CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 10

Ngồi sụp xuống mặt đất bên gốc cây phượng, Vy Vy khóc thành tiếng. Lúc này cô không còn biết phải suy nghĩ gì nữa. Ngay thời khắc nhìn thấy Hoàng Nhật đeo chiếc nhẫn vào tay cô, và ngay cả những lời nói của những người yêu cũ trước đây của cô – mọi thứ như đâm xuyên vào trái tim cô, khiến cô không thở được. Bây giờ cô có thể hiểu rõ một điều, trong mắt mọi người – cô là phù thủy xấu xa nhất, tàn nhẫn nhất trên đời. Chỉ có một mình Hoàng Nhật là yêu thương cô, cho dù chính cô đã làm anh tổn thương…

“ Thời khắc đã đến … Vy Vy, con đã chuẩn bị chưa?”

Tiếng nói lạnh lùng cất lên phía sau, Vy Vy giật mình quay lại… đến lúc này, cô dường như đã biết được số phận của mình. Việc linh hồn tan thành mây khói, chỉ là việc sớm muộn. Khóc nấc, cô van xin sứ giả thần chết, lắc đầu nói:

“ Con xin người, hãy cho con vài giờ cuối cùng… để con có thể hoàn thành tâm nguyện. Con sắp biến mất rồi, con rất muốn được ở bên anh ấy lần nữa. Chỉ vài giờ thôi… xin người hãy cho con được ở bên anh ấy… xin người.”

Vy Vy nghẹn ngào nói trong tiếng nấc, nhìn vị sứ giả thần chết cầu xin ân nguyện cuối cùng trước khi biến mất. Như động lòng thương cảm cho cô gái, sứ giả thần chết mỉm cười hiền hòa, xoa lên đầu cô, nhẹ nhàng nói:

“ Sớm muộn gì cũng có kết cục này. Con cần gì phải níu kéo như thế?”

“…”

“ Hãy tận hưởng hết ngày hôm nay con ạ! Cuối ngày hôm nay, khi mặt trời lặn, ta sẽ đưa con đi, về nơi con phải về!”

Nói rồi, vị sứ giả thần chết nhanh chóng biến mất, để lại sau lưng một màn sương mù bao phủ. Vy Vy nhìn trong không khí, đôi mắt trân trối ngẩng mặt lên trời, thì thầm:

“ Cám ơn người!”

“ Vy Vy!”

Tiếng nói ấm áp nhưng nghiêm nghị cất lên, Vy Vy giật mình. Khẽ xoay người lại, cô thấy Hoàng Nhật đứng đó. Anh đã nghe hết những lời nói đó của cô rồi sao? Anh đã nhìn thấy cô và sứ giả thần chết nói chuyện? Nghĩa là, thân phận của cô … anh đã biết hết rồi sao??

“ Vy Vy! Em là Vy Vy phải không?”

Hoàng Nhật nghẹn ngào, anh chạy đến ôm chầm lấy cô, đôi mắt long lanh như sắp khóc, cô có thể cảm nhận được bờ vai rắn chắc của anh đang run lên vì xúc động:

“ Vy Vy! Em là Vy Vy thật rồi! Vy Vy! Vy Vy!”

Anh ôm lấy cô thật chặt, đến mức Vy Vy tưởng chừng như nghẹt thở. Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, khóc nức nở, để mặc cho anh mãi gọi tên cô “ Vy Vy!” “ Vy Vy!”

Bên tán cây phượng đỏ, một đôi trai gái ôm nhau thật chặt như thể họ đã xa cách nhau từ lâu lắm rồi, chẳng ai nói câu nào, chỉ ôm nhau và im lặng mãi, đến mức người đi đường nhìn thấy cũng phải động lòng thương xót cho đôi tình nhân trẻ:

“ Vy Vy! Tại sao em không nói với anh …?”

Một hồi lâu sau, Hoàng Nhật mới nghẹn ngào lên tiếng, giọng anh trầm xuống hẳn. Bất chợt anh buông người cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, lo lắng:

“ Anh không thể tin được. Nếu như chính anh không nhìn thấy con người mặc áo đen lơ lửng trên không khí kia lại đang nói chuyện với em về điều đó … anh sẽ không thể nào tin được. Vy Vy! Người đó là thần chết phải không? Còn nói là khi mặt trời lặn người đó sẽ… sẽ ..”

“ Anh Nhật, đừng nói nữa! Không sao đâu, em sẽ không sao!” Vy Vy khóc nấc thành tiếng, đôi mắt cô đỏ hoe và hằn lên những sợi gân long lên sòng sọc trong mắt. Cô biết, chỉ trong vài giờ nữa thôi … cô sẽ biến mất, không còn vết tích gì trên cõi đời này nữa. Cô chỉ không đành lòng xa rời cha mẹ, và Hoàng Nhật. Đến khi ôm thật chặt anh trong lòng, Vy Vy mới nhận ra mình sẽ đau khổ đến mức nào khi không được ở bên anh nữa.

“ Em nói đi! Thật ra bây giờ em …”

“ Em đã chết rồi! Bây giờ em chỉ là một linh hồn nhập vào xác Thanh Thanh. Còn cô ấy hiện giờ đang ngủ đông, đến khi em đi rồi… cô ấy sẽ trở lại bình thường. Cả Mỹ Mỹ cũng vậy”

“ Anh hiểu rồi! Có phải em đã làm gì đó, trao đổi thứ gì đó để cho Mỹ Mỹ an toàn không. Vì vậy, đáng lý ra em còn sống mà vì để cứu Mỹ Mỹ nên em mới trở thành như thế này không???? Phải không????”

Hoàng Nhật bắt đầu lúng túng, đôi mắt anh như ngây dại tìm cách phân trần cho sự thật, để tìm lại cho mình một chút hy vọng nào đó còn sót lại:

“ Không phải! Không phải đâu anh à! Em đã chết rồi, còn Mỹ thì chưa chết, nhưng ngay cả việc cử động và suy nghĩ cô ấy còn không làm được. vậy thì sống không bằng chết. Tại em đã hại cô ấy, vì em nên cô ấy mới trở thành người thực vật. Nên để làm cho cô ấy tỉnh lại, em đã quyết định sẽ hi sinh cả linh hồn của mình, tan thành tro bụi. Chỉ có như vậy cô ấy mới được sống.”

“ Không được! Em không thể làm thế! Như vậy thì em sẽ không được đầu thai, mãi mãi không thể thành người, mãi mãi cũng sẽ chỉ là hạt cát nhỏ nhoi trên đời này! Em muốn mình thành như thế sao em? Vy Vy, em đừng như thế được không! Em hãy nói với anh tất cả là giả dối đi, em chỉ đang giỡn với anh thôi phải không? Cái con bé xấu xa này!!?”

Hoàng Nhật khóc, ra sức lay người Vy Vy thật mạnh, cố dối lòng tất cả chỉ là đùa giỡn, rồi chỉ phút chốc, tất cả sẽ trở lại bình thường. Vy Vy và anh sẽ sống bên nhau hạnh phúc, đến suốt cuộc đời.

“ Anh biết không? Từ nhỏ đến lớn, em chỉ toàn hống hách ngang tàng bất chấp đạo lí giành những thứ vốn không thuộc về mình, ai ai cũng ghét, cũng hận em thấu xương. Em có những thứ tốt đẹp nhất, có hoàn hảo tất cả mọi thứ, vậy mà em lại không biết hưởng. Cuối cùng em đã bị trừng phạt rồi đó!” Vy Vy ngẩng mặt lên trời, tận sâu trong đáy mắt cô là một niềm vui nho nhỏ nào đó, phút chốc Hoàng Nhật nhìn thấy được khóe môi cô nhếch lên một nụ cười.

“ Khi sống em đã không làm nên điều gì tốt cả. Vì vậy, khi chết rồi … chỉ làm việc tốt một lần thì có đáng gì. Em vẫn không bị thiệt thòi, phải không anh?”

“ Không được! Anh không cho phép em đi đâu hết. Em phải ở lại với anh, chúng ta sẽ ở bên nhau… có một ngôi nhà nhỏ, có đứa con hiếu thảo, con trai sẽ như anh, con gái sẽ như em… chúng ta sẽ rất hạnh phúc mà!”

“ Anh Nhật!”

“ Em đừng đi! Anh không muốn phải mất em lần nữa! Anh xin em, đừng bỏ anh mà đi, được không?” Hoàng Nhật càng ra sức nắm chặt lấy hai vai của Vy Vy hơn, đôi mắt chứa đầy đau khổ

“ Tại em, xin lỗi đã làm anh đau khổ như thế! Anh Nhật, em không đáng!!!”

Vy Vy cúi gằm mặt xuống đất. Bỗng Hoàng Nhật ôm chầm lấy cô thật chặt như thể sợ rằng nếu nới lỏng cô ra một chút thôi thì cô sẽ biến mất

“ Em đừng nói thế được không? Anh sẽ giận đấy, Vy Vy à! Em là tất cả của anh, là cả linh hồn anh. Nếu như em đi rồi, anh phải làm sao đây? Làm sao anh sống nỗi khi phải chịu cảnh mất em thêm lần nữa đây? Ông trời tại sao lại đối xử với chúng ta như vậy? Tại sao? Tại sao?”

Hoàng Nhật hét lớn, trong đầu cô cũng vang lên biết bao nhiêu lần “ Tại sao? Tại sao?”. Thế nhưng, cuộc đời vốn dĩ không thể trả lời được, vì định mệnh đã sắp đặt sẵn… tất cả.

“ Đi! Chúng ta đi công viên!”

Vy Vy ráng lau khô hai hàng nước mắt, lấy hết sức bình tĩnh lại, và nắm tay anh kéo đi thật nhanh. Như hơi bất ngờ vì thái độ của cô lại thay đổi nhanh chóng như vậy, Hoàng Nhật ngơ ngác nhìn, ngoan ngoãn để yên tay mình trên tay cô, bất giác anh mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cho#linh