CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5

00:00 am ( ngày thứ 2)

“Reng! Reng!” Tiếng điện thoại của Hoàng Nhật để trên bàn reo lên inh ỏi giữa đêm khuya thanh vắng. Anh chỉ vừa mới chợp mắt được một chút, thì lại có điện thoại đến làm phiền. Vội chộp lấy cái điện thoại trong tâm trạng bực bội và không nhìn vào màn hình xem ai gọi, anh nhanh chóng nhấc máy cáu gắt:

“ Alo?”

“ …”

Không nghe thấy tiếng ai đáp trả, Hoàng Nhật tức mình la lớn:

“ Này! Ai gọi thế?”

Đáp lại câu hỏi của anh chỉ là một tiếng im lặng phăng phắc, lúc này đây đột nhiên anh cảm thấy lạ. Như có linh cảm, anh bắt đầu nín thở … tay cầm điện thoại run run hỏi:

“ Vy Vy!”

“ Tút! Tút!”

Tiếng đầu dây bên kia vội cúp máy. Và rồi Hoàng Nhật giật mình tỉnh luôn cả giấc ngủ. Anh bật cười chua chát … có phải anh điên rồi không? Tại sao lại nghĩ đến Vy Vy, người mà anh yêu giờ đã yên giấc ngàn thu ở thế giới bên kia rồi . Cuộc điện thoại lạ lùng này chắc cũng chỉ do ai đó phá phách mà thôi.

Trong bóm đêm tĩnh mịch, ánh trăng khuyết soi rọi giữa màn đêm … Hoàng Nhật bước ra hiên cửa sổ, ngắm vầng trăng đẹp lung linh như hút đi lòng người. Bất giác, đôi môi chợt tím tái, ánh mắt lung linh như sắp tuôn ra thành những giọt lệ trong suốt như pha lê, tinh khiết như mặt nước biển êm diệu.

“Con nên nhớ! Không bao giờ được tiết lộ thân phận bản thân con là Hàn Tiểu Vy cho bất cứ người nào biết. Nếu như có ai đó biết được sự thật, thì lập tức con sẽ biến thành những hạt bụi nho nhỏ, linh hồn con sẽ tan thành trăm mảnh ngay lập tức. Và ngay cả cô gái Mỹ Mỹ kia cũng sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa!!!”

Lời nói của vị sứ giả thần chết văng vẳng bên tai Vy Vy. Giật mình với hành động điên rồ của mình. Vy Vy tắt nhanh điện thoại, xém nữa là cô đã đã hủy hoại công cốc việc làm cứu lấy Mỹ Mỹ rồi còn đâu. Thật ra cô lúc này cũng chỉ muốn nghe thấy giọng nói của anh, muốn biết được anh vẫn bình an, muốn cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh … và hơn hết, chỉ cần nghe thấy giọng của anh gọi tên cô – Vy Vy … thì cô sẽ bất chấp tất cả chạy đến bên anh, sà vào lòng anh mà nói “ Em không phải là Bối Thanh Thanh gì cả. Em là Vy Vy của anh đây. Là Vy Vy độc đoán ngang tàng của Đinh Hoàng Nhật đây!”

Nhưng tất cả mọi thứ cũng chỉ là ước ao. Sự thật vốn dĩ không thể cứu vãn, cô đã chết rồi. Dù cho cô được phép tiết lộ thân phận cho anh biết đi chăng nữa, thì cô có thể nào nhẫn tâm nhìn thấy Hoàng Nhật đau khổ khi chứng kiến cảnh cô chết thêm lần nữa trước mắt anh? Không thể nào, cô không thể nào cho phép mình lại một lần nữa tổn thương anh, và … cả hai người đã có công sinh thành, dưỡng dục cô thành người. Nghĩ đến đây, Vy Vy thở hắt, khuôn mặt giờ đây đã lấm lem nước mắt. Ngước mắt lên trời, cô nhìn trăng mỉm cười thật hiền “ Có lẽ, đôi lúc con người ta nên biết học hai từ: chấp nhận”

…………..

“Cốc cốc”

Vy Vy đang đăm chiêu ngửa mặt lên nhìn trần nhà mà thật ra cô đang suy nghĩ về nơi đâu. Nghe thấy có người gõ cửa, cô nhanh chóng bật nhanh dậy , quên mất cả cái đau âm ỉ vẫn còn đang nhức nhối trên đầu.

“ Vào đi!” Vy Vy vừa lên tiếng vừa nhăn nhó lấy tay xoa xoa cái đầu mình.

“ Cô sao vậy? Đau à?”

Tiếng nói cất lên làm Vy Vy giật mình, ngẩng mặt lên nhìn thì thấy Hoàng Nhật đã dí sát trán mình vào trán cô, đôi mắt mở to nhìn cô ngây thơ:

“ Trời! Nóng quá! Cô sốt rồi!”

Hoàng Nhật thất thần buông trán Vy Vy ra, nhanh chóng đẩy cô nằm xuống giường, lo lắng nói:

“ Cô nằm nghỉ đi! Tôi gọi bác sĩ.”

“ Không cần đâu, tôi không sao.” Vy Vy níu vạt tay áo anh, nhìn anh trìu mến. Thật ra cô nóng cả mặt là vì ở sát gần bên anh quá đó chứ. Thế thì không nóng mới lạ.

“ Nóng thế mà không sao. Cô nằm yên đó”

“ Thôi không cần mà!!”

Vy Vy vội bật dậy nhanh chóng, cười bật thành tiếng. Cô thấy vui khi thấy bộ dạng lo lắng của anh, dù rằng thân phận của cô trước mặt anh không phải là Hàn Tiểu Vy – cô tiểu thư nhà giàu xưa kia.

Xa xa, bóng dáng một người đàn ông rất đỗi quen thuộc với Vy Vy từ từ xuất hiện. Người đàn ông ấy tướng tá cao ráo, làn da trắng phau với mái tóc vàng xoăn tít làm nổi bật thêm hình tượng đặc trưng của người bản xứ gốc Mỹ. Bước đến gần giường Vy Vy, ông mỉm cười hỏi, trong đôi mắt ấy Vy Vy nhận thấy được nỗi tâm sự nào đó thật lớn lao khó mà giải bày được.

“ Cháu là Bối Thanh Thanh – em của Bối Mỹ Mỹ đúng không?”

Lúc này, trông khuôn mặt của Vy Vy thật thảm hại, hai hàng lệ bên hai khóe mi thay phiên nhau tuôn mãi không ngừng… Vy Vy không nhận ra mình đã khóc từ lúc nào, chỉ thấy thời gian như dừng lại. Trong thân tâm cô giờ đây  chỉ ước ao một điều – có thể ôm chầm lấy người đàn ông trước mặt và gọi ông một tiếng “ Ba ơi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh