CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4

 

Quả thật đã có lúc Vy Vy tự hỏi… Tình yêu là gì? Mà một phù thủy xấu xa như Vy Vy lại có một người yêu tốt đến thế, yêu cô đến thế. Cô đã từng phản bội anh, trơ trẽn tán tỉnh một người con trai khác mà không phải là anh, đối xử với anh cứ như là một bà hoàng và một quản gia… thế mà anh vẫn yêu cô như vậy, luôn coi trọng và chiều chuộng cô hết mực. Chẳng lẽ, một người như cô đáng để anh phải làm như thế hay sao??? Suốt cả ngày hôm đó, Vy Vy cứ đứng trân ra đó nhìn anh, nước mắt tuôn chảy ra không ngừng. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đau đớn đến thế, đau đến mức muốn chết đi cho xong… và cô chợt cười khi nhận ra, mình giờ đây đã chết thật rồi, chỉ là một linh hồn… Mà linh hồn thì cũng biết đau nữa hay sao???

 

Ngày thứ nhất trôi qua đã được nửa ngày, với thân phận của Vy Vy trong hình hài Bối Thanh Thanh, thì cô phải ở cạnh bên Mỹ Mỹ chăm sóc cho cô mới phải, thế nhưng giờ đây cô vẫn còn lang thang ngoài đường… mà thật ra là cô đang lẽo đẽo theo sau Hoàng Nhật. Sau buổi nói chuyện với cô, anh đã thất thần ra về trong tâm trạng mệt mỏi và chán chường. Vy Vy không đành lòng nhìn thấy anh đau khổ, nhưng cô không thể chạy đến ôm anh thật chặt… chỉ có thể đứng nhìn anh từ xa, lẽo đẽo theo anh như con mèo theo chủ, chỉ để biết rằng… anh vẫn bình an!

 

“ Bin! Bin!” Tiếng còi xe hú lên inh ỏi, trên dòng đường rộng mênh mông với tấp nập người qua lại, xe máy chạy lạng lách trên vỉa hè, khiến nữa là đâm sầm vào cả người đi đường. Bỗng chốc lòng Vy Vy thấy sợ, nỗi sợ bất an giày vò trong tâm trí, trong đầu cô nhớ lại hình ảnh cả thân người nhỏ nhắn của Mỹ Mỹ ôm chầm lấy cô buông xuống mặt đường, cả người đầy loang lỗ những màu đỏ tươi của máu. Hình ảnh kinh khủng hiện lên cứ như một bức tranh hãi hùng ám ảnh cô đến nỗi phải rùng mình sợ hãi.

 

Xa xa, một chiếc taxi phóng nhanh trên dòng đường xe cộ, bóng dáng một người con trai thoáng chốc đứng yên giữa đường, đôi mắt vô hồn, hình như anh không nhận thức được thứ gì xung quanh nữa…

 

Chiếc xe phóng đến càng lúc càng gần…

 

Tiếng người đi đường la hét thất thanh …

 

Tiếng còi xe kêu lên inh ỏi …

 

“ Kétttttttttttttttttt”

 

“ Này anh kia có bị điên không? Muốn chết à… ơ, gì thế này… ban nãy tôi đụng phải là con trai cơ mà ???”

 

“ Này cô ơi, cô ơi … Cấp cứu!! Ai đó gọi xe cứu thương giúp với !!!”

 

.

.

.

.

.

 

Trong bệnh viện …

 

“ Cô là đứa con bất hiếu nhất trên đời !!!!!”

 

“ Cha của cô đã cúi gập đầu xin lỗi từng nạn nhân của cô, những kẻ xấu số đã sống dở chết dở vì cô, vì những việc làm tai quái của cô “

 

“ Cô có một người yêu chung thủy, nhưng cô lại không biết hưởng”

 

“ Cô là kẻ đáng ghét nhất trên đời”

 

“ Cô là mụ phù thủy độc ác nhất mà tôi từng biết”

 

“ Chết là đáng lắm!”

 

Trong tiềm thức, Vy Vy nghe thấy nhiều lời nói chỉ trách dành cho mình, cô đau đớn đến nghẹt thở. Trong đầu cô cứ luôn có tiếng nói :” Chết là đáng lắm… chết là đáng lắm”. Có lẽ khi đối mặt với tử thần, đứng trước ngưỡng cửa của sự sống và cái chết… ta mới biết quý những gì trước mắt.

 

“ Thanh Thanh! Cô ấy tỉnh lại rồi, bác sĩ!!!!!! “

 

Vị bác sĩ từ xa nhanh chóng chạy đến, ông vội bước đến gần Vy Vy. Dùng tay mở to đôi mắt của cô, rồi quay người lại nói với Lưu Thắng:

 

“ Cô ấy đã qua tình trạng nguy kịch, hiện tại cô ấy chỉ bị chấn thương nho nhỏ ở trong đầu. Thần kinh không được tốt, tạm thời người nhà nên chú ý đến cô ấy nhiều hơn, tránh để bản thân bị kích động”

 

Nói xong, vị bác sĩ bỏ ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn hai chàng trai là Lưu Thắng và Hoàng Nhật. Lúc này, Lưu Thắng mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tức giận xấn tới bên Hoàng Nhật, túm lấy áo anh đẩy mạnh vào tường:

 

“ Anh đã làm gì mà Thanh Thanh phải ra nông nỗi này hả? May mà em ấy không sao, nếu không thì …”

 

Lưu Thắng hùng hổ quát, hơi thở của anh phà vào mặt Hoàng Nhật. Gương mặt anh lúc này đỏ lên vì tức giận.

 

“ Xin lỗi! Tôi cũng không ngờ cô ấy lại đột ngột xuất hiện lao ra đường giúp tôi tránh chiếc xe… cũng may cô ấy không nguy hiểm đến tính mạng, nếu không tôi ray rứt lắm “. Hoàng Nhật lúng túng

 

“ Hết người yêu Hàn Tiểu Vy của anh làm hại chết Mỹ Mỹ. Thì bây giờ lại đến lượt anh xém nữa làm hại luôn cả Thanh Thanh. Có phải kiếp trước chúng tôi mắc nợ gì mấy người … nên bây giờ mấy người đến đây cướp đi mạng sống của hai chị em cô ấy mới vừa lòng???”

 

“ Anh Lưu Thắng!”

 

Tiếng nói thều thào vang lên từ đằng sau, nhưng cả Lưu Thắng và Hoàng Nhật đều nghe rõ. Bất giác, cả hai không hẹn cùng quay đầu lại, đôi mắt ngạc nhiên đến sáng rỡ.

 

“ Thanh Thanh!” Cả hai anh chàng cùng lên tiếng

 

“ Anh Thắng… anh có thể để em nói chuyện riêng với anh Hoàng Nhật được không?” Vy Vy nói, khuôn mặt xanh xao thấy rõ.

 

“ Gì chứ? Em có chuyện gì muốn nói riêng với hắn. Hắn và Vy Vy là kẻ thù của chúng ta cơ mà?”

 

“ Em xin anh! Cho em nói với anh ấy một lát thôi!”

 

“ Anh không hiểu? Trước giờ em đâu có liên can gì đến Hoàng Nhật. Tại sao bây giờ em lại …” Nói đoạn, Lưu Thắng nhíu mày nhìn Hoàng Nhật, rồi lại quay sang nhìn Vy Vy, đôi mắt tỏ vẻ khó hiểu

 

“ Anh có biết không? Vì người yêu anh ấy đã chết… nên anh ấy không thiết sống nữa. Lao ra đường tự tử đó”

 

Hoàng Nhật giật mình, khuôn mặt anh ngơ ngác nhìn Vy Vy

“ Sao chứ? Hắn ta tự tử? Thật không?” Lưu Thắng bất ngờ, trợn to mắt nhìn Hoàng Nhật. Rồi lại như tỏ vẻ thông cảm, anh gật gù:

 

“ Cũng đúng! Tôi và anh đều giống nhau. Người mà chúng tôi nên trách phải là cô bạn gái quá cố của anh, chứ không phải anh.”

 

Lưu Thắng nhìn Hoàng Nhật một lát, rồi không nói gì bỏ đi ra ngoài, lắc đầu ngao ngán. Cánh cửa bệnh viện đóng sầm lại, lúc này Hoàng Nhật mới lên tiếng hỏi:

 

“ Tôi không có tự tử”

 

“ Tôi biết” Vy Vy thoáng cười nhẹ

 

“ Cô đã theo dõi tôi phải không?”

 

“ Không phải theo dõi, mà là đi theo anh”

 

“ Có gì khác nhau chứ? Cô theo tôi làm gì ?”

 

“ Tôi … tôi lo cho anh. Ngốc à!”

 

Nói đến đây, Vy Vy không cầm lòng được đành bật khóc. Trong lúc này, Vy Vy rất muốn la to lên với anh rằng cô chính là Vy Vy của anh… để anh thỏa sức niềm vui sướng mà ôm chầm lấy cô, để anh thấy rằng cô đang thực sự lo lắng cho anh, quan tâm đến anh tới nhường nào. Nhưng với thân phận hiện tại của cô, anh chắc chắn sẽ khó hiểu và thấy kì lạ vì sao cô lại quan tâm đặc biệt đến anh như vậy.

 

“ Cô … cô, sao lại khóc?” Hoàng Nhật luống cuống nói, lật đật chạy quanh khắp phòng kiếm tìm hộp khăn giấy. Rồi lại lật đật chạy đến bên cô, xòe hộp khăn giấy ra, cười mếu:

 

“ Cô lau đi, đừng khóc nữa. Cô làm tôi bất ngờ quá!”

 

“…”

 

Thấy Vy Vy đã thôi khóc, Hoàng Nhật lại tiếp tục thắc mắc:

 

“ Tại sao cô lại giúp tôi?”

“ …”

 

“ Tôi cứ tưởng cô rất ghét chúng tôi. Không ngờ cô lại …”

 

Nói đến đây, Hoàng Nhật vò đầu bứt tóc tỏ vẻ lúng túng, anh không biết phải nói như thế nào. Vì chính anh cũng không biết sự tình rõ ràng là sao nữa.

 

“ Tôi không ghét anh! Tôi ghét Hàn Tiểu Vy”

 

Khi phải tự mình nói lên câu mình ghét bản thân như vậy, ắt hẳn không chỉ riêng Vy Vy, mà bất cứ ai nằm trong hoàn cảnh này nhất định sẽ thấy khó chịu lắm. Và càng khó chịu hơn nữa khi mình không được là chính mình – như  linh hồn Hàn Tiểu Vy trong thể xác Bối Thanh Thanh vậy.

 

“ Vì vậy, tôi không muốn thấy anh chết … chỉ vì quá đau lòng cho cái chết của cô ta. Không đáng !!!!”

 

“ Người đã chết rồi, xin cô … đừng trách cứ cô ấy thêm lời nào nữa”

 

Hoàng Nhật đau đớn nói, dường như anh không thể chịu đựng được việc có ai đó lên tiếng nói xấu Vy Vy của anh. Xiết chặt quai hàm, anh nghiến răng gằn lên từng chữ:

 

“ Cám ơn cô vì đã cứu tôi. Cũng vì tôi nên cô mới bị chấn thương ở đầu. Dù không đáng kể, nhưng tôi nhất định sẽ báo đáp. Tôi sẽ chăm sóc cho đến khi cô khỏi hẳn. Chúng tôi đã nợ hai chị em cô quá nhiều rồi. Ngày mai tôi sẽ đến. Tạm biệt!”

 

Vy Vy bất ngờ nhìn thái độ của anh, cô không nghĩ tới việc lời nói của mình lại làm anh có phản ứng đau đớn như vậy. Dù cô còn sống hay đã chết thì cũng chỉ có cô đem đến cho anh toàn niềm đau mà thôi.

 

Lặng nhìn anh bước thật nhanh ra ngoài, đến khi cánh cửa đóng lại thật khẽ… Vy Vy mới nhận ra rằng, lúc này đây… cô yêu anh xiết bao!!!!

 

“ Xin lỗi Thanh Thanh, tại tôi mà cô mới bị thương thế này. Nhưng khi nhìn thấy khoảng khắc anh ấy bị đụng xe, trong tâm trí của tôi chỉ có một suy nghĩ … là phải bảo vệ anh ấy dù rằng phải trả giá đắt đến thế nào đi chăng nữa!!!”

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh