những điều hoàn hảo nhất mà con không biết hưởng!!”

“ Ông trời ơi, tại sao lại đối xử với Mỹ Mỹ như thế. Cô ấy nhà nghèo, nhưng vượt khó, lại có tấm lòng nhân hậu… vậy mà tại sao người lại đối xử với Mỹ Mỹ như vậy. Cô ấy có làm gì sai đâu chứ. Lỗi cũng tại cô tiểu thư nhà giàu Vy Vy kia. Cô ta làm nhiều điều xấu xa thế kia thì một mình cô ta trừng phạt là đủ rồi. Tại sao lại lôi kéo luôn cả Mỹ Mỹ. Tại sao? Tại sao?”

Lưu Băng – người yêu của Mỹ Mỹ la lớn, trong từng lời nói chứa đựng sự kích động dữ lắm. Anh rất đau đớn khi nhìn thấy người con gái mình yêu nằm thoi thóp trên giường, sống như một người thực vật. Còn gì đau bằng việc người thân yêu nhất của mình đau đớn.

Đến lúc này, Vy Vy mới vỡ lẽ ra mọi thứ, rằng đáng lý ra cái hạnh phúc thật sự của cô phải dành cho người đáng phải hưởng, như Mỹ Mỹ. Trước đây cô đã từng đối xử cay nghiệt với Mỹ Mỹ, vậy mà Mỹ Mỹ lại dùng cả sinh mạng của mình mà cứu lấy cô, cuối cùng cũng phải chịu tai họa. Là do cô, chính cô là nguyên nhân của mọi đau khổ. Là cô đã hại chết Mỹ Mỹ…

“ Cô ấy, có còn sống hay không? Cô ấy không chết chứ?”

Vy Vy bật cười thành tiếng, cô đau đớn hỏi mà không biết ai sẽ trả lời cho câu hỏi của cô.

“ Thật ra, cuộc sống của một đời người luôn có cái tuần hoàn nhân quả. Đến số chết thì cuối cùng cũng chết, chưa đến lúc thì có làm cách nào cũng không chết được.”

Vị sứ giả thần chết nói, giọng nói của cô ta khẽ nhẹ tựa lông hồng. Rồi cô tiếp:

“ Mỹ Mỹ vẫn chưa hoàn toàn chết. Vẫn còn một cách có thể cứu được Mỹ Mỹ. Cô có muốn biết không?”

Vị sứ giả nhìn Vy Vy chăm chú, như nhìn thấy một tia sáng nhỏ nhoi len lỏi trong mắt mình. Vy Vy gật đầu lia lịa, thật ra trái tim trơ lì sỏi đá của Vy Vy đã hoàn toàn bị đánh gục bởi trái tim hiền lương của Mỹ Mỹ rồi, có điều hối hận giờ đã quá muộn.

“ Cô là một linh hồn. Và linh hồn thì cần phải xuống dưới âm phủ để siêu thoát, trải qua bảy bảy bốn chin ngày thì cô sẽ có thể đầu thai thành một kiếp người khác, cách biệt với kiếp người hiện tại… nhưng, nếu như cô muốn cứu lấy con người đang nằm trên giường bệnh kia… thì để cô ta sống, nghĩa là linh hồn cô phải mất đi. Hồn siêu phách lạc, hóa thành tro bụi!!!”

Vy Vy mở thật to đôi mắt, đồng tử cô cũng co giãn ra khi nghe thấy tin mình phải chết them lần nữa, và lần này ngay cả linh hồn cô cũng không giữ được, vạn kiếp không được đầu thai… Thế nhưng, lúc này Vy Vy không còn lo lắng về cái chết, cô chỉ tội nghiệp mỗi cô gái nghèo nhưng tốt bụng kia lại vì cô mà chết. Quả thật cô không muốn vì mình mà lại có them người đau khổ. Khẽ nhìn Mỹ Mỹ, cô mỉm cười:

“Được! Tôi đồng ý”

“ Cô đã chấp nhận, vậy thì sau ba ngày nữa. Linh hồn của cô sẽ hoàn toàn biến mất. Cô gái tên Mỹ Mỹ kia sẽ hoàn toàn sống lại”

“ Ba ngày?” Vy Vy bất ngờ lặp lại câu nói.

“ Đúng, ba ngày! Và trong ba ngày đó… cô sẽ được hồi sinh bằng một thân phận khác. Cô sẽ dùng ba ngày hồi sinh đó mà làm những việc mà trước giờ cô không thể làm”

“ Tôi! Được hồi sinh? Bằng thân phận khác?”

Vy Vy liên tục đặt ra và lặp lại câu nói. Cô không thể tin vào tai mình, và càng không hề nghĩ rằng cuộc đời đã cho cô nhìu may mắn đến vậy, ngay cả trước khi cô hồn siêu phách tán… ông trời cũng cho cô ba ngày để có thể làm những việc bù đắp cho mười tám năm qua cô tạo nên nghiệp chướng.

“ Tôi có thể sao? Tôi có thể sao?”  Vy Vy vui sướng kêu lên

Vị sứ giả mỉm cười, xoa đầu cô ôn tồn nói:

“ Đó là niềm hạnh phúc cuối cùng mà ông trời đã cho con. Bây giờ con sẽ ở trong thân phận người em gái của Mỹ Mỹ”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh