CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7

“ Mẹ ơi!” Từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài bên hai gò má của Vy Vy. Cô lặng nhìn người mẹ của mình từ trên xuống dưới, hai bên gò má phúng phính xưa kia của bà đã không còn nữa, giờ đã hóp lại thấy rõ, dáng người mảnh khảnh bây giờ cũng ốm đi ít nhiều đến nỗi thấy cả xương sườn nhô lên đằng sau lưng. Vy Vy thương xót cho mẹ, lấy tay vuốt trán vuốt tóc và nhanh chóng buộc gọn lọn tóc suông mượt của bà mà búi lên cao ở đỉnh đầu. Cũng chính hành động này khiến cha của Vy Vy và Hoàng Nhật như chết lặng. Vì trong thân tâm họ biết rõ, xưa kia khi Vy Vy còn sống, cô đã từng búi tóc lên cho bà rất nhiều lần, và bà cũng chỉ cho mỗi Vy Vy động đến tóc bà mà không người làm nào động đến được.

“ Vy Vy!”

Hoàng Nhật bất chợt lên tiếng, trong phút chốc nhìn thấy Thanh Thanh, anh cứ tưởng là Vy Vy đang ở trước mặt… và mơ hồ gọi tên cô theo quán tính. Đến khi sực tỉnh lại, anh mới biết được lời nói đã thốt ra… và ngay lập tức tỏ thái độ khó chịu, anh nói:

“ Thanh Thanh! Cô có biết mình đang nói gì không?”

Trông thấy Hoàng Nhật và cha mình, Vy Vy nín bặt, cô đã không còn khóc nữa. Thay vào đó là nỗi sợ bao trùm lấy cơ thể. Lúc này cô thật sự hốt hoảng, và chợt nhận ra lời nói dại dột của mình… không gian lúc này thật im ắng lạ thường. Sáu đôi mắt nhìn nhau, không ai thốt nổi nên lời. Vài giây sau, cha Vy Vy mới lên tiếng, giọng thều thào:

“ Ta cứ tưởng con chỉ là có lòng hảo tâm đến thăm vợ của bác nhưng không ngờ con vì trả thù riêng lại lợi dụng bệnh tình của vợ bác không tốt mà nói năng xằng bậy ở đây cơ đấy!”

Vy Vy cứng họng, cô không ngờ sự việc lại xảy ra như thế. Vốn dĩ cô chỉ không kiềm lòng được mà  thốt ra thân phận thật sự của mình và để cho cha và Hoàng NHật nghe được. Để có thể tin được điều này là một việc khó, nhưng cô lại không ngờ tới việc cha mình lại có thể nghĩ rằng cô có dụng ý riêng, muốn trả thù nên mới đến thăm vợ của ông như thế.

“ Con … con không có ý đó. Bác đừng hiểu lầm, xin bác đừng nghĩ con như vậy. Thật tâm trong lòng con luôn coi bác gái là m …”

Biết mình lỡ lời, Vy Vy nín bặt, cô bất lực cúi gằm mặt xuống, trong đầu là cả một mớ hỗn độn xung quanh, lúc này cô không còn biết phải xử sự như thế nào nữa.

“ Con hơi quá rồi đấy! Con muốn nói là luôn coi bác gái là mẹ đúng không? Chỉ gặp có một lần mà con đã có thể coi bà là mẹ rồi sao? Con nghĩ rằng chúng ta đang đóng phim sao? Thanh Thanh!”

“ Bác trai à! Bác đừng kích động như thế. Có lẽ Thanh Thanh không có ý như vậy đâu. Cô ấy chắc chỉ là muốn bác gái khỏe hẳn căn bệnh nói chuyện một mình nên mới tự nhận bản thân là Vy Vy thôi. Có phải không Thanh Thanh?”

Thấy tình thế bắt đầu căng thẳng đến nghẹt thở, Hoàng Nhật vội can ngăn cứu chữa cho Vy Vy, anh cũng không thể hiểu rằng lời nói của Thanh Thanh là có ý gì, nhưng trái tim anh đã bắt đầu lỗi nhịp từ khi cô thừa nhận bản thân mình là Vy Vy. Có lẽ một phần nào đó trong trái tim, Hoàng Nhật đã cảm giác được điều gì đó …

“ Bác biết vì Vy Vy con bác mà chị con mới ra nông nỗi này, không rõ sống chết thế nào… nhưng dù sao con bác đã chết rồi. Chẳng phải nó đã bị trừng phạt rồi sao? Con còn muốn thế nào nữa? Tại sao còn không chịu buông tha cho gia đình bác?”

Ông lúc này đã nghẹn ngào tiếng nấc, đôi mắt đỏ hoe vì nhắc đến nỗi đau mất con của mình. Nhìn thấy khuôn mặt đau khỗ của cha mình trước mặt, tim Vy Vy như bị ai đó xé toạc ra thành trăm mảnh. Lúc này, cô thật sự cảm thấy mình là đứa thất bại. Tại sao ngay cả việc cô đến thăm người mẹ ruột thịt của mình mà cũng gây đến sự đau khổ cho cha cô như thế. Phải chăng, đáng lý ra cô không đáng được tồn tại trong trái tim của họ - những người thân thương nhất của cô.

“ Con về đi! Xin thứ lỗi vì nhà này không hoan nghênh con. Món nợ của nhà bác đối với hai chị em con, bác nhất định sẽ trả. Và giờ thì … không tiễn!”

Nói rồi, ông chĩa thẳng bàn tay ra cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn xoáy sâu vào cô. Người khờ như thế nào chắc chắn cũng sẽ nhìn ra được, sâu trong đáy mắt ông là một nỗi căm phẫn ngùn ngụt bừng lên trong tâm trí.

Cả người Vy Vy như tê dại, cô không thể nhấc nổi một ngón chân lên huống gì là đi ra khỏi căn phòng này. Nước mắt bên hai khóe mi thi nhau chảy xuống, cặp môi hồng hào giờ đã chuyển sang trắng bệch, trái tim cũng đã bị khoét thành một lỗ. Hai bên vai cô run lên bần bật, dường như chỉ cần có một tác động nhỏ nào lên người thì cô sẽ ngã quỵ xuống đất.

“ Đi đi! Ra khỏi nhà này! Đừng để bác phải nói thêm lần nữa!” Ông hét lớn

Vy Vy vẫn đứng yên không nhúc nhích, đôi mắt đã trở nên vô hồn.

“ Đi đi!”

Lúc này người cha Mỹ đã thật sự mất kiên nhẫn, ông tiến tới nắm lấy cánh tay Vy Vy lôi đi, ra sức bấu chặt, khiến cô đau đến mức tưởng như cánh tay mình sắp nát vụn. Đẩy cô ra ngoài cửa sau nhà, rồi thô lỗ đóng sập cánh cửa lại, ngay cả việc một lần ngoái đầu nhìn cô cũng không hề có.

Vy Vy lúc này như sực tỉnh, cô hoảng hồn nhìn bóng dáng người cha đã đi khuất, ra sức gào thét, cô khóc, cô đau, nấc nghẹn trong hơi thở, Vy Vy tưởng chừng như mình không còn sống nữa.

“ Cha ơi… cha! CHAAAAAAAAA!”

Bầu trời tối sầm, mây đen kéo tới … tiếng ầm ầm của sấm chớp báo dấu hiệu thời khắc mây mưa của thời tiết đã đến. Và nhanh chóng mưa rớt xuống từng hạt, rồi cơn mưa phùn trong phút chốc đã đổ xuống khắp mọi nẻo đường … như khóc thương cho cô gái vẫn mải mê gào thét tên cha trong cơn mưa.

Điện thoại Vy Vy khẽ rung lên … Nhìn vào màn hình, là cuộc gọi của Lưu Thắng. Cô bất máy trong tiếng nấc:

“ Anh … anh Lưu Thắng!”

“ Thanh Thanh, em đã ở đâu từ sáng giờ vậy hả? Mau về bệnh viện ngay, chị em đang trong cơn nguy kịch …”

Vy Vy chết trân, cô không thể nghe được gì tiếp nữa, những lời nói của Lưu Thắng lùng bùng ngay lỗ tai cô. Chỉ biết lúc này, cô đã phóng đi với tốc độ rất nhanh đến bệnh viện mà đầu óc cô cứ như người điên khi liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện đau lòng như vậy.

“ Tít! Tít!”

Đứng trước cửa phòng bệnh của Mỹ Mỹ, Vy Vy trợn to mắt nhìn thấy vị bác sĩ mặc áo xanh giải phẩu bước ra, nhìn Lưu Thắng và cô lắc đầu. Bước vào trong phòng, cô nhìn thấy dòng chỉ màu trắng trên màn hình của máy đo nhịp tim đã bắt đầu ngang bằng, thẳng tuột một đường dài. Vy Vy hoảng sợ, lao đến bên giường Mỹ Mỹ khóc thét:

“ Không được! Cô không thể chết. Mỹ Mỹ cô không thể chết được, sứ giả thần chết đã nói với tôi sau ba ngày nữa cô sẽ sống mà. Chỉ còn một ngày nữa thôi, Mỹ Mỹ à! Cô đợi tôi một ngày nữa thôi, sau khi tôi tan thành tro bụi, cô sẽ sống lại thôi mà. Cô không thể nào chết được. Không thể được! Tỉnh lại đi Mỹ Mỹ!”

Vy Vy khóc ầm ĩ trên giường bệnh, ra sức lay thật mạnh Mỹ Mỹ mà không hề để tâm đến chàng trai đang đứng trợn to mắt nhìn cô như thể cô là quái vật hành tinh từ sao hỏa rớt xuống Trái Đất.

“ Thanh Thanh!” Lưu Thắng nhìn cô với đôi mắt long lên sòng sọc khó hiểu.

“ Cô đừng chết, tôi xin cô mà. Lỗi tại tôi, là tôi đã hại chết cô. Vì thế người chết là tôi, còn cô mới là người phải sống. Cô phải cô gắng lên Mỹ Mỹ à! Chỉ còn ngày mai nữa thôi. Tôi xin cô, đừng chết Mỹ Mỹ à!”

Vy Vy đang trong tâm trạng hoảng loạng, cô không còn biết chuyện gì xảy ra xung quanh nữa, trong đầu cô lúc này chỉ sợ nỗi một điều – Mỹ Mỹ sẽ chết mà thôi.

“ Tít… Tít!”

Máy đo nhịp tim bắt đầu hoạt động bình thường, trên màn hình giờ đã thấy rất nhiều vạch kẻ lên xuống báo hiệu tim mạch đã bắt đầu hoạt động lại. Vy Vy mừng rỡ kêu lên:

“ Bác sĩ! Bác sĩ!”

Các y tá bác sĩ xuất hiện nhanh chóng bên giường bệnh. Sau một hồi khám bệnh cho Mỹ Mỹ, vị bác sĩ to con đeo mắt kính bước đến gần Lưu Thắng, cười tươi với đôi mắt ngạc nhiên tột độ:

“ Kì tích! Quả là kì tích! Từ trước đến nay tôi đã khám cho hàng trăm bệnh nhân mà chưa từng xảy ra sự việc như ngày hôm nay. Bạn gái của anh đã sống lại sau cái chết của tử thần. Thật là kì tích! Kì tích!”

Lưu Thắng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khi nghe thấy tin Mỹ Mỹ đã sống lại, mặc dù cô vẫn chưa thể nào tỉnh được. Dù rằng vui mừng là thế, nhưng anh vẫn còn thấy hoang mang trong lòng với những câu nói của Vy Vy lúc ban nãy. Nghĩ bụng sẽ đi hỏi cô cho thật rõ, nhưng rồi khi nhìn thấy Vy Vy lúc này, miệng anh không khỏi há hốc mồm kinh ngạc với sự việc trước mặt mình. Anh lắp bắp nhìn Vy Vy, chỉ tay thẳng xuống chân cô mà nói:

“ Thanh Thanh! Chân … chân của em!”

Quá vui mừng vì Mỹ Mỹ chết đi sống lại, Vy Vy hoàn toàn không nhận ra thễ trạng của bản thân thay đổi như thế nào. Nhìn theo tay của Lưu Thắng, cô ngây thơ nhìn xuống đôi chân của mình, và trợn to mắt kinh hãi khi thấy …

Một màu trắng trong suốt từ đầu gối của cô lên trên … cô không còn nhìn thấy bàn chân của mình nữa. Đôi chân của Vy Vy lúc này đã trở nên TRONG SUỐT

Phải chăng, lời nói của sứ giả thần chết đã bắt đầu ứng nghiệm? Sau khi tiết lộ thân phận của bản thân, linh hồn của Vy Vy sẽ phải biến mất!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh