CHƯƠNG 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6

Bốn đôi mắt nhìn nhau, người đàn ông Mỹ bất giác thấy lạ lùng, dường như lúc này trong lòng ông cảm thấy có gì đó như luồng điện chạy xoẹt qua người vậy. Một cảm giác quen thuộc và thân thương đến nỗi, ông cứ tưởng như người thân xa cách bấy lâu đang đứng trước mặt vậy.

“ Thanh Thanh, cô sao vậy?”

Hoàng Nhật đến bấy giờ mới lên tiếng… cũng như cha của Vy Vy, anh chàng lúc này đang băn khoăn khó hiểu tại sao cô lại khóc khi nhìn thấy ông, và đôi mắt lúc này của cô … cứ như là lần đầu tiên trùng phùng người thân yêu dấu của mình sau bao nhiêu thời gian xa cách. Càng lúc, Hoàng Nhật càng có ấn tượng đối với cô… nghe mọi người kể, em của Bối Mỹ Mỹ là một người con gái mạnh mẽ, cứng rắn và đầy cá tính. Thế nhưng từ lúc gặp Thanh Thanh đến giờ, anh chỉ toàn thấy cô khóc mãi thôi. Rõ ràng, Thanh Thanh mà anh gặp hoàn toàn khác hẳn với Thanh Thanh mà anh từng nghe nói đến.

“ Không… không có gì!” Vy Vy cố kiềm nén cảm xúc, hai bàn tay bấu chặt lấy tấm ra trải giường.

“ Cháu sao vậy?” Người đàn ông Mỹ đưa cho cô cái khăn giấy.

“ Không ạ, bụi bay vào mắt thôi. Cám ơn bác!” Nó đưa tay cầm lấy tờ khăn

“ Cháu là Bối Thanh Thanh?” Ông vẫn tiếp tục hỏi

“ Vâng!”

“ Xin lỗi cháu. Vì Vy Vy nhà ta mà hại chị cháu ra nông nỗi này. Bây giờ báo hại cháu vì người yêu của Vy Vy mà lại nhập viện. Bác cảm thấy có lỗi quá”

Ông xót xa, khuôn mặt tỏ vẻ ngại ngùng thấy rõ.

“ Hôm nay bác đến đây để thăm cháu. Đồng thời nhà bác cũng sẽ bù đắp cho cháu vì những lỗi lầm Vy Vy nó gây ra. Chỉ tiếc rằng, bác gái hiện không được khỏe nên không thể đến thăm cháu được. Cháu thông cảm nhé!”

“ Sao cơ? Bác gái không khỏe?” Vy Vy bần thần nhìn người cha của mình, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng cho mẹ mình, rất có thể mẹ vì cái chết của cô mà không chịu nổi sự đả kích.

“ Thật ra, vì cái chết của Vy Vy nhà bác mà bác gái đã trở nên thất thần, suốt ngày chỉ khóc bên cái giường nằm của nó, luôn vào phòng nó mà thầm thì nói nói., cũng không biết là đang nói chuyện với ai … bác cũng không biết như thế nào nữa.”

Câu nói của cha mình như sét đánh ngang tai Vy Vy, cô xúc động cầu mong những lời nói mình vừa nghe chỉ đơn giản là đùa giỡn với cô thôi, hay chẳng qua là cô nghe nhầm. Liếc mắt nhìn Hoàng Nhật, rồi lại quay sang nhìn người cha của mình, cô run run nói, giọng nghẹn ngào vì xúc động:

“Cháu … cháu có thể đi thăm bác gái được không?”

-------------------

Vào ngày hôm đó, mặc dù cho người cha của mình và Hoàng Nhật can ngăn thế nào, thì Vy Vy vẫn một mực đòi xuất viện. Thật ra bệnh tình của cô đã giảm được phần nào, nhưng bác sĩ vẫn khuyên cô nên ở lại theo dõi tình hình.Vậy mà cô vẫn bất chấp. Ngày thứ 1 đã trôi qua nhanh chóng, hôm nay đã là ngày thứ 2. Chỉ còn 1 ngày cuối cùng nữa thôi là cô phải từ giã những người thân thương nhất. Vy Vy rất không đành lòng, nghĩ đến cảnh người mẹ vì nhớ thương con đến điên dại… trái tim cô quặn đau như có muôn vàn kim châm đâm xuyên qua da thịt. Vì vậy, điều duy nhất cô phải làm lúc này là báo ơn cho cha mẹ đã dưỡng dục cô thành người.

Chiếc xe hơi mui trần màu trắng tinh đã đậu trước cửa nhà Vy Vy. Lúc này Hoàng Nhật và cha cô đều bước xuống xe, dìu Vy Vy bước vào ngôi nhà sang trọng.

Đôi chân khẽ dừng bước, Vy Vy chợt xúc động đến muốn khóc. Cô đã về nhà, ngôi nhà mình đã từng ở từ nhỏ đến lớn, nơi đây đã từng lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của cô và gia đình, những hình ảnh xưa kia lúc cô còn sống tua lại trong đầu cô như một thước phim quay chậm. Ngay lập tức, Vy Vy dằng tay Hoàng Nhật ra khỏi vai mình, nhào người chạy lên cầu thang trước mặt, quên mất cả thân phận hiện tại của mình.

“ Mẹ ơi!” Vy Vy kêu lớn, dường như lúc này cô bất chấp tất cả, mặc cho mọi thứ xung quanh xảy ra như thế nào… trong mắt Vy Vy lúc này chỉ mong muốn nhìn thấy người mẹ của mình mà thôi.

“ Vy Vy, con nhìn đi. Mẹ mới mua cái đầm đẹp mà con thích nhất đây! Mẹ phải tranh giành với mấy cô gái chân dài từ sáng sớm tinh mơ rồi đấy. Con dậy mà xem, có thích không nào?”

Vy Vy chết đứng, cô dường như không tin vào trước mặt mình. Tiếng nói phát ra từ căn phòng ngủ của cô - ở trước mắt. Bước lại gần, cô nhìn thấy người mẹ xinh đẹp của mình đang nói chuyện với con gấu bông nằm trên giường. Đó là con gấu bông hồi xưa cô thích nhất, nó rất to và mềm mại. Vy Vy khóc òa, không kiềm lòng nổi mà chạy đến ôm chầm lấy người mẹ của mình… cô rất đau đớn khi chứng kiến cảnh bà nói chuyện với con gấu mà cứ tưởng là cô, chẳng khác gì một người bệnh tâm thần.

“ Dậy đi Vy Vy! Trời đã lên cao rồi, ngủ hoài sẽ thành heo đấy. Hoàng Nhật nó sẽ không yêu con nữa đâu đấy”

Bà vẫn cứ thơ thẩn nhìn con gấu bông, tay cầm chiếc đầm trắng tinh, trên đó có đính những hạt cườm lung linh lấp lánh, đôi mắt như si dại vẫn không hề biết có người ôm lấy mình khóc thút thít và mãi gọi “ Mẹ ơi, mẹ ơi!”…

“ Con của mẹ lại nhõng nhẽo nữa rồi. Hay để mẹ mặc đầm cho con nhé?”

Nói rồi, bà ôm lấy con gấu bông và chuẩn bị mặc chiếc đầm dài màu trắng cho nó. Nhưng rồi, Vy Vy nhào tới ngăn cản. Cô nắm lấy bàn tay mẹ đưa lên má mình, nhắm mắt lại, đau đớn nói trong nước mắt:

“ Mẹ ơi, mẹ đừng như vậy nữa. Con xin mẹ, hãy tỉnh lại đi mẹ!!!”

“ Cô là ai? Buông tôi ra … tránh xa con tôi ra!!!”

Mẹ Vy Vy bất ngờ khi thấy có người nắm lấy tay mình và hất con gấu bông đang nằm trên giường xuống đất. Bà hét lên giận dữ:

“ Trời ơi, cô làm gì con tôi thế hả? …. Con ơi con có sao không? Mẹ đây, mẹ không để ai làm hại con của mẹ đâu. Con ngoan của mẹ!”

Bà ôm con gấu trên tay, âu yếm nhìn nó dịu dàng. Rồi thái độ của bà nhanh chóng thay đổi, sắc mặt hồng hào bỗng chuyển sang tái mét, bà tá hỏa nhảy dựng lên, nói:

“ Con ơi con làm sao thế này? Sao con không thở nữa? Bớ người ta, ai đó làm ơn cứu con tôi với… Vy Vy ơi, con đừng làm mẹ sợ mà Vy Vy!”

“ Mẹ ơi mẹ làm sao thế hả? Mẹ hãy tỉnh lại đi. Nó chỉ là con gấu bông thì làm sao mà có thể thở được. Vy Vy thật sự đã chết rồi” Vy Vy thét, hai tay nắm chặt lấy bả vai người mẹ, ra sức lay thật mạnh.

“ Vy Vy! Vy Vy của tôi chết rồi.” Bà như choàng tỉnh, nhìn Vy Vy bằng con mắt thật đáng sợ, rồi đưa tay lên cổ cô bóp thật mạnh đẩy vào tường. Bà gào lên:

“ Là cô. Cô đã đẩy con tôi xuống đất. Nó chết rồi. Cô giết nó rồi! Cô là đồ sát nhân. Tôi phải giết cô! Tôi phải giết cô!”

Bà ra sức bóp cổ Vy Vy thật mạnh, bóp mạnh đến nỗi khuôn mặt của cô đỏ gấc lên vì bị thiếu ôxi. Bấu chặt lấy hai bàn tay của người mẹ, Vy Vy cố gắng bật lên thành tiếng, giọng ngắt quãng:

“ Mẹ! Con đây! Con … con là Vy Vy của mẹ đây!”

Bàn tay của người mẹ bỗng chốc nới lỏng cổ Vy Vy ra, bà thất thần nhìn cô, đôi mắt ngây dại lặp lại câu hỏi:

“ Cô… cô là Vy Vy con của tôi?”

“ Phải! Con là Vy Vy đây! Con giờ đã là một linh hồn nhập vào xác của người khác. Con đến để thăm mẹ đây, mẹ ơi!” Cô nắm chặt lấy bàn tay đang nới lỏng của người mẹ, nước mắt trào ra nơi khóe mi, nghẹn ngào nói

Đáp lại lời nói của cô là một không gian im lặng bao trùm đến đáng sợ, người mẹ lúc này đang đứng trân trối nhìn cô bằng đôi mắt kì lạ, còn cô thì xúc động ôm chầm lấy bà khóc thút thít.

Không ai biết rằng, lời nói ban nãy của cô thốt ra, đã có hai người nghe được đằng sau cánh cửa. Đó là Hoàng Nhật và cha của Vy Vy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh