CHƯƠNG 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 9

Ngày thứ 3 ( ngày cuối cùng)

Rạng sáng, bình minh đã bắt đầu ló dạng. Vy Vy đã đứng trước cửa nhà. Cô ngó mặt nhìn lên ban công phòng ngủ của chính mình, thầm mong một bóng dáng hình hài quen thuộc xuất hiện, để cô vơi đi nỗi nhớ day dứt không nguôi trong lòng mình. Cô biết, từ khi cô rời xa anh, rời xa thế giới này … anh nhất định sẽ xin gia đình cô để anh có thể ở lại nhà cô, chăm sóc cho họ, và hằng ngày … hằng đêm anh đều ở trong phòng cô, cảm nhận hơi ấm của cô vẫn còn đâu đó trong phòng – như cô đang ở bên cạnh anh, mỉm cười với anh vậy. Vy Vy hiểu rõ, đối với sự ra đi đột ngột của mình, anh sẽ rất đau đớn. Cứ nghĩ đến việc Hoàng Nhật đau đớn vì cái chết của mình, cô đã không thể nào chịu nổi, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đau đến mức muốn chết đi. Bật khóc, Vy Vy tự trách mình tại sao lúc này lại hèn nhát như thế? Không dám đến gần anh để rồi nói cho anh biết – cô chính là Hàn Tiểu Vy, mà chỉ có thể lén lút lấp ló đằng sau gốc cây nhìn trộm anh như kẻ trộm canh chừng chủ nhà như thế này.

“ Bác trai! Bác định không để cho bác gái đi thật sao?”

Vy Vy giật mình, cô nhận ra giọng nói này. Đó là giọng của Hoàng Nhật – người mà cô mong nhớ ngày đêm, trái tim luôn thổn thức và đập mạnh mỗi khi thấy anh, nghe thấy giọng nói của anh. Lúc này bóng dáng của anh và người cha của cô đang dần hiện rõ ở trước cửa ra vào. Dù rằng khoảng cách giữa cô và họ khá xa, nhưng Vy Vy có thể nhận rõ được hai người mà cô thương yêu nhất giờ đây đã gầy đi khá nhiều, hai bên gò má đã hốc hác thấy rõ, và đôi mắt lộ rõ nỗi sầu bi ai của cuộc đời.

“ Tình hình của bác gái con lúc này đang không ổn. Nếu như chứng kiến cảnh chôn xác Vy Vy thì làm sao cô ấy chịu đựng nổi. Tốt nhất là để bác gái ở nhà, không nên để người bị kích động thêm nữa”

Cha Vy Vy chua xót nói trong nghẹn ngào. Đôi mắt rưng rưng như chỉ chờ chực khi có dịp thì những giọt nước mắt sẽ thi đua nhau chảy xuống. Cằm ông đã có nhiều sợi râu mọc lưa thưa, trông rất già, chứng tỏ những ngày qua ông đã khổ sở và suy nghĩ ít nhiều, đến mức không màng đến việc chăm chút cho bản thân như xưa kia nữa.

“ Tới giờ rồi! Chúng ta đi thôi!”

Đôi mắt ông dần trở nên nghiêm nghị lạ thường, và nhanh chóng rảo bước đi trên đường, leo lên chiếc xe mui trần màu trắng sang trọng. Hoàng Nhật cũng nhanh chóng bước lên xe và đóng cửa lại. Chiếc xe dần biến mất hút trên con đường vắng ….

Vy Vy nhanh chóng đuổi theo, cô không biết mình đã chạy bằng cách nào để có thể đuổi kịp được chiếc xe màu trắng đó. Cô chỉ nhận thức được rằng thân thể mình nhẹ bỗng đến mức tưởng rằng cô đang lơ lửng trong không khí… đến khi chiếc xe mui trần đã dừng lại, cô mới nhận thức rằng mình đã đến nơi.. nơi mọi người đều mặc áo đen, và lặng lẽ nhìn vào quan tài của một cô gái nằm trong đó, không ai khác – là bản thân cô – cái xác của Hàn Tiểu Vy.

Mơ hồ bước đến gần, Vy Vy rơi nước mắt. Không ai có thể ngờ một linh hồn có thể nhìn thấy cái xác của mình lần cuối cùng trước khi đem chôn. Nhìn thấy khuôn mặt thanh thản của mình nằm trên quan tài, quả thật tâm trạng ấy không thể nào diễn tả nổi – đau đớn, muốn kêu gào để vơi đi nỗi đau nhưng không thể nào thét lên nổi.

Ngẩng mặt lên nhìn Hoàng Nhật, cô trông thấy vẻ mặt đau khổ của anh thì không thể kiềm lòng được, muốn nhào đến ôm anh vào lòng … nhưng lí trí đã kịp thời thức tỉnh, ngăn cô không cho phép bản thân làm thế. Cắn chặt môi đến rướm máu, Vy Vy cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, lặng lẽ nhìn anh trong đau khổ

Hoàng Nhật bước đến bên quan tài Vy Vy, rút từ trong túi ra một chiếc nhẫn hình con bướm bằng thủy tinh trong suốt – đó là chiếc nhẫn cặp duy nhất của anh và cô , cũng là kỉ vật cuối cùng của hai đứa, khoảnh khắc anh gặp cô lần cuối cùng…

“ Vy Vy! Em còn nhớ không? Đây là nhẫn cặp của chúng ta, em đã rất vui khi thấy nó… “ Hoàng Nhật bắt đầu khóc “ Tại sao, em lại ra đi như thế? Tại sao em lại bỏ rơi anh, bỏ rơi kỉ vật của chúng ta mà ra đi như thế? Em ác lắm biết không?”

Vy Vy khóc nấc…

“ Em sẽ không quên anh chứ? Sẽ không quên tình yêu của chúng ta đâu phải không em?” Dừng một hồi, anh nghẹn ngào tiếp tục “ Anh sẽ không bao giờ quên em, không bao giờ!”

Nước mắt anh lăn dài trên hai gò má, cúi xuống hôn lên chiếc nhẫn, anh mỉm cười nói:

“ Chúng ta sẽ mãi mãi là của nhau!”

Anh cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào ngón tay thân xác của Vy Vy nằm trong quan tài. Và chồm người lên hôn lên vầng trán nhỏ nhắn của cô, thì thầm:

“ Em vẫn là người anh yêu nhất trên đời. Không bao giờ anh quên, Vy Vy của anh! Chiếc nhẫn trên tay anh và em minh chứng cho điều đó!”

Vy Vy đứng đó, nhìn thấy những người đàn ông xung quanh kéo tay anh ra, dùng hết sức lực lôi anh ra khỏi đó để tiến hành thời khắc mai táng. Giờ đây, mọi người đã đến đông đủ. Nhìn xung quanh, cô có thể nhận ra từng người một. Những chàng trai mà cô chơi khăm, cũng từng là bạn trai của cô, đang nhìn vào cái xác cô nằm trong quan tài, cười đểu:

“ Cô ta bị vậy là đáng lắm!”

“ Gieo nhân nào gặt quả ấy! Vy Vy đã bị trả giá!”

“ Đáng thương cho cô gái xinh đẹp nhưng tàn nhẫn. Chết trẻ như thế, là do cô ấy bị quả báo!”

Bốp!

Một cú đấm vào mặt như trời giáng lên người con trai vừa mới lên tiếng. Ngay lập tức những người xung quanh có thể nhận thức được điều gì xảy ra. Người vừa ra tay tung cú đấm, không ai khác chính là Hoàng Nhật.

“ Anh nói năng cho cẩn thận. Vy Vy cho dù có làm gì quá đáng trước đây đi chăng nữa, thì giờ đây cô ấy đã nằm yên bên quan tài rồi. Anh còn miệng mồm độc địa lần nữa thì biết tay tôi!”

Ba tên con trai ban nãy thốt ra những lời sỉ vả Vy Vy giờ đã im thin thít, họ nhìn nhau cười khinh. Rồi nhanh chóng quay mặt đi ra khỏi biển người mặc áo đen, khuất dần rồi biến mất.

Hoàng Nhật thở hắt, anh vội quay sang nhìn Vy Vy, thì lại không thấy cô nữa. Rõ ràng, ban nãy cô còn đứng bên cạnh anh… có thể cảm nhận rất rõ rằng cô đang khóc… vậy mà chỉ trong phút chốc anh không còn nhìn thấy cô nữa. Dáo dác tìm kím cô trong vô thức, lúc này Hoàng Nhật không tìm được câu trả lời, chỉ muốn bước thật nhanh đến bên cô, và mong cô có thể cho anh câu trả lời… vì sao lại khiến anh có một cảm giác thân quen đến vậy… đến mức chỉ nhìn thấy cô anh lại nghĩ ngay đến người con gái mà anh yêu – Hàn Tiểu Vy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh